Ở trong giới giang hồ Đông Bắc hầu như không có ai là không biết Loan Hào. Đây cũng không phải bởi vì hắn ngưu bức đến cỡ nào, mà là vì hắn có tiếng xấu lan xa, ỷ vào tên tuổi của cha hắn là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, nên hắn ngang nhiên làm xằng làm bậy, ngang ngược càn rỡ. Người bình thường vì sợ Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, nên không ai dám nói thêm một câu? Đa số đều tránh xa hắn, nếu như tránh không thoát thì cũng chỉ có thể trách bản thân xui xẻo.
Ông chủ quán cơm đứng từ xa nhìn thấy Diệp Khiêm ăn cơm chậm rì rì, trong nội tâm âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện Diệp Khiêm tranh thủ thời gian ăn xong rồi đi khỏi đây, nếu không một khi Loan Hào dẫn người đến, thì quán cơm của lão chỉ sợ sẽ gặp nạn. Cho dù quán cơm của lão bị đập phá, thì lão chẳng lẽ dám bắt Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi bồi thường sao? Nếu làm không tốt thì đoán chừng từ này về sau quán cơm của lão cũng không cần mở nữa. Lão cũng không có thế lực gì, cho nên cũng chỉ có thể cúi đầu mà sống thôi.
Sức ăn của Diệp Khiêm rất lớn, hơn nữa hắn lại đang đói bụng cho nên khi nhìn thấy cách hắn ăn cơm quả thực làm cho Chu Nguyên nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc nói không ra lời. Vừa rồi lúc ra tay với Loan Hào, Chu Nguyên cũng không có cân nhắc nhiều như vậy, bất quá hiện tại hắn suy ngẫm lại, bản thân hắn đang ở Đông Bắc, Loan Hào nhất định sẽ tìm người đến trả thù, hắn có ý nghĩ chạy trốn. Đáng tiếc, bây giờ nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm, giống như căn bản cũng không có để Loan Hào vào mắt. Chu Nguyên không khỏi âm thầm thở dài, không hỗ là người có thể trở thành đại nhân vật, chỉ với biểu hiện lâm nguy không loạn này, thì không phải người nào cũng có thể làm được.
Ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Chu Nguyên, Diệp Khiêm mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy? Sao không ăn đi, còn đợi gì nữa.”
“A, ăn, ăn!” Chu Nguyên sững sờ lên tiếng.
Lúc này, có hai gã đàn ông lực lưỡng cùng một cô gái đi vào quán cơm. Nhân viên phục vụ cuống quít đi tới nghênh đón, thế nhưng mà cô còn chưa đi tới bên người cô gái kia thì liền bị một gã đàn ông lực lưỡng ngăn lại. Nhân viên phục vụ làm trong quán cơm cũng có chút nhãn lực, cô biết rõ đây không phải là người mà cô có thể đắc tội, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Thực xin lỗi cô, nơi đây đã không còn chỗ ngồi trống, cô có thể chờ một chút không?”
Ánh mắt cô gái nhìn lướt qua bốn phía, sau đó rơi xuống trên người Diệp Khiêm, thản nhiên nói: “Tôi ngồi ở chỗ đó là được rồi!” Nói xong, cất bước đi tới.
Nhân viên phục vụ sững sờ, không khỏi lộ ra vẻ mặt cười khổ, vừa rồi cũng bởi vì vậy mà đánh nhau, bây giờ lại thêm một người nữa ah. Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện nữa ah. Nghĩ tới đây, cuống quít đi theo, thế nhưng mà vừa đi được hai bước, thì một gã đàn ông lực lưỡng quay đầu lại nhìn cô một cái, làm cho cô sợ tới mức toàn thân run rẩy, cuống quít kéo ra khoảng cách.
Cô gái đi đến trước mặt Diệp Khiêm ngồi xuống, Diệp Khiêm lại phảng phất giống như không có trông thấy, tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Chu Nguyên thì lại ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó nhẹ gật đầu. Cô gái này là ai? Cô ta chính là người mà giới giang hồ Đông Bắc gọi là Hắc Quả Phụ Cơ Văn.
Nhân viên phục vụ há mồm vừa muốn nói cái gì, thì Diệp Khiêm đã nhìn cô phất phất tay, không nói gì. Bất quá hiển nhiên là có ý tứ không ngại để cho Hắc Quả Phụ Cơ Văn cùng hắn ăn chung bàn. Nhân viên phục vụ không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Hắc Quả Phụ Cơ Văn, cô liền chọn đại hai món ăn, sau đó nhân viên phục vụ liền cuống quít rời khỏi nơi đây.
Diệp Khiêm không nói lời nào, nên Chu Nguyên cũng không dám nói lời nào, đành phải cúi đầu xuống giống như cái gì cũng không thấy, vùi đầu ăn cơm. Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm thì giống như hắn không có ý muốn cùng Cơ Văn trò chuyện, mà Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng chỉ ngồi nhìn Diệp Khiêm ăn mà thôi, biểu lộ trên khuôn mặt cô không ngừng biến hóa, cô cũng không có nói gì, làm cho không khí nơi đây lộ ra có chút quái dị.
Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng không phải cố ý đến tìm Diệp Khiêm, cô chỉ tới nơi này ăn cơm, lại thật không ngờ ở chỗ này gặp phải Diệp Khiêm, cho nên mới đi tới ngồi chung bàn với hắn. Những lời mà Vân Loan đã nói với cô vừa rồi, cô còn nhớ rõ, cô biết Vân Loan là vì cô mà suy nghĩ, nhưng vì tính khí quật cường của cô nên cô sẽ không đi cầu xin Diệp Khiêm trợ giúp, cô chỉ muốn dùng lực lượng của chính mình để thủ hộ giang sơn mà Dương Thiên đã vất vả đánh rớt xuống.
“Tôi thừa nhận đã có ý nghĩ lợi dụng cậu, tôi thực xin lỗi!” Hồi lâu, Hắc Quả Phụ Cơ Văn chậm rãi mở miệng nói, “Bất quá, tôi không cần sự trợ giúp của cậu, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi sẽ do tôi giải quyết.”
Nói xong, Hắc Quả Phụ Cơ Văn lẳng lặng nhìn Diệp Khiêm, nhưng mà hắn giống như không có nghe thấy bất cứ cái gì, vẫn vùi đầu ăn giống như trước. Chuyện này để cho hai gã bảo tiêu bên cạnh Hắc Quả Phụ Cơ Văn phẫn nộ, sắc mặt ngưng tụ, bọn họ vừa muốn nói chuyện, Hắc Quả Phụ Cơ Văn liền cuống quít phất tay ngăn cản. Thế nhưng mà, Diệp Khiêm tựa hồ đã như nhìn thấu ý nghĩ của bọn họ, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu trừng bọn họ, ánh mắt lăng lệ ác liệt của Diệp Khiêm giống như thanh đao đang đâm vào lòng bọn họ, làm cho toàn thân bọn họ run lên vì sợ hãi.
Một màn này, Chu Nguyên nhìn thấy rõ ràng, trong nội tâm âm thầm kêu một tiếng, “Thật là lợi hại!” Chỉ với một ánh mắt, đã làm cho đối thủ sợ hãi, dưới loại khí thế này thì có mấy ai dám cùng Nhị thiếu gia tranh đấu.
Diệp Khiêm lại cúi đầu xuống, ăn phần cơm trước mặt mình, sau khi ăn xong mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thân thể ngã ra sau này tựa vào lưng ghế, lấy khăn giấy chậm rãi lau miệng của mình. Sau khi ném đi khăn giấy, ánh mắt của Diệp Khiêm nhìn Hắc Quả Phụ Cơ Văn, thản nhiên nói: “Tôi nghĩ bà chủ Cơ nghĩ sai rồi, tôi căn bản cũng không có ý định giúp cô.”
Hắc Quả Phụ Cơ Văn có chút sửng sốt, sau đó liền nói: “Như vậy là tốt nhất.”
Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà, nói: “Bất quá, tôi vẫn phải nói với cô một tiếng. Kể từ ngày hôm nay trở đi, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi là con mồi của tôi, cô tốt nhất đừng có nhúng tay vào chuyện giữa tôi cùng hắn.”
Chu Nguyên kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, hoàn toàn không hiểu hắn có ý gì. Vừa mới nói không giúp Cơ Văn, nhưng bây giờ lại nói những lời này, không phải rõ ràng là đang giúp Cơ Văn sao. Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, hiển nhiên cũng bị thái độ của hắn làm cho cô có cảm giác như bị lọt vào trong sương mù. Hắn mặc dù nói giống như là đang cảnh cáo cô, nhưng ý tứ bên trong lại phi thường rõ ràng, đây là một loại biến tướng trợ giúp cô a.
“Thực xin lỗi, tôi mặc kệ chuyện giữa cậu cùng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chuyện, bất quá cậu cũng không thể ngăn cản tôi đối phó Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi.” Hắc Quả Phụ Cơ Văn quật cường nói.
Mộng, Chu Nguyên triệt để mộng rồi, hoàn toàn không hiểu hai người bọn họ đến cùng là đang có ý gì. Thoạt nhìn thì giống như là Diệp Khiêm đang muốn trợ giúp Hắc Quả Phụ Cơ Văn, nhưng mà Hắc Quả Phụ Cơ Văn lại không muốn nhận sự giúp đỡ của hắn. Cười khổ một tiếng, Chu Nguyên cúi đầu ăn cơm, loại chuyện này hắn nhìn không thấu a.
“Tùy tiện, chẳng qua nếu như cô làm ảnh hưởng đến chuyện của tôi, thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo.” Diệp Khiêm thản nhiên nói.
