CHƯƠNG 3
Tiểu Bảo đang đứng trước một mảnh cỏ, vừa thấy chủ nhân đến, lập tức nịnh nọt mà cong đuôi lên. Hạ Tam Lang đang muốn mắng nó, chợt thấy một tuấn mã màu đen đứng phía sau Tiểu Bảo không xa, trên người con ngựa kia còn treo một cái ***g sắt. Hạ Tam Lang đang muốn đi qua, chợt nghe trong lùm cỏ truyền đến tiếng thở rất nhỏ.
Hạ Tam Lang thật cẩn thận mà bước qua —— giữa đống cây cỏ, cư nhiên có một hán tử cả mình đầy máu đang nằm đó!
Hạ Tam Lang bị dọa một cú, y tỉ mỉ quan sát đối phương. Hán tử kia thương thế rất nặng, nhưng còn sống, dáng người tầm thước, mặc xiêm y màu xanh, giờ phút này quần áo đã rách vài mảng to, và bị máu tươi biến thành vô cùng thê thảm, bất quá hình quạt trên ngực áo lại có thể nhận biết rõ ràng. Một thanh loan đao dính máu ngã xuống bên cạnh hán tử, Hạ Tam Lang hai tay run rẩy mà nhặt lên. Tuấn mã, loan đao, hơn nữa trang phục của hán tử, xem ra người này nhất định là người trong giang hồ!
Hạ Tam Lang tâm tình phấn khởi, khiêng hán tử kia lên, đối phương rên rỉ , tựa hồ còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức. Hạ Tam Lang đỡ hắn, gian nan đi về nhà.
A Lê thấy hắn mang theo một người trọng thương như thế trở về, cũng cả kinh. Hai người hợp lực đặt hán tử lên giường, tẩy trừ miệng vết thương, thượng dược, băng bó cho hắn, sau đó, người nọ rốt cục trằn trọc tỉnh lại.
Mặc dù bản thân bị trọng thương, bất quá khi hắn mở mắt ra, vẫn có thể làm cho người ta cảm giác quang mang chết chóc trong mắt hắn. Hán tử xoay cổ, nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người hai kẻ trước giường—— xem ra hai người này không phải địch nhân.
“Các ngươi là ai. . . . . .” – Hắn thanh âm khàn khàn hỏi.
“Ta gọi là Hạ Tam Lang, hắn gọi A Lê.” – Hạ Tam Lang nói.
“Nơi này là địa phương nào?”
“Nơi này là Bích Thiền thôn.” – Hạ Tam Lang có hỏi tất đáp, khó như vậy mới gặp được một người giang hồ, y cần phải nắm chắc cơ hội cùng đối phương hảo hảo kết bạn.
“Là ngươi đem ta về. . . . . . ?”
“Đúng vậy, cẩu nhi nhà ta phát hiện ngươi ngã trong bụi cỏ, ta liền đem ngươi cứu về. . . . . .”
Trong khi bọn họ đang ở nói chuyện, A Lê đã đưa đến cho hán tử một chén nước ấm. Hán tử kia vô lực tiếp nhận.
Sau khi uống nước, tinh thần hán tử tựa hồ khôi phục một chút. Hắn nói: “Các ngươi đã cứu ta, ta nhất định sẽ báo đáp.”
Hắn nói xong, chỉ vào túi tiền trên lưng mình, lại nói: “Trong gói to có một thỏi vàng, các ngươi cầm đi.”
Hạ Tam Lang vội lắc đầu: “Không được, tiền bối, cứu người gặp nạn là việc phải làm, chúng ta không thể thu tiền ngài.”
“Hừ. . . . . .” – Hán tử kia nở nụ cười đến quỷ dị. Hạ Tam Lang càng cảm thấy hắn lai lịch không tầm thường, y lôi kéo làm quen hỏi:
“Xin hỏi đại danh tiền bối?”
“Gọi ta là Chung Quyền đi.” – Hán tử không giấu diếm nói.
“Nguyên lai là Chung tiền bối, xin hỏi Chung tiền bối là người môn phái nào? Vì sao lại bị trọng thương như thế? Có phải là bị người tập kích?” – Hạ Tam Lang nóng lòng tìm hiểu đủ loại sự tình trong chốn giang hồ, gấp gáp liên tục hỏi mấy vấn đề.
