Shipper Lục Giới

Chương 34: Chương 34: Ma vương và tiểu tiên nữ (6)




Edit: matgaumeo2308

Beta: Rysa

Có lẽ là do quả hồng lạnh, măng cũng lạnh, đều là thức ăn không nên ăn nhiều. Mới nửa đêm, A Phiến đã bị dạ dày co rút làm tỉnh.

Nàng ôm bụng từ lúc mơ ngủ đến lúc tỉnh, rồi nhìn màn đêm bên ngoài, không dám lên tiếng, sợ đánh thức người cách vách.

Nhưng dạ dày co rút rất dữ dội, đau đến nỗi nàng lăn qua lộn lại.

Phong Minh có thính lực cực tốt, nàng mới vừa xoay người hắn đã nghe thấy. Nhưng hắn không biết nàng đau đến nỗi cả người lăn lộn như bánh nướng áp chảo, chỉ nghĩ nàng ngủ không ngon giấc. Lúc đầu hắn mở mắt ra lại nhắm lại, coi như không nghe thấy, nhưng càng lúc nàng lại càng lăn lộn ác liệt hơn. Lại một lần nữa, hắn mở mắt ra.

Hình như có điều gì đó không thích hợp.

Đột nhiên quỷ khóc nhè thấp giọng kêu đau hai tiếng, rõ ràng là đang cố nén gì đó. Hắn bỗng dưng ngồi bật dậy, trực tiếp xuyên qua nhà gỗ, bước hơn mười vào phòng nàng, đi nhanh đến mép giường, hắn mới nhớ tới nhỡ đâu nàng không mặc y phục thì.....

Thế nhưng dù không mặc hắn cũng không nhìn thấy, quỷ khóc nhè dùng chăn bọc kín mình như cái kén, căn bản nhìn không thấy một chút da thịt. Hắn ngồi vào mép giường, nhíu mày hỏi: “Không thoải mái?”

Nghe thấy tiếng người, A Phiến run run duỗi tay quơ loạn, bắt được tay áo hắn, gian nan nói: “Đau bụng.”

Phong Minh khom người nhìn nàng, chỉ thấy trên trán nàng mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, thật sự rất đau. Hắn duỗi tay kéo chăn nàng, nhíu mày nói: “Ngươi dùng pháp thuật áp cơn đau xuống!”

“Không được, sẽ phải viết một đống thứ, thực phiền toái, Liên Đạo thượng tiên cũng sẽ bị hỏi trách.” Tuy nói có câu nói kia của hắn nhưng A Phiến vẫn không định dùng pháp thuật, tự mình viết báo cáo lên trên cũng không sao, nhưng người Thần Phong Điện sẽ bị gọi đi hỏi chuyện.

Phong Minh cảm thấy nàng thật là ngu ngốc, đau đến vậy còn nhớ đến người khác, hắn cởi bỏ cái chăn quấn chặt nàng, mở được một nửa mới nhớ tới —— vạn nhất nàng thật sự không có mặc y phục thì làm sao bây giờ?

Hắn cố không nghĩ nhiều, tiếp tục lôi kéo chăn, nàng túm rất chặt, chặt đến mức làm hắn tức giận: “Buông tay!”

A Phiến vội vàng buông tay, cái mũi đau xót: “Ngài không cần quát ta, ta khó chịu.”

Phong Minh vỗ vào tay nàng, gỡ tay nàng ra, thấy nàng còn mặc tẩm y màu trắng thì âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, duỗi tay phủ trên vị trí dạ dày, trị liệu cho nàng.

Nháy mắt, A Phiến đã cảm thấy thoải mái một chút, mồ hôi lạnh không tiếp tục lăn xuống, tựa hồ giống như bơi lội trong nước đá, càng thêm thoải mái.

Phong Minh hừ lạnh một tiếng: “Tự mình không thể dùng pháp thuật, vì sao không gọi ta?”

A Phiến hơi hơi trợn mắt nhìn hắn, hỏi: “Ngài sẽ qua đây sao?”

“... Chẳng lẽ hiện tại ta là quỷ?”

A Phiến nhếch miệng cười, sắc môi càng thêm tái nhợt, nàng nỉ non nói: “Không phải, ngài là Đại ma vương, người tốt.”

