Si Mị Võng Lượng Chi Phục Phách

Chương 15: Chương 15




♣ Vĩ thanh 1♣

Editor: Bạch Thố Thố

Mặt hướng cửa đình viện đẩy cửa ra, Cư Vũ Thác đang ngồi bên ngoài hiên hóng mát, đệ đệ thường ngày thích giả làm người lãnh khốc, lúc này cũng không khách khí đem đùi ca ca làm gối đầu, hắn thể hiện sự chiếm hữu dục vọng vô cùng cường liệt với ca ca của mình bằng cách dùng hai tay ôm chặt lấy eo của người ta, thư thư phục phục(=thoải mái) làm nũng.

“Cho nên ta nói, đáp án chỉ đơn giản như vậy.” Ôm chặt thân thể ca ca, trên đời này hắn còn cầu gì hơn.

“Đáp án tuy đơn giản, nhưng ngươi thường cố ý biểu hiện bí hiểm, dẫn ta tưởng tượng đến phương hướng kỳ quái. Từ giờ trở đi, ta muốn ngươi, có bất kì chuyện đều kể hết với ta, nói đơn giản thôi, không được nói vòng vo khó hiểu, không được thừa nước đục thả câu, không được…”

“Ta yêu ca ca.”

“Ngươi!” Mặt đỏ.

“Ta yêu ca ca, ta bắt đầu yêu ngươi từ một ngày hè năm ta mười lăm tuổi, và sẽ vĩnh viễn yêu ngươi.” Cư Vũ Thác ngừng thở, đệ đệ đều đã hơn 25 tuổi rồi, thế mà lại còn học những người trẻ tuổi nói những lời vừa buồn nôn vừa ghê tởm đó? Hắn có thể nói nhưng mình thấy thật xấu hổ khi nghe nó, dứt khoát đem người từ trên eo đẩy ra.

“Ngươi, đừng nói nữa, cút ngay!”

Bị đẩy ra, nhưng Cư Vũ Lâu như là tên ma vương, hắn không bị tống cổ đi đơn giản như vậy đâu? Hắn tiếp tục lại gần, tiếp tục nằm lên đùi ca ca, hai cánh tay cùng đan vào nhau, lần thứ hai ôm chặt lấy ca ca.

“Là ca ca muốn ta nói đơn giản, không thừa nước đục thả câu, không nói vòng vo khó hiểu. Những lời ta nói đều rất thật lòng, sau đó, ta cũng không đồng ý cho ca ca cưới nữ nhân khác, ca ca vĩnh viễn ngủ ở trên giường của ta, mỗi ngày khi ta ngủ, ta đều muốn ôm ngươi, sáng sớm tỉnh lại thứ mà mắt ta thấy đầu tiên cũng phải là ngươi, ta…”

“Được rồi, được rồi, đừng nói thêm nữa!” Cư Vũ Thác chịu không nổi, đệ đệ đúng là được tiện nghi lại còn khoe mẽ, từ sáng đến giờ không biết tìm được ở đâu một đống câu nói ngọt ngấy về tình yêu.

“… Vậy ca ca thì sao? Mỗi người nói một lần mới công bằng, ca ca cũng không thể thừa nước đục thả câu.” Hắn ngửa đầu truy vấn.

“Không biết rõ.” Y quay mặt qua chỗ khác.

“Ta biết da mặt ca ca mỏng, nên, dùng hành động chứng minh đi, hôn ta, hoặc là…” Cư Vũ Thác bị nài nỉ, chịu không nổi, đầu hàng, lúc cúi đầu định hôn nhẹ thì cánh cửa thông đến nội sảnh bị kéo ra, khuôn mặt nghiêm chỉnh của Thiên Tường đang đứng ở ngoài cửa.

“… Xin lỗi đã làm phiền. Hai vị còn cần bao nhiêu thời gian?”

Cư Vũ Lâu không vui nói: “Ngươi quản gia này càng lúc càng không hiểu quy củ, trước khi mở cửa ngươi không biết là phải gõ cửa à?”