Chung Quyền lãnh liệt liếc y một cái.”Tiểu tử. . . . . . Ngươi hỏi nhiều quá.”
Hạ Tam Lang biết chính mình mạo phạm, liên thanh giải thích. Chung Quyền lại lạnh lùng nói: “Tahy vì ở trong này hỏi này nọ. . . . . . Không bằng giúp bổn tọa đem ngựa trở về.”
“Tốt, tiền bối, ta lập tức đi, con ngựa ngay trên núi mà thôi.” – Hạ Tam Lang nói xong, tích cực địa chạy ra đi. Trong phòng chỉ còn lại A Lê cùng Chung Quyền, A Lê cảm thấy trên người đối phương tản ra hơi thở tà môn, hắn sợ hãi lui vào một góc.
Hoàn hảo Chung Quyền cũng không có khí lực để ý tới hắn, hắn hãy còn nhắm mắt nghỉ ngơi. A Lê trộm nhìn đối phương, hắn không rõ vì sao Hạ Tam Lang từ trước đến nay đối người ngoài lãnh đạm nay lại thân thiện với một kẻ xa lạ như thế, hơn nữa Tam Lang cho tới bây giờ kh6ong phải là loại người dễ dàng bị người káhc sai bảo.
Tam Lang, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Một dự cảm xấu lặng lẽ khuếch tán trong lòng A Lê. . . . . .
“Tiền bối, con ngựa đã trở lại.” – Hạ Tam Lang vừa vào nhà liền báo.
Chung Quyền mở mắt ra, thong thả ngồi dậy: “Cho con ngựa uống nước, còn có, lấy cái ***g sắt trên lưng nó vào đây.”
“Hảo.” – Hạ Tam Lang lập tức lại chạy đi, sau đó cầm ***g sắt tiến vào, trong ***g sắt là một con bồ câu cả người tuyết trắng.
Chung Quyền hỏi: “Hai người các ngươi ai biết viết chữ?”
“Tại hạ, tiền bối có cái gì cần viết cứ việc phân phó.” – Hạ Tam Lang lập tức xung phong nhận việc.
“Ân, lấy bút đến, giúp ta viết một phong thư.”
Hạ Tam Lang hướng A Lê đang lui ở một bên nháy mắt ra dấu, đối phương cúi đầu, từ trong ngăn tủ lấy ra bút cùng nghiên mực.
Chung Quyền đọc nội dung cho Hạ Tam Lang viết ——
“Ta bị ám toán, hiện ẩn thân ở Bích Thiền thôn. . . . . .” – Chung Quyền dừng một chút, hỏi: “Gần đây có thành trấn nào lớn không?”
“Cách đây khoảng tám dặm có một địa phương gọi là Ô Hạch trấn.”
“Ân, tiếp tục viết. . . . . . Ngay tại cách Ô Hạch trấn tám dặm, lập tức phái người tới đón ta, Chung Quyền.”
Hạ Tam Lang viết xong, cầm cho hắn xem qua. Chung Quyền nhìn vài lần, nói: “Cứ như vậy đi, đem thư xếp lại, cột vào chân bồ câu, sau đó đem bồ câu thả ra bên ngoài.”
“Là” – Hạ Tam Lang nhất nhất nghe theo, nghĩ thầm rằng đây gọi là dùng bồ câu đưa tin? Dựa vào nội dung bức thư mà Chung Quyền yêu cầu y viết, đối phương nhất định là người rất có quyền thế, người này xuất hiện, nhất định là ông trời phái tới thay đổi vận mệnh của y! Hạ Tam Lang trong lòng dấy lên liệt hỏa.
Chung Quyền được Hạ Tam Lang cùng A Lê đích dốc lòng chăm sóc, không đến ba ngày liền khôi phục nguyên khí. Sau khi hắn có thể xuống giường, chuyện đầu tiên Hạ Tam Lang làm là cầu xin hắn chỉ mình công phu.
