Si Mê Và Liều Lĩnh

Chương 3: Chương 3




Hai phút sau.

“Ôi thưa tiểu thư,” Bailey thốt lên. “Họ giết nhau mất.” Ngay khi chộp được Belder, Lisle liền hất văng anh ta, nhưng Belder có vẻ như không muốn mọi chuyện dừng ở đó. Anh ta đẩy Lisle, nhưng Lisle đẩy anh ta còn mạnh hơn, làm Belder đập người vào tường. Belder bật lên, giật găng tay ra, ném mũ đi, vung nắm đấm. Lisle cũng làm y như thế.

Đừng chạm vào cô ấy, chàng đã nói thế, giọng hạ thấp một cách đáng sợ khiến nàng run rẩy.

Thật ngớ ngẩn làm sao. Nàng đâu phải cô nữ sinh bé bỏng, nhưng trái tim nàng vẫn đánh trống liên hồi như chưa bao giờ như thế, cho dù chuyện thanh niên đánh nhau vì nàng đã quá thường tình, và nàng cũng biết câu nói ấy không có gì đặc biệt với Lisle. Chàng chỉ hành động theo bản năng, bảo vệ theo bản năng. Đánh nhau cũng theo bản năng.

Nhưng nhiều năm nay rồi Olivia không thấy chàng đánh nhau.

Thật ra nàng đã không tận mắt chứng kiến cảnh đánh nhau nhiều năm rồi. Cánh đàn ông thường gặp nhau vào buổi bình minh, tránh xa con mắt cộng đồng, bởi vì đấu kiếm là bất hợp pháp.

Đấu tay bo thì không bị cấm. Nhưng xét cho cùng, các quý ông chẳng bao giờ lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay giữa ban ngày ban mặt, trên một con phố chính của London.

Dĩ nhiên là nàng rất hào hứng.

“Họ sẽ cố giết nhau,” nàng nói với Bailey. “Nhưng tất cả những gì họ làm được sẽ chỉ là đấm nhau thùm thụp, mà như thế thì quả là thú vị hơn nhiều so với trò đứng cách nhau hai mươi bước chân rồi đấu súng. Belder đang rất máu chiến, còn Lisle sẽ vui lòng làm đối thủ của anh ta.”

Nhìn ánh mắt của Bailey, nàng biết cô hầu cũng không hề thờ ơ. Là một cô gái da màu nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng Bailey không yếu ớt như vẻ bề ngoài. Nếu chẳng vậy thì cô đã không thể sống sót nổi khi phục vụ Olivia.

“Em chưa bao giờ thấy Lisle đánh nhau đâu,” Olivia nói. “Ta biết là với mái tóc vàng sáng và đôi mắt xanh xám đó, ngài ấy trông chẳng khác gì thiên thần, nhưng ngài ấy quả thực là một võ sĩ hung dữ đáng sợ đấy. Có lần ta đã thấy ngài ấy đập tơi tả một gã to khỏe như bò mộng, dễ chừng phải lớn gấp đôi ngài ấy.”

Chuyện đó xảy ra vào ngày nàng bắt đầu Hành trình Chinh phục tới Bristol. Lisle đã không tán thành khi biết Nat Diggerby trở thành bạn đồng hành của nàng.

Nói thực, nàng cũng không thích Diggerby cho lắm. Dù vờ như chẳng bận tâm nhưng nàng vẫn thấy vô cùng nhẹ nhõm khi Lisle thay thế hắn ta.

Trở lại với cuộc ẩu đả, Olivia ước gì có thể thấy rõ hơn. Nàng nghe thấy tiếng gầm gừ và tiếng đấm đá huỳnh huỵch lên cơ thể, nhưng đám đàn ông đã chắn mất tầm nhìn của nàng. Họ đang hét hò cổ vũ, cá cược xem ai sẽ chiến thắng.

Dù cá tính có mạnh mẽ đến mấy, nàng cũng biết rằng tốt nhất là không nên cố chen vào vòng người đó. Một quý cô thì không được đứng chung với đám đàn ông khát máu. Một quý cô phải đứng đợi ở một khoảng cách an toàn khi thấy có đánh nhau.

Nếu trèo lên phía sau xe ngựa - chỗ đứng của gia nhân - thì nàng sẽ thấy rõ hơn, nhưng nàng cũng không được phép làm như thế.

Nàng chỉ có thể chờ đợi, lắng nghe và nhìn loáng thoáng, lòng thầm hy vọng Lisle sẽ lành lặn rời khỏi cuộc chiến. Nàng tự nhủ đánh nhau thì chàng quá quen rồi. Ở Ai Cập, người ta luôn cố giết chàng. Thế nhưng chẳng hiểu sao Belder cứ ghen tuông phát điên với chàng, hơn nữa Lisle đã làm bẽ mặt anh ta trước đám đông cử tọa toàn những người có địa vị.

Mấy phút trôi qua mà có cảm giác như đã mấy tiếng đồng hồ, đột nhiên một tiếng hét vang lên, rồi tất cả im bặt. Vòng người dãn ra. Nàng thấy Belder đang nằm trên đất, mấy người bạn của anh ta đang chạy lại đó.

Nàng rảo bước về phía trước, lấy cùi chỏ và cái ô mở lối đi giữa đám đông đang thưa dần.