“Ta gõ, nhưng hiển nhiên tình anh em của hai vị rất sâu đậm , không, cái này gọi là huynh hữu đệ cung(=huynh cần thì đệ cho), vậy nên…”

Lần thứ hai Cư Vũ Thác dùng sức đẩy tay gấu của đệ đệ ra, hỏi Thiên Tường: “Có việc gì?”

“Trịnh đường chủ đến bái kiến bang chủ, nói có chuyện tư nhân, ta đã mời hắn ngồi chờ ở trong phòng khách.” Thiên Tường nhìn đồng hồ đeo tay, “Quần áo của hai vị xộc xệch, không thích hợp để tiếp đãi khách, năm phút đồng hồ kế tiếp mời chỉnh lý lại dung nhan cho tốt, ta tranh thủ thời gian rảnh đi chuẩn bị trà bánh.”

Cư Vũ Lâu ném cho Thiên Tường một cái nhìn lạnh như băng, sau đó Thiên Tường lui ra ngoài, đóng cửa, đi tới phòng bếp ,bảo đầu bếp tối nay vì hai huynh đệ chuẩn bị canh ba ba nấu với thổ phục linh và ngưu bàng, nó có tác dụng trợ thận bổ âm; tóm lại hai chủ nhân trong nhà hòa hợp, thân là thuộc hạ bọn họ tự nhiên cũng yên vui, mọi người nói đúng hay không?

Cư Vũ Thác đang muốn đứng dậy, đột nhiên hướng về phía đình viện nhìn thoáng qua.

“Sao vậy?” Cư Vũ Lâu hỏi, đồng thời cũng nhìn về cùng một cái phương hướng.

“Ngươi vừa nói về một ngày hè năm mười lăm tuổi… Lúc đó ta cũng mười tám đi? Ta nhớ kỹ có một lần…” Y chỉ chỉ tường cây thâm thấp, cười khằng khặc: “Ngươi nấp ở nơi nào len lén xem ta cùng nữ hài tử thân thiết.”

“Ca ca biết rõ!” Cư Vũ Lâu thực có chút bất ngờ.

Cư Vũ Thác nhăn mày, “Ngươi nhảy thượng nhảy hạ giống hệt như con khỉ nhỏ, như thế thì làm sao mà không biết được chứ? Ta vốn định cản người, sau đó nghĩ lại ngươi cũng mười lăm tuổi rồi, coi như cho ngươi học vỡ lòng…” Cư Vũ Lâu sửng sốt thật lâu, đột nhiên bổ nhào tới ôm lấy ca ca, hành động này rất mạnh, làm đau Cư Vũ Thác.

“Ngươi hâm à? !” Y oán giận, nhịn không được lại muốn đẩy người ra.

“Không, ca ca thực sự đã dậy vỡ lòng cho ta.” Đem đầu chôn vào trong ***g ngực Cư Vũ Thác, nghe tới tương đối vui vẻ, “Chính là một lần đó…” Chính là một lần đó, bắt đầu từ ngày đó, hắn đem hình ảnh mỹ lệ của ca ca để vào sâu trong đáy lòng, cho tới bây giờ bức tranh ấy vẫn rõ ràng như cũ, vĩnh viễn cũng không phai màu.

Mà hiện tại hắn rốt cục cũng có thể sở hữu ca ca một cách chân chính, hắn sẽ không bao giờ buông tay.

Có thể do Cư Vũ Lâu tận lực kéo dài thời gian, nên Trịnh Tử Cần đợi tới hai mười phút mới thấy Cư Vũ Thác khoan thai đi đến, phía sau còn có bước chân thong dong của Cư Vũ Lâu, hiển nhiên cũng muốn dùng danh nghĩa của chủ nhân đến để chiêu đãi khách nhân, sau khi ba người ngồi thuận miệng nói một số đề tài trên trời dưới biển, Trịnh Tử Cần mới quanh co lòng vòng muốn đi vào vấn đề chính.

