Chuyện này phát triển có chút vượt quá dự liệu của Diệp Khiêm. Ngay từ đầu, Vưu Hiên vững vàng chiếm lấy thế thượng phong; thế nhưng mà, Triệu Hâm xuất hiện, hoàn toàn thay đổi cục diện này. Càng về sau, Vưu Hiên bị Triệu Hâm bức phài lui lại từng bước, từ xu thế công kích hoàn toàn chuyển thành xu thế phòng thủ. Hiện tại, bởi vì Triệu Hâm tự tiện làm chủ, khiến cho Vưu Hiên chiếm cứ thượng phong. Tuy Vưu Hiên đã không có năng lực cứu những người kia ra, thế nhưng mà, hắn vẫn có thể bảo trụ địa vị của mình.
Bất quá, đây cũng là do Diệp Khiêm không ra tay, dù sao, hôm nay Diệp Khiêm tới đây là muốn nhìn xem Vưu Hiên biểu diễn như thế nào, cũng không có ý nghĩ muốn dồn Vưu Hiên vào chỗ chết. Nếu không, chỉ cần Diệp Khiêm mở miệng thì Vưu Hiên tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cơ hội xoay người nào. Buổi biểu diễn của Vưu Hiên hôm nay để cho Diệp Khiêm xem hết sức thống khoái, cũng làm cho Diệp Khiêm nhìn ra một điểm, chính là bên trong Phúc Thanh Bang cũng không phải thật sự ổn định, so sánh với Nanh Sói, thì Phúc Thanh Bang vẫn có chút hiềm nghi là một đám ô hợp.
Lời Vưu Hiên nói mặc dù có chút quá phận, có chút hiềm nghi cưỡng bức, bất quá, thật sự cũng không gì đáng trách. Triệu Hâm vốn cũng không phải là người Phúc Thanh Bang, để cho hắn tới tham gia hội nghị, để cho hắn nói dong dài nhiều như vậy, đã bán đủ mặt mũi cho Triệu đường chủ cha của hắn rồi. Bây giờ, Triệu Hâm lại vẫn không thuận theo có ý định phải bắt Vưu Hiên cho bằng được, có ý đồ vu oan vu hãm, Vưu Hiên nói như vậy, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Biểu hiện của Triệu Hâm rất rõ ràng bị Sơn Gia nhìn thấy rõ ràng ở trong mắt, những chuyện Triệu Hâm làm quả thật là do hắn bày mưu đặt kế, bất quá chuyện này đã phát triển đến một bước này, Sơn Gia đã rất rõ ràng, hôm nay tuyệt đối không có cách nào vặn ngã Vưu Hiên được. Đã như vầy, Sơn Gia cảm thấy vẫn nên bảo trụ mạng nhỏ của Triệu Hâm rồi tính sau, về sau lại tìm cơ hội giải quyết Vưu Hiên a.
“Triệu hiền chất, lời Vưu Sư Gia nói cậu có nghe rõ ràng? Đến cùng có phải là cậu hãm hại Vưu Sư Gia hay không? Nếu là như vậy, thì cậu hãy can đảm thừa nhận, xem tại phân thượng cậu đã vì Phúc Thanh Bang làm ra cống hiến lớn như vậy, tăng thêm mối quan hệ của cha cậu, chúng tôi tin tưởng bang chủ đại nhân đại lượng, sẽ không chấp nhặt với cậu.” Dừng một chút, Sơn Gia mở miệng nói. Trong lời nói, rõ ràng tràn đầy ám chỉ, Triệu Hâm nơi nào nghe không rõ ý của hắn là gì.
“Chuyện này có quan hệ đến sự trong sạch của Vưu Sư Gia, có truy cứu hay không, đó là chuyện của Vưu Sư Gia.” Tạ Đông Bách nói, “Vưu Sư Gia, ông cảm thấy thế nào?”
