Nếu như đối mặt với đám lưu manh mà Diệp Khiêm lại cảm thấy sợ hãi vậy thì danh hiệu Lang Vương của hắn có thể ném đi rồi. Lúc đối mặt với sự tra khảo tàn khốc của CIA nước Mỹ, Diệp Khiêm đều không có nhíu mày một lần; lúc đối mặt với mấy chục quân nhân chuyên nghiệp, Diệp Khiêm cũng đều không có sợ hãi qua, hiện tại đối mặt với lũ trẻ trấu này thì hắn làm gì biết sợ hãi.
Tuy Diệp Khiêm có vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng Chu Nguyên thì lại không được như thế, trước mặt hắn có hơn 20 người, hơn nữa bọn chúng còn có vũ khí. Nếu trước kia Chu Nguyên gặp phải tình huống như vậy, thì hơn phân nửa hắn sẽ chọn chạy trốn, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt nha. Tuy Hắc Quả Phụ Cơ Văn đã nói không để cho hai gã bảo tiêu nhúng tay vào, nhưng cô cũng đã sớm chuẩn bị tốt rồi, nếu như Diệp Khiêm ứng phó không được thì cô sẽ ra tay cứu giúp. Mặc dù hiện tại mối quan hệ giữa cô cùng hắn cũng không phải là đồng minh, nhưng vì cùng có chung kẻ thù là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, nên cô cũng không hy vọng Diệp Khiêm xảy ra bất trắc gì. Bất quá, chuyện làm cho Hắc Quả Phụ Cơ Văn cảm thấy hứng thú nhất chính là, dưới tình huống như vậy, Diệp Khiêm sẽ làm như thế nào để giải quyết chuyện này. Nhìn tư thế của hắn, hình như là không có ý định chạy trốn, ngược lại giống như muốn chơi lớn một lần a.
Hắc Quả Phụ Cơ Văn đã từng gặp qua tình huống như vậy, cô đã từng bị rất nhiều người vây công, cho dù bình tĩnh như thế nào thì vẫn không thể không cùng người khác liều mạng.
“Nhớ kỹ, chút nữa mày cũng đừng có hạ thủ lưu tình, nếu không người chịu thiệt chính là mày.” Diệp Khiêm nhìn Chu Nguyên dặn dò. Muốn sinh tồn trong giới giang hồ phải biết ngoan độc, lúc ra tay thì phài dồn đối thủ vào trong chỗ chết, tuyệt đối không thể nhân nhượng, nếu không người chết sẽ là mình.
Chu Nguyên gật đầu, đáp ứng.
Kỳ thật, một mình Diệp Khiêm cũng có thể giải quyết hết lũ trẻ trấu này rồi, chẳng qua nếu như không cho Chu Nguyên kinh nghiệm chém giết, thì hắn vĩnh viễn cũng không cách nào phát triển được. Tốt nhất, là phải để cho Chu Nguyên giết chết những người xấu xa, như vậy mới có thể kích phát khí thế bên trong người hắn ra bên ngoài.
Loan Hào có hai mươi mấy tiểu đệ ở sau lưng, cho nên lá gan của hắn cũng lớn hơn. Hắn nguyên bản chính là một kẻ mãng phu, ngang ngược càn rỡ, nếu như không phải hắn có một người cha tốt, thì hắn đã sớm chết ở đầu đường xó chợ rồi. Tuy cha của hắn là kiêu hùng nhưng hắn lại không có kế thừa được bất cứ bản lĩnh gì của cha hắn, hắn chính là một tên phế vật.
“Đjxmm~, không nghĩ tới mày lại không có trốn đi.” Loan Hào tức giận mắng một câu. Kỳ thật, hắn thật đúng là không có nghĩ tới sẽ gặp Diệp Khiêm ở đây, theo như ý nghĩ của hắn, chỉ sợ Diệp Khiêm đã sớm trốn đi rồi, hắn mang theo những người này đến đây chỉ là vì muốn gây phiền toái cho quán cơm mà thôi, thuận tiện xảo trá một số tiền. Về phần Diệp Khiêm, hắn sẽ phái người nghe ngóng tin tức, hắn tin tưởng Diệp Khiêm sẽ chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Thế nhưng mà, lại không nghĩ rằng Diệp Khiêm vậy mà không có chạy trốn, làm cho hắn có chút kinh ngạc, bất quá hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, nếu đã gặp được Diệp Khiêm thì hắn quyết định giải quyết Diệp Khiêm luôn miễn cho hắn lại chạy trốn.
Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà, Loan Hào vừa mới nói xong, Diệp Khiêm liền một cước đạp tới. Cùng loại người này nói lý là vô dụng, dùng vũ lực chinh phục hắn mới là biện pháp tốt nhất. Một cước này, Diệp Khiêm ra tay cũng không còn nhẹ giống như vừa rồi, chỉ nghe “Răng rắc” vài tiếng, xương sườn của Loan Hào đã đứt gãy vài cây, thân thể của hắn bay ngược ra bên ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
Diệp Khiêm đã ra tay, Chu Nguyên cũng không thể lười biếng, tranh thủ thời gian liền xông tới. Một quyền nện trên thân một tên nhóc, thuận tay giật lấy thanh mã tấu trong tay hắn. Tuy thời gian hắn học võ cùng Diệp Khiêm không dài, nhưng trước kia hắn thường xuyên đánh nhau, cho nên thân thủ cũng khá tốt. Bất quá, người phương nam, dù sao cũng không có cao lớn và cường tráng như người phương bắc, Chu Nguyên rất nhanh liền ở vào thế hạ phong. Chu Nguyên cũng không có suy nghĩ nhiều, hắn chỉ nhớ rõ lời mà Diệp Khiêm đã nói, lúc ra tay phải hung ác, nếu không người bị hại sẽ là hắn. Hai mắt của Chu Nguyên đỏ rực giống như ánh mắt của dã thú.