Nàng chộp tay Lisle giật mạnh. “Đi thôi,” nàng nói.

Chàng ngây ra nhìn nàng. Tóc chàng rối bù và bẩn thỉu, môi chàng chảy máu. Máu rỏ xuống cả cà vạt tơi tả. Một ống tay áo khoác của chàng rách toạc xuống từ đường chỉ trên bờ vai.

“Đi thôi,” nàng nói. “Anh ta không đánh được nữa đâu.”

Lisle nhìn vào gã đàn ông đang nằm trên mặt đất, rồi quay lại nhìn nàng. “Em không định an ủi anh ta à?”

“Không.”

Chàng lấy khăn tay ra lau môi, mặt nhăn lại.

Nàng lấy cái khăn từ tay chàng và chấm nhẹ lên môi chàng. “Ngày mai mắt ngài sẽ thâm tím mất thôi, và trong vòng mấy ngày tới ngài sẽ phải ăn đồ ăn mềm,” nàng nói.

“Em có sở trường về chuyện những gã ngốc đánh nhau đấy,” chàng nói.

Nàng ngừng tay. “Môi ngài rồi sẽ sưng phồng lên,” nàng nói. “Nếu gặp vận rủi thì ngài còn không nói được nữa ấy chứ.” Nàng lắc lắc đầu, quay người bước về phía xe ngựa.

Chàng bước theo. “Nếu không thích họ thì em không nên khuyến khích họ,” chàng nói.

“Em đâu cần phải khuyến khích họ,” nàng nói. “Phụ nữ nhà DeLucey rất quyến trai. Mà đàn ông thì về căn bản đều là lũ ngốc. Cả ngài cũng thế thôi. Ngài đã kiếm cớ để đánh lộn, y như anh ta vậy.”

“Có lẽ đúng thế,” Lisle nói. “Ta không nhớ nổi lần cuối mình được phấn khích đến thế này khi đánh bại đối thủ là bao giờ nữa.”

Chàng đưa bàn tay bẩn thỉu và thâm tím ra đỡ nàng bước lên bậc tam cấp nhỏ hẹp của xe ngựa. Nàng nhìn xuống bàn tay chàng, cau mày.

“Ghê lắm à?” chàng hỏi.

“Không hẳn,” nàng nói. “Em chỉ nghĩ nó sẽ còn đau lâu lắm đấy.”

“Cũng đáng thôi,” chàng đáp.

Ôi đàn ông, nàng thầm nghĩ.

Nàng nắm lấy tay chàng, bước vào trong xe ngựa rồi an vị trên ghế. Bailey theo sau và ngồi phía đối diện.

“Em không chắc niềm vui đánh bại Belder đáng cái giá ấy,” nàng nói.

“Ta quen với chuyện mắt thâm đen và hàm đau điếng lắm rồi,” chàng bảo.

“Em không có ý đó,” nàng nói. “Chuyện này mà đến tai cha mẹ ngài thì sẽ chẳng vui vẻ gì đâu.”

Chàng nhún vai.

“Tốt hơn ngài nên để em đưa về nhà,” nàng nói.

Chàng lắc đầu. “Em không phải làm thế đâu. Nichols sẽ đến đây ngay sau khi đi nhặt mũ cho ta.”

Cậu bé người hầu mảnh khảnh đang bước nhanh về phía họ, vừa đi vừa rút khăn phủi mũ cho Lisle.

Bailey đưa ánh mắt sắc lẹm liếc cậu đầy tớ điển trai của Lisle, rồi khịt mũi ra vẻ miệt thị. “Chúng ta nên về thẳng nhà thôi thưa cô,” Bailey lên tiếng.

“Cô ấy đúng đấy,” Lisle nói. “Chẳng mấy chốc nữa cả London sẽ kháo nhau chuyện em dùng ô đánh Belder. Chắc chắn em sẽ muốn về nhà trước khi tin đó kịp đến, như vậy em mới có thể nhào nặn câu chuyện theo ý mình.”

Nàng có kể với cha mẹ phiên bản nào của câu chuyện này đi nữa thì cũng không quan trọng. Họ đã quá mệt mỏi với những vụ tai tiếng của nàng, ông bà cụ Hargate thì sẽ nói gì đó, nhưng chắc cũng không dễ chịu. Họ nghĩ nàng đến tuổi kết hôn lâu rồi. Họ tin rằng nàng cần có chồng con thì mới hết lông bông được. Họ đã sắp xếp cho con cái đâu ra đó cả. Nhưng các con của họ đều là con trai, họ tuyệt nhiên không có điểm nào giống nàng. Nói cho đúng thì trên đời này chẳng có ai giống nàng, ngoại trừ những DeLucey Đáng sợ khác: những sinh vật bất kham, không thể tin tưởng được.

Nếu kết hôn, cuộc đời nàng sẽ quanh quẩn với việc làm vợ và làm mẹ, rồi năm tháng sẽ chậm chạp trôi đi trong ngột ngạt. Nàng sẽ không đời nào được làm cái gì thực sự thú vị, không bao giờ nữa. Đương nhiên, nàng sẽ không còn được tham gia vào những chuyến phiêu lưu kỳ thú mà nàng hằng mơ ước.