“Tiền bối, vãn bối cả gan, ta biết tiền bối võ công rất cao, vãn bối thật sự rất muốn học được một chiêu nửa thức, khẩn cầu tiền bối chỉ giáo.” – Hạ Tam Lang quỳ một gối trước mặt hắn, A Lê cùng Chung Quyền đang uống cháo đều thần tình ngạc nhiên.
Chung Quyền liếc mắt nhìn y, ăn một miếng thịt muối, hỏi: “Ngươi rất muốn học võ công sao?”
“Đúng vậy.” – Hạ Tam Lang kiên định đáp: “Thỉnh cầu tiền bối đáp ứng.”
Chung Quyền buông đũa, lãnh đạm nói: “Ta có thể chỉ ngươi, coi như báo đáp ngươi đã cứu ta, bất quá ta khó có thể đảm bảo ngươi nhất định học được.”
“Cám ơn tiền bối!” – Hạ Tam Lang nhất thời hai mắt sáng lên, cũng nói: “Ta nhất định cố gắng!”
Sau khi hai người nếm qua cháo, kliền đi vào trong viện, đầu tiên Chung Quyền cho y học tập trát mã, sau khi xác định y có thể thực hiện trung bình tấn, liền bắt đầu dạy y một bộ quyền pháp, Hạ Tam Lang chuyển động theo động tác của Chung Quyền.
A Lê một bên thu thập chén bát, một bên xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bọn họ. Hạ Tam Lang ý chí chiến đấu trào dâng lại rất có tư chất. Tuy rằng quyền thuật mà Chung Quyền hướng dẫn tương đối rắc rối, khả y không hề có căn cơ võ công mà có thể đuổi kịp động tác của đối phương. Điểm ấy, ngay cả Chung Quyền bình thường biểu hiện băng lãnh cũng nhịn không được khích lệ y vài câu.
Nhìn thấy Hạ Tam Lang tràn ngập nhiệt tình, A Lê lại lo lắng. Mấy ngày nay, hắn hoàn toàn đó có thể thấy được, Chung Quyền không phải là thiện nam tín nữ gì, tin tưởng trong lòng Hạ Tam Lang cũng hiểu rõ. Hắn tính toán chờ Chung Quyền thươgn thế tốt hơn, sẽ cho hắn cùng người của hắn rời đi, chính mình cùng Hạ Tam Lang về sau liền cùng đối phương không hề liên quan. Chính là Hạ Tam Lang vẫn kh6ong nghe khuyên bảo, tiếp tục tiếp cận Chung Quyền.
Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì đi. . . . . . A Lê ở trong lòng khẩn cầu .
Ăn uống thanh đạm vài ngày, Chung Quyền rốt cục chịu được không được, ném ra một thỏi vàng nói: “Mua cho ta hai con gà ăn xin, thuận tiện đánh hai cân rượu trắng.” (nguyên văn là “khất cái kê”, nhưng vì ta đã xem một bộ phim cổ trang nói đến món “gà ăn xin” cho nên dịch ra như thế)
Hạ Tam Lang cầm lấy nén vàng, nói: “Gần đây không ai bán gà ăn xin, nhưng rượu trắng thì có. . . . . .”
“Ông nôi ngươi! Gần đây không có, ngươi kh6ong thể chạy xa một chút sao?” – Chung Quyền không thể tiếp tục kiềm chế lòng tham ăn, chửi ầm lên.
Gần nơi này nhất chỉ có Ô Hạch Trấn , nếu đi xa một chút ít nhất cũng đi hơn nửa ngày, hơn nữa bên ngoài nổi lên mưa nhỏ, A Lê há có thể làm cho Hạ Tam Lang chịu loại cực khổ này? Hắn lúc này nơm nớp lo sợ mà xen mồm:
“Chung tiền bối. . . . . . Nếu ngươi không chê. . . . . . Ta có thể làm thịt gà nhà của ta. . . . . .”
“Nga?” – Chung Quyền ngắm hắn. “Ngươi biết làm gà ăn xin sao?”
“Ta không biết. . . . . . Bất quá. . . . . . Ta sẽ làm một loại chi ma kê. . . . . .”
“Hừ, vậy làm thử đi.” – Chung Quyền hoàn toàn xuất ra tư thế đại gia, sai bảo: “Ngươi ở nhà lo làm gà, tiểu quỷ, ngươi đi đánh rượu!”
