Shipper Lục Giới

Chương 33: Chương 33: Ma vương và tiểu tiên nữ (5)




Edit: Caarmtus1510

Beta: Nhược Vy

A Phiến hoàn toàn không biết Đại ma vương đã trở về nên còn đang trộm khóc, nhưng thật ra Bạch Âm đã nhận thấy được nhi tử của mình trở về, biết mình có chút thất thố liền nói: “Trời sắp tối rồi, để ta đi nấu cơm.”

A Phiến vội vàng đứng lên: “Để ta giúp ngài.”

Bạch Âm ngạc nhiên: “Tiểu tiên nữ biết nấu cơm sao?”

A Phiến khựng lại một chút, nhớ tới chính mình thật sự không biết nấu cơm, dám lừa dối mẫu thân Đại ma vương, A Phiến cảm thấy mình đúng là muốn bị đánh chết mà: “Không có...”

Phong Minh: “...”

Bạch Âm cười nói: “Ngươi ngồi đi.”

A Phiến nhìn theo bóng lưng Bạch Âm rời đi, còn chưa kịp lau nước mắt đã thấy Đại ma vương trở lại. Nàng vội lau sạch nước mắt, Phong Minh thấy nàng khóc đến mắt mũi đều đỏ, nhíu mày nói: “Quỷ khóc nhè.”

“... Ta không có khóc.”

Nàng đây là đang ghen tị với hắn đi. Phong Minh hỏi: “Ngươi khóc cái gì chứ?”

“Ta nói ta không có khóc.” A Phiến nghĩ, bỗng nhiên càng cảm thấy chua xót, Ma Tôn tiền nhiệm không còn nữa, chỉ còn Ma Tôn phu nhân một mình trên đời, yên phận sống giữa cánh rừng an tĩnh này, ngày ngày tưởng nhớ tới người trong lòng, vừa rồi lúc bà nhắc tới phu quân của mình, không hiểu sao lại khiến A Phiến thấy khó chịu: “Mẫu thân của ngài là người tốt.”

Phong Minh nhếch khóe môi: “Mẫu thân của ta vốn dĩ chính là người tốt.”

A Phiến ngừng một chút: “Ý của ta không phải như vậy.”

“À...” Phong Minh ý tứ sâu xa nói: “Vậy ý ngươi là mẫu thân của ta không phải người tốt.”

A Phiến đỏ mặt, Đại ma vương đáng giận, ý của nàng rõ ràng không phải là vậy! Chỉ giỏi khi dễ nàng, chỉ giỏi khi dễ nàng, hắn thật cho rằng tiểu tiên nữ không dám đánh người sao!

Tốt thôi, đúng là không dám đánh thật.

A Phiến ủ rũ một hồi, bỗng nhiên thấy hắn vươn tay lại đây, nàng hoảng sợ nói: “Đừng đánh ta.”

Phong Minh lại cảm thấy buồn cười: “Tại sao ta phải đánh ngươi?”

A Phiến sợ hãi nói: “Bởi vì ngài phải dọn dẹp phòng cho ta...”

Thấy nàng nói chuyện đầy sợ hãi, Phong Minh vừa rồi dọn dẹp phòng xong, vốn muốn thu thập nàng một chút nhưng giờ lại đổi ý, thu lại tay muốn xách nàng, nói: “Lát nữa ngươi cũng đi dọn dẹp phòng ta đi.”

A Phiến coi như an tâm, gật đầu như gà mổ thóc: “Được được được được.”

Rừng rậm vào đêm cũng không có cự thú lui tới, bởi vì... có cự miêu ngồi xổm ở gần đó, nếu quái thú xuất hiện sẽ lập tức biến thành điểm tâm của Cải Trắng.

Khói bếp dần dần tản đi, mùi hương đồ ăn loa tỏa bốn phía, A Phiến biết sắp được ăn cơm chiều, nhanh chân chạy vào dọn chén đũa lên.

Bữa ăn hôm nay là măng khô, cộng thêm một nồi súp, còn có một ít đồ xào, không có món mặn nấu từ quái thú như A Phiến lo lắng.

