Siêu Cấp Binh Vương

Chương 659: Chương 659: Đại Hội Phúc Thanh Bang (10)




Kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi biến hóa, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe ở trông bóng tối nhìn thấy một màn như vậy, biểu lộ không khỏi có chút sửng sốt một chút, trong ánh mắt không khỏi bắn ra một cổ sát ý đậm liệt. Bất quá, lúc này, cũng không phải là lúc hắn có thể đứng ra làm một ít hành động gì rồi, nếu không thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

Vưu Hiên cẩn thận mở ra từng tờ tài liệu, lông mày càng ngày càng nhíu chặt lại, phía trên ghi lại rất kỹ càng tất cả tư liệu của những người nằm vùng bên trong Phúc Thanh Bang, thời gian địa điểm nhân vật toàn bộ rành mạch, hơn nữa còn có nhân chứng, không thể chống chế được. Trọng yếu hơn là, những người trong tư liệu này đều là người nằm vùng do Hắc Long hội xếp vào trong Phúc Thanh Bang, hơn nữa bọn họ còn là người thường xuyên lui tới cùng với Vưu Hiên.

Trong nội tâm của Vưu Hiên không khỏi khẩn trương lên, hắn cũng thật không ngờ Triệu Khải vậy mà lại có một phần tư liệu như vậy. Hiện tại, cho dù hắn cố tình muốn bao che những người này, thì chỉ sợ cũng bất lực. Nhìn thấy trên trang cuối cùng viết tên của mình. trong nội tâm Vưu Hiên không khỏi lộp bộp một chút, khó trách vừa rồi sắc mặt của Tạ Đông Bách khó coi như vậy.

Bất quá, lại cẩn thận xem tiếp đi, trong nội tâm của Vưu Hiên không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Ở phía trên ghi lại một số chuyện của hắn, hơn nữa đa phần đều là chân thật, nhưng lại căn bản không cách nào chứng minh hắn chính là người nằm vùng. Những người kia, Vưu Hiên cứu không được rồi, bất quá cuối cùng còn có thể có biện pháp bảo trụ chính mình, coi như là vạn hạnh ở trong bất hạnh a. Chỉ cần bản thân không chết, Vưu Hiên có lòng tin sẽ giải quyết tất cả những người này.

“Cầm xuống đi, để cho các vị đường chủ xem qua.” Vưu Hiên đem tư liệu đưa cho một đệ tử Phúc Thanh Bang, để cho hắn cầm xuống dưới đưa cho các vị đường chủ.

Những vị đường chủ sau khi xem xong, có ít người trên mặt là tràn đầy khiếp sợ, có ít người trên mặt là tràn đầy sợ hãi. Không cần phải nói, những người có vẻ mặt sợ kia rất rõ ràng chính là người nằm vùng đã được ghi lại trong tư liệu. Có người là do Hắc Long hội đã an bài từ sớm, có người thì phản bội. Phàm là người cùng Vưu Hiên có quan hệ mật thiết, thì đều là người nằm vùng.

“Hừ, không thể tưởng được bên trong Phúc Thanh Bang lại có nhiều người nằm vùng như vậy. Vưu Sư Gia, ông còn có lời gì để nói?” Sơn Gia hừ lạnh một tiếng, nói.

“Tôi không có lời gì để nói.” Vưu Hiên thản nhiên nói.

“Nói như vậy, ông thừa nhận bản thân ông chính là người nằm vùng hả? Hừ, trách không được vừa rồi ông cực lực muốn gán tội danh người cho Triệu đường chủ đến như vậy, nguyên lai là ông muốn rửa sạch tội của mình a. Như vậy, chuyện bến tàu sự cũng do ông truyền tin tức ra ngoài? Triệu đường chủ cũng bị ông phái người giết chết, có đúng hay không?” Sơn Gia nói.

