Dinh thự Atherton
Thứ Sáu ngày 7 tháng Mười
Đáng lẽ Lisle phải nhận ra. Đáng lẽ chàng phải chuẩn bị tinh thần từ trước.
Nhưng tất nhiên thứ gì liên quan đến Olivia mà chẳng khó lường.
Olivia. Đột ngột. Bất ngờ.
Ba từ ấy khắc sâu trong tâm trí chàng.
Chàng xuống ăn sáng, và nàng đã ở đó.
Nhưng không chỉ có Olivia. Nàng đi cùng với nữ Bá tước thừa kế - Quý bà Hargate và hai Nữ Yêu, Quý bà Cooper và Quý bà Withcote.
Đêm qua Lisle ngủ không ngon giấc. Trong câu lạc bộ yên ắng, chàng đã nghĩ ra vô khối kế hoạch để đối phó với cha mẹ, nhưng tất cả xem ra đều chẳng đâu vào đâu. Rồi ngài Winterton tới. Ở Ai Cập, họ đã gặp nhau mấy lần nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Winterton mời Lisle tới nhà ông để nghiên cứu một bộ sách bằng giấy cói rất đẹp mà ông mới mang về từ chuyến đi gần đây nhất. Thật may, bộ sách đã làm chàng thôi nghĩ về cha mẹ và Olivia, và nhờ có ông Winterton với bộ óc tỉnh táo mà tâm trạng rối bời của chàng dịu xuống. Lisle nhận lời mời ở lại ăn tối, và thời gian cứ thế trôi đi.
Kết quả là tới sáng nay chàng chẳng nghĩ được thêm cách nào để đối phó với cha mẹ ngoài cách chàng nghĩ ra hôm qua, khi Olivia đã phi ngựa đi.
Mọi người đều tươi cười với Lisle khi chàng bước vào phòng ăn sáng.
Lisle vẫn tự hào mình không phải là người khéo tưởng tượng. Chàng chẳng tin số phận trớ trêu đang chờ đợi mình.
Cho tới tận bây giờ.
Chàng đi tới tủ búp phê, lấy thức ăn đầy đĩa. Rồi chàng đi lại bàn và ngồi xuống bên cạnh Quý bà Withcote, đối diện Olivia.
“Olivia vừa nói với chúng ta về kế hoạch của con,” mẹ chàng lên tiếng.
Ruột Lisle lạnh buốt. “Kế hoạch của con,” chàng lặp lại. Chàng nhìn Olivia.
“Kế hoạch đưa em tới Scotland để phụ ngài phục chế lâu đài ấy,” nàng cất lời.
“Cái gì?”
“Em cứ nghĩ ngài đã nói với cha mẹ rồi chứ,” nàng nói. “Em xin lỗi vì đã phá hỏng sự ngạc nhiên.”
“Mọi người đều hiểu cả, chàng trai, ta tin là thế,” nữ Bá tước thừa kế nói. “Cháu đang rất hào hứng lên đường và vô cùng sốt ruột.”
“Cái gì?”
“Quả là đáng ngạc nhiên, thật đấy,” mẹ chàng nói. “Ta phải thừa nhận là ban đầu ta không mấy hào hứng.”
“Nhưng...”
“Bà Hầu tước cứ nghĩ chuyện này là không thể được,” nữ Bá tước thừa kế nói với Lisle. “Một đôi thanh niên nam nữ rong ruổi cùng nhau đi Scotland. Không hề phù hợp với một thiếu nữ, bà ấy đã bảo thế. Đâu phải chúng ta không biết điều đó và chẳng có chuẩn bị gì cơ chứ.”
“Chuẩn bị...”
“Quý bà Cooper và Quý bà Withcote tốt bụng đã đồng ý đi theo làm người giám sát,” Olivia nói. “Mỗi người bọn em sẽ mang theo người hầu. Bà Cố đã đồng ý cho bọn em mượn một số nam nữ gia nhân cho đến khi chúng ta thuê được người giúp việc lâu dài. Với lại em sẽ mượn bà quản gia và đầu bếp của mẹ, thời gian này họ không có việc gì vì gia đình em đang ở Derbyshire.”
Lisle đưa mắt nhìn quanh những khuôn mặt tươi vui hớn hở. Nàng đã sắp xếp xong xuôi hết rồi. Nàng đã đi trước một bước và sắp xếp tất cả sau khi nghe câu trả lời cương quyết từ chàng.
Không, đây chỉ là cơn ác mộng. Chàng chưa tỉnh giấc thôi.
Cha mẹ chàng mù rồi hay sao? Có phải chàng là người duy nhất để ý thấy nữ Bá tước thừa kế đang cư xử tốt một cách bất thường không? Không ai khác nhìn thấy ánh gian tà trong mắt bà à? Không, họ chẳng thấy gì cả, vì Olivia đã bịt mắt được hết thảy mọi người rồi.