Ăn cơm với Đại ma vương và mẫu thân Đại ma vương, A Phiến cảm thấy áp lực rất lớn nha, nếu trở về kể cho đám tiểu tỷ muội nghe nàng ăn cơm với ai, các nàng ấy nhất định sẽ chê cười nàng khoác lác. Nhưng đồ ăn rất ngon, đặc biệt là món măng khô, cắt gọt rất cân xứng khéo léo, vừa cắn vào một miếng, trong miệng liền vang lên một tiếng giòn vang, đưa vào miệng cắn liên tiếp thêm ba lần nữa, rộp rộp, A Phiến nghe đến mức cảm thấy việc ăn cơm là một việc vô cùng hưởng thụ.

Bạch Âm thấy nàng ăn ngon lành mới yên lòng, thấy nhi tử cơ hồ chưa động đũa, nói: “Trước nay con không thích ăn măng, nhưng trời sắp vào đông rồi, trên núi này không có gì khác để ăn, chỉ có một ít rau khô thôi, con nghỉ ngơi ở nơi này bảy ngày, chẳng lẽ bảy ngày đều muốn nhịn đói sao?”

Phong Minh nói: “Con có thể nhịn đói bảy ngày.” Mẫu thân hắn càng ngày càng thích làm mấy việc của phàm nhân, rõ ràng có thể ăn uống đầy đủ, ở một nơi xa hoa, nhưng cố tình lại muốn tự mình làm mọi thứ, còn nấu ăn một ngày ba bữa.

A Phiến ăn được nửa chén cơm, nói: “Đại ma vương, ngài không nên kén ăn, kén ăn sẽ không phát triển chiều cao được đấy.”

Phong Minh nhìn nàng, không phát triển chiều cao? Nàng lấy tự tin ở đâu ra để nói được mấy lời này, nghĩ vậy, hắn không khỏi nhướn mày: “Ta kén ăn cũng cao hơn ngươi hai cái đầu.”

A Phiến nhăn mày: “Cao như vậy thì tốt sao.”

“À, cao ba tấc, đồ lùn.”

“...”

Phong Minh lại nói: “Thỏ đế.”

A Phiến muốn bật khóc, nàng không phải thỏ đế mà.

“Quỷ khóc nhè.”

A Phiến bị bóc ba tầng da mặt xuống, cả giận nói: “Đại ma vương mù đường!” (┛◉Д◉)┛彡┻━┻

“…”

A Phiến giống như nghe thấy tiếng cõi lòng Đại ma vương đang tan nát thành mảnh vỡ, còn như nghe được tiếng bản thân mình cũng sắp bị tan nát như thế, nàng run run vùi đầu xuống lùa cơm: “Ta... sai rồi...”

“Không sai!” Bạch Âm gật đầu nói: “Nhi tử ta từ nhỏ đã là một đứa ngốc mù đường rồi, lúc ba tuổi nó nói muốn bỏ nhà đi, kết quả đi suốt cả đêm vẫn còn luẩn quẩn ở trong cung, ngay cả cửa phủ cũng chưa bước ra được, ha ha ha ha.”

Phong Minh: “…”

“Còn nữa, lúc năm tuổi nó nói nó vừa phát hiện ra một nơi rất huyền bí, nói ở đó có mê trận thiên nhiên, nếu sau này có quân địch đi vào, nhất định có thể vây chết bọn họ. Kết quả... nơi đó chỉ là nửa mẩu rừng nhỏ mà thôi, ha ha ha ha.”

“...” Phong Minh buông chén đũa, nói: “Con ăn no rồi.”

“Ngươi chưa nghe hết đâu, mấy chuyện đó ta có thể kể suốt một đêm.”

“...” Phong Minh đã đi ra ngoài vài bước bỗng dưng xoay người trở lại, duỗi tay xách A Phiến đang đầy hứng thú lên, tuyệt đối không được để nàng nghe mấy chuyện này, hắn cũng biết xấu hổ mà mẫu thân!

A Phiến còn chưa nghe đủ kháng nghị nói: “Ta muốn nghe chuyện xưa.”

Phong Minh cúi đầu liếc nàng một cái, A Phiến liền hoảng sợ, nàng rất muốn nghe tiếp nha, thì ra lúc nhỏ Đại ma vương cũng đáng yêu như thế, không đáng sợ chút nào.

