CHƯƠNG 4
Hương khí nồng đậm từ trong nồi tỏa ra, phiêu tán khắp trù phòng, đủ khiến cho mọi người chảy nước miếng.
“A Lê, có thể để ra đĩa chưa?” – Một đại nương đang khẩn cấp cầm chiếc đĩa trắng hỏi.
“Chưa được, còn phải bỏ vào ***g hấp để chưng chín.” – A Lê nghiêng đầu nói, nửa bên mặt che dấu sau mái tóc thật dài.
“Ôi, còn phải chờ lâu như vậy?”
Một hán tử tráng kiện khác từ ngoài cửa tiến vào, cao giọng la hét: “Nhanh lên! Khách nhân đang chờ!”
Các nữ đầu bếp đều thúc giục A Lê: “A Lê, nhanh lên nhanh lên!”
“Kia. . . . . . Hay là dùng cháo gạch cua trước đi.”
“Hảo hảo. . . . . .” – Mọi người lại bận rộn lên.
A Lê lấy thịt sườn ra khỏi nồi, bỏ vào ***g hấp, lấy giấy phong kín lại, bắt đầu chưng. Món ăn hoàn thành. . . . . . Hắn đấm đấm bả vai, thất thần mà nhìn những cây ngô đồng tươi tốt ngoài cửa.
Tiếng huyên náo từ yến hội phía bên kia rất nhanh truyền đến, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng tiêu cùng tiếng đàn sáo.
Một đại nương đi đến, thấy hắn nhìn bên ngoài mà ngẩn người, cười nói: “A Lê, lại lo lắng cho đệ đệ sao?”
“Ách. . . . . .” – A Lê phục hồi tinh thần, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng.”Ân. . . . . . Đây là lần đầu tiên ybiểu diễn trước mặt khách nhân, ta sợ y phạm sai lầm.”
“Đừng lo lắng, kiếm pháp của Tam Lang rất tinh xảo, nhất định biểu hiện rất khá.”
“Nói cũng phải. . . . . .” – A Lê cười khẽ, rốt cục thu hồi ánh mắt.
Trong phòng yến hội, một đám thiếu niên y phục chình tề bắt tay vào vũ động trường kiếm trong tiếng cổ nhạc. Thiếu niên đứng đầu khoảng mười lăm tuổi, anh khí bức người, bộ dạng tuấn tú. Y thân hình tinh tráng, tay chân thon dài, xuất kiếm hùng hậu hữu lực, động tác lưu loát, tầm mắt như si như túy (say sưa) của tất cả nữ nhân đều tập trung trên người y.
Khúc nhạc kết thúc, thiếu niên cúi đầu tạ lễ giữa tiếng vỗ tay của khách nhân, sau đó lập tức rời khỏi phòng, đem sângiao lại cho nhóm vũ nương đến sau.
Thiếu niên đi đến cửa còn do dự quay đầu lại nhìn về phía thủ tịch (vị trí cao nhất). Ngồi trên chủ tọa là một nam tử chỉ lo uống rượu tán chuyện phiếm, không hề chú ý tới y, y đành phải mặt nhăn mày nhíu, theo đồng bạn rời đi.
Một nam nhân ục ích đừng cách đó không xa ngoắc ngoắc nhóm thiếu niên: “Đều lại đây, đều lại đây. . . . . . Đến trướng phòng ký tên lĩnh tiền đi.”
Đoàn người tụ lại, đi theo nam nhân béo đến trướng phòng. Một đám lĩnh thù lao biểu diễn, ký tên, cũng có nam hài không biết chữ liền dùng ấn chỉ (ấn ngón tay) thay thế.
Thiếu niên cầm đầu tuấn soái kia chấp bút viết xuống ba chữ tinh tế “Hạ Tam Lang”, tiểu nam phó tahnh tú quản lý sổ sách tiếp nhận bút từ tay y, đem một túi tiền giao cho y.
“Cám ơn.” – Hạ Tam Lang nói nhỏ.
“Không khách khí.”