Chuyện này thật điên rồ, điên rồ quá thể.
Bà Cooper và bà Withcote làm người giám hộ! Giống tất cả bạn bè của nữ Bá tước thừa kế, cuộc sống của họ gắn liền với tán phét, rượu chè, bài bạc, và đong đưa trai trẻ. Chẳng kiếm được ở đâu những người giám hộ kém thích hợp hơn thế, có chăng chỉ trừ nhà thổ.
Chuyện này thật lố bịch. Chàng phải lật tẩy ý đồ của bọn họ cho mọi người biết mới được.
“Olivia, ta nghĩ ta đã nói rõ...”
“Ôi ngài đã nói rõ rồi mà,” nàng nói, đôi mắt mở to ngây thơ. “Em hiểu hết. Nếu em có một sự nghiệp như ngài, chỉ có vấn đề sống còn mới có thể khiến em sao nhãng tâm trí. Sự nghiệp của ngài là Ai Cập cổ đại. Một tòa lâu đài Scotland không có trong trí tưởng tượng của ngài.”
“Ta không phải người tưởng tượng viển vông,” chàng nói. “Ta biết cái gì tồn tại, cái gì không.”
“Vâng, em biết, và ngài sẽ thấy vô cùng đau khổ khi phải cố khám phá ra vẻ đẹp trong một lâu đài đổ nát,” nàng nói. “Cái ngài cần là một con mắt chuyên môn, và một trí tưởng tượng. Em sẽ cho ngài những điều đó, còn ngài cung cấp mặt thực tế của những thứ còn lại.”
“Mẹ rất xin lỗi vì đã không lường hết khó khăn, con yêu,” mẹ chàng lên tiếng. “Như Olivia đã nói đấy, để con đi một mình thì chẳng khác gì lính ra trận với súng hết đạn vậy.”
Chàng nhìn cha, ông mỉm cười độ lượng với chàng. Độ lượng! Cha chàng!
Nhưng sao lại không chứ? Đơn giản là Olivia đã xử lý vấn đề với cha mẹ chàng như nàng đã làm với tất cả mọi người: Nàng khiến họ tin.
“Đây là một giải pháp thông minh,” cha chàng nói. “Con sẽ ở đó để bảo vệ các quý bà, quý cô khỏi những điều bất trắc tệ hại có thể đang rình rập nơi đó, và để tìm hiểu ngọn nguồn cái gì đã gây ra hàng loạt chuyện không may.”
“Và Olivia sẽ ở đó để bảo vệ con khỏi công việc trang trí,” mẹ chàng nói. Bà cười phá lên. Tất cả mọi người cùng cười theo.
“Ha ha,” Lisle nói. “Con phấn khích quá, không ăn sáng nổi nữa. Con nghĩ con nên ra vườn đi dạo một lát. Olivia, em đi cùng ta nhé?”
“Em rất sẵn lòng,” nàng nói, gương mặt rạng rỡ một vẻ ngây thơ vô tội.
Trong vườn
Mười phút sau
Lisle nhìn Olivia chằm chằm, đôi mắt xám của chàng sắc đanh như đá.
“Em mất trí rồi à?” chàng nói. “Hôm qua em không nghe ta nói gì à? Em đang trở nên giống cha mẹ ta hả, chỉ nghe mỗi tiếng nói trong đầu mình?”
Thật bực mình khi bị so sánh với ông bố bà mẹ điên rồ của chàng. Nhưng không sao, Olivia vẫn giữ nguyên vẻ mặt thơ ngây, và tuyệt nhiên không đá vào cẳng chân chàng.
“Tất nhiên là em nghe chứ,” nàng nói. “Nhờ thế em mới nhận ra ngài không hề công bằng trong vấn đề này, và em sẽ phải dùng mọi cách để cứu ngài khỏi sự bất cập của chính mình.”
“Ta ư?” chàng thốt lên. “Ta không phải là người cần cứu giúp. Ta biết rõ mình đang làm gì và tại sao. Ta đã bảo với em là chúng ta không được để họ dắt mũi cơ mà.”
“Ngài không có lựa chọn nào khác,” nàng nói.
“Lúc nào chẳng có những lựa chọn,” chàng nói. “Ta chỉ cần thời gian để tính kỹ xem đó là gì thôi. Em thậm chí không cho ta thời gian để nghĩ về điều đó!”
