♣Vĩ Thanh 2♣
Editor: Bạch Thố Thố
“Ta mặc kệ.” Y khẽ cắn môi nói: “Hẹn hò cái gì chứ? Được rồi, ta sẽ làm cho hẹn hò trở nên thú vị hơn một chút.” Tầm 6h một mình Cư Vũ Thác đi tản bộ trong thành phố, đèn thủy tinh đủ mọi màu sắc giăng khắp con đường phản xạ ánh sáng màu đỏ của mặt trời lúc chiều tà, chiếu sáng ấm áp các lùm cây ở cạnh con đường xi-măng , nhưng nó lại khiến lòng y nôn nóng.
Bên người khó có được cảnh không người theo dõi, bảo tiêu, cán bộ đều ở một địa phương xa xôi, đã lâu đã lâu lắm rồi y mới có cơ hội được ở một mình một chỗ thế này, đột nhiên cảm thấy tương đối trống rỗng, mà đệ đệ ── mà người kia ──
Đi dạo hai tiếng đồng hồ sau, y đi vào một siêu thị ở trên đường, cầm lọ nước khoáng định đi tính tiền rồi uống, lại đứng ở trước giá sách báo xem qua tạp chí.
Điện thoại di động trong túi áo lại vang lên. Trước đó đệ đệ cũng gọi cho y mấy lần nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt, cho nên trò cũ không thực hiện được, sửa sang gửi tin nhắn.
『 Lại tức giận rồi? 』
Cư Vũ Thác lựa chọn xem thường, không để ý, không nhắn lại.
『 Ta yêu ngươi, trở lại bên người ta đi. 』Tin nhắn thứ hai được gửi đến.
Bên người đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, dọa đến Cư Vũ Thác, y lập tức tắt điện thoại di động, sau đó y nhìn thấy một thanh inên cao gần bằng mình đang đứng ở bên cạnh, đó là một mỹ nam tử khó có thể gặp được, khí chất thanh lãnh, đang ở bên cạnh quầy bán tạp chí kinh tế mới nhất, lại không biết vì sao phân tâm nhìn đến điện thoại di động của mình, do đó nhịn không được cười ra tiếng.
“Xin lỗi.” Thanh niên tự biết mình thất thố, rất xấu hổ nói, âm sắc của hắn có loại an ủi tâm người khác, khiến người nghe cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái.
Cư Vũ Thác cũng không biết nên hưởng ứng thế nào, đành phải mỉm cười đáp lại. Thanh niên đó lại tiếp tục đọc tạp chí, Cư Vũ Thác buông quyển sách trên tay xuống, tít tít tít lấy tay ấn xuống bàn phím nho nhỏ trả lời lại tin nhắn.
『 Trong vòng một giờ nếu tìm được ta, đêm nay ta tùy ngươi xử trí. Nếu như ngươi tìm không được, hẹn hò chấm dứt. 』 tắt máy. Đệ đệ thích điều khiển hành vi của người khác, thỉnh thoảng cũng phải lãnh tư vị bị người khác dắt mũi, đặc biệt trong lúc yêu nhau này.
Thử xem đi, đệ đệ, lần này đến lượt ta đánh cuộc với ngươi, các tòa nhà cao tầng làm bằng kim loại cùng xi-măng chen chúc dày đặc khắp thành phố, mà bên cạnh, người xa lạ đến đến đi đi, ngươi phải như thế nào để xuyên qua dòng người tìm được ta?
Cảm thấy gió lạnh thổi không sai biệt lắm, đang muốn đem lon đồ uống đi tính tiền rồi rời khỏi nơi đây, đằng trước đã có người đứng ở quầy thanh toán của cửa hàng, điều khác thường chính là, khách nhân ở buổi tối mùa hè oi bức lại mang theo khẩu trang, trên đầu còn đội mũ bảo hiểm, nó rất không thích hợp a.
Không dấu vết đi phía trước nhìn, thình lình phát giác người nọ có mang súng chỉ vào nhân viên cửa hàng.
Cư Vũ Thác nhíu mày, thanh niên đang nhìn tạp chí tiếp cận ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Khẩu súng trên tay hắn là thật.” Thanh niên này khiến Cư Vũ Thác kinh ngạc còn muốn lớn hơn so với kẻ bắt cóc kia , người thường đụng phải loại sự tình này, đều bị hù chết, người này lại khí định thần nhàn(= ung dung không có chút hoảng sợ nào a), xem ra đã trải qua trường hợp lớn hơn thế. Nhưng dù cho như vậy, nhìn người thanh niên này thì xem ra là người đã làm nhân viên văn phong nhiều năm, dù cho trấn định, đại khái cũng chỉ ở nội tâm, đối với trường hợp này thì không có biện pháp nào.
