Si Triền

Chương 32: Chương 32: Chương 32: Tạm Thời Sống Chung




Editor: Khuynh Khuynh.

___________________________________

Nghe đến đây, Bộ Mạch Nhiên phất phất tay: “Quên đi, hai người đừng nói nữa, nghe đến đây, ta đã đoán được phần sau rồi.”

Huyết Đằng ngẩn người, khuôn mặt buộc chặt nhìn chằm chằm Bộ Mạch Nhiên, mạnh mẽ vực dậy tinh thần.

Tửu Đằng cười cười, lại phun ra một búng máu, nói: “Vốn bọn ta cũng chỉ lén lút, cứ nghĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức sẽ thoái ẩn. Tổ chức có quy định, muốn rời khỏi cũng được, chỉ cần trong vòng một năm hoàn thành một ngàn nhiệm vụ là có thể đi. Vì thế hai người bọn ta liều sống liều chết thi hành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ chín trăm chín mươi chín, bọn ta nhận được nhiệm vụ thứ một ngàn.”

Tử Đằng mỉm cười, máu đỏ lưu trên răng nanh như ẩn như hiện, khiến cho khuôn mặt không chút huyết sắc của nàng tăng thêm vài phần yêu diễm.

”Là giết chết đối phương!”

Tử Đằng thu liễm ý cười, trên mặt là một mảnh lãnh ý: “Tổ chức quy định bọn ta không được phát sinh tình cảm. Chúng ta vi phạm, bị tổ chức phát hiện, cho nên muốn bọn ta phải giết chết đối phương. Người thắng có thể tiếp tục ở lại tổ chức, thậm chí có thể rời khỏi tổ chức.”

Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, nói: “Không cần nói nữa, ta đã thấy đã kết quả chuyện này rồi.”

Huyết Đằng cảnh giác trừng nàng: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì?”

Bộ Mạch Nhiên mỉm cười: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngay bây giờ ta có thể cứu hai người, bất quá ta hy vọng hai ngươi có thể ở lại bên cạnh ta, bảo hộ ta, dù sao, trên đời này không có bức tường nào không bị gió lùa, ta sợ tổ chức sẽ biết, như vậy ta sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết!”

Nàng còn chưa có tốt bụng như vậy, cũng sẽ không cảm thấy mình có thể chống chọi lại phản kích của đám người Thất Sát Minh này.

”Đồng ý ta!” Bộ Mạch Nhiên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mắt Huyết Đằng.

Huyết Đằng cơ hồ bị ánh mắt của nàng nhìn đến muốn cúi đầu, cố nén lại cảm giác bị thị giác áp bách, yên lặng đón nhận tầm mắt của nàng. Hắn không nghĩ ra, vì sao một nữ tử thoạt nhìn nhu nhược lại có tinh thần lực mạnh mẽ như vậy?

”Còn ngươi?” Bộ Mạch Nhiên dời tầm mắt đi, nhìn vào Tử Đằng.

Hai người nhìn nhau một cái, tuy đáp ứng, nhưng sâu trong ánh mắt lại tràn ngập không tín nhiệm.

Bộ Mạch Nhiên nhìn ra, lại mỉm cười, cũng không để ý đến, bắt đầu thay hai người trị thương, Huyết Đằng lại mạnh mẽ chống đỡ thân thể, nhấc trường kiếm trong tay, hướng tới ngực của đám hắc y nhân bị trúng mê dược mà đâm tới.

Âm thanh bén nhọn xẹt qua da thịt truyền đến, Bộ Mạch Nhiên ngăn cản hắn lại, nói: “Thôi đi, âm thanh kia khiến ta run lên, lại đây, cái này cho ngươi, mỗi tên một giọt là được.”

Bộ Mạch Nhiên đưa cho hắn một cái bình màu xanh, đó chính là thứ Bạch Lạc Thiên đắc ý nhất, chỉ cần một giọt liền có thể biến thi thể thành một vũng nước.

Trước kia, Bộ Mạch Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới Hoá thi thuỷ trong tiểu huyết kiếm hiệp lại thật sự tồn tại trên đời, nhưng chờ đến khi y thuật của nàng ngày một cao minh cùng thâm sâu, nàng liền tin.

Đem miệng vết thương xử lý đơn giản, để hai người bọn họ không chảy máu nữa, ba người liền nhanh chóng di chuyển đến một chỗ khác.

”Lên ngựa đi.” Bộ Mạch Nhiên không chút để ý, mày hơi nhăn lại, nói.

”Cô nương, bọn ta đi ngựa, còn cô thì làm sao?” Tử Đằng luôn cố kiềm chế đau đớn kinh ngạc lên tiếng, Huyết Đằng bên cạnh cũng chậm rãi chờ câu trả lời của nàng.

Ở trong mắt bọn họ, Bộ Mạch Nhiên dung mạo tầm thường, dáng người kiều nhỏ, thân vô võ công, chỉ là một thiếu nữ bình thường không hơn không kém.