“Ngài đâu có thời gian,” chàng nói. “Nếu ngài không làm chủ tình thế ngay, cha mẹ ngài sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn. Ngài không hiểu họ. Ngài không biết họ nghĩ gì. Em thì biết rõ.” Người nhà DeLucey luôn làm vậy và đó là cách giúp họ tồn tại. Họ đi guốc trong tim óc người khác và tận dụng những gì họ tìm thấy ở đó. “Chỉ lần này thôi, ngài phải tin vào khả năng suy xét của em.”
“Em chẳng có khả năng suy xét gì hết,” chàng nói. “Em không biết mình muốn gì. Em đang cảm thấy ở đây thật ngột ngạt, và cha mẹ ta đã chìa ra một cơ hội tuyệt vời. Em chỉ nghĩ được mỗi thế thôi. Ta đã thấy tia sáng trong mắt em khi lần đầu tiên ta nói với em về tòa lâu đài ma ám ấy. Ta có thể nghe rõ em đang nghĩ gì. Ma quỷ. Bí ẩn. Nguy hiểm. Với em thì đó là một chuyến phiêu lưu. Em đã bảo thế. Nhưng với ta thì đó chẳng phải phiêu lưu gì cả.”
“Bởi vì đó chẳng phải Ai Cập,” nàng nói. “Bởi vì ngoài Ai Cập chẳng có gì thích thú hay quan trọng hết.”
“Không phải...”
“Và bởi vì ngài rất cứng đầu,” nàng nói. “Bởi vì ngài sẽ không cởi mở đầu óc để tiếp nhận các khả năng. Bởi vì ngài muốn đấu đá, như thường lệ, chứ không muốn tìm ra giải pháp để giải quyết vấn đề một cách ổn thỏa nhất. Ngài không phải người biết lựa thời, em hiểu. Đó là chuyên môn của em. Tại sao ngài không thấy cách khôn ngoan nhất là gộp chung những ưu thế của hai chúng ta nhỉ.”
“Ta không quan tâm cái gì là khôn ngoan!” chàng nói. “Với ta đây không phải trò chơi.”
“Đó là những gì ngài nghĩ sao? Với em đây là một trò chơi?”
“Rõ là thế,” chàng đáp. “Hôm qua ta đã tin tưởng mà nói hết với em rồi. Ta cứ tưởng em đã hiểu. Nhưng với em đây chỉ là một trò chơi, điều khiển mọi người như những con bài.”
“Em làm thế là vì ngài, anh chàng đầu óc trì trệ ạ!”
Nhưng chàng quá mải mê phẫn nộ và đau lòng nên chẳng nghe thấy nàng nói gì hết.
Chàng cướp lời như thể nàng chẳng nói gì cả, “Em chơi tuyệt lắm, ta phải thừa nhận thế. Em đã cho ta thấy em thậm chí có thể điều khiển cả cha mẹ ta và khiến họ rơi vào những kế hoạch lố bịch của em. Nhưng ta không phải họ. Ta hiểu em. Ta biết trò của em. Và ta sẽ không đảo lộn cuộc đời mình chỉ vì em chán ngán cuộc đời em!”
“Đó là điều ngu ngốc ngang ngạnh, đáng giận, đáng ghét nhất mà ngài từng nói với em,” nàng nói. “Ngài cư xử như một kẻ cực kỳ đần độn, mà những kẻ đần độn làm em phát chán. Xéo đi.” Nàng đưa tay xô chàng thật mạnh.
Chàng quá bất ngờ nên bị trượt chân, mất thăng bằng và ngã ngửa vào bụi cây.
“Đồ ngốc,” nàng thét lên, rồi đùng đùng tức giận bỏ đi.
Câu lạc bộ White
Ngay sau nửa đêm
Cả ngày hôm đó Lisle cố làm nguôi giận bằng trò đấm bốc, nhảy rào, phi ngựa nước đại, và trong tuyệt vọng, chàng còn bắn bia ở phòng tập bắn.
Chàng vẫn thấy muốn giết một ai đó.
Chàng đang ngồi trong phòng chơi bài, quan sát đám người chơi qua vành ly rượu trên tay và cân nhắc xem gã nào đáng tỉa ra làm một trận đánh nhau, thì một người đứng sau lưng chàng lễ phép cất tiếng, “Thưa ngài, tôi xin lỗi vì làm phiền, nhưng ngài có thư ạ.”
Lisle quay lại. Cậu bồi đặt chiếc khay bạc lên bàn, ngay cạnh khuỷu tay chàng.
Tờ thư gập lại và dán xi có đề tên chàng. Dù một hai ly rượu khiến chàng không còn tỉnh táo như khi mới tới đây, nhưng chàng chẳng gặp khó khăn gì trong việc nhận dạng chữ viết.
Hơn nữa, chẳng cần phải thông minh xuất chúng gì mới hiểu được rằng một lá thư từ Olivia sau lúc nửa đêm không thể chứa những thông tin chàng thích thú.