Nhưng Phong Minh không cho nàng cơ hội, xách nàng đi. Bạch Âm ngồi đằng sau thấy nhi tử chạy trốn, còn xách cả tiểu tiên nữ kia theo liền nhịn không được mà bật cười hồi lâu.

A Phiến bị Phong Minh xách đi, lòng cực kì ngứa ngáy, thật muốn chạy lại nghe Bạch Âm kể chuyện. Nàng nhìn Đại ma vương, phát hiện tất cả lệ khí quanh quẩn trên người hắn lúc mới gặp đều không còn nữa. Nếu để nàng lựa chọn giữa ở bên một tiểu quái thú và ở bên Đại ma vương, nàng nhất định sẽ chọn Đại ma vương.

Nếu để nàng lựa chọn ở lại Thiên Đình nói chuyện phiếm với đám tiểu tỷ muội hay là ở bên cạnh Đại ma vương, nàng nhất định sẽ chọn Đại ma vương.

Nếu để nàng lựa chọn giữa đi ăn canh cá viên một mình với chia sẻ canh cùng Đại ma vương, nàng... cũng sẽ chọn ý sau.

Nhận ra người bị xách trên tay thực an tĩnh, Phong Minh ngừng bước nói: “Sau này không được nghe mấy thứ đó nữa.”

“Nhưng có vẻ rất thú vị mà, thì ra Đại ma vương ngài cũng có lúc trẻ con.” Nàng nghe nhiều “tin vỉa hè”, vốn cho rằng Đại ma vương từ lúc sinh ra đã là một bạo quân mặt lạnh nhưng căn bản không phải, lúc trở về ai mà nói tính tình hắn kém nữa, nàng nhất định phải chỉnh lại danh tiếng giúp hắn.

“Thú vị sao?” Phong Minh bất ngờ nói, sao lại cảm thấy thú vị, rõ ràng là chuyện chọc người bật cười như vậy mà nàng lại cảm thấy thú vị. Chẳng lẽ nàng không cảm thấy đường đường là Đại ma vương mà lại làm ra những chuyện đó sẽ bị tổn hại thanh danh hay sao.

“Đúng vậy.” A Phiến nghiêm túc gật đầu, nói tiếp: “Đại ma vương, ngài thả ta xuống được không?”

“Chẳng phải chân ngươi bị đau sao?”

A Phiến lập tức giật mình, hắn còn nhớ? Đại ma vương vậy mà còn nhớ rõ chuyện chân nàng đau. Nàng ấm lòng cười: “Bây giờ không đau nữa.”

“À.” Phong Minh buông nàng xuống, lại nói: “Ăn nhiều bánh hồng như vậy, lại ăn thêm cơm chiều nữa, ăn như vậy mà lại không cao lên được bao nhiêu.”

A Phiến bắt đầu khoa tay múa chân lên cao, ủy khuất nói: “Ta không có lùn. Thường ngày ta không ăn nhiều lắm, nhưng vì mẫu thân ngài nấu cơm ăn quá ngon, ngẫm lại có thể được ăn một ngày ăn ba bữa như vậy, thật vui nha.”

“Trước nay chưa từng nghe nói có thần ma nào lại ăn ba bữa một ngày.”

“Giết thời gian thôi.” A Phiến nói: “Một mình ở đây thật ra rất nhàm chán nhưng lại không muốn rời đi, nếu vậy thì phải nấu cơm để giết thời gian, bằng không một người rãnh rỗi quá sẽ dễ suy nghĩ, ngày ngày trôi qua như thế sẽ rất khổ sở.”

Phong Minh ngẩn người, hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao mẫu thân là người lợi hại như vậy mà lại muốn sinh hoạt như một phàm nhân.

Thói quen này của Bạch Âm đã bắt đầu từ rất lâu, nhưng hiện giờ hắn mới hiểu được. Hắn nhìn Quỷ khóc nhè lùn tẹt còn đang khua tay múa chân trước mắt, có chút hiểu được vì sao mẫu thân vốn không thích kể chuyện cũ với người ngoài lại một hai muốn kể chuyện cũ cho nàng nghe.