Dưới tay đang đè lên thân thể mềm ấm của thiếu nữ, lòng bàn tay còn có thể cảm giác được sự phập phồng nhè nhẹ, càng thêm nóng cháy. Phong Minh muốn thu tay, nhưng nàng hình như vẫn còn chưa hoàn toàn thoải mái. Cứ như thế, hắn đờ người ở mép giường, nhìn quỷ khóc nhè sắp ngủ, cảm giác mềm ấm trong tay, không thích hợp, thực không thích hợp.

Không biết sợ chính mình sẽ nghĩ linh tinh cái gì, hắn nói: “Thật chưa gặp qua tiểu tiên nữ nào bị đau bụng.”

A Phiến đã mơ màng ngủ nói thầm tiếp lời: “Còn chưa gặp qua tiểu tiên nữ chân bị rút gân... Đại ma vương ngài không biết rõ tiểu tiên nữ... không biết rõ... Ngài nên xem một chút Đại điển Tiểu tiên nữ Lục giới... Tuy rằng ta cũng chưa đọc...”

Nàng câu được câu chăng nói mê, thật sự ngủ rồi.

Phong Minh đợi hồi lâu mới thu tay. Quỷ khóc nhè ngủ say trên trán còn dính vài sợi tóc ướt, cả khuôn mặt đều vô cùng tiều tụy, vẫn là khi tung tăng nhảy nhót đẹp hơn. Hắn dùng tay vén mấy sợi tóc trên trán nàng, đứng dậy chỉnh sửa lại cho nàng, đắp lại chăn rồi mới ra ngoài.

Viên Sơn đêm lạnh như nước, mới ra ngoài liền đón gió núi lạnh lẽo, làm sự khô nóng của hắn nguội đi. Không đợi hắn hít sâu một hơi, khóe mắt liền thấy bên cạnh có người cười khanh khách đi tới. Hắn thiếu chút nữa nghẹn một ngụm khí ở trong cổ họng, nói: “Không cần nghĩ quá nhiều.”

Bạch Âm xem xét tình hình, đặt tay lên vai nhi tử nói: “Mẫu thân không nghĩ nhiều, còn không phải là hơn nửa đêm từ trong phòng một cô nương đi ra sao, ta làm sao có thể nghĩ linh tinh.”

——Thế nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đó liền nghĩ, tôn tử mình tên là gì mới được.

Phong Minh biết bà nghĩ loạn cái gì, cười đến như thế …. ý tứ thật sự rất thâm sâu.

Bạch Âm nhẹ nhàng thở dài: “Nếu thích cô nương nhà người ta thì đừng có khi dễ nàng, sẽ dọa nàng chạy, đối với tiểu tiên nữ thì phải ôn nhu một chút.”

Phong Minh cứng người, quay lại nhìn A Phiến: “Ta không thích nàng.”

“Ừm, không thích thì không thích.” Bạch Âm lại nói: “Nhớ rõ đối với nàng tốt một chút, ngươi nhìn xem đứa nhỏ (ý chỉ A Phiến) đã bị ngươi dọa thành cái dạng gì.”

“... Ta nói ta không thích nàng.”

“Ta cũng chưa nói con thích nàng nha.” Bạch Âm híp mắt cười nói: “Ngoan, đối với cô nương nhà người ta tốt một chút.”

“...”

Bạch Âm thấy mặt hắn càng ngày càng cứng, chột dạ đây, xấu hổ đây, thật là giống phụ thân hắn như đúc. Bà nhìn về phía trong phòng rồi lại quay đầu cười dặn dò: “Nhớ rõ nha.”

“... Mau đi ngủ!”

“Được, được, được, nhi tử, con cũng nhanh đi ngủ.” Bạch Âm sắp vào nhà lại quay đầu nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc: “Nhi tử, con nói sau này nếu con có nữ nhi, tên là quả lê (A Lê/ Tiểu Lê) được không?”

Phong Minh cũng không quay đầu lại, bước vào nhà.

Bạch Âm cười khúc khích, ai nha, nhà bọn họ còn chưa có người nào cưới tiểu tiên nữ, không biết cưới tiểu tiên nữ thì cần nói gì với Thần giới, có thể giữ lại luôn được không, có cần đưa sính lễ gì đó không??

Ngẫm lại, bà cực kỳ vui vẻ.

“Meoww ——” Cải Trắng theo chân bà cũng kêu một tiếng.

Bạch Âm cúi người bế nó lên, xoa xoa đầu nó, lúc này mới vào nhà đi ngủ.