Tất nhiên, bọn họ đã quên béng vừa rồi ai đã đem đệ tam sát thủ của Thất Sát Minh giết chết!

”Đừng dong dài nữa, chúng ta đi thôi.” Bộ Mạch Nhiên nhíu mày nói: “Ta tự mình đi, chân tay hoàn hảo bình thường, mà các ngươi lại là kẻ đang thụ thương.”

Vì thế bọn họ không hề phản đối, vì trên người nàng phát ra khí thế chấn áp uy nghiêm. Cũng bởi vì, kỳ thật bọn họ đã không còn bao nhiêu khí lực, hai người một đêm sống trong cảnh đào vong đã khiên họ sức cùng lực kiệt.

Vì thế, Bộ Mạch Nhiên chậm rãi dắt ngựa tiến về phía trước, Tử Đằng và Huyết Đằng ôm nhau ngồi trên ngựa, nhẫn nại chịu đựng.

Bọn họ cũng không biết vì sao, vì sao nữ tử trước mắt này lại càng lúc càng khiến bọn họ tín nhiệm như vậy? Chẳng lẽ là vì đôi con ngươi ôn hoà lại loé hào quang cơ trí kia?

Bọn họ là sát thủ, là sát thủ trừ bản thân ra sẽ không tin tưởng bất cứ một ai, nhưng bây giờ, họ lại mạng của mình giao cho nàng!

Cho dù sâu trong thâm tâm, họ vẫn không tin tưởng mấy nữ tử này sẽ đảm bảo được mạng mình, nhưng việc nghe lời nàng, mặc nàng phân phó đã là chuyện bất khả tư nghị rồi.

Bộ Mạch Nhiên đang đi phía trước lại nghĩ: Có phải hành động này của nàng sẽ dẫn đến phiền toái hay không? Thất Sắc Minh, hình như rất khó đối phó a!

Bất quá, mạng này của nàng là vậy tình nhặt được, có thể cứu nhiều người cũng tốt, huống hồ tình huống vừa rồi lại càng không cho phép nàng chần chờ.

Vì thế mọi chuyện mới bình an vô sự.

Một lúc lâu sau, bọn họ đi vào một trấn nhỏ, tìm một khách điếm bình thường để dừng chân.

Bộ Mạch Nhiên bắt đầu chữa thương cho bọn họ. Trên người hai người rậm rạp vết thương, trên làn da trắng nõn thoạt nhìn có chút ghê người, may mắn vết thương không quá nguy hiểm, chỉ là mất máu quá nhiều dẫn đến mệt mỏi quá độ thôi.

”Ba ngày sau, ta sẽ giải độc cho các ngươi, bây giờ cần phải chuẩn bị một ít dược liệu đã.” Bộ Mạch Nhiên thấp giọng nói, động tác trên cũng không ngừng lại, lưu loát băng bó vết thương trên ngực Tử Đằng.

Bởi vì quá ngượng ngùng mà Huyết Đằng quay lưng đi, nghe vậy liền kinh ngạc quay người lại, gấp gáp hỏi: “Ngươi có biện pháp giải độc cho bọn ta?”

Độc tố này là do tổ chức vì để khống chế thuộc hạ nên mới hạ xuống, hẳn rất khó giải mới đúng!

Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, nói: “Tuy rằng các ngươi đã trúng độc gần hơn hai mươi năm, nhưng chuyện này cũng không làm khó ta lắm!” Ánh mắt nàng lúc này toát lên tư thái tự tin mạnh mẽ, khiến cho khuôn mặt sau khi trải qua hoá trang cũng trở nên rạng rỡ sinh huy.

Hai người cơ hồ từ trên giường lập tức bật dậy, cúi người, quỳ một gối, trăm miệng một lời nói: “Cảm ơn ân nhân đã cứu giúp, Huyết Đằng/Tử Đằng nguyện cả đời vì ân nhân làm trâu làm ngựa.”

Bộ Mạch Nhiên có hơi sửng sốt, cười nói: “Không hổ là tình nhân, ngay cả nói chuyện cũng ăn ý như vậy. Bất qúa thời gian cả đời vô cùng dài, các ngươi chỉ cần giúp ta an toàn qua thời gian nàng này là được.”

”Ân nhân, người ban cho chúng ta ân tình lớn như vậy, báo đáp là việc nên làm. Xin cho chúng ta mãi mãi có thể ở bên cạnh người đi.” Tử Đằng vội nói, ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm Bộ Mạch Nhiên.

”Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ không để lộ sơ hở, bọn ta đều là cô nhi, không cha không mẹ.” Huyết Đằng trầm mặc một hồi, trầm gọng nói, con ngươi yên lặng không gợn sóng.