“Là, tiền bối.” – Hạ Tam Lang lập tức mặc áo khoác, A Lê dặn dò:
“Trời sắp tối, trên đường phải cẩn thận một chút. . . . . .”
“Ân, ta đã biết.”
“Đem theo đèn lổng đi. . . . . .”
“Không cần.”
Chung Quyền ở một bên la hét: “Mè nheo cái gì? Cũng không phải cô dâu mới xuất giá!”
A Lê khuôn mặt ửng đỏ, cúi đầu đi vào phòng bếp, Hạ Tam Lang cũng lập tức xuất môn .
Chịu gió nhẹ mưa phùn hơn nửa canh giờ, rốt cục đi vào Ô Hạch Trấn, lúc này, mưa cũng ngừng, bất quá không trung như trước một mảnh âm trầm.
Hạ Tam Lang vào tửu quán mua rượu, lão bản thấy hắn xuất ra vàng nén, hô to: “Ta tìm đâu nhiều tiền như vậy? Ngươi không bạc vụn a?”
“Không có. . . . . .”
“Ai, để ta cho người đi cửa hàng khác tìm thử, ngươi trước tiên chờ ở đây.” Lão bản phân phó tiểu nhi tử của hắn đi, Hạ Tam Lang đành phải ngồi xuống chờ đợi.
Ngồi trong chốc lát, vài tên nam tử ăn mặc như người giang hồ bước vào, tất cả bọn họ đều mặc quần áo màu xanh, trên lưng đều trang bị kiếm, thần tình dữ tợn, xem ra đều không phải là người lương thiện. Hạ Tam Lang không khỏi tò mò mà nhìn chăm chú vào bọn họ, mấy người này mua ba bầu rượu, trong đó một gã trung niên nam tử hỏi lão bản:
“Chưởng quầy, ngươi có biết Bích Thiền thôn ở đâu không?”
Lão bản nói: “Bích Thiền thôn? Chưa từng nghe qua. . . . . .”
Hạ Tam Lang nghe hắn hỏi thôn trang của mình, càng thêm cẩn thận mà đánh giá đối phương, y cẩn thận phát hiện trên hai cổ tay áo người nọ có hình cây tùng cùng sếu trắng.
Có khi nào những người này là tới tìm Chung Quyền? Hạ Tam Lang phỏng đoán, không biết bọn họ là người một nhà hay là địch nhân. Y chủ ý không rõ, đành phải an phận ngồi đó, nhìn bọn họ rời đi tửu quán. Mấy người kia ra ngoài, cùng một đám người khác hội họp, rất nhanh liền rời đi.
Nhi tử của lão bản sau đó mang theo tiền lẻ trở về, Hạ Tam Lang nhận lấy, nhanh chóng chạy về nhà.
“Một đám nam nhân hỏi thăm Bích Thiền thôn ở đâu?” – Chung Quyền vừa rót rượu vừa nghe y đích hồi báo.
“Ân, đại khái mười người tới, đều mặc quần áo giống nhau, đeo ngân kiếm.”
“Còn gì nữa?”
“Ta thấy trên tay áo một người trong số đó có hình cây tùng cùng sếu trắng. . . . . .” – Hạ Tam Lang còn chưa nói hết, Chung Quyền liền hừ lạnh cắt ngang: “Hừ! Nhất định là đám người Tùng Hạc môn! Không có sai!”
“Tùng Hạc Môn?” – Hạ Tam Lang cảm thấy tên này giống như đã nghe qua ở nơi nào.
Chung Quyền không để ý tới nghi hoặc trong lòng Hạ Tam Lang, thẳng mắng: “Thế nhưng biết ta ở nơi này, ta xem mười phần là có nội gian! Chờ lão tử tra được là ai nhất định sẽ cho ngữ mã phanh thây hắn!”
Hạ Tam Lang vừa nghe hắn nói đến “nội gian”, lập tức khẩn trương, vội hỏi: “Chung tiền bối, ta cam đoan, ta cùng A Lê tuyệt đối không có tiết lộ chuyện của ngài.”
“Xuẩn đản, ta không phải nói ngươi.” – Chung Quyền lườm hắn một cái.