Nói như thế không có nghĩa là lúc này nàng đang có nhiều mơ ước, khi mà xã hội này bị bó buộc bởi những luật lệ ngày càng hà khắc hơn.

Nhưng một khi nàng chưa phải là vợ của ai - và một khi Bà Cố còn sống và chiến đấu với những kẻ khác để bảo vệ nàng - thì ít nhất Olivia vẫn còn một chút tự do.

Nàng quyết không từ bỏ sự tự do ấy cho đến chừng nào không còn lựa chọn nào khác.

“Về nhà em ăn tối đi,” nàng nói với Lisle. “Rồi chúng ta sẽ trò chuyện.”

“Ta nghĩ ta nên tắm trước đã,” chàng nói.

Chàng cười với nàng, cảm giác như mình là một nam sinh lôi thôi nhếch nhác, và gợi nhắc nàng về cậu bạn đã đánh bại Nat Diggerby rồi đóng vai người hộ vệ trung thành của nàng trên con đường tới Bristol.

Nụ cười tươi rói cùng với ký ức vừa trỗi dậy khiến mọi thứ trong nàng đảo lộn. “Em cũng nghĩ thế,” nàng nói.

Chàng đóng cửa xe ngựa lại.

Nàng dựa lưng vào ghế để chống lại sự thôi thúc phải ngó ra cửa sổ dõi theo chàng quay lưng bước đi.

Nàng thấy chiếc xe ngựa khẽ nảy lên khi mấy người hầu nhảy lên chỗ đứng của mình. Một người gõ nhẹ lên mái xe, thế là chiếc xe lắc lư chuyển bánh.

Vài phút sau, Bailey lên tiếng, “Tiểu thư, cô vẫn cầm chiếc khăn tay của ngài ấy đấy ạ.”

Olivia nhìn xuống chiếc khăn. Nàng sẽ cho giặt sạch rồi bổ sung vào bộ sưu tập của mình. Chiếc găng tay phải của nàng che đi cái mặt đá hình con bọ hung mà chàng đã gửi cho nàng từ lâu. Nàng đã đính nó vào một chiếc nhẫn và thường xuyên đeo. Chàng cũng gửi thư cho nàng nữa, nhưng rất ít: nàng gửi dăm bảy bức thì chàng mới gửi được một bức.

Nàng giữ gìn tình bạn cũng như từng bức thư của chàng. Nàng giữ gìn những món đồ trang sức rẻ tiền chàng gửi cùng với mọi vật kỷ niệm linh tinh vớ vẩn nàng sưu tầm được. Nhưng nàng biết, chàng chưa bao giờ cho ai nhiều hơn thế. Chàng đã dâng hiến bản thân - trái tim, trí óc, tâm hồn - cho Ai Cập từ lâu lắm rồi.

“Ngài ấy sẽ không nhớ đâu,” nàng nói.

Dinh thự Atherton

Tối hôm ấy

“Ôi Peregrine, sao con có thể làm thế?” Phu nhân Atherton gào lên. “Đánh lộn! Như một đứa côn đồ dung tục! Trên phố Strand! Giữa bàn dân thiên hạ!”

Bà quay sang nhìn chồng. “Anh thấy không Jasper? Đây là hệ quả của việc để Rupert Carsington coi sóc thằng bé trong ngần ấy năm đấy.”

Nói thế thật chẳng có lý chút nào. Lisle đã biết đánh nhau từ cách đây quá lâu rồi, chính chàng cũng không nhớ nổi. Chàng chẳng cần sự dìu dắt của chú Rupert trong lĩnh vực này. Từ bé đến giờ, chàng chưa từng né tránh ẩu đả, bất kể đối thủ là ai, lớn nhỏ thế nào, đông đảo đến đâu. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ.

“Con đã thành kẻ mọi rợ mất rồi!” cha chàng nổi trận lôi đình. “Con thậm chí chẳng thể trình bày một tài liệu trước Hội Khảo cổ mà không gây ầm ĩ.”

“Đâu có gì mà ầm ĩ,” Lisle lên tiếng. “Một cuộc tranh luận thì đúng hơn. Các tài liệu còn có nhiều thứ thú vị hơn để nói.”

“Báo chí chẳng thích gì hơn là những chuyện khủng khiếp về đám đàn ông đánh nhau vì Olivia Carsington,” mẹ chàng lên tiếng. “Mẹ không tin nổi cô ta cũng biến cả con thành một thằng khờ. Mẹ thấy mất mặt quá. Sau chuyện này mẹ phải đối diện với bạn bè ra sao đây? Làm sao mẹ còn ngẩng đầu lên được?” Bà ngồi thụp xuống chiếc ghế dài và òa lên nức nở.

“Đây là hậu quả của việc nuông chiều thú vui vô nghĩa ở Ai Cập của con,” cha chàng nói. “Được thôi, cha sẽ đặt dấu chấm hết cho việc này, một lần và mãi mãi. Chừng nào còn chưa thấy một chút xíu bổn phận làm con, phong thái cư xử ra dáng quý tộc, thì con sẽ không nhận được một xu nào từ ta nữa đâu.”

