Đường Duy Hiên biết rõ, hôm nay hắn chỉ sợ là dữ nhiều lành ít rồi, bất quá trong nội tâm vẫn ôm một tia tâm lý may mắn, hi vọng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra. Bản thân hắn thiên tân vạn khổ, không tiếc phạm phải tội giết người mới đoạt được Huyết Lãng, hắn như thế nào cam lòng đưa cho Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi.
Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Đường Duy Hiên, mày đang coi tao là đồ ngốc hả? Mày cảm thấy tao sẽ tin tưởng vào những lời mày nói hay sao?” Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi tuy không phải là người chơi đồ cổ, hắn cũng không có nghiên cứu về đồ cổ, nhưng hắn vẫn nhìn ra chỗ bất phàm của thanh dao găm trong tay hắn. Lúc hắn cầm lấy thanh dao găm, thì giống như có một dòng nước lạnh từ trong lòng bay lên, để cho hắn cảm giác được một luồng sát ý lạnh lùng.
Chỉ cần bằng điểm này, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi liền biết thanh dao găm này là một món bảo bối. Huống chi, từ thái độ cùng biểu hiện của Đường Duy Hiên, hắn cũng có thể đoán được, chỉ sợ Diệp Khiêm tìm kiếm Đường Duy Hiên là vì thanh dao găm này a.
Đường Duy Hiên ngượng ngùng nở nụ cười, nói: “Ông... Ông chủ Loan, em làm sao dám ở trước mặt ông đùa nghịch, em đang nói thật. Hiện tại em đang nhờ sự che chỡ của ông chủ Loan thì làm sao em dám giấu giếm ông chủ Loan điều gì a.”
“Hừ, vậy mày nói cho tao biết, đây là cái gì? Mày sẽ không nói với tao, đây chỉ là một thanh dao găm bình thường chứ?” Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cười lạnh hỏi.
“... Hoàn toàn chính xác là vậy ah.” Đường Duy Hiên nói, “Thanh dao găm này là ông nội của em trước khi mất để lại em, chỉ là một thanh dao găm bình thường mà thôi, em cảm thấy nó rất đẹp, cho nên... Cho nên...”
“Tao thấy mày là chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ rồi, hừ!” Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lạnh lùng hừ một tiếng, hai tên thủ hạ lập tức xông lên phía trước, bắt lấy Đường Duy Hiên, đè hắn quỳ xuống.
Đường Duy Hiên biết rõ, hôm nay hắn không thể gạt được Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi rồi, nhưng hắn biết rất rõ ràng cách làm người của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, giờ phút này đâu còn dám có tâm tư gì khác, có thể bảo trụ mạng nhỏ của hắn đã xem như không tệ rồi. “Ông chủ Loan, em nói, em nói, em cái gì đều nói, chỉ cầu ông chủ Loan tha cho em một mạng, muốn em làm trâu làm ngựa đều được.” Đường Duy Hiên liên tục dập đầu, cầu khẩn nói.
“Nói, đây là cái gì? Có phải ngươi đã trộm nó từ thành phố Thượng Hải không? Diệp Khiêm có phải vì tìm nó, cho nên mới tới Đông Bắc?” Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hỏi.
“Thanh dao găm này gọi là Thất Tuyệt đao, là món vũ khí của một sát thủ thời nhà Tần dùng để ám sát Tần Thủy Hoàng, nó được một đại sư đúc kiếm rất nổi tiếng thời đó tạo thành. Thanh dao găm này là em lấy từ trong nhà Mẫn Duy Văn, em đâu có ngờ thanh Thất Tuyệt đao này không phải của lão, mà là của người khác ah.” Đường Duy Hiên có chút buồn bực nói. Nếu như có thể làm lại lần nữa, thì cho dù có bị đánh chết hắn cũng sẽ không trở lại Đông Bắc. Nếu sau khi đoạt được Thất Tuyệt đao hắn chạy trốn tới nước ngoài, thì bây giờ hắn đã tại tiêu dao khoái hoạt rồi.
Cái gọi là đến chết cũng không hối cải, chính là nói người giống như hắn vậy, chuyện đã phát triển đến một bước này, mà hắn còn không có nghĩ tới chuyện từ vừa mới bắt đầu hắn đã làm sai rồi. Nếu như hắn không cướp đoạt Huyết Lãng thì làm sao xuất hiện nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Trong mắt của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi tản mát ra một tia tham lam, hắn tuy không hiểu đồ cổ, nhưng đây là một món bảo bối từ thời nhà Tần, vậy khẳng định giá trị của nó rất cao. Tối thiểu cũng đáng giá mấy chục triệu a? Trọng yếu hơn là không phải thanh dao găm này có giá trị bao nhiêu tiền, mà là giá trị về mặt lịch sử của thanh dao găm này, nó từ thời nhà Tần rất là xa xưa, nếu như hắn tặng thanh dao găm này cho người khác thì so với đưa mấy chục triệu thì càng có ý nghĩa hơn. Hơn nữa Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng không phải là người yêu quý đồ cổ, hắn cũng không phải loại người học đòi văn vẻ, huống hồ mấy chục triệu đối với hắn mà nói, cũng không tính là gì. Những ngày này hắn một mực rất đau đầu không biết nên tăng người kia lễ vật gì, hôm nay xem ra, thanh dao găm này là sự lựa chọn tốt nhất a.