Đêm nay nhất định có mộng đẹp.

Bạch Âm mơ mộng đẹp hay không A Phiến không biết, nhưng nàng lại có một giấc mơ cực đẹp. Nàng mơ thấy Đại ma vương.

Đại ma vương dẫn nàng đi lấy Nhậm Vụ thạch từ Liên Đạo thượng tiên, rồi còn cùng nàng đưa bao kiện, mỗi ngày đều có thể có được một đống Hồng Thạch Đầu, trên giá ở Thần Phong Điện bày đầy Hồng Thạch Đầu của nàng, ngày nghỉ kéo dài, Liên Đạo thượng tiên còn phá lệ khen thưởng nàng ba ngày nghỉ.

Hạnh phúc, vui vẻ đến nỗi làm A Phiến cười từ trong mộng cười ra tiếng, cười đến tỉnh.

Tỉnh lại nàng mới nhớ tới, nhiệm vụ ở đâu chứ, Hồng Thạch Đầu ở đâu chứ, nàng rõ ràng... bị tạm thời cách chức.

Thật muốn trở lại Thần Phong Điện, tiếp tục đưa bao kiện, nàng không ở đó, các tiểu tỷ muội nhất định càng bận rộn.

A Phiến trở mình, lại nghĩ tới tối hôm qua bụng nàng đau, rồi... Đại ma vương bước vào, còn chữa thương cho nàng.

Nàng ngồi dậy, nghĩ đến sự dịu dàng của Đại ma vương, mặt tức khắc nóng lên.

“Cộc, cộc.”

Cửa bị gõ vang, có người ở bên ngoài.

“Tiểu tiên nữ, rời giường đi. Ra ăn sáng.”

Là thanh âm của mẫu thân Đại ma vương, còn có canh uống. Sáng sớm tinh mơ dậy húp canh, quả thực còn thích hơn so với tiểu tiên nữ Thần Phong Điện. A Phiến lên tiếng, xuống giường rửa mặt thay y phục.

Thần ma vốn không cần ngủ nhiều, Bạch Âm lặp đi lặp lại cách làm việc và nghỉ ngơi theo canh giờ trong ngày của phàm nhân, phát hiện phàm nhân ngủ thật sự là vô cùng hao phí thời gian, vì thế vui sướng mà đem thói quen này nhập vào cuộc sống hằng ngày của bà, mỗi ngày ngủ nửa canh giờ, làm ba bữa cơm, thời gian trôi qua thật sự nhanh, một chút cũng không nhàm chán.

Chỉ chốc lát A Phiến đã ra tới, vừa tới thì thấy Đại ma vương đã ngồi ở chỗ kia, nàng dừng một chút, bước nhanh đi qua, ngồi ở đối diện hắn, nhưng nhấc đầu cúi đầu đều có thể thấy hắn, đột nhiên có chút không được tự nhiên, liền dịch đến bên phải hắn, nhưng lại cứ cảm thấy có dư quang thoáng nhìn.

Ngay sau đó, Phong Minh vẫn đang uống trà thì thấy nàng ngồi xổm chỗ cái bàn dưới đại thụ, giống một cái nấm. Hắn buông ly, nói: “Lại đây, bằng không ta xách ngươi lại.”

A Phiến ngượng ngùng trở về, ngoan ngoãn ngồi ở một bên hắn, thật ra ngẫm lại cũng không có gì —— bọn họ gặp mặt lần thứ hai đã hôn môi, tối hôm qua chữa thương có gì mà xấu hổ.

Nghĩ như thế, thì... vẫn hoảng nha.

Quả thực không biết mình hoảng cái gì.

Nàng miên man suy nghĩ, Phong Minh cũng không tìm nàng nói chuyện, uống trà, hảo hảo uống trà là được rồi.

Bạch Âm bưng canh lại, thấy hai người giống hai cây cọc gỗ cắm ở kia, bà cười, không đi trêu ghẹo bọn họ. A Phiến thấy được ăn cơm, lập tức đi hỗ trợ bày thức ăn.

Sáng sớm ăn cơm ăn canh, A Phiến cảm thấy mình béo mất thôi, biến thành tiên nữ béo.

Ăn xong cơm sáng, Bạch Âm nhớ tới một chuyện, hỏi: “Nhi tử, giữa trưa con muốn ăn gì?”