Lisle nhìn ông hồi lâu. Như thường lệ, chàng nghĩ đây chỉ là một màn kịch. Cha mẹ chàng mà không nổi trận lôi đình thì mới lạ.

Nhưng chuyện này thì quả là mới mẻ. Chàng không chắc mình nghe có rõ không. Giống như bao cậu con trai của các gia đình quý tộc khác, Lisle hoàn toàn phụ thuộc vào cha mình về mặt tài chính. Tiền là tất cả những gì chàng nhận được từ cha mẹ mình. Họ chưa bao giờ cho chàng tình yêu thương và sự thấu hiểu. Nhà Carsington thì cho chàng điều đó, rất nhiều. Nhưng chàng không thể xin tiền của gia đình bên ấy.

“Cha sẽ cắt trợ cấp của con à?” chàng hỏi.

“Con đã cười nhạo, phớt lờ, lợi dụng chúng ta, và lạm dụng sự rộng lượng của chúng ta,” cha chàng nói. “Chúng ta đã dốc hết kiên nhẫn chịu đựng điều đó, nhưng lần này thì con quá đáng lắm rồi. Con đã làm mẹ con bẽ mặt.”

Như kịch bản đã lên sẵn, mẹ chàng ngất xỉu.

“Chuyện này thật điên rồ,” Lisle kêu lên. “Thế thì con phải sống làm sao?”

Cha chàng vội vã chạy lại bên cạnh đưa cho mẹ chàng muối hít. “Nếu muốn có tiền, con sẽ phải cư xử như những quý ông khác,” ông vừa nói vừa khẽ nâng đầu mẹ chàng khỏi chiếc gối mà bà vừa khéo léo ngả lên. “Con sẽ phải tôn trọng ý muốn của cha mẹ con. Con sẽ phải đến Scotland như yêu cầu của chúng ta, và lần đầu tiên trong đời, con sẽ phải gánh vác trách nhiệm. Nếu muốn tới Ai Cập, con sẽ phải bước qua xác cha!”

Cuối cùng, Lisle không tới nhà Olivia ăn tối. Chiều muộn hôm đó, Olivia nhận được một mảnh giấy nhắn của chàng: Nếu tới ăn tối, ta sẽ phải giết một ai đó. Tốt nhất là nên tránh xa. Có lẽ em cũng có đủ rắc rối rồi.

L

Nàng viết lại:

Viết Thư không an toàn. Gặp em ở góc đường Công viên Hyde. Ngày mai. Mười giờ Sáng. ĐỪNG ĐỂ EM ĐỢI ĐẤY.

O

Công viên Hyde

Sáng hôm sau

Mới mấy năm trước, những quý ông sành điệu nhất London còn có cái mốt sáng sáng dạo bộ trong công viên Hyde, rồi chiều chiều tầm từ năm tới bảy giờ lại trở lại đấy đi dạo.

Nhưng giờ đây thú đi dạo buổi sáng không chỉ lỗi thời mà còn bị xem là thô thiển.

Tuy nhiên, buổi sáng là thời điểm tuyệt vời để Hẹn hò Bí mật, như sau này Olivia viết trong thư.

Như thông lệ, nàng đến muộn, mà Lisle thì chưa bao giờ giỏi chờ đợi. Nhưng cảm giác sốt ruột của chàng tan biến ngay khi nàng xuất hiện trong tầm mắt, cái lông chim to đùng màu xanh nhạt vẫy vẫy trên chóp mũ giống như ngọn cờ khiêu chiến. Nàng mặc chiếc váy cưỡi ngựa được cắt may theo kiểu nhà binh, màu xanh của váy tiệp với màu xanh của đôi mắt nàng.

Ánh mặt trời ban mai nghiêng nghiêng sà xuống mái tóc xoăn đang cố trốn khỏi mũ và những chiếc kẹp tóc, nắng làm tóc nàng lung linh như ngọc hồng lựu.

Khi nàng tới bên cạnh, chàng vẫn còn chưa hoàn hồn.

“Ngài không biết phải khó khăn thế nào em mới thoát được Bailey đâu,” nàng nói. “Chắc ngài nghĩ cô ấy sẽ thấy nhẹ nợ, vì cô ấy ghét phải đi xe ngựa vào thành phố, nhưng không phải vậy đâu, cô ấy đã quyết định đi với em đấy. Em mất vô khối thời gian mới thuyết phục được cô ấy ở nhà và dịu bớt nghi ngờ. Để làm được thế, em buộc phải mang theo thằng hầu giữ ngựa.” Nàng hất cái đầu đính lông chim về phía cậu thanh niên mặc chế phục lịch sự giữ khoảng cách khá xa phía sau nàng. “Không phải là ngài với em có cái gì bí mật phải giấu giếm, nhưng cả nhà đang bực điên lên với em vì em đã khiến ngài đánh nhau với Belder.”

“Tự ta muốn vậy,” chàng đáp.

“Mắt ngài tệ quá,” nàng nói, rướn người ra trước một chút để nhìn vào đấy.

“Trông thì vậy thôi,” chàng nói. “Nichols biết cách xử lý mấy chuyện này.” Nếu cậu ta mà không biết cách thì giờ con mắt ấy đã sưng húp rồi. “Mấy ngày tới nó sẽ chuyển sang mấy màu hơi xấu một chút, nhưng rồi vết thâm sẽ mờ dần. Hôm trước rõ ràng em đã rất lo ngại cho cái miệng của ta, nhưng thực ra nó không tệ đến thế đâu.”