Những ngày này, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi sở dĩ dám to gan triển khai công kích đối với Hắc Quả Phụ Cơ Văn như vậy, cũng là bởi vì hắn có được sự ủng hộ của người kia, thực lực của tổ chức người kia rất cường hãn a. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng hiểu rõ, đối phương cũng muốn lợi dụng hắn để phát triển thế lực đến Hoa Hạ, nhưng cách nghĩ của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lại là, muốn bài trừ bên ngoài trước tiên phải an nội, chỉ cần hắn giải quyết được Hắc Quả Phụ Cơ Văn, thì đến lúc đó cả Đông Bắc đều thuộc về hắn, đến lúc đó những người kia hắn cũng không thèm để vào mắt.
Bất quá, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lại không để ý đến một điểm, thỉnh quỷ dễ dàng tiễn đưa quỷ khó ah. Đợi đến lúc hắn trở thành lão đại của Đông Bắc, thì thế lực của đối phương cũng đã rót vào bên trong thế lực của hắn, lúc đó hắn muốn đuổi đối phương đi, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Xem ra thật đúng là một món bảo bối ah. Thanh Thất Tuyệt đao này có chỗ nào bất phàm sao?” Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chậm rãi hỏi.
“Chém sát như chém bùn, thổi tóc tóc đứt, giết người không dính một giọt máu.” Đường Duy Hiên thành thật hồi đáp.
Giờ phút này, hắn đã không còn có tâm tư nào khác rồi, cũng không có ý nghĩ nắm giữ Huyết Lãng, trải qua cuộc sống tiêu diêu tự tại nữa rồi. Hiện tại Đường Duy Hiên chỉ có một mong muốn duy nhất là có thể bảo trụ mạng sống của hắn là tốt rồi, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi là người tâm ngoan thủ lạt, ai có thể bảo chứng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi sẽ không giết hắn để diệt khẩu?
Đường Duy Hiên là người có chút thông minh. Hắn hiểu rất rõ cách làm người của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, hắn cũng đã đoán đúng, Đông Bắc Hổ Loan Băng Lợi đang có ý nghĩ giải quyết Đường Duy Hiên. Tuy Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng không có e ngại Diệp Khiêm, cũng không sợ Vương Hổ, nhưng lưu lại Đường Duy Hiên có thể xem là một tai họa ngầm. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn cần gì phải cho Diệp Khiêm cùng Vương Hổ có cớ để gây phiền toái cho hắn? Chỉ cần hắn giết chết Đường Duy Hiên, sau đó tùy tiện tìm một chỗ đem Đường Duy Hiên chôn đi, thì không có ai biết Huyết Lãng đang nằm trong tay hắn a.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hiện lên nụ cười tươ, một nụ cười đắc ý. Trong nội tâm của Đường Duy Hiên run lên, thầm kêu một tiếng “Không tốt”, đây rõ ràng là sát ý a. Đường Duy Hiên cũng không suy nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng, hướng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nhào tới. Hắn không ngồi chờ chết, nếu như liều mạng một phen, thì có lẽ còn có một tia hi vọng. Tuy nhiên, hắn biết rõ loại chuyện này là hi vọng rất xa vời, nhưng so với việc không phản kháng thì tốt hơn rất nhiều.
“Muốn chết!” Lông mày của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nhíu lại, hai mắt bắn ra một tia sát ý lạnh lùng, Huyết Lãng trong tay hắn vẽ ra một đạo ánh sáng màu đỏ, ngay sau đó thân hình của Đường Duy Hiên chậm rãi té xuống. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cầm lấy Huyết Lãng giơ lên trước mắt nhìn một chút, chỉ thấy trên thân dao găm không có lưu một giọt máu nào, không khỏi lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là bảo bối ah.”