Hạ Tam Lang cất túi tiến vào áo, lửng thững đi đến nơi ở dành cho người hầu. Trên đường, một tiểu nha hoàn đầu hai búi tóc chạy tới.
“Tam Lang. . . . . . cho ngươi cái này. . . . . .” – Tiều nha hoàn đáng yêu hé ra vẻ ngượng ngùng trao cho y một gói đồ.
“Cám ơn.” Hạ Tam Lang ảm đạm cười, tập mãi cũng thành thói quen.
“Đây là thổ sản nhà ta làm, dùng để nấu canh, ăn rất ngon.” – Tiểu nha hoàn giới thiệu.
“Ân, cám ơn ngươi nga, ca ta nhất định thật cao hứng.” – Hạ Tam Lang khoát tay cùng nàng cáo biệt.
“Tái kiến.”
“Tái kiến. . . . . .” – Tiểu nha hoàn thần tình đỏ bừng mà nhìn y rời đi.
Hạ Tam Lang trở lại trong phòng, A Lê đã sắp dọn xong đồ ăn. Thấy y trở lại, cười kêu: “Đã về rồi? Thay quần áo rồi ăn cơm đi.”
“Nga.” – Hạ Tam Lang đặt gói thúc ăn lên bàn.
“Lại có ngừơi tặng ngươi?” – A Lê vừa thấy liền biết chuyện gì xảy ra, không khỏi than nhẹ.”Mỗi lần đều như vậy. . . . . . Thật sự có điểm băn khoăn.”
“Các nàng chính mình muốn tặng cho ta, ta có biện pháp gì?” – Hạ Tam Lang hờ hững nói, thuận tay giao túi tiền cho hắn.”Giữ giúp ta.”
A Lê gật gật đầu, đem túi bỏ vào ngăn tủ, khóa kỹ lại, ôn nhu hỏi:
“Hôm nay biểu diễn có thuận lợi không?”
“Ân, phi thường thuận lợi, những khách nhân đều thích.” – Hạ Tam Lang thay quần áo đi ra, khoe khoang nói: “Sau khi chúng ta biểu diễn xong, ngay cả bang chủ cũng vỗ tay .”
“Nga. . . . . . Nghe nói cả nhà bang chủ đều đến đây?” – A Lê một bên xới cơm cho y một bên hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay ỷ niệm hai năm thành lập phân đà.”- Hạ Tam Lang Tiêp nhận bát cơm nói, ba năm trước y gia nhập Độc Phiến Môn, đi theo Chung Quyền dốc sức luyện võ, trải qua hơn một năm cố gắng, Độc Phiến Môn rốt cục đoạt được địa bàn Khánh Châu, Hạ Tam Lang cũng là một trong vài người thuộc thế hệ trẻ góp phần vào thành công này.
Mấy ngày này, A Lê một tấc cũng không rời y, bởi vì khả năng nấu nướng rất tốt, A Lê trở thành phụ bếp, cuộc sống cuối cùng cũng được ổn định.
“Vị bang chủ kia là người như thế nào?” – A Lê vừa ăn vừa tò mò hỏi.
“Y tuổi trẻ, đại khái là ba mươi tuổi, đúng rồi, tiều bang chủ còn nhỏ tuổi hơn ta, có thể nhỏ hơn ba tuổi.”
“Ân, tương lai vị tiểu bang chủ kia sẽ chưởng quản Độc Phiến Môn. . . . . . Đến lúc đó ngươi cũng có thể trở thành thành viên chính thức trong Độc Phiến Môn, vì hắn dốc sức.”
Hạ Tam Lang bỗng nhiên nhớ tới cái gì, biểu tình suy nghĩ sâu xa. Y chậm rãi buông bát cơm. A Lê thấy y thần sắc khác thường, khó hiểu hỏi: “Tam Lang? Làm sao vậy?”
“Ta nghĩ đến một chuyện. . . . . .”
“Chuyện gì?”