“Hôm nay ngài không đẹp mã bằng hôm ở dạ tiệc,” nàng nói. “Ai đó đã tả rất tỉ mỉ cho mẹ em về cuộc ẩu đả và những vết thương của ngài, mẹ em giận lắm. Bà bảo tốt nhất là em nên tránh xa ngài ra. Mẹ bảo chẳng cần em lôi kéo vào rắc rối thì ngài cũng có đủ khó khăn rồi.”

“Vô lý,” chàng đáp. “Nếu em tránh xa thì ta nói chuyện với ai được? Lại kia đi. Ở đây ồn ào quá.”

Mặc dù công viên này vô cùng vắng vẻ - đặc biệt là không có ai trong giới thượng lưu - nhưng góc đường Công viên Hyde lại rất nhộn nhịp. Dân buôn ma túy, người bán sữa, lính tráng, và đủ kiểu người thả bộ tụ tập đông đúc trên vỉa hè. Trên đường Knightsbridge, xe chở thư và xe ngựa công cộng tranh giành khoảng trống với những chiếc xe kéo chậm chạp, xe ngựa tư nhân, người cưỡi ngựa và khách bộ hành. Bọn trẻ chơi rông, rồi chó mèo lao như thiêu thân giữa xe với ngựa.

Ngày xưa, chính tại góc đường Công viên Hyde này đã khởi sự cuộc phiêu lưu đầu tiên của họ. Ký ức trỗi dậy thật sống động: Olivia, đứng bên cạnh một thằng con trai đầu bò đầu bướu... Lisle phải đánh thằng đó văng khỏi đường... rồi trèo lên một chiếc xe kéo chạy theo phía sau nàng...

Mỗi lần đợi nàng, chàng đều mong chờ sẽ nhìn thấy cô gái gầy nhẳng ngày trước, cô gái có mái tóc và đôi mắt không lẫn vào đâu được. Mỗi lần nhìn thấy nàng như lúc này, chàng lại thấy rối tung rối bời. Chàng vẫn chưa quen được với nhan sắc hiện giờ của nàng. Lòng chàng nhói lên khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, và những nét cong mềm mại trên thân hình nàng được bộ váy cưỡi ngựa bó sát tôn lên khiến chàng rạo rực bao nhiêu cảm xúc.

Những cảm xúc sai trái. Kiểu cảm xúc mà những phụ nữ quyến rũ khuấy lên trong đàn ông. Mấy cô nàng lả lơi có thể tạo ra những cảm xúc đó.

Ngay lúc này, cái chàng đang cần là một người bạn, một đồng minh.

Nhưng ngay cả khi đã vào trong công viên, chàng nhận thấy mình vẫn chưa sẵn sàng lên tiếng. Chàng cần phải xóa bỏ cảm xúc xáo trộn ra khỏi trí não hoặc con tim - chàng không chắc chính xác thì cảm xúc ấy nằm ở đâu nữa.

“Đua không?” chàng hỏi.

Mắt nàng sáng lên.

Ngựa của họ tràn đầy năng lượng, hào hứng phi nhanh về hướng Tây trên con đường Rotten vắng vẻ. Ngựa của nàng dũng mãnh không kém gì ngựa của chàng, và nàng phi ngựa với kỹ năng và lòng dũng cảm mà nàng vẫn dành cho mọi thứ trong đời. Chàng về đích trước nàng không bao lâu, và khi dừng ngựa, họ cùng nhau cười vang - với chính họ, với niềm vui thuần khiết đến từ chuyến phi ngựa trong buổi sáng mùa thu đẹp trời.

Họ phi nước kiệu thẳng vào trong công viên.

Khi tới một hàng cây, khuất hẳn khỏi tầm nhìn của khách bộ hành, họ hãm ngựa đi thong dong.

Rồi chàng kể cho nàng nghe chuyện đã xảy ra.

“Họ cắt trợ cấp của ngài sao?” nàng nghi hoặc. “Không thể nào! Ngài sẽ phát điên ở đây mất. Ngài phải trở lại Ai Cập chứ.”

“Ta bảo rồi đấy, họ quyết giữ ta ở nhà,” chàng đáp. “Nhưng ta không nhận ra họ quyết tâm đến thế nào. Ta cử nghĩ có lẽ mấy hôm nữa họ sẽ bình tâm lại hoặc quên chuyện này đi, như bao nhiêu lần khác. Nhưng hôm nay họ thậm chí còn cứng rắn về chuyện cái lâu đài phải gió ấy hơn cả hôm qua. Cha ta chỉ tiếp tục cung cấp tài chính cho ta trong trường hợp ta đảm nhận công việc khôi phục tòa lâu đài ấy.”

“Em có thể hiểu được ông ấy đang nghĩ gì,” nàng nói. “Ông ấy nghĩ một khi đã bắt tay vào dự án này, sẽ có lúc ngài chuyển tình yêu của mình cho nó.”

Tim chàng nhói lên cảm giác có lỗi. “Tình yêu ư?” chàng hỏi.