Chàng mở thư.
Dinh thự Ormont
Thứ Sáu ngày 7 tháng Mười
Thưa ngài,
Sau cả ngày dài Tuyệt Vọng chờ một LỜI XIN LỖI, giờ em không chờ thêm được nữa. Em sẽ để mặc ngài Giải Thích với ông bà Atherton về việc ngài Thô Lỗ Từ Chối làm cái việc sẽ khiến MỌI NGƯỜI hạnh phúc. Em đã Sắp Xếp xong xuôi. Hành Lý của em đã được đóng gói. Người hầu đã sẵn sàng cho Hành trình Chinh Phục. Những Quý Bà Thân Mến - những người vô cùng tốt bụng đã đồng ý rời bỏ mọi Tiện Nghi trong Dinh Thự của mình để đồng hành với chúng ta trong Hành trình Chinh phục này - đã sẵn Sàng và rất nóng lòng lên đường.
Nếu ngài nghĩ mình đã Bị Bỏ Rơi, ngài chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân và sự vô ơn bội nghĩa của ngài. Đầu óc em rất tỉnh táo. Ngài KHÔNG CHO em được LỰA CHỌN.
Khi ngài đọc lá thư này, em đã Lên Đường.
Kính thư,
Olivia Carsington
“Không,” chàng hét lên. “Đừng như thế nữa chứ.”
Trên đường Old North
Một giờ sau
“Thề có Chúa, cả thế kỷ rồi giờ tôi mới lại được chu du bằng xe ngựa thế này,” Quý bà Withcote nói khi xe ngựa dừng lại trả phí đi xa lộ Kingsland. “Tôi đã quên hẳn một chuyến đi bằng xe ngựa gian khó là thế nào, đặc biệt là khi xóc nẩy qua những viên đá lát đường.”
“Một chuyến đi xe ngựa gian khó, đúng là thế,” Quý bà Cooper lên tiếng. “Gợi tôi nghĩ đến đêm tân hôn của mình. Không ngờ đó lại là một đêm rối rắm đến mức ấy. Tôi hầu như chẳng làm được cái gì cả.”
“Với người chồng đầu thì bao giờ chẳng thế,” Quý bà Withcote phụ họa. “Ấy là vì khi ấy cô gái còn trẻ và chẳng biết gì ngoài mấy thứ đơn giản.”
“Mà có khi cô ta còn chẳng biết những điều đó ấy chứ,” Quý bà Cooper nói.
“Kết quả là, cô nàng không biết cách đào tạo anh chàng,” Quý bà Withcote nói.
“Và tới khi cô nàng biết cách thì anh chàng lại chẳng chịu học nữa rồi,” Quý bà Cooper thở dài.
Quý bà Withcote ngả người về phía Olivia đang ngồi bên cạnh Bailey trên băng ghế đối diện. “Nhưng mọi thử không tệ như cháu nghĩ đâu. Người chồng đầu tiên mà cha mẹ chúng ta chọn thường gấp đôi tuổi chúng ta hoặc hơn. Nhưng rồi chẳng mấy chốc chúng ta trở thành góa phụ trẻ. Trở nên già dặn khôn ngoan hơn, chúng ta giỏi hơn trong chuyện đạt được những gì mình thích ở lần thứ hai.”
“Một số người còn thử người chồng thứ hai trước rồi mới chịu bằng lòng kết hôn,” Quý bà Cooper nói.
“Và có những người chẳng nhọc lòng tính chuyện kết hôn lần hai,” Quý bà Withcote tiếp lời.
Olivia biết họ đang ám chỉ Bà Cố. Bà cực kỳ chung thủy với chồng mình. Sau khi ông chết, bà chẳng chung thủy với ai nữa cả.
“Ôi, giờ thì chúng ta đã vượt qua đoạn đường lát đá rồi,” nàng mừng rỡ thốt lên khi xe ngựa lại xóc mạnh.
Ngay cả xe ngựa đường trường êm ái và sang trọng như chiếc xe này cũng được thiết kế để dành cho những con đường gồ ghề bất tận và những hành trình dài dằng dặc. Chẳng giống như xe ngựa chạy trong phố, nó không được đóng thật tỉ mỉ để tạo cảm giác thoải mái. Bánh xe lăn rầm rầm qua những phiến đá tạo nên tiếng động chẳng khác gì khi phi nước đại.
Một giờ đồng hồ vừa rồi, hai quý bà vừa nẩy tưng tưng vừa la hét át cả tiếng ồn của bánh xe ngựa lăn trên con đường lát đá. Olivia cũng hét và nẩy tưng tưng cùng họ. Mông nàng ê ẩm và lưng đau như bị dần, dù họ chỉ mới đi qua nhà thờ Shoreditch, điểm cuối cùng của London, chừng hơn một dặm.