Bộ Mạch Nhiên ngẩn người, nàng cúi thấp đầu: “Ta cũng là một cô nhi, cha mẹ là ai cũng không biết.” Trên mặt nàng đã có chút trầm lặng.

Tại thế giới này, nàng là một cô nhi, thân sinh cha mẹ là nhân sĩ phương nào, ra sao cũng không rõ. Kỳ thật Bộ Mạch Nhiên càng muốn biết, lúc trước vì sao nàng lai rơi xuống vách núi đen kia? Là cha mẹ cố ý, hay là gặp phải chuyện bất trắc?

Ba cứ như vậy bắt đầu trầm mặc.

”Chờ ta chữa được rồi hãy nói sao, bây giờ các ngươi nghỉ ngơi đi, dù sao thật vất vả lắm mới được tự do.” Bộ Mạch Nhiên thấp giọng nói.

Sau đó, Huyết Đằng và Tử Đằng một lần nữa yêu cầu được ở lại bên cạnh nàng, Bộ Mạch Nhiên vậy mà không lên tiếng. Từ trước đến giờ, nàng chỉ nghĩ quan hệ giữa bọn họ bất quá chỉ là đối tượng hợp tác mà thôi, chờ thêm một đoạn thừi gian nữa không có gì trở ngại, có lẽ bọn họ sẽ đi thôi.

Nàng thấy, bọn họ đều là người kiêu ngạo, làm nô bộc cho người khác xem ra là chuyện phi thường miễn cưỡng. Huống chi, nàng đã có thói quen tự do tự tại một mình rồi.

Đáng tiếc mọi kiên trì cuối cùng đều biến thành hư ảo. Tử Đằng tuy nói nhiều, nhưng cá tính ngay thẳng, nhận định chuyện gì liền khay đổi. Huyết Đằng ít nói, cá tính thâm trầm, chuyện Tử Đằng đã quyết hắn cũng không thể cưỡng. Cho nên Bộ Mạch Nhiên bị quấn quýt vô cùng quyết liệt.

Tử Đằng nhìn Bộ Mạch Nhiên từ trên xuống dưới, trong mắt phiếm lệ quang, nói: “Ân nhân, hay là người chán ghét bọn ta đã từng làm sát thủ sao? Mới bắt đầu bọn ta có giết một ít người, sau khi có danh tiếng thì chỉ giết những kẻ đại gian đại ác. Hơn nữa, bộ mặt thật của bọn ta chỉ có giờ trong tổ chức biết, người khác không biết đâu.”

”Vậy nếu người trong tổ chức làm lộ ra thì làm sao bây giờ?” Bộ Mạch Nhiên bắt đầu suy tính có nên làm cho hai người hai cái mặt nạ hay không, lại liếc liếc Tử Đằng kề sát mình, nàng hơi dịch người, nàng không có thói quen cùng người khác thân cận như vậy.

”Không đâu ân nhân, nhóm người khi nãy là nhóm người cuối cùng được phái đi đuổi giết bọn ta, sau khi bọn họ chết sẽ không còn ai biết được dung mạo thật của bọn ta nữa. Bây giờ bọn ta đã chân chính là người tự do, hẳn không có gì nguy hiểm, cũng sẽ không đem lại nguy hiểm cho người đâu.” Tử Đằng thấy hành động cùng cái nhăn mày của nàng, rất thức thời mình đứng thẳng người.

Bộ Mạch Nhiên cuối cùng cũng hiểu biết mà gật đầu, đột nhiên nói: “Các ngươi cứ gọi ta là Bộ Mạch Nhiên đi, đừng gọi “ân nhân, ân nhân”, ta nghe không quen.” Tuy rằng dọc đường đi đã có vô số người gọi như vậy.

Huyết Đằng lạnh lùng ngẩn người, nghe vậy liền ngước mắt: “Người là người giang hồ gọi là Bộ thần y? Nhưng mặt của người...?”

Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, bàn tay lung tung lau trên mặt một chút, bộ mặt liền trở lại nguyên dạng, khiến cho mắt hai người một phen sáng rực.

”Ha ha, tiểu thư, ta đã nói rồi, âm thanh người dễ nghe như vậy, ánh mắt lại sáng ngời hữu thần, tại sao lại có khuôn mặt bình thường thế chứ, xem ra nhãn lực của ta quả nhiên không sai.” Tử Đằng đắc ý mà cười híp mắt.

Huyết Đằng sờ sờ nàng, mỉm cười, trong mắt là tình yêu không thể che dấu.

Đến tận lúc này, trải qua một trận khắc khẩu, quan hệ ba người rốt cuộc cũng được xác định.

Bên ngoài Bộ Mạch Nhiên chính là tiểu thư của bọn họ, mình đường vì bọn họ mà giải độc, chờ một đoạn thời gian nữa, sau khi nàng xác định thật sự an toàn rồi lại thương lượng với bọn họ lần nữa vậy.

Ba người đối với tình huống trước mắt này quả thật rất vừa lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.