“Sơn Gia đã lên tiếng, thì tôi đây cũng không nên kiên trì làm gì nữa. Tôi cũng không phải muốn truy cứu trách nhiệm của Triệu Hâm, tôi chỉ muốn cậu ấy cho tôi một cái công đạo mà thôi. Nếu như cậu ấy muốn vu hãm tôi, thì tôi cũng có thể hiểu được, nếu như cậu ấy chủ động thừa nhận, thì tôi sẽ không truy cứu nữa.” Vưu Hiên nói. Đây cũng không phải là Vưu Hiên đại nhân đại nghĩa, mà là vì thu thập một người giống như Triệu Hâm cũng không giải quyết được vấn đề gì, quan trọng là phải mau chóng đem chuyện này lướt qua. Hơn nữa, nếu như hiện tại Vưu Hiên giết chết Triệu Hâm thì làm sao có thể tra ra người ở sau lưng Triệu Hâm là ai? Cho nên, Vưu Hiên mới lựa chọn làm như vậy, tạm thời bỏ qua cho Triệu Hâm, đợi giải quyết người sau lưng Triệu Hâm, lại đối phó Triệu Hâm cũng không có vấn đề gì.
“Vưu Sư Gia đã nói như vậy. Triệu hiền chất, cậu hãy trung thực trả lời a, có phải cậu đã vu hãm cho Vưu Sư Gia hay không? Cậu cũng không nên bỏ qua cơ hội này, nếu không, chờ chúng tôi điều tra ra cậu là người vu hãm Vưu Sư Gia, thì lúc đó đừng trách chúng tôi không cho cha cậu mặt mũi, chúng tôi sẽ theo như bang quy xử trí cậu.” Sơn Gia nói, vừa nói vừa cho Triệu Hâm một ánh mắt ám chỉ.
Triệu Hâm nơi nào không rõ ý tứ của hắn, trong nội tâm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, biết rõ là mình đã may mắn tránh thoát một kiếp này. Hít thật sâu một hơi, Triệu Hâm nói: “Đúng, đúng là tôi đã vu hãm cho Vưu Sư Gia. Tôi hận ông ấy đã vu hãm cha tôi là người nằm vùng, cho nên tôi mới mượn cơ hội này cũng để cho ông ấy nếm thử tư vị bị người khác vu hãm một lần. Tư liệu ghi về Vưu Sư Gia đều do tôi thêm vào, chuyện này là lỗi của tôi.”
“Lớn mật!” Tạ Đông Bách nổi giận nói, “Cậu có biết hành vi của cậu gọi là gì hay không? Cậu muốn châm ngòi ly gián bên trong Phúc Thanh Bang sao?”
“Bang chủ, vừa rồi đã nói qua, nếu như Triệu Hâm ăn ngay nói thật thì sẽ không truy cứu cậu ấy nữa mà, hơn nữa, Vưu Sư Gia cũng đã đồng ý. Tôi nghĩ, Triệu Hâm mặc dù có sai, bất quá cũng có nguyên nhân rõ ràng, hơn nữa, nếu phải nói tiếp, thì cậu ấy cũng có thể xem là công thần của Phúc Thanh Bang chúng ta. Nếu như không phải cậu ấy lấy ra phần tài liệu kia thì chỉ sợ chúng ta bây giờ còn bị mơ mơ màng màng. Cho nên, khẩn cầu bang chủ tha thứ cho cậu ấy lần này a.” Sơn Gia nói.
“Đúng vậy a, cha, Triệu Hâm mặc dù có sai, bất quá ưu điểm khuyết điểm có thể bù đắp cho nhau, hơn nữa Vưu Sư Gia cũng không có việc gì, chuyện này hay là cứ như vậy coi như hết.” Tạ Tử Y cũng phụ họa nói. Tính cách của cô thuộc về loại người tràn đầy bác ái, đối với bất cứ đệ tử nào của Phúc Thanh Bang, kể cả người nhà của bọn họ, Tạ Tử Y đều không hy vọng bọn họ gặp chuyện không may. Loại tính cách này có chỗ tốt của nó, chính là có thể mua chuộc nhân tâm; bất quá cũng có chỗ thiếu sót của nó, chính là không thể tăng thêm uy nghiêm của mình, dễ dàng bị người lợi dụng. Nếu như làm một người lãnh đạo, thì loại tính cách này cũng không tốt, phải ân uy rõ ràng, vừa bắt được nhân tâm, vừa phải khuất phục nhân tâm, để cho người ta kính sợ, chuyện này mới là tốt nhất.