Bởi vì Quỷ khóc nhè này có thể hiểu mẫu thân.

Không chút suy nghĩ loanh quanh lòng vòng, không chút khách sáo quanh co vòng vo. Mà là thật tình lắng nghe mẫu thân nói chuyện, cho nên nàng có thể hiểu mẫu thân, mẫu thân cũng thích nói này đó với nàng.

A Phiến “không lùn không mập” khoa tay múa chân nửa ngày rốt cuộc cũng buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ta thật sự không có lùn, ăn cũng không nhiều lắm, là tại ngài quá cao thôi Đại ma vương. Nếu không... sau này ta sẽ ăn ít lại chút được không?”

Phong Minh nghe vậy bỗng hoàn hồn, thấy quỷ khóc nhè vì một câu nói của mình mà vô cùng để ý, hắn nói: “Ăn đi, mẫu thân ta sẽ rất vui.”

“Thật sự?”

“Ừ”

Mặt A Phiến giãn ra, lại nói: “Mấy cây lê trong Lê viên kia, đều là do phụ mẫu ngài trồng đúng không?”

“... Ngươi biết?”

“Biết.” Bởi vì lúc hắn nhắc tới Lê viên kia, cùng lúc hắn nhắc tới phụ mẫu, biểu tình rất giống nhau, A Phiến có nhìn ra: “Đại ma vương, ta sẽ dạy ngài đi đường. Phải nhớ kĩ nha.”

Phong Minh đã từ bỏ biện giải, ít ra lúc bên nàng, tựa hồ hắn hoàn toàn không cần che giấu sự thật bản thân mình mù đường, tuy rằng hắn cũng không thừa nhận bản thân mù đường, chỉ là hơi kém chút so với bản lĩnh đi đường của nàng mà thôi, hắn hỏi: “Đi đường mà cũng có thể học nữa sao?”

“Đương nhiên có thể rồi, Đại ma vương ngài thông minh như thế, ngay cả bách khoa toàn thư Lục giới, bảo điển binh khí Lục giới khó như vậy mà còn tiếp thu được, chẳng lẽ lại không học được cách đi đường hay sao?”

“... Đọc mấy thứ sách đó là chuyện rất khó sao?”

A Phiến: “...” Độ khó của nó còn cao hơn cả Cửu tiêu có được không! Nàng nháy mắt hiểu ra, chuyện nhận đường đối với hắn mà nói khó giống như chuyện nàng phải gặm mười trang sách, vậy sau này nàng sẽ không bao giờ nói hắn mù đường nữa.

Phong Minh không biết nàng dùng cách gì, nhưng hiện tại sắc trời đã tối, hắn lại nghĩ tới khả năng nàng có thể còn chưa được ăn no, liền nói: “Trở về đi, ngày mai nói tiếp.”

“Được.” A Phiến đã bắt đầu thầm cân nhắc cách dạy hắn nhận đường, rốt cuộc... Đại ma vương chính là người ngay cả trái phải cũng không phân biệt được.

Xưa nay chưa từng có nhiệm vụ nào khó thế này.

- --

Trở lại cánh rừng nhỏ, A Phiến vào phòng mình, vừa vào cửa liền thấy mọi thứ trong phòng đều được bày biện rất chỉnh tề, ngay cả chăn cũng được trải ra rất ngăn nắp. Tuy Đại ma vương chỉ nhúc nhích ngón tay làm đồ vật trong phòng bay về lại vị trí của nó, nhưng cũng là Đại ma vương đã trải giường cho nàng.

A Phiến ngồi lên mép giường, đáy lòng sinh ra một loại cảm giác bất đắc dĩ... trở về kể lại những chuyện này, nhất định sẽ bị đám tiểu tỷ muội nói là nói nhảm, nói dối. Nhưng nó là sự thật, Đại ma vương thật sự trải chăn cho nàng.

Nàng chuyển người nằm xuống, ôm chăn suy nghĩ, không tin thì không tin, nàng còn có thể liệt kê ra một trăm điều tích cực với danh tiếng của Đại ma vương nha.

Chuyện trải chăn này, cho nàng giấu ở đáy lòng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.