Thân phận của Cư Vũ Thác đặc thù, không muốn chỉa mũi vào, chẳng qua lúc y xem xét qua, súng trên tay kẻ bắt cóc là thật, đã dùng súng mà tay vẫn phát run, biểu thị kẻ bắt cóc so với nhân viên cửa hàng còn muốn sợ hãi hơn, mà có một nhân viên khác thuộc siêu thị này vừa vặn ở trong kho tìm hàng, trong tiệm cũng chỉ có Cư Vũ Thác cùng thanh niên này là hai người khách của cửa hàng, kẻ bắt cóc đại khái cảm thấy đây là cơ hội, mới thừa dịp này mà hành động cướp đoạt.
Nhân viên cửa hàng kinh hãi tiếp nhận cái túi mà kẻ bắt cóc đưa đến, và làm theo yêu cầu của hắn đem tất cả tiền mặt của cửa hàng ném vào trong đấy; kẻ bắt cóc vừa sợ vừa vội, lắp ba lắp bắp muốn nhân viên cửa hàng mở ra một máy thu tiền khác, lại cảnh giác nhìn về phía sau, xác nhận trong tiệm ngoài hai gã khách nhân không có một ai dự định làm xằng bậy.
Đột nhiên có điện thoại di động vang lên, nơi bắt nguồn của tiếng chuông trái lại trong túi quần của thanh niên, thanh niên bất động thanh sắc(=mặt không đổi sắc), nhưng thần kinh buộc chặt đến cực điểm, kẻ bắt cóc vì thế mà run rẩy lợi hại hơn , tiếng chuông này ngắt đoạn lý trí của hắn, hắn xoay người lại, nòng súng hướng về phía thanh niên, hướng về phía ***g ngực hắn ── thanh niên nhìn thấy nòng súng chỉ vào chính mình, trợn trừng mắt mồm mở to ra, Cư Vũ Thác lại đối với hành động rút súng chỉ về hướng khác coi như là không thấy, hơn nữa cách kẻ bắt cóc khá gần, lập tức cất bước đi về phía trước, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai bắt được cổ tay đang cầm súng, xoay chuyển, kẻ bắt cóc ăn đau tay cầm súng phía dưới thả ra, Cư Vũ Thác đá văng khẩu súng ra xa, lại thuận thế bắt lấy cái eo đang đứng vững của đối phương, sử dụng nguyên lý đòn bẩy đem hắn quăng về phía trước, lưng kẻ bắt cóc nện xuống đất kêu phanh một tiếng, rồi ở trên mặt đất co giật không ngớt.
Thanh niên này suy nghĩ cũng nhanh, lấy băng dính bên dưới cái giá quấn chặt lấy chân tay kẻ bắt cóc, đúng lúc này cách đó không xa vang lên tiếng còi của xe cảnh sát, là do nhân viên cửa hàng đã sớm ấn chuông báo động.
“Không tốt!” “Không xong!” Cư Vũ Thác cùng thanh niên đồng thời kêu ra tiếng, tiếp đó ngạc nhiên nhìn nhau.
“… Ta không thích cùng cảnh sát chạm mặt.” Thanh niên cười khổ, nhìn ra được hắn có nỗi niềm khó nói.
“Ta cũng giống vậy.” Cư Vũ Thác là bang chủ ang hắc đạo, chọc tới thanh tra, vụ án nhỏ cũng biến thành vụ án lớn
“Nhà bạn ta ở gần đây, chúng ta đến đó nấp đi.” Thanh niên đem băng dính ném cho nhân viên cửa hàng rồi đi ra ngoài, Cư Vũ Thác tuy không nhận ra hắn, nhưng vẫn đuổi theo, y ở trong hắc bang nhiều năm nên dưỡng thành cách quan sát, thanh niên có khí tràng đoan chính nhãn thần trong suốt, không phải hạng người gian tà, còn có khả năng vì dung mạo xuất chúng mà trêu ghẹo không biết bao nhiêu hoa đào.