A Lê hoàn toàn không biết gì đang cầm chi ma kê nóng hầm hập tiến vào, hắn đã chặt hết thịt gà, sắp xếp ngay ngắn trogn đĩa. Chung Quyền thấy, mắng to: “Con mẹ ngươi, ai bảo ngươi chặt gà ra?”
“Di. . . . . .” – A Lê cả kinh, Hạ Tam Lang cũng lấy làm lạ:
“Sao ngươi kh6ong hỏi ý tiền bối trước?”
“Thực xin lỗi. . . . . . Ta nghĩ chặt ra sẽ tốt hơn. . . . . .” – A Lê ủy khuất trả lời.
“Phải ăn toàn bộ kê mới đủ vị a! Thật sự là sửu nhân ngư ngốc!” – Chung Quyền một bên mắng một bên cầm chân gà lên, hung hăng cắn một mồm to, vẻ giận dử của hắn nhất thời biến mất. “Di? Không thể tưởng được sửu nhân ngươi lại làm ra món ăn rất ngon. . . . . .”
Hạ Tam Lang thấy hắn không tức giận , rốt cục thở nhẹ một hơi, y đối A Lê đang đứng nói:
“Ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
“Ân. . . . . .” – A Lê như trước chưa thoát khỏi cảm giác bị mắng.
“Ngồi xuống đi, cùng nhau ăn.” – Chung Quyền cũng nói, hắn vừa ăn vừa thêm vào một câu: “Ăn no mới có khí lực giết người.”
“Ách. . . . . .” – A Lê vẻ mặt kinh ngạc.
Mưa lạnh suốt đêm, Chung Quyền ngồi trước mái hiên, chà lau thanh đao màu bạc, trong mắt lóe ra quang mang thị huyết. Hạ Tam Lang cùng A Lê ngồi ở bên cạnh, thần sắc khác nhau, một người tràn ngập khẩn trương cùng chờ mong, một người lại sợ hãi lại bất an.
Chung Quyền liếc hai người bọn họ, nói một câu: “Uy, từng giết người chưa?”
A Lê bị dọa một cú, cuống quít lắc đầu, hắn nghĩ Hạ Tam Lang cũng sẽ có phản ứng giống mình, không thể tưởng được đối phương thần tình âm trầm.
Chung Quyền theo dõi y, lạnh lùng nhếch miệng cười, lộ ra một cái răng nanh màu vàng. Khóe miệng Hạ Tam Lang cười quỷ dị, nói nhỏ: “Có. . . . . .”
“Tam Lang?” – A Lê kinh ngạc mà nhìn y.
“Nga?” – Chung Quyền hưng trí, lại nói: “Nhìn không ra tiểu quỷ ngươi có năng lực. . . . . . Ngươi giết ai?”
“Chủ nhân trước kia của ta.” – Hạ Tam Lang thẳng thắn.
“A? Vì cái gì?”
“Nãi nãi ta đem ta bán cho hắn làm người hầu, ta vì muốn chạy trốn, liền đem kéo đâm vào ngực hắn, ta thấy hắn còn chưa có chết, liền dùng ghế đánh hắn vài cái, đến khí hắn đầu rơi máu chảy.” Khẩu khí bình tĩnh của Hạ Tam Lang phải nói là khiến người khác sợ hãi, A Lê ở một bên nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Hạ Tam Lang còn nhỏ đã làm ra loại chuyện tàn nhẫn này.
Chung Quyền nghe xong, đối Hạ Tam Lang giơ ngón tay cái lên.”Tiểu tử, làm không tồi, ta bắt đầu có cách nhìn khác về ngươi rồi đó.”
“Cám ơn tiền bối tán thưởng.” – Hạ Tam Lang cười khẽ.
Chung Quyền từ trong lòng ngực lấy ra một thanh đoản đao, giao cho y. “Đây là cho ngươi dùng để phòng thân, người của Tùng Hạc Môn hẳn là rất nhanh sẽ tìm đến, tuy rằng ta có thể một mình giải quyết bọn họ, bất quá để ngừa bất trắc, ngươi phải phụ trách che dấu ta.”
“Là, tiền bối.” – Hạ Tam Lang sảng khoái mà nhận nhiệm vụ này.