Hạ Tam Lang mang chút oán hận nói: “Lúc trước chúng ta đột kích bọn người Tùng Hạc Môn, ta lập không ít công, Chung đà chủ lúc ấy nói phải đợi tới thời điểm mấu chốt giới thiệu ta với bang chủ, chính là hôm nay ta biểu diễn xong, hắn cũng không có hành động gì. . . . . .”
“Có lẽ là hắn quên?”
“Đại khái là vậy. . . . . . Bất quá hôm nay, một khi bang chủ đã đi, chỉ sợ Chung đà chủ cũng không tìm được cơ hội khác để giới thiệu ta .” – Hạ Tam Lang để ý nói.
A Lê biết Hạ Tam Lang vẫn cố gắng luyện võ cũng là vì muốn được Chung quyền và bang chủ ban thưởng, cất nhắc lên vị trí cao hơn, tuy rằng Hạ Tam Lang rất có chí khí, chính là lấy cá tính an phận của A Lê mà nói, hắn không thể hiểu được tâm tình của đối phương. Hắn đành phải an ủi nói: “Đừng lo a, ngươi còn trẻ như vậy, cơ hội bộc lộ tài năng trong tương lai nhất định không ít, bang chủ sớm muộn gì cũng công nhận ngươi, không cần gấp gáp.”
“Ân, ngươi nói có lý.” – Nghe hắn nói xong, Hạ Tam Lang đè nén ý chí chiến đấu, nâng lên bát cơm tiếp tục ăn.
Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ. . . . . . A Lê sủng nịch cười cười, gắp thịt vào bát y.
“Đủ rồi, đừng gắp cho ta nưa, chính ngươi ăn a.” – Hạ Tam Lang vừa nhấm nuốt vừa mồm miệng không rõ mà nói.
“Ngươi đang tuổi trưởng thành, ăn nhiều một chút.”
“Ta đã gần giống trâu rồi, nhưng ngươi lại gầy như tiểu hầu tử, ngươi mới phải ăn nhiều một chút.” – Hạ Tam Lang chiếm lại ưu thế gắp mấy miếng thịt bỏ vào bát cơm của hắn.
A Lê cười nhẹ: “Ta đã gần hai mươi tuổi, ăn nữa cũng không cao hơn bao nhiêu, ăn nhiều cũng chỉ lãng phí.”
“Không nở dọc thì nở ngang. . . . . .” – Hạ Tam Lang cười nói: “Sau khi ngươi đến đây, sắc mặt cải thiện không ít, so với bộ dáng trước kia có phần đẹp hơn.”
A Lê khuôn mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Còn không phải xấu xí giống lúc trước. . . . . .”
“Xấu cái gì a? Xem lâu thuận mắt.” – Hạ Tam Lang mồm to đang ăn cơm, A Lê lặng lẽ nhìn lén khuôn mặt tuấn mỹ của y, Hạ Tam Lang đã sắp mười lăm, xem như là thanh niên. Một vài cậu ấm gia cảnh giàu có ở tuổi này đã bắt đầu nạp thiếp, cũng có người đã thành thân.
A Lê biết, những tiểu nha hoàn trong phủ đều thực thích Hạ Tam Lang, bất quá Hạ Tam Lang tựa hồ không có ý tưởng này, người ta tặng y lễ vật, y nhận hết, nhưng cho tới bây giờ vẫn không hề hồi báo người khác.
A Lê từ nhỏ chỉ biết chính mình bộ dạng xấu, bởi vậy vẫn không dám hy vọng mình sẽ có ngày cưới vợ, hắn đã muốn hạ quyết tâm cô độc cả đời . . . . . . Bất quá, Tam Lang không giống hắn, Tam Lang thông minh tuấn tú, tương lai nhất định có nhiều đất dụng võ. Khi đến thời điểm, y nhất định phải cưới vợ thành thân. . . . . . Nghĩ đến đây, A Lê không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Ngày Tam Lang thành gia lập thất cũng là lúc mình chia lìa y, mặc dù Hạ Tam Lang vẫn nói “vĩnh viễn không rời xa hắn”, nhưng hắn cũng biết đây là không có khả năng. Có cô nương nào lại nguyện ý sống cùng một nhà với một tên sửu nhân như hắn? Nha hoàn trong phủ mội lần gặp hắn đều giữ khoảng cách, một ít cô nương tuổi nhỏ còn bị hắn dọa khóc.