Ngay lúc bọn họ rời xa siêu thị ít nhất hai mươi mét thì xe cảnh sát đến nơi, cảnh sát xuống xe thấy nhân viên cửa hàng đứng ở chỗ này hoang mang, lập tức đi vào, trong đó một vị theo hướng bóng lưng của Cư Vũ Thác cùng thanh niên ngắm một cái, lại phán định này hai người này là đồng bạn, cũng không đuổi theo truy vấn.
Không bao lâu thanh niên chui vào một quán bar, Cư Vũ Thác tự nhiên cũng theo vào.
“Hoan nghênh quang lâm.” Một vị trẻ tuổi có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn tướng mạo khả ái đến bắt chuyện, nhìn thấy người quen, mừng rỡ, chạy qua đây ôm lấy người: “Kiến Hiền!”
Thanh niên tên gọi Trương Kiến Hiền, cùng người trẻ tuổi tên là Tô Tiểu Dị này là bằng hữu rất thân, hỏi: “Tên kia đâu?”
“Đại Đồng ca đang kiểm hàng.”
Lúc này Tiểu Dị phát hiện đi theo Trương Kiến Hiền vào còn có Cư Vũ Thác, quá sợ hãi, “Kiến Hiền ngươi, ngươi, ngươi lại trực đêm ở quán đi câu suất ca a? ! Nguy rồi, lúc này câu được cực phẩm, Kim Long ca ca sẽ tức giận !”
Cư Vũ Thác nghe được hai chữ “Kim Long”, y kinh ngạc tiếp theo lại nghĩ: Là trùng hợp. Trên thế giới này người, công ty, cửa hàng tên là Kim Long có rất nhiều, không có khả năng sẽ là kẻ đó.
Lông mi Trương Kiến Hiền run rẩy, trong nháy mắt hắn cảm thấy trong lòng dao động kinh khủng, nhưng hắn lại quật cường nói cho chính mình, không sợ, hắn không sợ hãi cái tên Kim Long lưu manh này đâu, hắn chỉ ngại phiền, rất phiền toái, phiền vì đối phương luôn nhìn chằm chằm mình, phiền vì đối phương không cho mình sự tự do, phiền vì hắn mấy ngày hôm trước lại mời các vị giám đốc đến đây trùm bao đánh cho một trận ── ho nhẹ một tiếng, Trương Kiến Hiền đoan trang nói: “Không phải, vị tiên sinh này cùng ta… Đụng phải chút phiền toái nhỏ, chúng ta đến núp ở đây để tránh đầu sóng ngọn gió…” Tiểu Tô hiếu kỳ nhìn Cư Vũ Thác từ đầu đến chân, từ trái qua phải, cười dài đối y nói: “Oa nga, ta biết rồi, Kim Long ca hiểu lầm ngươi thành nhân tình của Kiến Hiền phải không? Lòng dạ của Kim Long ca rất hẹp hòi, khó trách Kiến Hiền oán giận; Đại Đồng ca của nhà ta không giống vậy, hắn… Ôi ôi, ta thật nhiều lời, ngồi, quý tính đại danh? Ta mời ngươi uống đồ uống”.
Cư Vũ Thác khách khí nói: “Tiểu đệ họ Cư. Uống thì không cần, ta lập tức phải rời khỏi đây.”
“Ngồi đi, đừng khách khí.” Trương Kiến Hiền mỉm cười nói: “Sợ không nhanh như vậy liền có thể rời đi, ngươi xem cũng không có việc gì gấp, tâm sự với nhau một lúc cũng tốt.” Nói xong liền móc ra danh thiếp của mình đưa qua , Cư Vũ Thác lễ phép tiếp nhận, bên trên viết chính là tập đoàn Vân Chương, Trương Kiến Hiền, danh hiệu tổng tài.
Cư Vũ Thác trầm ngâm lên, Vân Chương tập đoàn tên này nhìn rất quen mắt, đúng, thuộc về Vân Vũ hắc đạo bang ở phía nam , đây là công ty đối ngoại trọng điểm, mà vừa vặn Thiên Hà bang mới cùng Vân Vũ kết làm huynh đệ đồng minh, đối với Vân Chương tự nhiên cũng có sự hiểu biết tương đối, cũng rất khéo, người trước mắt này cư nhiên chính là tổng tài của tập đoàn Vân Chương ── lần thứ hai y xem xét Trương Kiến Hiền, nhớ tới nắm trong tay Vân Chương Vân Vũ hội chính là người được xưng thần long chỉ thấy chân mà không thấy đuôi, chưa có ai thấy qua bản thân hắn, lại nghe qua thần long này tuấn dật vô cùng, là mỹ nam tử có tiếng trong giới hắc đạo, cho nên…”Thần Long?” Y nhìn chằm chằm Trương Kiền Hiền, thốt ra hai chữ này.
