Mười giờ tối tại trung cư cao cấp ở thành phố Mạc Châu, Hắc Thần Ngôn trong bộ dạng vô cùng gợi cảm và cuốn hút, hắn mặc áo choàng tắm, để lộ ngực săn chắc, ngồi bên bàn máy tính.
Hắc Thần Ngôn là một lập trình viên kỹ thuật máy tính rất cừ, hắn mới chỉ hai mươi tuổi, là sinh viên năm hai Đại học Công nghệ thông tin, hắn được rất nhiều nữ sinh thầm thương, nhưng vẻ mặt bất cần, hắn khiến nhiều người khác ganh ghét và nghĩ hắn kiêu ngạo.
Một màn “dụ dỗ ngọt ngào” hắn đã kết bạn được với Tử Xi và đòi hình.
“Cậu biết mấy giờ rồi không? Có định cho người khác nghỉ ngơi?” Đã hơn mười một giờ, Tử Xi khá bực trong lòng, quả là con người hắn không dễ tha nếu như chưa đạt mục đích.
“Ù huê! Cô đừng lấy hình đã chụp rồi hoặc đã qua chỉnh sửa? Bởi tôi đã xem toàn bộ.” Hắc Thần Ngôn vẫn không giảm độ mỉa mai, phớt lờ câu tức của cô.
“Cậu là ai? Cậu muốn gì ở tôi?” Lục Tử Xi vì quá cáu gắt mà quên việc chính, ngay từ lúc đọc bức thư cho tới bây giờ cô vẫn chưa biết mục đích của hắn là gì.
“Hắc Thần Ngôn, một độc-giả-trung-thành của cô, tôi đã đọc tất cả các tác phẩm cô viết, chính vì thế tôi muốn biết con người cô như thế nào?” Hắn xoa trán, uống cốc sữa để bên bàn và tiếp tục nói: “Những tấm hình giả tạo trên camera 360 hay 720 tôi đã từng dùng thử, tuy nhiên tôi không thể chấp nhận một tác giả tôi hâm mộ phải sống-ảo dùng đến chúng, nếu như cô làm ngay bây giờ thì tôi sẽ tin cô và vẫn trung thành với các tác phẩm sắp tới.”
Tử Xi định nói tiếp “Nhưng tôi không cần cậu là độc giả.” Hắn liền chặn ngang.
“Hơn nữa, tôi còn khiến cô có một lượng độc giả cực kỳ tâm huyết, sẽ thường xuyên viết thư và nhận xét từng chương trong tác phẩm, tới lúc đó chắc chắn cô sẽ có một phần thưởng hậu hĩnh.” Hắn tự cười bản thân mình, lần đầu vì một cô gái mà phải đánh đổi nhiều calo quá.
Trong đầu hắn liền nghĩ tới chuyện trai gái, tiêu tốn nhiều sức, cơ thể toát mồ hôi, và những tiếng rên, la thất thanh. Thực tế ngay phòng kế bên, hắn phát hiện mình chưa đóng cửa sổ.
Thời buổi công nghệ hiện đại, việc quan hệ chẳng còn là điều bất thường mà nó đã trở nên quá bình thường, ngay từ lúc còn học cấp ba, Thần Ngôn đã từng thấy nhiều cặp ôm, hôn nhau rất tự nhiên trong công viên, lúc đó hắn cảm thấy phản cảm. Nhưng sau các tiết dạy Sinh do thầy Tào đứng lớp, bản thân sinh viên vốn đã suy nghĩ đen tối và thôi thúc sự tò mò, hắn còn nhớ rất rõ một câu của thầy “Sản phẩm xxyy là sự kết hợp lực ra vào hai yếu tố xx và yy”. Thầy còn miễn phí cho cả lớp một câu chuyện với tiêu đề “vòng luẩn quẩn của củ khoai”.
“Ăn khoai – Nóng bụng – Không ngủ được – Sinh con – Tiếp tục ăn khoai – Và nóng bụng – Lại không ngủ được – Rồi sinh con“. Nam sinh thì cười khoái chí, nữ sinh nhìn nhau e thẹn.
Ở độ tuổi trưởng thành trở đi, tuy là không được học qua trường lớp, hoặc là sự nhắc nhở của người thân trong gia đình, hắn vẫn tự mình tìm hiểu những chuyện trai gái, hắn còn tự “hổ thẹn” với bản thân có một thời gian mê chuyện đó như cơm bữa.
Hắn mải suy nghĩ, khi nhìn lại màn hình đã thấy ba tấm hình của Tử Xi, miêu tả chút nào: điều hắn ấn tượng có lẽ là làn da trắng hồng tự nhiên, cô mặc áo hai dây màu hồng, tóc nhuộm nâu và búi cao, đôi môi hồng và ngồi chụp trước gương.