Còn mang theo hắn, Hạ Tam Lang cũng đừng nghĩ đến việc tìm được một cô nương tốt.
Hạ Tam Lang thấy hắn hoàn toàn ngừng đũa, một ngụm cơm cũng chưa nếm qua, không khỏi hỏi: “Vì sao ngươi không ăn? Suy nghĩ cái gì?”
“Không có. . . . . .” – A Lê vội vàng cười với y, tận lực đè xuống cảm giác âm u trong trái tim.
Hắn an ủi chính mình, nếu thực sự đến một ngày Hạ Tam Lang kết hôn, chính mình liền rời đi đi, cùng lắm là trở về Bích Thiền thôn, tiếp tục cuộc sống cô độc mà thôi. . . . . .
Mặt trời chói chang nhô lên cao, bầu trời xanh thẳm không một bóng mây. Như mọi ngày, sau khi tập luyện, các đệ tử rốt cục có thể rời đi sàn vật khốc liệt, tự tìm địa phương tránh né dương quang độc ác.
Hạ Tam Lang vừa lau mồ hôi vừa tìm chỗ râm mát. Nơi đây chuyên dành cho đệ tử Đôc Phiến Môn nghỉ ngơi, uống nước, không ít người vừa giải tán liền chạy đến nơi này.
Lúc này, năm sáu đệ tử trẻ tuổi đang tụ thành một đoàn, tựa hồ đang xem cái gì, thỉnh thoảng cúi đầu phát ra tiếng cười.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” – Hạ Tam Lang uống trà, tò mò nhìn sang.
“Mau đến xem, thứ tốt a. . . . . .” – Một đệ tử kéo đầu y xuống, chỉ thấy một gã thiếu niên tay mở ra một quyển sách, một bên là văn tự, một bên là tranh minh hoạ.
Hạ Tam Lang vừa thấy hình vẽ, nước trà trong miệng thiếu chút nữa là phun ra —— một đôi nam nữ đang trần truồng mà dây dưa cùng một chỗ, bộ vị kết hợp được vẽ lại rất thật, tin tưởng một thanh niên bình thường nhìn phải chắc chắn sẽ huyết mạch sôi sục.
“Này. . . . . . Này cái gì. . . . . .” – Hạ Tam Lang lắp bắp hỏi, y đến từng này tuổi, đối việc này cũng có một chút nhận thức mông lung, bình thường, đồng bạn cũng sẽ lấy *** ra nói giỡn, bất quá, tường tận nhìn vào đông cung đồ sống động như vậy vẫn là lần đầu tiên.
” Đăng Thảo Hòa Thượng, rất tuyệt a. . . . . .” – Một gã nam hài trả lời y, Hạ Tam Lang nuốt nuốt nước miếng, không khỏi kề sát đầu vào nhìn kỹ hơn vài phần.
Thiếu niên kia lại lật vài tờ, phía dưới hé ra tranh minh hoạ, là một nữ nhân quỳ gối trước mặt một nam tử hàm trụ phân thân cùa hắn, mọi người xem lại phát ra từng trận xuýt xoa.
“Nhanh lên, còn nữa không?” – Mọi người thúc giục thiếu niên, Hạ Tam Lang nhìn hai bức họa cũng đã mặt đỏ tai hồng, khố hạ lại nổi lên phản ứng. Y không dám tiếp tục, cuống quít đi ra, chạy nhanh khỏi nơi đó.
Hạ Tam Lang ôm ***g ngực đang nảy lên kịch liệt, một hơi chạy về nội viện.
Y chạy đến giếng, kéo lên một xô nước, hai tay liên tục tát nước giếng lạnh lẽo vào mặt, cố gắng dập tắt ngọn lửa trong cơ thể mình.
“Hô. . . . . .” – Hạ Tam Lang thở phì phò, chùi lau bọt nước trên mặt, khuôn mặt quả đã trở lại bình tĩnh không ít, bất quá lửa nóng nơi khố gian lại không dễ dàng biến mất như vậy. Y dứt khoát nâng thùng nước lên, xối xuống đầu.