“Không ăn măng.”

Bạch Âm bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà chỉ có măng.”

“... Vậy người hỏi ta làm gì?”

Bạch Âm nghĩ nghĩ, nói: “Được, không ăn măng, vậy ăn cá đi.”

Sắc mặt Phong Minh cuối cùng tốt lên chút, Bạch Âm lại nói: “Ta lấy cần câu cho con câu, từ đây đi theo hướng đông... Thôi, không nói với con, con nghe không hiểu. Lại đây, tiểu tiên nữ, từ đây đi về phía đông bốn dặm, sẽ thấy một cái hồ lớn, cá nơi đó...”

A Phiến nghiêm túc nghe, Phong Minh lại muốn ném chén, đây căn bản không phải mẫu thân thân sinh của hắn đi!

“Ta không ăn cơm trưa.”

“Được, không ăn, đi câu cá đi, chúng ta ăn.”

“...”

Nghe mà kinh hồn táng đảm, A Phiến nghĩ đây có lẽ chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Đại ma vương ở trước mặt thân mẫu hoàn toàn bị chèn ép nha, không hề có lực đánh trả, cảm giác nếu như Đại ma vương nói lại một chữ ‘không’, rồi nổi giận - nổi cáu - nổi dỗi gì đó, liền bị Bạch Âm đại nhân đập cho một phát.

Phong Minh bị đẩy đi câu cá, cảm thấy ngày thường mẫu thân đối với hắn cực tốt, chỉ có lần này... nhất định là do quỷ khóc nhè kia.

Loại cảm giác bị chia mất hai phần ba tình thương của mẫu thân...

A Phiến dẫn đường ở phía trước, cổ lạnh buốt, quay đầu nhìn thì thấy Đại ma vương còn ở phía sau chậm rãi đi theo. Nàng dừng chân, nghĩ nghĩ lại chạy về bên người hắn, hỏi: “Đại ma vương, ngài có thể câu được cá không?”

“Câu được.”

“Thật tốt, ta trước nay chưa từng câu được một con cá, có một lần đi câu ở đầm thần, suýt chút thì bị con cá kéo xuống nước ăn luôn.”

“... Ngươi bị ngu sao?”

“Không phải.” A Phiến nói: “Cá đó thật sự rất khó câu.”

“Khó hơn cả đọc sách?”

“Không khác lắm.”

Đi hơn bốn dặm, hai người quả nhiên thấy một cái hồ nước lớn. Còn chưa tới ngày đông giá rét, mặt hồ cũng chưa kết băng, vẫn có thể thấy cá bơi lội trong nước. Đúng là sáng sớm, cá mới vừa tỉnh, bụng rất đói, Phong Minh biết đây là thời cơ tốt để câu cá.

Hắn đưa một cái cần câu cho A Phiến, mình cầm một cái, móc lên lưỡi câu thức ăn cho cá, vứt vào trong hồ, chờ cá mắc câu.

A Phiến ngồi một bên thật ngay ngắn, nắm cần câu nhìn chằm chằm mặt nước. Thế nhưng chỉ được một lát, nàng đã thấy buồn ngủ... A, cá vì sao còn chưa cắn câu, vì sao còn chưa tới ăn mồi này...

Thật nhàm chán, buồn ngủ quá...

Phong Minh đang tĩnh tâm thả câu bỗng nhiên cảm thấy người bên cạnh cử động, vừa nghiêng đầu thì thấy cả thân mình A Phiến đều lệch, đầu gật gù như chuồn chuồn lướt nước, ngủ, ngủ rồi.

“...”

Khó trách nàng sẽ bị cá kéo đi, cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ.

Nhưng bây giờ mới qua nửa khắc, cũng quá nhanh rồi.

Phong Minh duỗi tay đẩy nàng tỉnh, tay đã sắp duỗi đến trên đầu nàng, bỗng nhiên ngừng giữa không trung, dừng tay lại.

Có phải do tối hôm qua ngủ không tốt hay không?

Phong Minh trầm mặc, thu tay, dựng cho nàng một cái ổ, để nàng thoải mái dễ chịu mà ngủ ở bên trong.

Người bên cạnh an an tĩnh tĩnh ngủ, Phong Minh ngồi ở một bên câu cá, quá mức an tĩnh, lại không cảm thấy cô đơn.

“Bạch ——”

Mặt nước dao động, có con cá cắn câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.