Nhưng giờ nhà cửa đã thưa thớt hơn, đường sá cũng êm ái hơn. Xe ngựa lao đi với vận tốc lớn hơn, và mỗi dặm lại trôi qua nhanh hơn dặm trước. Họ chạy qua cổng thu phí Stamford rồi đi lên đồi Stamford. Trên đỉnh đồi, mọi người nhìn thấy nhà thờ Thánh Paul.
Olivia đứng dậy kéo tấm mành cửa sổ xuống. Nàng thò người ra ngoài sau đó ngoái nhìn phía sau, nhưng màn đêm tối đen như nhung. Nàng chỉ nhìn thấy đây đó mấy ngọn đèn đường lập lòe và le lói ánh sáng từ những dinh thự lớn nơi những buổi dạ tiệc hẳn sẽ còn kéo dài nhiều giờ đồng hồ nữa. Phải sau hoàng hôn trăng mới nhô lên, mà lúc đấy thì cũng chẳng để làm gì nữa.
Nàng lại kéo tấm mành lên, móc nó vào chỗ cũ, rồi ngồi phịch xuống ghế.
“Có thấy bóng dáng cậu ta không?” Quý bà Cooper hỏi.
“Ồ, không đâu, còn quá sớm,” Olivia nói. “Chúng ta phải đi được chán chê rồi ngài ấy mới đuổi tới kịp. Quá xa để có thể quay lại.”
“Phải quay lại thì kinh khủng quá,” Quý bà Withcote nói.
“Đây là điều hứng thú nhất mà chúng ta làm trong hàng bao nhiêu năm nay.”
“Quá tẻ nhạt, thời nay ấy mà.”
“Chẳng giống ngày xưa chút nào.”
“Ôi, đó quả thực là thời đại huy hoàng, cháu thân yêu,” Quý bà Cooper thốt lên. “Ta ước gì cháu biết được thời ấy ra sao.”
“Đàn ông ăn vận đẹp mê hồn,” Quý bà Withcote nói.
“Những con công, đúng như những con công.”
“Nhưng dù mặc những thứ lụa là với đăng ten tuyệt đẹp, họ vẫn hoang dã và nam tính hơn đàn ông ngày nay.”
Trừ Lisle, Olivia nghĩ. Nhưng mà, chàng đã lớn lên giữa đám đàn ông nhà Carsington, và họ không hề tẻ nhạt, ngay cả những người trẻ tuổi.
“Nhớ khi Eugenia cãi nhau với Quý bà Drayhew không?” Quý bà Cooper nói.
Quý bà Withcote gật đầu. “Sao tôi quên được chứ? Khi ấy tôi là một tân nương, còn bà ấy là bà góa sôi nổi nhiệt huyết nhất. Bà ấy bảo ông ta đã trở nên quá độc tài, và bà ấy sẽ không chịu để yên thế mà không phản kháng. Bà ấy đã bỏ trốn.”
“Ông ta săn đuổi bà ấy,” Quý bà Cooper nói. “Bà ấy đã xuống nhà Hầu tước Morden ở Dorset. Thật là một trận cãi vã om sòm khi Drayhew tìm thấy họ!”
“Hai người đàn ông đã đấu tay đôi. Cả một thời đại như thế đấy.”
“Hồi ấy người ta còn đấu kiếm.”
“Trận chiến thực sự. Không phải trò đi hai mươi bước rồi bắn súng lục. Trò này chỉ cần mỗi nhắm bắn.”
“Chà, còn với thanh kiếm: cần phải có kỹ năng.”
“Vấn đề là, với kiếm thì hai quý ông đều dễ chết như nhau. Họ làm đối phương xây xát, nhưng chẳng ai giết nhau và cũng chẳng ai đầu hàng.”
“Cuối cùng họ ngã vật ra, cả hai người. Không thể đấu kiếm tới chết nhưng họ đánh nhau đến kiệt sức.”
“Ôi những năm tháng tuyệt vời ấy,” Quý bà Withcote thở dài đầy nuối tiếc.
“Ồ, quả là như thế, bà bạn thân mến. Đàn ông ra đàn ông.” Quý bà Cooper cũng thở dài.
Đàn ông vẫn sẽ luôn là đàn ông, Olivia nghĩ, vẻ ngoài thay đổi, nhưng bộ não của họ thì không.
“Sợ gì chứ,” nàng nói. “Không cần phải có đàn ông chúng ta mới vui. Dù có họ hay không, cháu biết chúng ta sẽ có một chuyến phiêu lưu tuyệt vời.”