Ào. . . . . . Nước lạnh tưới toàn thân, rốt cục y cũng có được cảm giác mát mẻ .
“Tam Lang?” – Phía sau truyền đến tiếng A Lê kinh hô.
Hạ Tam Lang hoảng hốt quay đầu, thấy A Lê đang cầm một cái thiếc rác đi về phía y. A Lê mặc y sam trắng thuần, thân hình mảnh mai dưới lớp vải thoắt ẩn thoắt hiện. Dù trên khuôn mặt lộ ra bụi ban, nhưng dưới ánh mặt trời nhạt đi kh6ong ít, gương mặt A Lê trở nên trắng như tuyết, không giống như trước đây.
Hạ Tam Lang nhìn hắn đi tới chỗ mình, không biết vì sao, ngực lần thứ hai kinh hoàng nảy lên.
“Ngươi làm sao vậy?” – A Lê giật mình mà nhìn thấy y cả người ướt sũng.
“Không. . . . . . Không có. . . . . .” – Hạ Tam Lang tìm cớ qua loa lảng tránh: “Trời nóng quá, ta muốn giải nhiệt mà thôi. . . . . .”
“Vậy ngươi trước đem quần áo cởi a, ngươi xem, đều ướt hết rồi.” – A Lê một bên trách cứ, một bên vắt kh6o nước trên vạt áo của y.
Hạ Tam Lang nghe hương khí trên người hắn bay đến, toàn thân lửa nóng.
“Ngươi. . . . . . trên người ngươi như thế nào có mùi. . . . . .” – Y khẩu khí không trôi chảy hỏi.
“Mùi?” – A Lê ngửi ngửi, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nga, ta vừa rồi đi phơi hoa lài, chuẩn bị để phối hương liệu, đại khái là không cẩn thận dính phải . . . . . .”
Hạ Tam Lang không tự chủ được mà kề sát vào đầu hắn, hít sâu một hơi, hương hoa trên tóc A Lê làm cho y tinh thần rung động. Đầu của đối phương vừa vặn đặt ngay dưới môi mình, chỉ cần nhẹ nhàng cúi xuống là có thể hôn trán hắn. . . . . . Hạ Tam Lang vô thức cúi đầu về phía hắn.
“Tam Lang?” – A Lê phát hiện y dựa vào gần quá, hoang mang mà ngẩng đầu lên.
Hạ Tam Lang tiếp xúc với ánh mắt cùa hắn, nhất thời tỉnh ngộ. Y. . . . . .y vừa rồi muốn làm gì? Hạ Tam Lang sợ hãi mà bước từng bước về phía sau.
“Làm sao vậy?” – A Lê thấy y thần sắc không ổn định, lại tiến lên trước một bước.
“Không có việc gì! Ta không sao!” – Hạ Tam Lang chột dạ mà rống, xoay người thoát đi.
“Tam Lang ——”
Hạ Tam Lang chạy đi như điên, nhanh nhẹn mà nhảy lên tường vây, lại phi thân lên nóc nhà, tiếp theo phóng lên trên nhánh cây. Y theo nhánh cây, nhảy từ sân này qua sân khác.
“Chết tiệt. . . . . . Ta rốt cuộc làm sao vậy. . . . . .” – Y ôm đầu ngồi xổm trên cây, ảo não mà mắng chính mình.
Y cư nhiên đối với A Lê nổi lên tà niệm! Y cư nhiên nghĩ muốn thân hắn muốn ôm hắn! Hạ Tam Lang kinh hoàng phát hiện chuyện này. Chỉ nhìn hai bức đông cung đồ mà lại khiến chính mình không khống chế được đến vậy, còn có chủ ý không tốt với A Lê, y thật sự rất vô dụng !