“Cha mẹ chàng ghen tị với Ai Cập,” chàng nói. “Họ không hiểu sự khác nhau giữa một cái lâu đài cũ kỹ và những di tích cổ xưa. Với họ tất cả đều là công trình ‘cũ’.”

Chàng không cho rằng Ai Cập là tình yêu, nhưng Olivia thì có đấy, mà có lẽ cũng phải, trong cảm nhận của chàng có tình yêu đối với miền đất ấy và công việc nơi đấy.

Nàng hiểu quá rõ, đôi khi còn rõ hơn cả bản thân chàng. Nhưng nói cho cùng, nàng là người nhà DeLucey cơ mà, và họ đã tồn tại được qua nhiều thế hệ là nhờ giỏi nắm bắt tâm lý và thao túng người khác.

“Ta nghĩ mình nên thấy biết ơn vì trước đây họ không nghĩ tới chuyện sử dụng biện pháp thắt chặt hầu bao.”

“Nếu họ có nghĩ ra thì ngài Rathbourne cũng sẽ chi trả cho cuộc sống của ngài.”

“Dượng em đã cho ta nhiều thứ quá rồi,” Lisle nói.

“Giờ ông ấy phải lo cho em và và anh chị của em nữa.”

“Em sẽ đưa tiền của em cho ngài,” nàng nói. “Ngài biết em sẽ làm thế mà.”

“Như thế thì thật là khủng khiếp,” chàng nói. “Ta mừng vì chuyện đó không thể xảy ra.” Chàng biết tiền bạc của nàng bị quản lý rất chặt, không chỉ để ngăn ngừa những kẻ đào mỏ mà còn để hạn chế chính nàng. Nàng đầy mâu thuẫn đến lạ kỳ: đầu óc rất tính toán nhưng con tim vô cùng rộng rãi. Hành động quên mình bảo vệ thằng bé đầu đường xó chợ hôm qua đã cho thấy điều đó.

Nàng xích lại gần, đặt bàn tay đeo găng lên tay chàng. “Em sẽ không để ngài phải mắc kẹt ở đây đâu,” nàng nói. “Chúng ta sẽ nghĩ kế.”

Chắc đã nghĩ ra điều gì đó nên đôi mắt to xanh thẳm của nàng sáng rỡ.

“Không, không được,” chàng cương quyết.

Nàng là bạn tâm giao và là đồng minh của chàng, nhưng cái tính bốc đồng, coi thường lề thói, nhiệt tình sôi sục của nàng đôi khi khiến chàng phải dựng tóc gáy - chàng, con người ngày nào cũng đối mặt với rắn độc, bọ cạp, cá sấu, trộm cướp, bọn sát nhân, và tồi tệ nhất là đám quan chức.

Thật sự ra, nói óc duy lý của nàng cực kỳ mơ hồ là còn nhẹ đấy.

Chín năm trước, nàng đã dụ chàng cùng đi tới Bristol để truy tìm kho báu của một tay cướp biển, thật đáng kinh ngạc. Đó là một trong những Ý Tưởng của nàng. Mọi chuyện có lẽ đã kết thúc thật khủng khiếp với chàng - bị tống vào một ngôi trường tàn bạo ở Scotland chẳng hạn - nếu ngài Rathbourne không can thiệp.

Thay vào đó, Lisle được tới Ai Cập, và chàng biết rõ tất cả là nhờ có Rathbourne. Lisle cũng biết rằng con người ta không thể sống nhờ vào những điều kỳ diệu. Hơn nữa giờ đây chàng không còn là một cậu bé nữa, chàng đã là người đàn ông. Chàng không thể trông đợi, mà cũng chẳng muốn bạn bè và người thân phải hỗ trợ mình thoát khỏi bất cứ tình huống khó khăn nào.

“Không, Lisle, ngài phải nghe em,” Olivia tha thiết. “Em đã nghĩ ra một Ý Tưởng siêu tuyệt vời đây.”

Ôi, Olivia với một Ý Tưởng.

Chắc cái ý tưởng đó là lợi dụng một chút trí thông minh và bản năng tự bảo tồn nòi giống để hành hạ trái tim của một gã đàn ông nào đó.

“Không Ý Tưởng gì hết,” chàng nói. “Bất kể cái gì cũng không.”

“Chúng ta đi Scotland nhé,” nàng nói. “Đi cùng nhau.”

Tim nàng đập thình thịch tới nỗi có lẽ ở tận lâu đài Kensington cũng có thể nghe thấy. Từ hôm thứ Bảy tới giờ, nàng không thể không nghĩ về cái lâu đài ở Scotland đó.

“Em mất trí rồi à?”

“Em đã biết thể nào ngài cũng nói thế mà.”

“Ta sẽ không đi Scotland đâu.”

“Nhưng chúng ta sẽ đi cùng nhau," nàng nói. “Thế sẽ vui lắm. Một chuyến phiêu lưu đấy.”

“Đừng có ngớ ngẩn thế,” chàng nói. “Chúng ta không còn trẻ con nữa. Ngay cả em cũng vậy, em đâu thể đi Scotland với một gã thanh niên được chứ. Cha mẹ em không đời nào đồng ý đâu.”

“Họ đâu cần phải biết chuyện này.”

Đôi mắt xám của chàng trố lên. “Olivia.”