“Tôi thừa nhận cậu là mãnh long sang sông, nhưng cho dù là cường long cũng không áp nổi địa đầu xà, đến lúc đó nếu có chỗ nào đắc tội cậu, thì còn hi vọng cậu Diệp đừng trách móc.” Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói.
Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện ra nụ cười tà, cũng không có nói gì. Quay đầu nhìn Chu Nguyên, hỏi: “Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi!”
Chu Nguyên cuống quít lau miệng, gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền. “Bữa cơm này để tôi mời!” Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói.
“Không cần, tôi và cô cần phải phân chia rõ ràng, tôi không muốn thiếu nợ cô một cái nhân tình, nếu lỡ sau này tôi và cô có mâu thuẫn gì thì tôi sẽ mềm lòng.” Diệp Khiêm thản nhiên nói. Sau đó nhìn Chu Nguyên, Chu Nguyên cuống quít trả tiền cơm, sau đó hai người liền đi ra khỏi quán cơm.
Rắn chung quy vẫn là rắn, cho dù gắn trên đầu nó cặp sừng và thêm móng vuốt thì nó cũng không thế biến thành rồng được. Diệp Khiêm tư xem bản thân là một đầu mãnh long sang sông, có thể hô phong hoán vũ, không phải là thứ mà những con rắn rít địa phương có thể so sánh được. Diệp Khiêm quả thật có ý nghĩ trợ giúp Hắc Quả Phụ Cơ Văn, nhưng nguyên nhân cũng không phải bởi vì Hắc Quả Phụ Cơ Văn, cũng không phải bởi vì Vân Loan, nếu như nhất định phải nói nguyên nhân là gì thì Diệp Khiêm có cảm giác hắn là vì Dương Thiên.
Diệp Khiêm mặc dù chưa có nhìn thấy Dương Thiên bao giờ, nhưng trong lòng Diệp Khiêm vẫn rất bội phục hắn, nếu có cơ hội, Diệp Khiêm còn muốn đi đến phần mộ của Dương Thiên tế bái.
Vừa đi ra khỏi quán cơm, liền trông thấy Loan Hào mang theo một đám người hùng hổ đi tới, trên đầu của hắn đang quấn băng y tế. Khuôn mặt thì chổ đen chổ trắng làm cho người khác đặc biệt chú ý. Chu nguyên hơi sững sờ, cuống quít chắn trước mặt Diệp Khiêm.
Có năng lực hay không là một chuyện, có tâm bảo vệ hay không lại là một chuyện khác.
Cơ Vân vẫn luôn nhìn Diệp Khiêm rời đi, nên cũng nhìn thấy một màn này, không khỏi có chút sửng sốt. Cô đương nhiên biết rõ Loan Hào rồi, chỉ là cô có chút không rõ Diệp Khiêm làm sao lại đi trêu chọc Loan Hào, chẳng lẽ Diệp Khiêm đã bắt đầu ra tay đối phó Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi rồi sao? Hoặc là hắn đang muốn hướng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi thị uy?
“Bà chủ, có muốn tôi hỗ trợ bọn họ hay không?” Một gã bảo tiêu hỏi.
Nhẹ lắc đầu, Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói: “Không cần, tôi cũng muốn nhìn người mà Vân Lão nói giống như thần, rốt cuộc sẽ có năng lực gì.” Tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Hắc Quả Phụ Cơ Văn đã biết rõ kết quả của Loan Hào. Chuyện này còn phải suy nghĩ sao? Vừa rồi Diệp Khiêm chỉ bằng một ánh mắt liền làm cho hai gã bảo tiêu của cô phát run, chuyện đó Hắc Quả Phụ Cơ Văn đã nhìn thấy tận mắt a.
Diệp Khiêm nhẹ nhàng dùng tay đẩy Chu Nguyên ra, hỏi: “Có sợ không?”
“Sợ cái gì, trường hợp như vậy em thấy nhiều rồi.” Chu Nguyên nói, “Nhị thiếu gia, cậu yên tâm đi, coi như là mất mạng, em cũng sẽ bảo hộ cậu.”
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: “Tâm ý của mày tao nhận, bất quá mày hãy tự chiếu cố tốt bản thân a, đừng có để mất mạng vì bọn côn đồ này thì không đáng.” Sau đó có chút thở dài, nói: “Mịa, lão tử vừa cơm nước xong xuôi, còn chưa có tiêu hóa, đúng là lũ trẻ trấu. Haiz.”
Chu Nguyên sững sờ, không khỏi đổ mồ hôi hột. Hắn đã từng nghe Vương Hổ nói về chiến tích của Diệp Khiêm, một người đánh mười mấy tên côn đồ giống như đang dạo chơi, hắn trước kia còn không có tin những lời này, bất quá bây giờ nhìn thấy vẻ mặt trấn định của Diệp Khiêm, cũng không thể không tin.