Siêu Cấp Biến Thái Của Tôi

Chương 3: Chương 3: Lừa siêu đẳng




Đúng như đã hẹn, tối hôm sau tại quán “Look” trong phòng riêng do Hắc Thần Ngôn đặt và nhân viên dắt Lục Tử Xi lên tầng hai.

“Người quý khách tìm đang đợi ở trong! Tôi xin phép.” Anh nhân viên hoàn thành nhiệm vụ liền đi xuống dưới, tạo không gian riêng cho khách.

“Vâng, cảm ơn anh!” Tử Xi lễ phép.

Thở dài tới lần thứ hai, Lục Tử Xi mới đặt tay lên cánh cửa đẩy vào trong. Bởi đây là lần đầu tiên cô gặp một độc giả ngoài thực tế, cũng được xem là một buổi offline đầu tiên… nhưng lại chỉ có hai người, chợt khuôn mặt Tử Xi nóng bừng chuyển hồng, giống như trang phục cô đang mặc.

Hắc Thần Ngôn lịch lãm trong trang phục thoải mái là sơ mi xám và quần âu đen, ngồi khoanh tay, vắt chéo chân, mặt hướng về phía xe cộ dưới lòng đường bằng cửa kính, hắn cười nửa miệng khi cánh cửa mở ra.

Một bài hát đúng hơn là một giai điệu êm tai cất lên trong căn phòng và người yêu cầu bài này không ai khác chính là hắn… Hắc Thần Ngôn.

“Chào cậu, tôi là Lục Tử Xi, đã để cậu chờ, tôi xin lỗi.” Lục Tử Xi mặc dù tới đúng giờ, nhưng cô vẫn là thất lễ trước.

Thần Ngôn nhìn qua cửa kính thấy khuôn mặt đáng yêu và quen thuộc, hắn xoay người nhìn sang nhẹ giọng nói: “Cô ngồi đi.”

Ngay lúc Tử Xi ngẩng mặt lên nhìn… thì cô đã phải sững sờ cho hết khúc nhạc.

“Nụ cười chợt tắt, lệ tràn khóe mắt, còn gì ngoài nỗi đau ngày mình lìa bỏ nhau, nồng nàn tình đến, rồi vội vàng tình chết… phai câu thề.

Người có nghĩ ta đã quá sai khi đi chung bấy lâu, người có nghĩ ta đã chán nên yêu như thế, lần cuối với nhau xin trao môi hôn vòng tay, để nhớ…

Là mình từng yêu nhau… đã có những giấc mơ, đã nghĩ suốt kiếp yêu thương bền lâu…”

“Kimi... em chưa quên tôi đâu nhỉ?” Hắc Thần Ngôn cất giọng đều đều, hắn biết Tử Xi đang nghĩ gì trong giây phút này.

Thần Ngôn không hề thất vọng khi trước kia đã từng yêu Lục Tử Xi, chia tay và rời khỏi cô không một lý do, nhưng hắn đã phải đánh đổi rất nhiều thứ và mất đi người thân nhất.

Cả hai từng là cặp chị em được cả trường gán ghép là thanh mai trúc mã, khoảng thời gian chị cấp ba và em cuối cấp hai. Một năm đó hai người chưa từng cãi nhau và nói lời chia tay lần nào. Nhưng Tử Xi tham lam mà muốn giữ Thần Ngôn bên mình, chị em đã cùng trốn xa nhà một tuần.

Vào tối chủ nhật, sau khi Tử Xi ra ngoài mua đồ ăn về cho cả hai thì Hắc Thần Ngôn đã rời đi và để lại một lá thư, bên trong không hề có nội dung nhiều như một bức thư bình thường, mà chỉ có một câu chữ nguệch ngoạc.

“Chúng ta chia tay chị nhé!”

Cho tới tận bây giờ, Tử Xi vẫn còn giữ lá thư và cất vào một nơi an toàn, mỗi khi tâm trạng không thoải mái và bất ổn thường lấy ra xem, rồi tự khóc một mình, tự thấy hổ thẹn và đáng nhục nhã.

Lúc Hắc Thần Ngôn rời đi, hắn đổi cả họ lẫn tên, không hề cho Tử Xi biết và cắt đứt mọi liên lạc, nếu không phía gia đình Thần Ngôn sẽ gây khó dễ vì chuyện cố tình chạy trốn.