Cùng lúc đó ở London Lisle tới dinh thự Ormont trong khi một chiếc xe ngựa với hành lý và người hầu đã bon bon trên phố.
Nếu may ra, đó sẽ là chuyến xe tiền trạm, chưa phải chiếc cuối cùng.
Nhưng chàng không có cái may mắn đó.
Chàng trả tiền cho xà ích, chạy lên cầu thang, và sầm sầm đập vòng sắt trên cửa.
Quản gia nhà Bá tước, Dudley, ra mở cửa. Ông ta nhìn Lisle chằm chằm, vẻ mặt vốn bằng lặng của ông ta tỏ ra hết sức bực tức. Rõ ràng ông ta đang tính gọi người hầu tới quẳng kẻ xâm nhập gia cư này ra đường.
Mặc dù nhiều vết trầy xước và thâm tím trên mặt Lisle đã mờ đi nhanh chóng, quầng mắt đen của chàng lại bổ sung thêm bao nhiêu màu: xanh, đỏ, tía, vàng. Quá vội vã, chàng để quên mũ và găng tay ở câu lạc bộ. Nichols sẽ không bao giờ để chàng ra khỏi nhà trong tình trạng thế này, nhưng hôm nay Nichols không đi cùng chàng.
Tuy nhiên, những người quản gia khôn ngoan và giàu kinh nghiệm thì không vội đưa ra kết luận. Dudley dành thêm chút thời gian để nhìn cho kỹ tên loạn trí đang đứng trên bậc thềm vào cái giờ mà những kẻ say xỉn, người vô gia cư và bọn trộm cắp bắt đầu lượn lờ.
Khuôn mặt người quản gia trở lại bình lặng như thường lệ, và ông ta cất tiếng, “Xin chào ngài Lisle.”
“Đến đây rồi, cậu ấy đấy phải không?” Từ sau lưng viên quản gia, một giọng nói khan nhưng rõ ràng vang lên. “Mời cậu ấy vào, mời cậu ấy vào.”
Người quản gia cúi đầu chào rồi bước qua một bên. Lisle sải bước vào tiền sảnh. Khi bước tiếp vào đại sảnh, chàng nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại phía sau lưng.
Nữ Bá tước thừa kế Hargate đang đứng đó, dựa người vào cây gậy trúc. Bà mặc chiếc váy lụa trang trí nhiều đăng ten và xếp nếp vô cùng tỉ mỉ, thứ mốt đã quá lỗi thời từ dạo dân chúng Paris xông vào phá ngục Bastille.
Bà nhìn chàng từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu. “Nom như thể ai đó vừa làm cậu xù lông xù cánh lên ấy nhỉ,” bà bảo.
Bà cụ có lẽ cả nghìn tuổi rồi, và mọi người trong gia đình này, kể cả chàng, đều sợ bà, nhưng cái nghệ thuật nói những gì mình không nghĩ không phải là bản chất của chàng. Ngay lúc đó, chàng chẳng lòng dạ nào mà nói những lời tế nhị lịch sự.
“Cụ đã để cô ấy đi,” chàng nói. “Chắc cụ bị cô nàng tai quái đó làm cho lú lẫn rồi thì mới để cô ấy làm như thế.”
Bà cụ cười rúc rích như mụ phù thủy xấu xa.
“Cô ấy đi từ khi nào vậy?” chàng hỏi.
“Đúng mười hai giờ đêm,” bà cụ đáp. “Cậu biết Olivia rồi đấy. Sự xuất hiện và biến mất đầy kịch tính của con bé mới đáng yêu làm sao.”
Vậy là đi được hơn một giờ đồng hồ rồi.
“Chuyện này thật điên rồ,” chàng nói. “Cháu không tin nổi cụ có thể để cô ấy một thân một mình rời khỏi Scotland. Mà lại vào lúc đêm tàn cơ chứ.”
“Đêm đâu đã tàn,” nữ Bá tước thừa kế già nua đáp. “Tiệc tùng mới chỉ bắt đầu thôi. Và con bé cũng đâu có đi một mình. Nó có Agatha và Millicent đi cùng, đó là còn chưa kể hai đứa hầu. Ta phải thừa nhận bà quản gia đúng là một võ sĩ quyền Anh, nhưng đầu bếp của bà ta cũng nặng tới một tạ đấy. Bà bếp đã đưa theo sáu con hầu khỏe mạnh và cả sáu thằng đầy tớ nữa, mà cậu biết ta thích những anh chàng to con, đẹp mã bên mình thế nào rồi đấy. Nói thế không có nghĩa là giờ ta còn làm được gì khác ngoài việc ngưỡng mộ bọn họ.”