“Vưu Sư Gia, ông còn có gì cần giải thích hay không?” Tạ Đông Bách ngữ khí âm trầm nói. Cho dù hắn rất ưa thích Vưu Hiên, bất quá, gặp phải loại vấn đề này, thì hắn cũng không được phép thiên vị Vưu Hiên. Hắn sở dĩ thiên vị Vưu Hiên như vậy, đơn giản là bởi vì Vưu Hiên đã vì Phúc Thanh Bang làm rất nhiều chuyện, hơn nữa Vưu Hiên còn là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, thế nhưng mà, hôm nay Vưu Hiên bị xem là người nằm vùng, đây chính là chuyện đại sự liên quan đến tương lai của Phúc Thanh Bang, hắn cũng không thể hàm hồ.

“Kỳ thật lúc mới bắt đầu tôi đã từng nói qua, muốn cùng với mọi người thảo luận một chút xem bên trong Phúc Thanh Bang còn có người nằm vùng hay không, hi vọng mọi người có thể liên thủ nghiêm tra. Thế nhưng mà, Sơn Gia lại nói tôi muốn đem chuyện này khuếch đại, ám chỉ tôi vì thỏa mãn dã tâm của mình, loại bỏ người không ủng hộ tôi. Hiện tại sự thật đã chứng minh, là tôi không có nói sai a? Bên trong Phúc Thanh Bang quả thật có rất nhiều người nằm vùng, mà những người này, cũng đều là người mà tôi muốn cùng với mọi người liên hợp nghiêm tra.” Vưu Hiên không hoảng hốt bất loạn, chậm rãi nói.

“Bang chủ, nghe tôi giải thích a, chuyện này... Đây đều là người khác muốn vu hãm tôi a.” Gã đường chủ đầu hói cuống quít nói.

“Giải thích? Ông còn có lời gì giải thích? Nhân chứng vật chứng đều đủ, không cho phép ông chống chế.” Tạ Đông Bách hừ lạnh một tiếng, nói, “Người đâu, đem người trên danh sách bắt lại hết cho tôi. Làm gì không làm, lại đi làm phản đồ. Sơn Gia, dựa theo bang quy, nên xử lý chuyện này như thế nào?”

“Dựa theo bang quy cảu Phúc Thanh Bang, phàm là người bán đứng Phúc Thanh Bang sẽ bị ba đao sáu động, lăng trì xử tử.” Sơn Gia nói.

“Trước đem những người này bắt lại, hảo hảo trông giữ, tôi muốn đích thân thẩm vấn bọn họ.” Tạ Đông Bách nói. Tiếng nói vừa rơi đi, tất cả những người nằm vùng ở trong tài liệu kia liền bị bắt lại, từ đường chủ cho đến đệ tử bình thường, đã có hơn hai mươi người.

“Bang chủ, là tôi có lỗi với bang chủ, có lỗi với Phúc Thanh Bang, tôi chết cũng chưa hết tội. Bất quá, hi vọng bang chủ xem tại phân thượng tôi đã vì Phúc Thanh Bang xuất sinh nhập tử nhiều năm như vậy, buông tha người nhà của tôi a.” Một gã đường chủ đầu trọc bất đắc dĩ nó.

“Họa không tới người nhà, ông yên tâm đi, người nhà của ông tôi sẽ không động đến bọn họ dù chỉ là một sợi tóc.” Tạ Đông Bách nói.

“Cảm ơn Tạ bang chủ, cảm ơn Tạ bang chủ.” Gã đường chủ đầu trọc liên tục nói lời cảm ơn, nói, “Tôi thật sự xin lỗi các vị huynh đệ, cũng không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa, kiếp sau, tôi lại làm người Phúc Thanh Bang.” Vừa mới nói xong, gã đường chủ đầu trọc rút ra thanh dao găm, đâm vào lồng ngực của mình, máu tươi lập tức theo miệng vết thương chảy ra, thân hình của hắn chậm rãi té xuống.

Tạ Đông Bách có chút thở dài, phất phất tay. Dù sao đã từng là huynh đệ đồng sanh cộng tử, hôm nay lại trở thành như thế này, Tạ Đông Bách khó tránh khỏi có chút thương tâm. Tạ Tử Y ở bên cạnh nhìn thấy nhiều vị đường chủ bị bắt như vậy, muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Mặc Long giữ chặt, nhìn cô có chút lắc đầu. Kỳ thật trong lòng của Tạ Tử Y vô cùng rõ ràng, bang có bang quy, dù cho cô có không đành lòng thế nào, thì cũng tuyệt đối không có cách nào lưu những người này lại.

