Editor: Khuynh Khuynh.
_____________________________
Ba ngày sau, trải qua một phen cố gắng, Bộ Mạch Nhiên rốt cuộc đem độc trên người hai người họ giải hết, ba người đều thở nhẹ nhõm một hơi.
“Ha ha, bây giờ cảm thấy cả người nhẹ nhõm không chỉ một ít đâu...Ha...Cảm giác tự do thật tốt.” Tử Đằng ngồi trên ngựa lấy hai tay đỡ đầu, ngửa mặt lên trời sảng khoái cười.
Huyết Đằng bên cạnh bĩu môi: “Cẩn thận ngã ngựa.”
“Chàng nghĩ rằng ta là ai? Lấy thân thủ của ta còn có thể ngã ngựa sao?”
Huyết Đằng vì thế mà cạn lời, vui mừng trên mặt không thể che dấu, ánh mắt nhìn về phía Bộ Mạch Nhiên mang theo cảm kích cùng tôn kính.
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười nhìn bọn họ, lúc đầu nàng còn nghĩ đôi tình nhân này chàng chàng thiếp thiếp, nhu tình mật ý, không ngờ đại đa số thời điểm đều là bọn họ khi dễ lẫn nhau, phân võ công cao thấp, chỉ có ngẫu nhiên mới ôn nhu một chút.
Nhưng mà, không thể phủ nhận, nàng thật thích làm bạn cùng bọn họ.
Nghĩ đến, một mình nàng độc lai độc vãng thật sự rất tịch mịch. Vậy cò sư phụ mấy năm nay đều một thân một mình, người không sợ tịch mịch sao?
“Tiểu thư, lần này chúng ta định đi đâu?” Huyết Đằng rốt cuộc cũng nhớ tới lịch trình xủa bọn họ.
“Đi Sơ Ảnh thành, nơi đó sắp cử hành võ lâm đại hội, ta muốn đi xem một chút. Còn có, nghe nói Sơ Ảnh thành rất phồn hoa, ta định đến nơi đó bổ sung thêm ít dược liệu còn thiếu.” Lần này vì giải độc cho bọn họ, rất nhiều dược liệu trân quý trong hòm thuốc của nàng đã dùng gần hết, làm cho nàng đau lòng không thôi. Bất quá cũng coi như bọn họ mau mắn, vài năm trước nàng cùng sư phụ du ngoạn, có gặp phải loại độc này một lần, lúc đó còn phải nghiên cứu thật lâu.
Nghĩ lại, chắc cũng do tổ chức kia gây nên đi.
Huyết Đằng cùng Tử Đằng nghĩ một chút, lên tiếng: “Tiểu thư, người lấy cho chúng ta một cái tên đi, chúng ta cũng không thể dùng tên này mãi, sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.” Trên người hai người bọn họ, đã có quá nhiều món nợ máu.
“Vậy hai người tự chọn đi.” Bộ Mạch Nhiên lơ đễnh, giương mắt nhìn đường lớn phía xa, tính toán xem lúc nào mới có thể đến Sơ Ảnh thành, chắc đại hội võ lâm cũng sắp bắt đầu rồi, vậy mà mình vẫn còn chưa đến kịp....
“Người chọn cho bọn ta đi.” Hai người trăm miệng một lời.
Bộ Mạch Nhiên nghi hoặc nhìn bọn họ một cái, thấy hai người vẫn có chấp nhìn chằm chằm mình, liền cười nói: “Nếu đã vậy không cho phép hai ngươi hối hận.”
Nàng nhớ đế cuốn sách mình đã đọc hôm qua, bèn nói: “Tử Đằng gọi là Bạch Mạn La đi, Bạch Mạn La là một loại hoa vô cùng xinh đẹp, hoa nở màu tím, quả chín mọng màu tím đen, toàn thân đều là độc, sau khi dùng phải liền trúng độc, bệnh trạng là đồng tử phóng to, tim đập gia tốc, cơ thể nóng lên, miệng lưỡi đắng khô, đánh mất phương hướng, sinh ra ảo giác, thị lực yếu ớt, hành vi có tính công kích, sau đó ngất đi rồi hôn mê, thậm chí dẫn đến tử vong. Ý nghĩa của nó là “Nữ nhân xinh đẹp”, một nữ nhân xinh đẹp nhưng nguy hiểm.”