Tâm trí Lisle bắt đầu sao nhãng, băn khoăn không biết bà cụ đã làm gì với đám đầy tớ trai trước khi tuổi già ập đến. Nhưng chàng dừng ý nghĩ đó lại, trở về với Olivia. “Một đám gia nhân hỗn tạp,” chàng nói. “Hai quý bà già nua gàn dở. Cháu biết trong mọi việc cụ đều cưng chiều cô ấy, nhưng chuyện này thì thật quá thể.”
“Olivia có thể tự chăm sóc bản thân,” Bà Cố đáp. “Mọi người nhất là đàn ông đều không đánh giá đúng con bé.”
“Cháu không như vậy.”
“Cậu thì không ư?”
Chàng quyết không để ánh mắt nâu đỏ kiên định kia làm mình nao núng. “Cô ấy là cô gái tinh quái nhất trần đời,” chàng nói. “Cô ấy làm thế này là có mục đích.”
Nàng biết chàng sẽ cảm thấy có lỗi và có trách nhiệm, mặc dù rõ ràng là nàng sai. Nàng biết chàng không thể nói với cha mẹ là nàng đi Gorewood mà không có chàng, và chàng thì vẫn đang ở nhà.
Ở nhà.
Có thể là mãi mãi.
Ở nhà. Không có Olivia thì làm sao mà chịu được, dù nhiều lúc chính nàng cũng không thể chịu nổi bản thân mình.
Nàng thật tệ!
“Cháu không tin là trong nhà này không có ai trị nổi cô ấy,” chàng nói. “Giờ cháu phải đảo lộn cả cuộc đời mình, vứt bỏ mọi thứ, và đuổi theo cô ấy... mà lại là lúc nửa đêm...”
“Không phải vội,” nữ Bá tước kế thừa nói. “Hãy nhớ, con bé có hai mụ phù thủy đi cùng. Con bé sẽ may mắn tới được Hertfordshire trước bình minh.”
Cùng lúc ấy trên đường Old North
Olivia đã biết trước điều này, lên đường cùng một đám tùy tùng không thể đi với tốc độ của Bưu điện Hoàng gia. Tuy nhiên, khi nữ Bá tước kế thừa nói phải mất nửa tháng mới tới được Edinburgh, Olivia đã nghĩ bà cụ đùa, hoặc đang nói về thế kỷ trước.
Nàng đang xem xét lại suy nghĩ của mình.
Nàng biết cứ mười dặm họ sẽ dừng để đổi ngựa một lần, nếu đi lên đồi thì quãng dừng sẽ ngắn hơn. Dù những người coi ngựa ở quán trọ có thể đổi ngựa trong vòng hai phút, để đảm bảo lịch trình sít sao khi vận chuyển thư từ hay hàng hóa, nhưng nàng và đoàn tùy tùng không làm được thế.
Giờ đây nàng biết chắc rằng các quý bà đứng tuổi sẽ đòi nghỉ ở quán trọ lâu hơn. Họ sẽ đòi xuống xe thường xuyên hơn những người lữ hành trên xe chở thư hay xe chở hàng, họ sẽ dành nhiều thời gian để vào nhà vệ sinh hơn hoặc thả bộ cho đỡ tê chân, hoặc hồi phục sức khỏe bằng đồ ăn thức uống. Đặc biệt là uống.
Hai quý bà đã giải quyết chóng vánh rổ bánh to mà bác đầu bếp chuẩn bị từ nhà. Giờ đây cái rổ trống trơn nằm chỏng chơ trên sàn xe ngựa, dưới chân Bailey.
Tuy nhiên xét trên mặt tích cực thì người ta chẳng thể mong có được những người đồng hành thú vị hơn thế cho một chuyến đi dài.
Họ tiếp tục đi, hai quý bà kể bao nhiêu câu chuyện dựng tóc gáy về thời tuổi trẻ của họ, cho tới khi cuối cùng họ tới được thị trấn Waltham Cross, địa đầu Hertfordshire.
Nhờ đoạn đường êm ả, đoàn ngựa này hẳn có thể đi được thêm mười dặm nữa, tới Ware. Nhưng người đánh ngựa sẽ dừng ở đây, tại quán trọ Falcon, để đổi ngựa. Gia đình Carsington lúc nào cũng dừng ở đúng những điểm dừng nhất định, tại đúng những quán trọ nhất định, sự lựa chọn này dựa trên kinh nghiệm chu du suốt nhiều năm. Trong cuốn sách Những nẻo đường Paterson của Olivia, nữ Bá tước thừa kế đã đánh dấu các điểm dừng và ghi chú tên những quán trọ ưa thích.
“Tôi thèm một tách trà quá,” Quý bà Cooper nói. Bà dùng ô gõ vào mái xe. “Ta biết chúng ta không được lãng phí thời gian, cháu yêu. Chúng ta sẽ không mất quá một phút đâu.”