Cúi đầu nhìn thi thể của Đường Duy Hiên, chỉ thấy nơi cổ họng của Đường Duy Hiên có một cái lỗ lớn máu từ bên trong không ngừng ồ ồ chảy ra bên ngoài. Nhìn thoáng qua thủ hạ, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi phất phất tay, nói: “Đem đi chôn đi.” Nói xong, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Đi đến phòng khách, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lấy điện thoại ra gọi, ha ha cười nói: “Xin chào ông Phổ Hi Kim. Tôi vừa mới nhận được một món bảo bối, ông có hứng thú thưởng thức một chút hay không? Đúng vậy a đúng vậy a, đây chính là bảo bối ngàn năm khó gặp, tôi cam đoan thủ lĩnh của các ông sẽ thích. Đây cũng có thể xem là một phần thành ý của tôi đối với sự hợp tác của chúng ta, tốt tốt tốt, chúng ta hôm nào lại gặp mặt nói chuyện.”
Cúp điện thoại, nụ cười của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi càng thêm sáng lạn, hắn không tin dựa vào món đồ tốt như vậy vẫn không thể đả động được đối phương, để cho bọn họ đem hết toàn lực trợ giúp hắn. Hừ, đến lúc đó còn không phải hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao. Đông Bắc sau này sẽ là thiên hạ của hắn.
Chó săn cuối cùng vẫn chết trên núi, Đường Duy Hiên cả đời đần độn, ngay cả khi chết cũng không biết vì sao lại chết. Vì một thứ không thuộc về mình, ngay cả mạng của mình cũng đều ném đi.
Diệp Khiêm đang ở Đông Bắc, bốn phía đều là người của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn, dưới tình huống không biết bọn họ có biết rõ thân phận của hắn hay không, Diệp Khiêm đang cố gắng hạn chế đi ra ngoài. Bất quá, hôm nay hắn phải đi gặp một người từng là ông trùm của giới giang hồ Đông Bắc, người cùng gia tộc Hoàng Phủ có quan hệ thâm hậu Vân Loan, Vân Lão.
Gọi Chu Nguyên một tiếng, Diệp Khiêm dựa theo địa chỉ mà nhân viên cơ quan tình báo Nanh Sói đưa cho, lái xe hướng khu biệt thự trung tâm thành phố Cáp Nhĩ Tân chạy tới. Nếu như Vân Loan thật sự biết rõ thân phận của hắn, như vậy nói cách khác lão đang lợi dụng hắn, chuyện này làm cho Diệp Khiêm phi thường khó chịu. Thế nhưng mà, hắn dù sao còn có quan hệ cùng Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm cũng không nên làm quá phận a, hắn cũng phải cho Hoàng Phủ Kình Thiên một phần mặt mũi a? Huống hồ, còn có Hoàng Phủ Đỉnh Thiên là phó tham mưu trưởng quân khu Nam Kinh. Mặc dù hắn là sư phụ của Hoàng Phủ Thiểu Kiệt, bất quá chức sư phụ này cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, ai biết Hoàng Phủ Đỉnh Thiên có chịu bán cho hắn chút mặt mũi hay không.
Bất quá, Diệp Khiêm cũng xác định, nếu như hắn cùng Vân Loan sinh ra mâu thuẫn thì gia tộc Hoàng Phủ cũng chỉ ra mặt giảng hòa mà thôi, hơn nữa cũng sẽ không thiên vị bất cứ ai.
Vân Loan tuy đã về hưu, không hề hỏi đến chuyện giang hồ, nhưng uy danh của lão vẫn còn ah. Giới giang hồ Đông Bắc, có người nào không biết đến Vân Loan, cho dù hiện tại lão đã thoái ẩn, thì cũng không có bao nhiêu người dám đi trêu lão, dù sao phía sau lưng lão còn có Cơ Văn. Cho dù Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi không đem lão để vào trong mắt, thì những người còn lại khi nhìn thấy lão, vẫn phải cung kính kêu một tiếng Vân Lão.
Giang hồ có quy củ của giang hồ, Vân Loan đã dùng chậu vàng rửa tay, như vậy những ân oán lúc trước đều xóa bỏ. Bất quá, giang hồ thời nay không thể so với dĩ vãng, đối với phương diện đạo nghĩa thường thường cũng không để ý quá nhiều, bọn họ chỉ để ý đến một chữ “Lợi”, cho nên vì phòng hờ, Hắc Quả Phụ Cơ Văn vẫn phái người bảo vệ xung quanh biệt thự của Vân Lão.
Xe chạy đến trước cổng biệt thự của Vân Loan thì ngừng lại, Chu Nguyên cuống quít xuống xe thay Diệp Khiêm mở cửa xe. Diệp Khiêm chậm rãi đi ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy xung quanh biệt thự có hơn hai mươi người đang đứng bảo vệ. Có chút cười cười, Diệp Khiêm cất bước đi đến.
Một gã bảo tiêu ngăn Diệp Khiêm lại, Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Xin anh hãy vào trong thông báo một tiếng, nói là có Diệp Khiêm đến thăm Vân Lão!”