“Phu nhân đã trở về Nhật Bản?”

“Mẹ ta, từ khi ta xuất viện đến nay, tinh thần vẫn luôn không tốt, nàng nói vẫn là trở lại Nhật Bản tự tại hơn.” Cư Vũ Thác cười khổ, “Lúc trước ta hôn mê đã dọa tới nàng.”

Cư Vũ Lâu cười nhạt, “Kỳ thực muốn chạy trốn sớm hơn một chút thôi, dù sao bất kỳ lúc nào ta cũng có thể hướng cảnh sát nói ra nàng ấy chính là người đã trợ giúp cho tên sát nhân…”

“Vũ lâu!” Cư Vũ Thác thấp giọng khiển trách.

Cư Vũ Lâu không nói, hắn hận Lâu Mỹ Tử muốn chết, nếu không phải vì bảo vệ nàng, ban đầu ca ca sẽ không đưa ra cách giải quyết hi sinh bản thân mình, chỉ vì thành toàn hiếu đạo sao? Nữ nhân này trừ bỏ công sinh ra Cư Vũ Thác, còn lại có cái rắm hữu dụng?

Trịnh Tử Cần đương nhiên hiểu được cách quan sát ngôn ngữ và sắc mặt, thở dài, nói: “Về tên họ Ông, hai vị dự định giải quyết thế nào?” Cư Vũ Thác thân là bang chủ, nên đã sớm suy nghĩ qua chuyện này , cũng đã thương lượng cùng Cư Vũ Lâu, cuối cùng hắn nhỏ giọng nói với Trịnh Tử Cần: “Hắc đạo có cách giải quyết của hắc đạo.” Trịnh Tử Cần lặng lẽ. Ông Cao Tín có hai lần tý nữa thì hại chết Cư Vũ Lâu, nhưng hắn lại là cán bộ kỳ cựu của Thiên Hà bang, đã lập vô số công lao trong quá khứ, cứ như vậy mà đưa cho cảnh sát thì không thể nào mà ăn nói với các anh em trong bang, cho nên Cư Vũ Lâu dự định giải quyết chuyện này theo cách riêng.

Cư Vũ Lâu đột nhiên nói: “Hắn đang chuẩn bị trốn đi Nhật Bản, liền gọi hắn tới đây, ta đã chuẩn bị cho hắn một sự kinh hỉ.”

“Bỏ qua người nhà hắn. Còn nữa, đừng để Cực Hoa Tổ chú ý, tốt nhất dàn xếp thành một vụ tai nạn xe cộ…” Cư Vũ Thác rủ mắt nói, đừng xem bề ngoài của y ôn hòa, thời điểm cần ngoan độc vẫn ngoan độc .

“Tuân mệnh, ca ca.”

Trịnh Tử Cần nhìn hai huynh đệ Cư Vũ Thác cùng Cư Vũ Lâu, ở giữa hai người có sự ăn ý, cư nhiên ở trong khoảng thời gian ngắn liền thân mật khăng khít, hắn nghĩ, hoặc là chính mình nên rút lui.

Đứng dậy nói bên trong tổng đường còn có chuyện, Trịnh Tử Cần cáo từ muốn rời khỏi đây, Cư Vũ Thác muốn đưa tiễn, Trịnh Tử Cần khoát tay áo nói không cần, rồi từ trong túi áo móc ra một phong thư giao cho y.

“Thứ này bây giờ đã trở nên vô dụng rồi. Bang chủ đại nhân, ta lấy thân phận bằng hữu nói với ngươi.” Trịnh Tử Cần đoan chính nói: “Mặc kệ ngươi vì nguyên nhân gì mà hi sinh, đều có người sẽ vì sự hi sinh của ngươi mà buồn rầu.” Cư Vũ Thác lặng lẽ thu hồi lá thư này, y biết rõ Trịnh Tử Cần đã xem qua nội dung bên trong.