Bộ Mạch Nhiên vừa nói xong thấy Tử Đằng đang đăm đăm nhìn mình, liền quay sang nói với Huyết Đằng: “Về phần Huyết Đằng gọi là Dạ Tử Đằng đi, nó cũng là Nguyệt Tử Đằng, là tên khác của cây Mã Tiền, ta cảm thấy tên này rất hợp với ngươi. Thế nào, tên như vậy hai người có đồng ý hay không?” Trên môi nàng phiếm tươi cười, mang theo ý vị trêu chọc
Hai người ngẩn người, nhìn nhau một cái, miễn cưỡng gật đầu.... ô ô.... Ai kêu vừa rồi mình ấm đầu muốn người ta đặt tên cho làm chi? Hơn nữa, vì sao toàn là tên độc dược, chẳng lẽ bởi vì tiểu thư thích độc thuật hay sao?
Bộ Mạch Nhiên kinh ngạc: “Như vậy cũng đồng ý? Ha ha, cứ quyết định vậy đi.”
Có người làm bạn không còn giống như xưa, Bộ Mạch Nhiên cảm thấy trên đường đi vui vẻ hơn nhiều, kinh nghiệm lăn lộn của hai người bọn họ còn phong phú hơn cả nàng, đối với những mưu mẹo hành tẩu giang hồ lại càng nhuần nhuyễn, cho nên nàng không cần bận tâm một chút gì.
Chạy như thế hơn một tháng, ba người rốt cuộc cũng tới Sơ Ảnh thành, cũng may đại hội võ lâm còn ba ngày nữa mới bắt đầu.
Vừa tiến vào thành, Bộ Mạch Nhiên liền cảm giác được nơi đây không giống những nơi bình thường, ngã tư giăng đèn kết hoa khắp nơi, sạch sẽ chỉnh tề, cửa hàng, quán rượu, cờ bay rợp trời. Người đi lại trên đường cũng rất nhiều, người đến kẻ đi vô cùng tấp nập.
Bộ Mạch Nhiên liền bị khung cảnh này làm cho hoảng sợ, tuy rằng kém thành phố lớn ở hiện đại, nhưng xét ở cổ đại, nơi này đã rất phồn hoa rồi.
Nhiều người, khách điếm cũng nhiều. Bình thường cũng thôi đi, nhưng đây là giai đoạn trước võ lâm đại hội, trong thành khách điếm từ to đến nhỏ đều đã chật ních người, ngay cả ngoại ô cũng không còn một chỗ trống.
Bộ Mạch Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn vào thành, hy vọng có thể tìm được một gian phòng để ở.
Trên ngã tư đường náo nhiệt xa lạ, Bộ Mạch Nhiên vẫn thanh thản, cỡi một con tuấn mã toàn thân trắng muốt, dáng vẻ thong dong, tuy nhiên ánh mắt vẫn liên tục liếc tìm khach điếm, nhưng lượt qua một vòng, nàng đã nhìn đến mỏi cả mắt, vẫn không tìm được một chỗ nghỉ chân.
Bạch Mạn La cùng Dạ Tử Đằng tình huống cũng không khác biệt mấy, hai người bọn họ không muốn chậm rễ lộ trình của Bộ Mạch Nhiên, cho nên chỉ nghỉ ngơi ba ngày, chờ hồi phục một chút liền cố gắng chạy đi, dọc dường đi đều cố nén, tuy rằng Bộ Mạch Nhiên có cố kỵ thân thể bọn họ cũng không dám trì hoãn, nhưng lúc này tinh thần thả lỏng, ngược lại thân thể mệt mỏi đến cực điểm.
“Tiểu thư, người cùng Bạch Mạn La đi ăn trước đi, ta sẽ đến ngay.” Cuối cùng Dạ Tử Đằg đề nghị nói.
Bộ Mạch Nhiên nghi nghĩ, bác bỏ ý kiến của hắn, cả ngày hôm nay bản thân hắn cũng chưa được ăn gì.
Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ đành đến khách điếm ăn một bữa, bây giờ đã chạng vạng, ăn cơm trước rồi tính sau, cùng lắm thì màn trời chiếu đất, dù sao hoang sơn dã ngoại cũng không thiếu chỗ cho bọn họ.
Tìm một cái khách sạn sạch sẽ, sau khi Bạch Mạn La hỏi thăm, nhã gian trên lầu ba đã đầy cả người, nhìn nhìn lầu hai, tuy cũng có nhiều người, nhưng vẫn còn vài chỗ trống, cũng không ồn ào lắm, sau khi gọi món, Bộ Mạch Nhiên cùng Benladon liền ngồi im chờ đợi đồ ăn, Dạ Tử Đằng sau khi an trí ngựa xong cũng nhanh chóng chạy lên.