Nhìn Vưu Hiên, Tạ Đông Bách nói: “Vưu Sư Gia, ông đi theo tôi cũng được vài chục năm rồi a? Những năm này, ông đã vì Phúc Thanh Bang làm rất nhiều chuyện, cũng thay tôi chia sẻ không ít sự vụ trong bang. Đặc biệt là mấy năm gần đây, nếu như không có ngươi, thì Phúc Thanh Bang chỉ sợ đã suy sụp rồi. Tôi thật sự không muốn tin tưởng ông là người nằm vùng, bất quá, hiện tại sự thật bày ra ở trước mặt, ông còn có lời gì để nói?”

“Tôi rất cảm ơn sự tín nhiệm của Tạ bang chủ đối với tôi, không có bang chủ thì cũng không có Vưu Hiên tôi hôm nay. Mặc kệ tôi làm bao nhiêu chuyện, thì đều là chuyện bổn phận mà tôi phải làm. Tục ngữ nói, thiên lý mã thường có, mà Bá Nhạc không thường có. Bang chủ chính là Bá Nhạc của Vưu Hiên tôi, là ngươi để cho tôi có cơ hội thi triển tài hoa cảu mình.” Vưu Hiên nói, “Bất quá, những năm gần đây, tôi đối với những chuyện mình đã làm, cảm thấy không thẹn với lương tâm, cũng không có phụ lòng Phúc Thanh Bang, không phụ lòng bang chủ, không phụ lòng chính mình. Những vị đường chủ đang ngồi ở nơi đây, tôi biết rõ có rất nhiều người không phục tôi, không phục khi nhìn thấy địa vị của tôi ở bên trong Phúc Thanh Bang càng ngày càng cao. Bất quá, các vị cũng có thể nhìn ra a, những chuyện trên tư liệu ghi về tôi, tuy đa số đều là sự thật, nhưng không có chuyện gì có thể chứng minh tôi là người nằm vùng. Phía trên có thời gian địa điểm, cũng có người tương quan, mọi người có thể gọi bọn họ tới đây đối chất. Chỉ cần có người có thể chứng minh tôi là người nằm vùng, Vưu Hiên tôi không nói hai lời, lập tức tự vận tạ tội.”

“Sắp chết đến nơi, ông còn muốn nói xạo sao?” Triệu Hâm cười lạnh một tiếng, nói, “Bang chủ, các chú các bác, mọi người cũng không thể đơn giản tin tưởng lời ông ấy nói a, lời ông ấy nói đều là nói xạo. Trên tư liệu đã ghi chép rất rõ ràng, ông ấy chính là người nằm vùng, là gian tế, là phản đồ.”

“Triệu Hâm!” Tạ Đông Bách lớn tiếng quát mắng nói, hai đầu lông mày lộ ra phẫn nộ đậm liệt, “Lúc nào đến phiên cậu nói chuyện?”

“Tôi...” Triệu Hâm rõ ràng thập phần ủy khuất, vừa muốn nói chuyện, Sơn Gia cuống quít cho hắn mấy cái ánh mắt, để cho hắn ngậm miệng lại. Sơn Gia chính là một lão hồ ly kinh nghiệm đầy mình, hắn nơi nào nhìn không ra, chút ít chuyện bên trong tư liệu kia căn bản không có biện pháp chứng minh Vưu Hiên là người nằm vùng. Theo hắn, những chuyện này hẳn là Triệu Hâm sau khi có được tư liệu mới thêm vào đi a?