Chung Quyền ngắm A Lê còn đang khiếp sợ, nói: “Về phần ngươi, chính mình tìm địa phương an toàn trốn đi, đừng vướng chân vướng tay.”
Hạ Tam Lang cũng nói: “A Lê, ngươi trốn vào tủ đi, khi địch nhân đến đây ngàn vạn lần đừng đi ra.”
“Tam Lang. . . . . .” – A Lê mắt đỏ ngầu mà lôi kéo tay áo y, cầu xin nói: “Ngươi không cần đi giết người. . . . . .”
“Ta không giết bọn họ, sẽ bị bọn họ giết chết.” – Hạ Tam Lang trong mắt hiện ra lãnh khốc.
“Không cần a. . . . . . Giết người là không đúng, chúng ta có thể đào tẩu. . . . . . Như vậy sẽ không bị bắt.” – A Lê thần tình sắp khóc đi, hắn không muốn nhìn Hạ Tam Lang biến thành ma đầu giết người không chớp mắt a.
“Chạy trốn không phải anh hùng, đừng nói những lời nhu nhược này, đây là cơ hội tốt nhất để ta trở nên nổi bật.” – Hạ Tam Lang đem đoản đao rút ra, hai mắt vô cảm mà nhìn chằm chằm đao phong nổi lên hàn quang.
“Cái gì trở nên nổi bật. . . . . .” – A Lê đang muốn hỏi, ngoài cửa đột nhiên truyền tiếng kêu kích động của Tiểu Bảo.
“Đến rồi sao?” – Hạ Tam Lang lập tức nghiêng người vọt đến bên cửa sổ, Chung Quyền cũng nhanh chóng thổi tắt ngọn đèn dầu, trong phòng nhất thời một mảnh hắc ám.
Trong rừng cây, mấy đoàn ánh lửa đang chớp động, tựa hồ đang hướng tiểu ốc tới gần. Chung Quyền rút đao, tựa vào cạnh cửa. Hạ Tam Lang đối A Lê gầm nhẹ: “A Lê! Nhanh trốn vào tủ đi!”
A Lê luống cuống tay chân mà mở cửa tủ, ẩn thân đi vào. Hắn đóng cửa tủ nhưng chừa lại một khe hở, sợ hãi mà trộm nhìn tình huống bên ngoài.
Chỉ nghe suy sụp lạp một tiếng, cửa phòng bị đá văng, một thân ảnh chợt tiến vào, Chung Quyền sắc bén xuất đao, đâm trúng đối phương.
“A ——” – người nọ thảm thiết kêu lên, đồng bọn bên ngoài la hét:
“Có mai phục!”
“Bị phát hiện !”
“Vọt vào đi!”
Một đám người loạn thất bát tao nhảy vào từ cửa sổ. Trong phòng kiếm ảnh hỗn độn, tiếng chém giết không ngừng.
A Lê sốt ruột mà nhìn, chỉ sợ Hạ Tam Lang trong lúc hỗn chiến sẽ bị thương. Bởi vì trong phòng quá mức hôn ám, chỉ có ánh đao lóe ra, là ta là địch hoàn toàn không thể phân biệt.
Phòng trong hẹp hòi đen kịt, bọn người Tùng Hạc Môn không thể chiếm tiện nghi, một đám đã bị giết chết, lúc này, chỉ nghe người ngoài phòng hô: “Mọi người mau ra bên ngoài! Đừng mắc mưu Chung lão đầu!”
Chung Quyền giết đỏ cả mắt rồi, phi thân chém chết gã địch nhân đang tri61n bên ngoài, cả giận nói: “Đám tạp chủng! Trốn chỗ nào!”
Bọn người Tùng Hạc Môn toàn bộ rút ra bên ngoài, Chung Quyền dẫn Hạ Tam Lang đuổi theo.
Cửa tủ bị chặn, A Lê không thể nhìn thấy chuyện phát sinh bên ngoài, chỉ có thể nghe được từng trận tiếng kêu thảm thiết, còn kèm theo tiếng ngựa hí, hắn cuộn người, dùng sức che lại lổ tai chính mình.
Thanh âm giằng co một đoạn thời gian, rốt cục dần dần bình ổn.