Trương Kiến Hiền thiếu chút nữa té ngã, ở trong giới hắc đạo hắn quả thật có cái biệt hiệu gọi Thần Long, nhưng thường ngày hắn rất khiêm tốn tận lực đem tập đoàn Vân Chương cùng Vân Vũ hội chia ra làm hai ngả, để khỏi phải chọc vào phiền phức, không nghĩ tới Cư Vũ Thác chỉ nhìn danh thiếp, liền đoán ra thân phận bí mật thứ hai của hắn, này này này, người này là địch hay là bạn?
Cho dù khẩn trương, nhưng dù sao cũng là người đứng ở nơi sóng to gió lớn, Trương Kiến Hiền thản nhiên nói: “Thần Long chẳng qua do bạn bè tùy tiện đặt biệt hiệu cho mà thôi. Như thế, Cư tiên sinh là?” Cư Vũ Thác nhìn chằm chằm Trương Kiến Hiền, đang muốn tự giới thiệu, đột nhiên lại có một người vào trong quán, ba ba lạp lạp nói chuyện điện thoại di động.
” Đại Đồng ca của chúng ta đang ở trong quán… Lão bà (vợ) của ta đang cáu kỉnh với ta nên giận dỗi bỏ nhà đi, ai quản ca ca của ngươi ở nơi nào? Chờ ta tìm được lão bà sẽ đem các đàn em của ta cho ngươi mượn tìm người.”
“Bổn Long, ngươi!” Sắc mặt Trương Kiến Hiền trong phút chốc âm trầm xuống. (bổn=ngốc a~~“)
Kim Long nhảy dựng lên, biểu tình do kinh ngạc trên mặt chuyển biến thành kinh hỉ, “Tiểu Hiền Hiền quả nhiên trốn ở nơi này! Gì, Vũ Thác huynh ngươi…” Quái lạ,quái lạ, Thiên Hà bang chủ Cư Vũ Thác vì cái gì lại ở chỗ này? Vừa mới cắt đứt điện thoại của người nào đó đến quấy rầy hắn, nhờ hắn tìm người giúp.
Cư Vũ Thác gặp Kim Long ở nơi đất khách, chính mình cũng thấy thế giới này thực nhỏ, cười gật đầu bắt chuyện: “Ta hôm nay đã được Thần Long của quý bang tương trợ, nhất định sẽ tự mình đến Vân Vũ hội cảm ơn vào một hôm nào đó.”
Trương Kiến Hiền vội nói: “Cư tiên sinh mới là quý nhân đã cứu ta một mạng , hãy để ta làm chủ bữa tiệc mời Cư tiên sinh ăn cơm. Ta gọi điện thoại đặt trước chỗ, Tiểu Dị ngươi cũng cùng đi , ngươi là chỗ trống tới hay không đều không sao cả, nếu ngươi không đến, thì để bổn Long tiếp y đi tham quan quán.”
“Nhấc tay chỉ phiền mà thôi, Trương tiên sinh không cần khách khí. Được rồi, ta tên Cư Vũ Thác, gọi ta Vũ Thác là được rồi.”
“Vậy ngươi gọi ta Kiến Hiền đi, đây là Tiểu Dị, cái tên bổn Long này thì ngươi đã quen, ta liền không giới thiệu.”
Trong lòng Kim Long vừa sợ vừa hoài nghi, bang chủ Thiên Hà bang Cư Vũ Thác cùng áp trại phu nhân của mình gặp nhau lúc nào , tại sao lại ở cùng một chỗ với nhau vậy ? Và vì cái gì có thể đối tốt với nhau như thế ngay từ lần gặp đầu tiên, một phát liền xưng huynh gọi đệ luôn? Sẽ không phải bệnh cũ của áp trại phu nhân tái phát chứ, nhìn thấy người dễ nhìn liền đi bắt chuyện? Đáng giận, Cư Vũ Thác không phải là người có thể tùy tùy tiện tiện liền trùm bao đánh một trận a, làm sao giờ làm sao giờ?(thố thố: cái tên Kim Long này quá sức là thơ ngây a~~~~so~~~~kute a~`>_