Sau khi Trịnh Tử Cần rời đi, Cư Vũ Lâu vô cùng chú ý đến nội dung của lá thư này, làm bộ thuận miệng hỏi: “Hắn đưa cho ngươi thư tình?”

“Tử Cần làm sao mà có khả năng đưa cho ta thư tình?”

“Để ta nhìn xem.”

“Ngươi không cần phải thấy.”

Mặt Cư Vũ Lâu âm trầm, hỏi: “Ca ca ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi cùng Tử Cần không phát sinh qua cái loại quan hệ đó chứ? Từ trước tới giờ ngươi đều đối xử với hắn tốt hơn với người đệ đệ này…”

Cư Vũ Thác nổi giận, “Tử Cần là bạn tốt của ta, cũng là cán bộ trung thành, hai chúng ta làm sao có khả năng…”

“Thế nhưng lá thư này…”

“Cơ mật, ngươi không thể nhìn.”

“Ta là phó bang chủ, có cái gì mà ta không thể nhìn chứ?”

“Ngươi đã nói chỉ cần ta sống lại, cái gì ngươi cũng đều đáp ứng ta.” Cỗ họng Cư Vũ Lâu bị chặn lại, hắn đích xác đã hứa hẹn như thế.

Cư Vũ Thác tìm được cái bật lửa đem thư đốt, sau đó nhìn thấy đệ đệ đang trừng mắt dõi theo mình, thực là, hình tượng đệ đệ ổn trọng trong dĩ vãng, lúc này thế nào lại cự nự giống đứa con nít?

“Đây là di thư, nhưng không dùng đến, cho nên Tử Cần đưa ta.” Nhìn tro tàn màu đen bay ở trước mắt, rốt cục y vẫn quyết định nói rõ mọi chuyện, “Yên tâm, lần sau nếu như còn viết di thư, ta sẽ viết chung một chỗ với ngươi, bởi vì ngươi nói qua đích thân ngươi sẽ dùng tay của mình bóp chết ta, muốn ta nằm chung quan tài với ngươi.”

“Ca, ca ca thế nào lại biết rõ ta từng nói những lời này?” Cư Vũ Lâu cười toe tóet, rồi lại đoán: “Lẽ nào phòng bệnh trong có thiết bị giám sát?” Cư Vũ Thác đi trở về phòng, đệ đệ vẫn còn ở phía sau mãnh liệt truy hỏi, nhưng y đều không để ý.

Chung quy cũng phải lưu một vài câu đố cho đệ đệ đoán chứ, hoặc là sau này vào một ngày nào đó, y sẽ đem tất cả những gì nghe được khi hồn phách rời khỏi thân thể, nói cho đệ đệ nghe, nhưng hiện tại y còn không muốn cho hắn biết, nguyên nhân chính mà mình có thể sống trở về.

Bởi vì muốn yêu.

Bởi vì muốn được yêu.

Đó là mật mã ái tình của hai huynh đệ trong nhà

Cư Vũ Thác vừa tiếp nhận chức vụ bang chủ Thiên Hà bang, đối với các việc trong bang y luôn làm hết mình, mỗi ngày sáng sớm đi mà đến tận khuya mới về, vội đến mức y chỉ ước mình học được cách phân thân , sau đó đệ đệ Cư Vũ Lâu đến đây nhìn, đem rất nhiều công tác thường ngày phân công cho những người khác, các vụ xã giao trừ phi cần thiết, còn không thì giao hết cho tám vị cố vấn cùng bốn vị đường chủ đến tiếp, lúc này mới làm cho Cư Vũ Thác có một cuộc sống sinh hoạt bình thường, mỗi ngày y đều có thể về nhà đúng giờ đi ngủ đúng giờ.

Cư Vũ Lâu rất vui mừng a, tóm lại, mệt chết thuộc hạ cũng đừng mệt đến ca ca thân yêu của hắn.(thố thố: độc ác….Lâu ca ngươi quá phúc hắc~~~>o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.