A Lê chẳng những là nam nhi, cũng là ngươi là tối trọng yếu, hơn nữa đối phương lớn tuổi hơn hắn, bộ dạng lại tuyệt đối không đẹp, ngươi dù xúc động đến đâu cũng không nên động dục niệm với hắn! Ngươi này ghê tởm hỗn cầu! Hạ Tam Lang không ngừng mắng chính mình.
Bất quá. . . . . .Y thất thần nghĩ, nếu trên mặt A Lê không có bụi ban đáng sợ, kỳ thật bộ dạng sẽ không tồi. . . . . . A Lê có làn da trắng noản, ngũ quan cũng thanh tú, tóc vừa đen vừa mượt, dáng người nhỏ xinh đáng yêu, ôm lấy hẳn là thoải mái . . . . . Hạ Tam Lang nghĩ đến một nửa, lại đột nhiên bừng tỉnh. Ngươi này ngu ngốc! Ngươi suy nghĩ cái gì! Y dùng sức cái tát mình mấy cái.
Hạ Tam Lang ngồi trên cây, không dám trở về đối mặt A Lê. Y mới vừa rồi hành động quỷ dị như thế, nếu như bị hắn truy vấn, chính mình biết trả lời ra sao? Trước tiên cứ tránh mặt hắn đã rồi tính.
Y ở trên cây cả buổi, bốn phía dần trở nên âm u, mắt thấy sắp đến giờ ăn cơm, hương khí từ trò phòng bên kia bắt đầu bay đến. Hẳn là A Lê đang nấu cơm trong trù phòng? Hạ Tam Lang cân nhắc .
Hạ Tam Lang đang nghĩ xem mình có nên trở về hay không, bỗng dưng nhìn thấy hai bóng người sát vách tường bên dưới đang lạp xả quần áo lẫn nhau.
Đó là. . . . . . Hạ Tam Lang ngoáy cổ nhìn lại.
Một thanh niên ăn mặc chỉnh tề đang bám lấy một tiểu nam phó đang ohản kháng kịch liệt, Hạ Tam Lang nhận ra thanh niên kia, hắn là khách nhân của Chung Quyền, nghe nói là công tử Kiều gia, thường xuyên tới đây làm khách. Nam phó kia hình như gọi là “Tiểu Phàm” , gần bằng tuổi Hạ Tam Lang, có một đôi mắt to tròn, là môt nam hải khá thanh tú.
Hai người này đang làm cái gì? Hạ Tam Lang xuất phát từ tò mò, nhẹ nhàng mà dừng trên một thân cây gần bọn họ. Chợt nghe nam phó không ngừng cầu xin: “Kiều thiếu gia, van cầu ngài không cần. . . . . . Nếu cha ta biết được sẽ đánh ta chết mất. . . . . .”
Kiều thiếu gia lôi kéo hai tay của hắn, quát: “Ngươi không cần viện cớ , ta biết ngươi thay lòng đổi dạ! Ta một tháng không tới ngươi liền đối xử với ta lãnh đạm!”
“Không phải. . . . . . Cha ta đã muốn hoài nghi chuyện của chúng ta . . . . . . Chúng ta không thể tiếp. . . . . .” – Tiểu Phàm còn chưa dứt lời, Kiều công tử đột nhiên hôn trụ hắn.
Hạ Tam Lang ở trong lòng kêu lên sợ hãi, y vội vàng che miệng lại.
Tiểu Phàm bị Kiều công tử duyện hôn nhiệt tình, không bao lâu liền xụi lơ trong lòng hắn.
“Ta sẽ không cho ngươi rời khỏi ta. . . . . . đêm nay ta sẽ mang ngươi đi. . . . . .” – Kiều công tử lạp xả quần áo của hắn, hạ thân cùng hắn ma xát, miệng lẩm bẩm: “Chúng ta cao chạy xa bay, ta sẽ không để người khác chia rẽ chúng ta. . . . . .”
“Ân. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần ở trong này. . . . . .” – Tiểu Phàm áp chế bàn tay đang chạy loạn trên người mình, thần tình đỏ bừng nói.