Đang bực mình không tìm được nơi trọ, Bộ Mạch Nhiên liền nghe được bàn bên cạnh có người nói chuyện: “Nghe nói thành chủ nhân đã bị bệnh hơn một tháng, không biết tỉnh bao nhiêu đại phu, nhưng vẫn thúc thủ vô sách.” Một đại hán trung niên râu quai nón thấp giọng nói, âm thanh hữu lực, lầu hai không ai nói chuyện cho nên âm thanh dù nhỏ vẫn rất rõ ràng, rất nhanh liền hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
“Ha ha, việc này cũng không còn mới mẻ gì, người Sơ Ảnh thành chúng ta đều biết. Đại phu cả nước không biết bao nhiêu người xem qua, nhưng trái lại càng ngày càng nghiêm trọng, nghe nói bây giờ đã là tình trạng hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít. Cho nên thành chủ liền phái người đi tìm Bộ thần y thanh danh lan xa kia. Nghe nói Bộ thanh y diệu thủ hồi xuân, chỉ còn lại một hơi thở nàng cũng có thể cứu sống, cho nên thành chủ đối với nàng đặt rất nhiều kỳ vọng. Hắn nói chỉ cần trị khỏi cho phu nhân của mình, hắn đáp ứng sẽ hỗ trợ làm một chuyện, chỉ cần có thể, hắn nhất định hoàn thành. Nhưng cáo thị đã dán hơn một tháng, vẫn không có bất ỳ ai gỡ xuống, bao gồm cả Bộ thần y.”
“Thành chủ đáp ứng hỗ trợ làm một chuyện? Vậy không phải là điều kiện hời lắm sao, chỉ đáng tiếc chúng ta không biết y thuật....”
“Này, các nguoi nói xem Bộ thần y kia có lai lịch gì? Tại sao cho đến bây giờ mwois nghe nói đến?” có người to ò hỏi.
“Nghe nói là một co nương, tuổi vô cùng trẻ lại xinh đẹp, trên giang hồ có biết bao nhiêu người thầm mến nàng đâu, haiizz...đầu năm này, cố ương xinh đệp tất cả đều thật nổi tiếng.” Có giờ lại lên tiếng cảm thán.
“Đúng vậy, bây giờ heo mẹ xung quanh trở thành thứ khiến người khác tanh giành, huống ch là cô nương xinh đẹp! Không biết khi nào Kỳ Liên quốc chúng ta mới có thể thoát nạn đây?” nam nhân nào đó bỗng nhiên cất tinsg oán hận.
“Haizz... vẫn đưng nói chuyện này ữa, thạt mất hứng. Ta tấy vẫn nên đi tìm nam nhân tốt hơn.”
.......................
Những lời tiếp the Bộ Mạch Nhiên không có nghe vào tai, nàng nâng má đăm chiêu, suy nghĩ đến câu nói kia: “Chỉ cần chữa khỏi cho phu nhân, thành chủ đồng ý hỗ trợ một chuyện.”
Một chuyện sao? Lấy năng lực của vị thân vương này cùng ảnh hưởng của hắn ở Sơ Ảnh thành mà nói, như vậy có thể làm được rất nhều việc. Huống hồ, nàng cũng quen biết Âu Dương Sắc Vi, đối với bà ấy có ấn tượng rất tốt. Chỉ là, nàng vẫn không thông vì sao bà ấy lại đột nhiên bị bệnh nghiêm trọng như vậy? Hai tháng trước, lúc nàng bắt mạch cho bà ấy, vẫn rất tốt kia mà?
Hay là, trong hai tháng này đã xảy ra chuyện gì đó?
“Ta quyết định đi xem một chút.” Bộ Mạch Nhiên đột nhiên nói. Cho dù bị Diêm Liệt Dương tìm được cũng không sao.
Bạch Mạn La cùng Dạ Tử Đằng mặc nhiên không lên tiếng, xem như ủng hộ quyết định của nàng.
“Ha ha, có lẽ đêm nay chúng ta không cần ăn ngủ đầu đường nữa rồi.” Bộ Mạch Nhiên cười nói.
Lúc này, nàng không biết quyết định này sẽ khiến bánh xe vận mệnh của nàng chuyển hướng, hướng tới một phương hướng xa lạ khác. Mà phương hướng kia, tên là số mệnh!
____________________________
Vốn Bạch Mạn La là Benladon, mình đã sửa như vậy bạn nào thấy không đúng thì góp ý mình nhá!