Olivia nghi ngờ điều đó. Nàng sẽ phải giục giã họ mới được. “Cháu sẽ đi với bà,” nàng nói. “Trời tối như mực ấy, cái sân chỉ sáng lờ mờ, mà lại đang mưa nữa.” Nàng có thể nghe thấy tiếng mưa lộp độp trên mái xe.
“Thôi nào, cháu yêu, chúng ta không cần có bảo mẫu chăm bẵm từng bước đâu,” Quý bà Cooper giận dỗi nói. “Ta hy vọng mình chưa già yếu hom hem đến thế.”
“Tất nhiên là chưa ạ,” Olivia nói. “Nhưng...”
“Cháu mới tới đây một lần chứ chúng ta thì đã tới xa phía sau lưng họ. Khi phút giây sao nhãng đi qua, cảm giác giận dữ và tổn thương ghê gớm lại trở về.
Tên bạc bẽo, ương ngạnh, ngu ngốc ấy.
Nàng ước gì đã đẩy chàng mạnh hơn. Nàng ước lúc ấy mình có mang theo ô. Nếu thế hẳn nàng đã khoái chí dùng ô đánh vào cái đầu tối tăm đần độn của chàng.
À, nàng sẽ dạy chàng thử dùng những thủ đoạn cao tay ấy cùng nàng. Nàng cứ tưởng chàng hiểu nàng cơ đấy - nhưng đâu có phải, chàng đã trở thành đàn ông, và chàng cư xử hệt như tất cả bọn đàn ông.
Mấy phút trôi qua. Mưa đập sầm sầm trên mái xe và trên sỏi đá, át cả tiếng bánh xe lách cách và tiếng vó ngựa lọc cọc. Trời còn chưa sáng, giữa đêm tối đen và mưa gió, khách lữ hành vẫn cứ đến và đi. Quán trọ không bao giờ ngủ.
Dù lúc này đang rất tức giận - hay có lẽ là quá mệt vì tức giận - nàng hẳn đã ngủ gà ngủ gật, bởi vì nàng giật nẩy mình khi nghe những tiếng nói lao nhao bên ngoài xe ngựa.
Cửa xe bật mở. Đứng bên ngoài là bác xà ích và mấy người đàn ông khác, trong đó có hai cậu đầy tớ của Bà Cố, ai nấy đều giương ô.
“Xin lỗi, thưa tiểu thư,” bác xà ích lên tiếng. “Một cơn bão mạnh đang tới.”
“Bão dữ lắm, thưa tiểu thư,” một người đàn ông khác nói - có lẽ là chủ quán trọ. “Và mỗi lúc một mạnh hơn. Tôi đã cố thuyết phục các quý bà khác đợi cho đến khi bão tan. Tôi cho là không quá một hay hai tiếng đồng hồ đâu.”
Một cơn gió lốc quét qua sân trong, ra sức cuốn những chiếc ô theo nó. Tiếng mưa lộp độp giờ đã biến thành tiếng dội sầm sầm như sấm.
Olivia sốt ruột không muốn nghỉ lại. Tốt hơn hết là khi Lisle đuổi kịp thì họ đã ở xa London rồi. Tuy nhiên, bất kể chàng nghĩ gì về quyết định của nàng, nàng cũng không ngu ngốc liều lĩnh mạo hiểm tính mạng của người hầu hay lũ ngựa.
Nàng và Bailey bước xuống xe ngựa rồi vội băng qua làn mưa đi vào trong quán trọ.
Dù có vẻ như nữ Bá tước thừa kế nghĩ chàng sẽ dễ dàng đuổi kịp Olivia, và dù đã trải qua một ngày mệt mỏi nhưng chàng không đặt lưng nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ như một quý ông có óc xét đoán - vốn dĩ vẫn là bản chất của chàng.
Thay vào đó, ngay khi trở về nhà, chàng tắm thật nhanh, thay quần áo, và lệnh cho thằng đầy tớ xếp đồ đạc. Nichols đã quen với những chuyến khởi hành vội vã, nên họ đã rời khỏi London vào lúc hai rưỡi sáng.
Một chiếc xe ngựa khác theo sau, mang hòm xiểng va li và mọi vật dụng cần thiết mà Nichols đã chọn thật nhanh.
Lisle và Nichols cưỡi ngựa trên đường Old North, cách London mười dặm, khi ấy gió giật từng cơn, quét mạnh khắp vùng thôn quê, mây đen vần vũ cuồn cuộn trên đầu chàng, và chỉ trong ba phút rưỡi, mưa lây rây đã chuyển thành mưa như trút rồi thành mưa lũ.