“Vưu Sư Gia, ông cảm thấy thế nào?” Tạ Đông Bách nhìn Vưu Hiên, nói. Tuy Tạ Đông Bách có chút thống hận Triệu Hâm không thức thời, bất quá tiểu tử này lại là con của ân nhân cứu mạng cha con hắn, Tạ Đông Bách cũng không hy vọng trông thấy Triệu Hâm chết. Bất quá, chuyện này có quan hệ tới sự trong sạch của Vưu Hiên, nên Tạ Đông Bách tự nhiên là phải hỏi qua ý kiến của hắn.
Vưu Hiên đã từng nói sẽ không truy cứu trách nhiệm của Triệu Hâm rồi, nếu bây giờ hắn lại không chịu tha thứ cho Triệu Hâm thì chẳng phải sẽ khiến cho ấn tượng của Tạ Đông Bách đối với hắn giảm xuống sao? Hơn nữa cũng sẽ làm giảm xuống uy tín của hắn. “Tôi không có ý kiến gì, hết thảy nghe theo bang chủ an bài.” Vưu Hiên nói.
Nhẹ gật đầu, Tạ Đông Bách nói: “Triệu Hâm, hiện tại Vưu Sư Gia đã không truy cứu chuyện cậu vu hãm ông ấy, lại có các vị đường chủ vì cậu nói chuyện, xem tại phân thượng cậu đã đưa ra tài liệu những người nội gián bên trong Phúc Thanh Bang, tôi miễn cho cậu hình hình phạt khoét tim. Ưu điểm khuyết điểm bù đắp cho nhau. Cậu có còn vấn đề gì nữa hay không? Nếu không có vấn đề gì, thì bây giờ cậu có thể rời đi, chuyện tang sự của cha cậu sẽ do Phúc Thanh Bang chúng tôi phụ trách.”
Nhặt về một cái mạng nhỏ của mình, Triệu Hâm đâu còn dám nhiều lời nữa, cuống quít nói: “Đa tạ bang chủ.”
Tạ Đông Bách cũng không muốn cùng Triệu Hâm nói chuyện nữa rồi, phất phất tay, ý bảo hắn rời khỏi đây. Triệu Hâm quay đầu nhìn Sơn Gia, nhìn thấy Sơn Gia nhẹ gật đầu, Triệu Hâm cuống quít đứng dậy rời khỏi.
Ngay lúc Triệu Hâm rời khỏi không lâu, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đều cảm giác được rõ ràng khí tức của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng đã biến mất. Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt, bất quá theo hắn thì có lẽ là do đại hội đã sắp xong rồi, không còn chuyện gì quan trong nữa, cho nên Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rời khỏi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Sau khi nhìn thấy Triệu Hâm rời khỏi nơi đây, Tạ Đông Bách nhìn tất cả mọi người, nói: “Hôm nay, nguyên nhân triệu tập mọi người đến đây họp, chính là vì tra ra người nằm vùng ở bên trong Phúc Thanh Bang chúng ta, chuyện cho tới bây giờ cũng đã rõ ràng, người nằm vùng cũng đã tìm thấy, hết thảy đều là công lao của Triệu đường chủ. Vưu Sư Gia, nhất định phải chuẩn bị tang lễ cho Triệu đường chủ theo quy cách cao nhất.”
“Vâng, bang chủ.” Vưu Hiên đáp.
“Về phần những người nằm vùng kia, chờ khi tôi thẩm vấn xong, thì chúng ta lại thảo luận nên xử trí bọn họ như thế nào. Mọi người có ý kiến gì không?” Tạ Đông Bách nói tiếp.
“Hết thảy chiếu theo ý tứ của bang chủ.” Sơn Gia nói. Những vị đường chủ khác cũng đều nhao nhao phụ họa.
Nhìn Diệp Khiêm cùng Lâm Phong, Tạ Đông Bách cười xấu hổ, nói: “Lại để cho anh Diệp cùng anh Lâm chế giễu rồi, không nghĩ tới bên trong Phúc Thanh Bang tôi vậy mà có nhiều người nằm vùng như vậy, kém chút đã gây thành đại họa, làm hại người của anh Diệp bị thương, tội thật lòng xin lỗi a.”