Đã xong rồi sao. . . . . . A Lê kinh hồn bạt vía mà nghĩ, hắn đẩy cửa tủ ra, cẩn thận thò người ra ngoài. Trong phòng một mảnh yên tĩnh, tất cả vật dụng trong nhà cơ hồ đều bị phá hư, chỉ có ngăn tủ hắn trốn còn có thể bảo trì đầy đủ.
A Lê kinh hồn vượt qua thi thể trên mặt đất, đi đến cạnh cửa.
Chung Quyền cùng Hạ Tam Lang đứng ở ngoài cửa thở, bên chân bọn họ đều là máu tươi cùng thi thể của địch nhân.
“Tam Lang. . . . . . Ngươi không sao chứ. . . . . .”
Hạ Tam Lang quay đầu lại, vẻ mặt phi thường bình tĩnh, chỉ có ánh mắt còn lưu lại một tia sát khí.
“Ta không sao.” Y ôm bả vai nói: “Chính là trúng hai kiếm mà thôi.”
“Ngươi bị thương?” – A Lê rất là khẩn trương, lập tức chạy tới xem xét thương thế cho y.
“Không cần lo lắng, chì là vết thương nhỏ thôi.” – Hạ Tam Lang nói giọng bất cần, Chung Quyền ở một bên khen ngợi:
“Tiểu tử, ngươi biểu hiện không tồi.”
“Cám ơn Chung tiền bối.” – Hạ Tam Lang tự tin cười.
“Không thể tưởng được ngươi tuổi còn nhỏ, thế nhưng xuống tay ngoan độc, ngươi ngày sau nhất định nhiều đất dụng võ, ta khá là thích ngươi.” Những lời khích lệ của Chung Quyền dành cho Hạ Tam Lang đối với A Lê lại nghe rất chói tai.
“Tiền bối quá khen, có thể giúp đỡ ngươi là vinh hạnh của ta.”
“Ha ha ha. . . . . . Không tồi, ngươi rất biết ăn nói.” – Chung Quyền cười xong, bỗng dưng hỏi: “Như thế nào? Có hứng thú gia nhập môn phái chúng ta hay không?”
Hạ Tam Lang chính là chờ đợi hắn hỏi cái này, y kinh hỉ nói: “Có, vãn bối vẫn chờ mong gia nhập vào môn hạ của Chung tiền bối, vì tiền bối mà dốc sức!”
Nguyện vọng đã lâu rốt cục có thể thực hiện! Không thể tưởng được chính là giết vài người liền khiến cho Chung Quyền coi trọng y! Thật sự thật tốt quá! Hạ Tam Lang trong lòng tràn ngập hăng hái.
“Tam Lang!” – A Lê rốt cuộc không thể trầm mặc , lôi kéo y khẽ gọi: “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
“A Lê.” – Hạ Tam Lang thần tình đứng đắn mà nói: “Ta quyết định, ta muốn gia nhập môn phái của Chung tiền bối, ta phải trở nên nổi bật.”
“Ngươi. . . . . . Ngươi ngay cả môn phái gì cũng không biết, như thế nào có thể nói gia nhập liền gia nhập?” – A Lê lo lắng nói.
Chung Quyền ở một bên lạnh lùng xen mồm: “Hừ! Đôc Phiến Môn chúng ta chính là đại bang phái nhất nhì trong giang hồ, bao nhiêu người tranh phá muốn tiến vào, ngươi này sửu nhân đừng có không biết xấu hổ!”
Hạ Tam Lang vội vàng nói: “Tiền bối, A Lê chính là không rõ, ngài ngàn vạn lần đừng cùng hắn so đo.”
Y ngược lại đối A Lê nói: “A Lê, ngươi cái gì cũng không cần nói, ta một mực chờ cơ hội này, ta không nghĩ cả đời đều sống tại nơi thâm sơn cùng cốc này, ta phải rời khỏi đây, đến bên ngoài một lần.”