Kiều công tử ôm hắn, tiến vào một gian phòng. Hạ Tam Lang cũng đoán ra bọn họ muốn làm gì kế tiếp, y bất động thanh sắc mà bám theo, tránh ở ngoài phòng, nhìn trộm qua lỗ nhỏ trên cửa sổ.
Kiều công tử đặt Tiểu Phàm lên giường, làm cho hắn nằm xuống. Tiểu Phàm buông thõng hai chân, Kiều công tử cởi quần hắn, hàm trụ phân thân nho nhỏ của hắn, say mê mà hút.
“Ân. . . . . . Nga. . . . . .” – Tiểu Phàm lắc lắc eo nhỏ rên rỉ, Kiều công tử vừa hấp hắn vừa thoát quần áo chính mình, cầm phân thân của bản thân bộ lộng đứng lên.
Hạ Tam Lang thấy miệng khô môi khô, một ngọn lửa nóng rực lan ra khắp bụng dưới, hắn nuốt nướt bọt, song nhãn nhìn chằm chằm hai người trong phòng.
Kiều công tử liếm lộng bên ngoài tiểu huyệt chặt chẽ của Tiểu Phàm, một tay tiếp tục nắm phân thân của hắn, Tiểu Phàm quên cả ngượng ngùng, lắc lắc mông, khóc nức nở khẩn cầu: “Nhanh lên. . . . . . Ân. . . . . . Ta nhịn không được . . . . . .”
Kiều công tử đứng dậy, nhắc lên hung khí, nhắm thẳng vào huyệt khẩu.
“Nga nga. . . . . .” – Tiểu vừa thống khổ vừa đắc ý mà cất lân tiếng rên rỉ mất hồn, Kiều công tử thoải mái mà than nhẹ , đặt hai chân hắn lên khuỷu tay, lắc mông mãnh lực tiến lên. Đây chính là chiêu thức Hạ Tam Lang vừa rồi nhìn thấy trong động cung đồ —— lão hán xe đẩy.
Chiếc giường kêu lên ọt ẹt, Tiểu phàm dục tiên dục tử rên rỉ: “Hảo ca ca của ta. . . . . . Nga. . . . . . Ngươi phải giết chết ta . . . . . . Nga. . . . . . Tái đi vào một chút. . . . . .”
Hạ Tam Lang nghe hắn kêu, lại nhìn phân thân của Kiều công tử trong cúc huyệt mãnh liệt co rút, chỉ cảm thấy dục vọng tại khố gian không ngờ ngạnh hơn một tấc, toàn thân lại nhiệt đến sắp cháy.
Không được. . . . . .Y xấu hổ nhảy dựng lên, vội vã rời đi.
Ba dĩa thức ăn cùng một bát canh được đặt lên bàn, đối với người xuất thân nghèo khổ mà nói, chính là một bữa cơm tương đối phong phú, A Lê tâm tình sung sướng mà bày chén bát, miệng ngâm nga một điệu hát dân gian.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, không cần quay đầu lại cũng biết là người nào tới.
“Tam Lang, ngươi trở về. . . . . .” – A Lê vừa nói vừa quay đầu nhìn thấy Hạ Tam Lang sắc mặt ửng hồng, thở hổn hển như trâu, đầu đầy mồ hôi nóng, thoạt nhìn cực không bình thường.
“Ngươi làm sao vậy?” – A Lê lo lắng chạy tới, Hạ Tam Lang cất bước đi vào phòng, thô lỗ đóng sầm cửa lại.
“Sao ngươi đổ nhiều mồ hôi như thế? Có phải hay bệnh rồi không?” – A Lê không lưu ý đến hành động không bình thường của y, hãy còn dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt y.
Hạ Tam Lang bắt được tay hắn, dùnng ánh mắt rực cháy theo dõi hắn, hơi thở nóng hổi của y phun lên mặt A Lê.
“Tam Lang. . . . . .” – A Lê hậu tri hậu giác, rốt cục phát hiện y không ổn. Hạ Tam Lang đột nhiên ôm lấy eo hắn, A Lê đang muốn kinh hô thì miệng bất ngờ bị ngăn lại bởi hai phiến môi mềm mại nóng bỏng.