Lục Tử Xi miên man suy nghĩ về chuyện trong quá khứ, trong khoảnh khắc này cô không thể tin là gặp lại được người mà cô vẫn thường mong nhớ từng ngày. Cô nhận thấy hắn không khác trước là mấy, nhưng nhìn qua thì có vẻ cao và đẹp thu hút hơn trước. Nhưng thứ tình cảm đó đã không còn sâu sắc và mãnh liệt như trước, có lẽ chỉ là tình cảm của người chị dành cho em thôi.

“Tôi biết em đang nghĩ gì? Nhưng bây giờ và sau này, tôi không muốn mất em thêm lần nữa! Bởi vì tôi rất yêu em! ” Hắc Thần Ngôn đọc thấu nội tâm của Tử Xi, hắn mạnh dạn khẳng định một lần nữa và muốn quay lại mối tình như trước, lần này chắc chắn cả hai sẽ không xa nhau.

“Em từng là duy nhất, là cả khoảng trời trong anh. Nhưng đến bây giờ anh vẫn như vậy, chỉ là cần một khoảng trống.

Yêu chậm lại một chút, để biết ta cần nhau hơn. Anh cũng rất sợ ta phải xa nhau, nhưng tình yêu không như lúc trước.

Đừng để yêu thương kia giờ là nỗi đau, cô đơn về nơi căn phòng ấy. Anh dành tất cả thanh xuân chỉ để yêu em thôi…”

Bài hát “Đừng như thói quen” giai điệu nhạc đến thật đúng lúc, Hắc Thần Ngôn cười nhạt, nhìn người con gái trước mặt mình và cho ra một nhận xét.

Mặc dù tuổi lớn hơn hai, nhưng nhìn lại vẫn thấy tuổi nhỏ hơn hai, khuôn mặt vẫn tròn tròn đáng yêu và hai má phúng phính thật muốn nhéo, không khác khi xưa là mấy, nhưng điều đáng chú ý là đôi mắt, ngày xưa đôi mắt này chỉ biết vui và cười, nhưng bây giờ nó đã biết khóc, biết buồn, biết u sầu bộc lộ cảm xúc sau những năm tháng xa cách. Chợt trong tim hắn nhói lên cảm giác đau kỳ lạ.

“Chắc cậu tìm nhầm người rồi! Tôi xin phép đi trước.” Lục Tử Xi không thể kìm nén được cảm xúc này, cô nhanh chóng rời khỏi và chạy một mạch thật nhanh trên phố đông, tâm trạng bây giờ che lấp cả con đường về nhà, vừa chạy Tử Xi vừa khóc, số phận chớ chêu đã đẩy cô vào hoành cảnh nghiệt ngã này, cô tự nhủ thời gian qua không có em, cô sống rất tốt, rất thoải mái.

Tử Xi ôm ngực ngồi xuống ghế nơi công cộng nào đó, cơ thể đổ mồ hôi đã thấm mệt, thời tiết của thành phố hiện đang là mùa hè, không khí nóng tràn về, càng làm Tử Xi khó thở hơn.

Điện thoại của Tử Xi đổ chuông, một dãy số lạ, vì hiện tại Tử Xi đang đăng ký tìm việc làm thêm là gia sư dạy kèm, không do dự, cô vội lau nước mắt rồi nghe máy.

“Alo!” Tử Xi còn sụt xịt lau mũi.

“Em… khóc sao?” Hắc Thần Ngôn cảm giác lo lắng khi nhìn thấy Tử Xi ngồi ôm ngực, hắn chạy thật nhanh theo sau cô nhưng không để cô biết, hắn vẫn muốn cho cô một mình để suy nghĩ trong khoảnh khắc này.

“Tôi…” Tử Xi vẫn chưa hình dung ra giọng nói bên đầu dây, nhưng cô phải đứng hình trong năm giây xem xét và thâu tóm vấn đề.

“Tôi cho em một ngày để suy nghĩ… cho dù kết quả thế nào đi nữa, thì tôi muốn có một đáp án…” Thần Ngôn nhìn thấy Tử Xi có ý định cúp máy, hắn lập tức thỏa thuận trong tích tắc.

Tử Xi lập tức tắt nguồn điện thoại, chợt bụng kêu ọt ọt, chợt nhớ rằng mình vội vã đi gặp Thần Ngôn mà quên ăn tối, ngước mặt lên nhìn phía trước một quán ăn nho nhỏ, che bạt xanh và vài bộ bàn ghế nhựa, bình thường thì Tử Xi không hay vào ăn những quán như thế này, nhưng nhìn ngang dọc thì chỉ có một chỗ này để ăn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.