“Sáng mai cha mẹ em sẽ đi Derbyshire,” nàng nói. “Em sẽ ở lại London với Bà Cố.”

Chàng nhìn sang chỗ khác. “Chuyện này mỗi lúc một tồi tệ hơn rồi.”

“Em đã nghĩ kỹ rồi,” nàng nói.

“Từ khi nào cơ?” chàng hỏi, ánh mắt sắc như dao của chàng hướng lại phía nàng. “Ta vừa kể mọi chuyện với em cách đây chưa đầy một phút thôi mà.”

“Em nghĩ về cái lâu đài ấy lâu rồi,” nàng nói. Điều này thì quả là đúng thật. Với Lisle thì tốt nhất là nói càng thật càng tốt. Không chỉ vì tư duy của chàng cực kỳ logic và hết sức thẳng thắn, mà còn vì nàng nghĩ chàng có thể đọc được phần nào suy nghĩ của nàng. “Em đang nghĩ một kế giúp chàng thoát khỏi chuyện này.”

“Em không phải cứu ta,” chàng nói. “Em không phải hiệp sĩ mặc áo sắt sáng choang hay bất cứ cái gì em nghĩ. Ta gần hai mươi bốn tuổi rồi, và hoàn toàn có thể chăm sóc bản thân.”

“Làm ơn đừng mang lòng kiêu hãnh nam nhi ra dọa em,” nàng nói. “Chỉ cần lắng nghe, ngài sẽ thấy Ý Tưởng của em rất thực tế.”

“Chín năm trước em đã có một kế hoạch rất thực tế để cứu mẹ em khỏi cảnh nghèo túng bằng cách bỏ đến Bristol đào kho báu của bọn cướp biển ở trong vườn nhà Bá tước Mandeville!”

“Phải, và chuyện đó rất vui, đúng không?” nàng nói. “Đó là một cuộc phiêu lưu. Ngài thì lúc nào cũng được phiêu lưu. Em thì...” Nàng khoát tay. “Em hủy hôn ước và dùng ô đánh đàn ông.”

Chàng ném cho nàng một cái nhìn mà nàng không hiểu được. Rồi chàng thúc ngựa phi nhanh.

Chàng cần khoảng cách.

Chàng không muốn nghĩ về chuyện này, về nàng thuở nhỏ, cô bé luôn muốn trở thành kỵ sĩ và dấn thân vào mọi Hành trình Chinh phục.

Nàng phi ngựa theo chàng. “Đừng có khép cửa tâm trí,” nàng nói. “Ngài là một học giả, mà học giả thì luôn phải để cho đầu óc thông thoáng.”

“Đừng có điên rồ,” chàng nói. “Em không thể cứ thế mà đi Scotland chỉ vì em đã chán trò hối hôn và dùng ô đánh bọn đàn ông được. Ta rất tiếc là em phải chịu đựng những quy tắc ngớ ngẩn đối với nữ giới, nhưng ta chẳng thay đổi được gì. Và ngay cả ta cũng biết rõ là em không thể một thân một mình nhảy vào xe ngựa và chu du bốn trăm dặm mà không gây ra vụ việc tồi tệ nào.”

“Lúc nào em chẳng gây chuyện chứ,” nàng nói. “Em nổi tiếng như thế mà. Bất kể em nói hay làm gì ở bữa tối này hay dạ tiệc nọ thì chuyện đó cũng đều lan đi ầm ĩ khắp nơi vào sáng hôm sau. Olivia Carsington, Vụ Bê Bối Đêm Qua, chính là em. Lẽ ra em đã phải khắc dòng đó lên danh thiếp của mình.”

Chàng nhìn quanh. Sáng nay công viên thật tĩnh lặng, những con đường xung quanh yên ắng tới mức có thể nghe rõ tiếng lá xào xạc trên cây, tiếng vó gõ lộc cộc của hai con ngựa họ cưỡi, tiếng một đôi chim ríu rít gọi nhau.

Chàng cũng nghe được cả tiếng tim mình thình thịch nữa. Chàng đang bị cám dỗ, bị lôi cuốn khó mà cưỡng lại nổi.

Nhưng xưa nay lúc nào nàng chẳng cuốn hút chàng. Nàng đã cuốn hút chàng từ thuở mười hai. Nếu mười năm qua chàng không sống ở Ai Cập thì hẳn nàng đã đảo lộn cuộc đời chàng từ lâu rồi.

“Lẽ ra ta không phải nói với em điều này,” chàng nói. “Nhưng vì em mất trí rồi nên ta nghĩ ta phải nói cho em hay: Có thể em nghĩ về ta như một người anh trai nhưng sự thực đâu phải vậy. Em không thể đi cùng ta mà không có ai đi kèm được.”

“Tất nhiên là em phải có người đi kèm,” nàng nói. “Nhưng ngài cứ để em sắp xếp tất cả. Ngài chỉ cần...”

“Ta sẽ không làm gì cả,” chàng nói. “Trong tất cả mọi kế hoạch liều lĩnh điên rồ thì...” Chàng ngừng lời, lắc đầu. “Ta không tin nổi chuyện này. Cha ta cắt trợ cấp, ta chẳng có chỗ nào mà đi và chẳng có gì để sống. Vào tháng Mười, thật khủng khiếp! Em có biết Scotland vào tháng Mười như thế nào không?”