“Bang chủ, Triệu thiếu gia có lời gì thì cứ để cho cậu ấy nói hết đi, miễn cho mọi người cho rằng bang chủ đang cố ý thiên vị tôi.” Vưu Hiên nói, “Tôi làm người đường đường chính chính, không sợ người khác vu oan hãm hại. Nếu như tôi đoán không sai, thì những chuyện về tôi đều là cậu sau khi có được tự liệu thêm vào đi a? Tôi biết rõ cậu hận tôi, hận tôi đã gán tội danh người nằm vùng cho cha của cậu. Bất quá, tôi cũng chỉ vì Phúc Thanh Bang mà thôi, có lẽ tôi hành sự bất lực, không có tra rõ ràng, nhưng tôi một lòng là vì Phúc Thanh Bang mà suy nghĩ. Những chuyện trên tư ghi lại đều là sự thật, tôi cũng thừa nhận, thế nhưng mà, không thể bởi vì tôi cùng những người nằm vùng kia lui tới mật thiết, liền nói tôi là người nằm vùng a? Những năm gần đây, tôi một mực hỗ trợ xử lý sự vụ trong bang hội, cùng những người kia lui tới mật thiết một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý, huống hồ, lúc trước tôi cũng không biết bọn họ là người nằm vùng a. Nếu như các vị đường chủ không tin thì có thể tìm người đối chất, nếu như Vưu Hiên tôi là người nằm vùng, thì không cần mọi người động tay, tôi sẽ tự vận tạ tội.”

Tạ Đông Bách kỳ thật cũng nhìn ra, những chuyện ghi trên tư liệu kia không thể chứng minh Vưu Hiên là người nằm vùng, chỉ là lúc đầu khi Triệu Hâm lấy ra những tài liệu kia, Tạ Đông Bách nhìn thấy bên trong Phúc Thanh Bang lại có nhiều người nằm vùng như vậy, cảm thấy phẫn nộ, có chút giận quá mất bình tĩnh mà thôi. Hôm nay, Vưu Hiên vừa nói như vậy, hắn lại cẩn thận cân nhắc một chút, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Vưu Hiên.

Dừng một chút, Tạ Đông Bách nói: “Các vị đường chủ có ý kiến gì không?” . Truyện Teen Hay

“Dựa theo phương pháp của Vưu Sư Gia xủ lý a, chúng ta hãy tìm người đối chất, như vậy chuyện này chẳng phải sẽ rõ ràng rồi sao? Tôi nghĩ, Vưu Sư Gia cũng không muốn mang hiềm nghi là người nằm vùng a?” Sơn Gia nói.

“Đương nhiên không có vấn đề gì.” Vưu Hiên nói, “Tôi làm người đường đường chính chính, không sợ đối chất. Bất quá, có lời nói tôi phải nói rõ trước, nếu như không thể chứng minh tôi là người nằm vùng thì đã nói lên là Triệu Hâm đang vu hãm tôi. Đến lúc đó, còn hi vọng Sơn Gia có thể cho tôi một cái công đạo a. quy củ của Phúc Thanh Bang, tin tưởng Sơn Gia có lẽ hiểu rõ hơn tôi, người vu oan hãm hại huynh đệ, hình phạt chính là khoét tim nha.”

Sắc mặt của Triệu Hâm không khỏi biến đổi, trong nội tâm có chút phát run. Hắn đương nhiên biết rõ những chuyện của Vưu Hiên ở bên trong tư liệu là do hắn thêm vào, mục đích là muốn mượn cơ hội loại bỏ Vưu Hiên mà thôi. Sở dĩ, đặt ở cuối cùng, đơn giản là vì muốn cho mọi người chú ý, phía trước nhìn thấy nhiều người nằm vùng như vậy, nên lúc nhìn thấy tư liệu của Vưu Hiên, mọi người sẽ phán định Vưu Hiên cũng là người nằm vùng. Thế nhưng mà, hắn làm sao có thể nghĩ đến, Tạ Đông Bách quá mức tín nhiệm Vưu Hiên rồi, cho nên đối với chuyện của Vưu Hiên mới chú ý đến như vậy. Hơn nữa, hắn là một tên tiểu tử mới ra đời, làm sao có thể đấu lại Vưu Hiên? Nếu như không có người ủng hộ hắn, thì hắn đã sớm đi đời nhà ma rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.