“Tạ bang chủ nói quá lời, tôi nghĩ, Tạ bang chủ cũng không hy vọng chuyện này phát sinh a.” Diệp Khiêm nói, “Chuyện đã xảy ra rồi, nói thêm nữa cũng không được gì. Hiện tại, tối trọng yếu nhất vẫn là tranh thủ thời gian chỉnh đốn sự vụ bên trong Phúc Thanh Bang, không thể bởi vì chuyện người nằm vùng mà khiến cho Phúc Thanh Bang trở nên hỗn loạn ah.”
“Đúng vậy a.” Lâm Phong cũng phụ họa nói, “Thoáng cái tổn thất nhiều huynh đệ như vậy, còn phải cân nhắc đến những vấn đề liên quan đến bọn họ, những ngày tiếp theo, Tạ bang chủ cần phải quan tâm nhiều hơn a.” Mặc dù đối với Tạ Đông Bách có chút thành kiến, bất quá, nể mặt Tạ Tử Y, Lâm Phong vẫn không hy vọng Phúc Thanh Bang loạn thành một đống. Huống hồ, lần này cùng Nanh Sói liên hợp tác chiến, cũng không thể thiếu được sự hỗ trợ của Phúc Thanh Bang, nếu như Phúc Thanh Bang rối loạn, thì sẽ ảnh hưởng đến tất cả kế hoạch.
“Anh Diệp cùng anh Lâm đại nhân đại nghĩa, lời nói xin lỗi tôi cũng không muốn nói nhiều. Tôi cam đoan, Phúc Thanh Bang tuyệt đối sẽ không loạn, cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hai vị.” Tạ Đông Bách nói.
“Như thế là tốt nhất.” Diệp Khiêm nói, “Tôi thấy hội nghị cũng không xê xích gì nhiều rồi, hiện tại, tôi cùng anh Lâm còn có chuyện phải xử lý, không thể lưu lại được.”
“Tốt.” Tạ Đông Bách nhẹ gật đầu, nói, “Vưu Sư Gia, giúp tôi đưa tiễn anh Diệp cùng anh Lâm.”
“Không cần, không cần.” Diệp Khiêm liên tục khoát tay áo, nói, “Tự chúng tôi đi ra là được rồi, không cần làm phiền Vưu Sư Gia.”
“Không có việc gì, Diệp tiên sinh cùng Lâm tiên sinh chính là khách quý của Phúc Thanh Bang, tôi sao có thể lãnh đạm được.” Vưu Hiên vừa nói vừa đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, nói, “Hai vị, mời!”
“Đã như vậy, vậy làm phiền Vưu Sư Gia rồi.” Diệp Khiêm có chút nhún vai, nói. Nói xong, cùng Lâm Phong liếc nhau, hai người sóng vai hướng bên ngoài quán trà đi tới. Vưu Hiên theo sát ở phía sau, một bộ dạng rất cung kính.
Lần đại hội này, tuy Vưu Hiên bình yên vô sự, bất quá đối với Vưu Hiên mà nói thì đây lại là một thất bại thảm hại, không chỉ không thể diệt trừ những đường chủ không ủng hộ hắn, mà còn khiến cho những người nằm vùng khác bị bắt hết. Hết thảy mọi chuyện đã hoàn toàn vượt qua dự kiến của Vưu Hiên, hắn căn bản không có nghĩ đến Triệu Hâm sẽ xuất hiện, hơn nữa, còn có thể lấy ra một phần danh sách như vậy.
Bất quá, Vưu Hiên tin tưởng, chỉ cần hắn không chết, thì hắn vẫn có thể tiếp tục xếp đặt nội gián vào bên trong Phúc Thanh Bang, hơn nữa, hắn còn có thể đem những người trung với Phúc Thanh Bang diệt trừ. Trọng yếu nhất bây giờ vẫn là, hắn phải luôn chú ý động tĩnh của Diệp Khiêm, từ đó thám thính ra kế hoạch đối phó Hắc Long hội của Diệp Khiêm.