Kỳ thật A Lê đã sớm nhận thấy được ý của Hạ Tam Lang, từ ngày y trở về nói với hắn hai chữ “giang hồ”, hắn biết nhất định sẽ có ngày hôm nay, chính là hắn như thế nào cũng kh6ong nguyện ý đối mặt mà thôi. Hạ Tam Lang đã quyết tâm, chính mình làm gì cũng không khuyên y được, hắn cúi đầu rơi lệ. Hắn có thể đoán trước, cái gọi là Độc Phiến Môn kia nhất định không phải danh môn chính phái, Hạ Tam Lang gia nhập rồi sợ rằng sẽ làm kh6ong ít hoạt động phạm pháp, nhưng hắn lại ngăn cản không được. . . . . .
“A Lê. . . . . .” – Hạ Tam Lang khẩu khí mềm mỏng, để sát vào hắn nói: “Ngươi đi cùng ta được không?”
A Lê kinh ngạc mà ngẩng đầu, Hạ Tam Lang vuốt ve mái tóc dài trên vai hắn, nhìn khuôn mặt trắng bệch không lấy gì làm xinh đẹp của hắn, nói: “Ta không nghĩ xa ngươi, ta nói rồi, chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ. . . . . . Ngươi theo ta đi được không? Chúng ta cùng nhau đi ra bên ngoài, có một ngày, ta nhất định sẽ làm ngươi hạnh phúc.”
Hai má A Lê vốn kh6ong có chút huyết sắc giờ lại nổi lên đỏ ửng, trong lòng vừa cảm động vừa sợ hãi.
“Chính là. . . . . . Ta sẽ không gây trở ngại đến ngươi sao. . . . . .” – Hắn thấp giọng hỏi.
“Làm sao như thế được? Có ngươi bên người, ta mới có thể an tâm làm chuyện mình muốn a.”
“Chính là. . . . . . Ta từ khi sinh ra tới nay cũng chưa từng đi quá xa nhà. . . . . . Ta sợ. . . . . . Ta sợ chính mình thích ứng không được. . . . . .” – A Lê đối với cuộc sống tương lai không thể đoán trước cảm thấy bất an, hắn không nghĩ cùng Chung Quyền nhấc lên quan hệ, khả hắn lại càng không muốn cùng Hạ Tam Lang chia lìa.
“Không sợ, có ta ở đây a, lại nói, ta cũng chưa bao giờ đi quá xa nhà, chúng ta cùng nhau cố gắng, chậm rãi có thể thích ứng .”
“Ân. . . . . .” – Hy vọng như thế đi. . . . . . A Lê ở trong lòng thở dài.
Bọn họ nói cả buổi, Chung Quyền cũng không còn nhẫn nại: “Các ngươi sướt mướt đủ chưa? Rốt cuộc muốn gia nhập hay không?”
Hạ Tam Lang vội nói: “Đương nhiên gia nhập! Bất quá, tiền bối, ta muốn mang A Lê đi cùng. . . . . . Xin hỏi có được không?”
“Có thể.” – Chung Quyền nửa cười nhạo nói: “Sừa nhân này tuy rằng không có chỗ nào tốt, bất quá trù nghệ cũng không tệ lắm, cho hắn ở phòng bếp làm việc cũng được.”
“Cám ơn tiền bối!” – Hạ Tam Lang mừng rỡ, lôi kéo A Lê nói: “Mau, ngươi cũng đến cám ơn tiền bối a.”
A Lê cúi đầu, dùng thanh âm không thể nghe thấy nói: “Cám ơn tiền bối. . . . . .”
“Tốt lắm, vậy đừng chậm trễ, đem đồ vật này nọ chuẩn bị một chút, chúng ta xuất phát ngay, trước lúc hừng đông phải đến được Ô Hạch Trấn.” – Chung Quyền không quên căn dặn: “Đám vô dụng kia, bảo bọn họ tới đón ta lại bị địch nhân giành trước một bước, xem ta trở về như thế nào thu thập bọn họ!”
“Là” – Hạ Tam Lang lập tức nắm tay A Lê chạy vào nhà.
A Lê vừa thu thập quần áo vừa nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng bị mây đen che đậy, hết thảy đều bị hắc ám bao phủ. Quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hạ Tam Lang đang cao hứng, bên miệng hắn hiện ra cười khổ.
Dù cho con đường phía trước mờ mịt, nhưng nếu có thể ở bên cạnh y. . . . . . Hắn tin tưởng chính mình có thể sống qua cực khổ.