“Trời tối sầm, ẩm ướt, lạnh giá, u ám và cực kỳ lãng mạn,” nàng nói.

“Ta sẽ không đi đâu!” chàng thốt lên. “Ta không tin nổi là mình lại đi tranh luận chuyện này với em.”

“Sẽ vui lắm mà,” nàng nói. “Một chuyến phiêu lưu.”

Một chuyến phiêu lưu. Lúc nào chàng chẳng phiêu lưu. Nhưng không phải với Olivia trong suốt những năm vừa qua.

Nhưng đây không phải Olivia ngày xưa nữa. Với Olivia ngày xưa thì chàng có thể xoay xở được, ở một mức độ nào đó. Song khi ấy chàng là một cậu bé mười ba tuổi, và hiển nhiên là hoàn toàn mù tịt về phụ nữ.

“Đây là cơ hội cuối cùng, số một và duy nhất của em,” nàng nói. “Gia đình đã ngán tận cổ những trò bồng bột của em, và ông bà ngoại Hargate đang kiên quyết yêu cầu em kết hôn. Một khi họ đã bắt đầu kiên quyết làm gì thì đừng hòng có ai chống đối. Ngài biết họ thích mọi người phải kết hôn và ổn định cuộc sống thế nào rồi đấy. Em sẽ phải quyết định chọn một ai đó, rồi ổn định cuộc sống, rồi làm vợ làm mẹ. Ổn định, ổn định, ổn định. Em sẽ không bao giờ có cơ hội làm cái gì thú vị nữa, không một lần nào nữa.”

Chàng nhớ nàng đã từng không biết sự là gì, một mình chuẩn bị lên đường... nhảy vào xe ngựa... rủ rê hai cậu giữ ngựa đánh bài. Chàng nghĩ về cuộc đời nàng lúc này đây, chỉ biết quẩn quanh hết bữa tiệc này sang bữa tiệc khác.

“Chết tiệt, đừng làm thế với ta, Olivia,” chàng nói.

“Ngài biết đúng là thế mà,” nàng đáp. “Phụ nữ sống cuộc đời thật chật hẹp. Bọn em là con gái của ai đó, rồi vợ của ai đó và mẹ của ai đó. Bọn em chẳng bao giờ làm bất cứ cái gì, chẳng như đàn ông.”

Chàng lắc đầu. “Không,” chàng nói. “Ta sẽ không để cha mẹ ép buộc ta đâu.”

“Chàng không có lựa chọn nào cả,” nàng nói. “Vốn dĩ lúc nào chàng cũng có thể bỏ mặc và lảng tránh họ, nhưng cuối cùng họ đã nhận ra họ có một quyền lực áp chế được chàng.”

“Và em định cho họ giữ thế thượng phong,” chàng nói. “Em có nghĩ ra cái gì dính dáng đến chuyện xây dựng lại một lâu đài cổ không?”

“Em có một ý tưởng tuyệt diệu lắm,” nàng đáp.

“Nó có thể phải mất nhiều năm. Nhiều năm trời! Ở Scotland. Với kèn túi!”

Nàng mỉm cười. “Em mà giúp ngài thì chẳng mất đến nhiều năm trời đâu,” nàng lên tiếng. “Và để cho cha mẹ ngài nghĩ họ vừa thắng trận cũng chẳng phương hại gì. Nếu chúng ta biết cách chơi trò này, ngài sẽ được trở lại Ai Cập vào - ờ, mùa xuân này, chắc chắn đấy.”

Nụ cười của nàng đủ khiến chàng phải đầu hàng.

Nhưng giọng nói cảnh giác vốn đã giúp chàng sống sót qua ngần ấy năm thì nói: Khoan nào. Nghĩ kỹ đi.

Thật khó mà nghĩ được gì khi mãnh lực của đôi mắt xanh kia phủ chụp lấy chàng và có gì đó cứ nhói lên trong tim chàng.

Nhưng chàng không chịu khuất phục hoàn toàn. Chàng vẫn là cậu bé cứng đầu đã quen biết nàng từ lâu, chàng còn là một học giả, người quan sát khách quan mới đây đã để ý nàng rất cẩn thận. Chàng biết nàng có thể khiến người ta, đặc biệt là đàn ông, tin mọi điều nàng nói.

“Không,” chàng lấy giọng hết sức nhẹ nhàng. “Nếu ta để họ điều khiển ta thế này, họ sẽ diễn đi diễn lại thôi. Nếu ta chịu nghe theo yêu cầu này, họ sẽ đòi hỏi thêm nữa.”

Nụ cười của nàng vẫn rạng rỡ y nguyên. “À, được thôi, nếu chàng không đồng tình thì đành vậy,” nàng nói vui vẻ.

“Ta biết em sẽ hiểu mà.”

“Ồ, em hiểu chứ. Rất rõ.”

“Tốt, bởi vì...”

“Ngài không cần giải thích,” nàng nói. “Em hiểu hết. Giờ em không nán lại được nữa. Hôm nay em có việc quan trọng phải làm.”

Nàng đưa tay lên chạm vành mũ rồi phi ngựa đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.