Hắn xem xét ba tấm ba biểu cảm trên khuôn mặt khác nhau, hắn chọn ngay tấm đầu vì nhìn đôi môi “tinh quái”, gửi lại cho Tử Xi kèm thêm câu nói: “Tôi lưu lại tấm này, cảm ơn cô nhiều, cô ngủ ngon, chúc cô một buổi tối vui vẻ”.
Tử Xi còn chưa hỏi thêm được gì thì Thần Ngôn đã không truy cập, cô liền tháo dây cột trên tóc, vẻ mặt nhăn nhúm, cảm giác thật đáng hận. Nằm trằn trọc cả đêm nhưng Tử Xi chẳng chợp mắt, cô vẫn còn ức chế.
“Cô chưa ngủ sao?” Hắc Thần Ngôn lưu tấm ảnh Tử Xi vào điện thoại, ngồi nhìn cũng gần ba mươi phút liền có một cảm giác “nhớ”.
“Vì cậu mà tôi không ngủ được, tôi cảm thấy mình đang làm việc điên khùng cho cậu.” Tử Xi tìm đúng người trút nỗi hận.
“Vì cô mà tôi cũng không ngủ được, tôi thấy mình đang điên vì cô.” Hắc Thần Ngôn tự tin phát ngôn.
“Cậu lấy hình của tôi làm gì? Trừ ma, trừ quỷ hay trừ tà? Bao nhiêu ảnh đẹp thì không cần, lại còn bắt tôi mười hai giờ đêm chụp hình, mà cậu nhìn lại trong mấy tấm đó, có khi lấp ló phía sau là ma cũng nên.”
“Nếu con ma đẹp như cô thì tôi cũng ráng căng mắt ra nhìn, tối mai tôi muốn gặp cô, chúng ta sẽ dễ nói chuyện hơn, cô thấy sao?” Hắc Thần Ngôn chỉ nhìn vào tấm hình có đôi môi tinh quái, thật muốn nhìn ngoài mặt hơn.
“Tại sao tôi phải gặp cậu?” Tử Xi không phục, bị một độc giả không quen biết nói nhảm, còn đòi chụp hình vào nửa đêm.
“Thôi được! Nếu cô không muốn mai mọi người đều thấy cô trong bộ dạng “hớ hênh” như thế này, thì ngoan ngoãn mà nghe lời tôi.” Thần Ngôn gửi lại tấm hình vừa xem cho cô.
“Cậu có phải biến thái?” Tử Xi mặt đen lại, không ngờ hắn dùng hạ sách này để đạt được mục đích.
“Ù huê! Cô biết biến thái là như thế nào không? Có muốn tôi cho cô xem vài tấm hình biến thái?” Hắc Thần Ngôn cười nhạt, bất kể người con gái nào nếu trong hoàn cảnh này đều nói hắn biến thái, nhưng đầu óc đen tối đã ngấm ngầm trong máu và não hắn, bởi lẽ đó “biến thái” cũng được hắn đặt cách trong ngoặc kép.
Tử Xi nghĩ nghĩ một lát, sau đó cô cũng đành nhượng bộ đồng ý, nếu không cô sẽ thấy được những tấm ảnh “không trong sáng”. Mà nói gì thì nói cô cũng trên hai mươi, những câu nói bóng gió, hoặc những câu chêu đùa thường làm cho người khác phải ngại ngùng suy ngẫm, nếu như cô bạn thân Hứa Mạn Sa không thường tâm sự mỏng với cô thì tâm hồn cô còn khá trẻ con.
Hắc Thần Ngôn gửi icon “cười ha ha” làm cô tức lộn ruột, nghĩ: Mình đã bị lừa gì rồi? Hay mình đã nói gì không đúng?
Cô liền gửi dòng tin nhắn: “Cậu đang *Khoái* đấy à?”
Lập tức Thần Ngôn không cười, thay vào đó não hắn hoạt động hết công suất, cảm giác chọc đúng chỗ ngứa của mình, mặt đen như đít nồi, nhanh tay lên google gõ dòng chữ: “Bạn gái tôi thích Khoái.” Và hắn chụp màn hình gửi qua cho cô xem.
Bạn gái bạn thích Khoái, xin chúc mừng bạn, cô ấy thích làm chuyện đấy ba lần một ngày, Khoái là một cảm giác khi cả hai cùng… Khoái… v…v.
Phía dưới còn có những câu chữ “mập mờ” khác, Tử Xi không đủ can đảm và kiên nhẫn để đọc tiếp đến dòng cuối cùng.
Tử Xi lập tức gửi lại icon ba chấm… và tắt máy đi ngủ?