Nhìn thấy biểu hiện của hắn như vậy, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, không tệ, hắn muốn chính là loại ánh mắt này, ánh mắt giống như của dã thú hung tàn, ánh mắt muốn thôn phệ đối thủ. Những tên trẻ trấu còn lại cũng không ngu ngốc, rõ ràng nhìn ra thân thủ của Diệp Khiêm vô cùng cường hãn, phàm là người tới gần hắn, cơ hồ đều bị hắn đánh ngất đi, nên bọn họ cũng không dám tiến lại gần hắn, cho nên cả bọn đều hướng Chu Nguyên nhào tới.
Chuyện này làm cho Chu Nguyên càng thêm khổ, hắn đối phó ba người thì đã có chút khó khăn rồi, lúc này toàn bộ lũ trẻ trấu đều hướng hắn đánh tới, hắn làm sao chịu nỗi. Không bao lâu, trên người hắn đã có thêm mấy đạo vết thương. Máu tươi từ trên người chảy ra ướt đẫm hết quần áo của hắn, rất nhanh quần áo của hắn đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Nhìn thấy đã không xê xích gì nhiều, Diệp Khiêm liền hét lớn một tiếng vọt tới, xuất ra quyền cước, chỉ nghe từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình của lũ trẻ trấy giống như là diều bị đứt dây bay ra ngoài.
Trong tiệm cơm, Hắc Quả Phụ Cơ Văn cùng hai gã bảo tiêu của cô triệt để ngây ngẩn cả người. Đối phó hơn 20 tên trẻ trấu, mà Diệp Khiêm giống như là đang chơi đùa, quá đơn giản. “Đây là thực lực của lính đánh thuê sao?” Hắc Quả Phụ Cơ Văn âm thầm thầm nghĩ.
Công phu, Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng có học qua một chút, là Dương Thiên tự mình dạy cô, nhưng ở trước mặt Diệp Khiêm, cô giống như là một đứa bé, hoàn toàn không có tư cách so sánh. Mà ngay cả Dương Thiên, hắn cũng chỉ dựa vào sự tàn nhẫn làm cho người sợ hãi, chứ thân thủ cũng không có bằng Diệp Khiêm.
Chỉ ngắn ngủn vài phút mà thôi, mà hơn 20 tên trẻ trấu đã toàn bộ nằm trên mặt đất. Trên người Chu Nguyên có vài vết đao, máu tươi đang chảy ra ngoài, bất quá hắn vẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt đỏ rực của hắn cũng không có tiêu tán. Diệp Khiêm nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Tốt rồi, không có việc gì rồi, buông lỏng đi!”
Chu Nguyên nhìn Diệp Khiêm, khí thế trên người dần dần tiêu tan. Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: “Nếu như lúc nào cũng khẩn trương, thì sẽ rất mệt mỏi. Phải học được buông lỏng, cho dù là đối mặt thiên quân vạn mã, cũng muốn bảo trì thanh tỉnh, đừng để cho tâm tình của mình khống chế mình.”
Nhẹ gật đầu, Chu Nguyên thả thanh mã tấu trong tay xuống đất.
Diệp Khiêm chậm rãi đi đến trước mặt Loan Hào, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt của hắn, nói: “Tao gọi là Diệp Khiêm, khiêm của khiêm tốn, nhớ kỹ, về sau đừng để tao nhìn thấy mày, nếu không tao gặp một lần sẽ đánh một lần!”
Lúc này Loan Hào giống như là bóng da xì hơi, đâu còn có vẻ hung hăng càn quấy như vừa rồi. Bất quá, chuyện này cũng không đại biểu hắn sẽ bỏ qua chuyện này, phần mặt mũi này nếu như hắn không tìm trở về, thì sau này hắn làm sao có thế lăn lộn ở Đông Bắc? Không những là hắn, chỉ sợ ngay cả mặt mũi của cha hắn cũng bị mất a.
Diệp Khiêm không có hỏi hắn là ai, cũng không muốn biết hắn là ai, đối với Diệp Khiêm mà nói, chuyện này bất quá chỉ là một ma sát nhỏ mà thôi, hắn căn bản cũng không có để ở trong lòng. Mục tiêu của hắn, là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, là người dám bảo vệ Đường Duy Hiên, chiếm đoạt Huyết Lãng, hơn nữa còn công nhiên khiêu chiến hắn.
Loan Hào không nói gì, cũng không dám nói lời nào, toàn thân có chút phát run, bất quá ánh mắt vẫn rất ngạo mạn. Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nụ cười của hắn làm cho Loan Hạo có phát lạnh. Bỗng nhiên, Diệp Khiêm thu lại bộ dáng tươi cười, một quyền hung hăng đập xuống dưới. Đầu của Loan Hào giống như là trái dưa hấu bị đập nát, nước ở bên trong lập tức chảy ra ngoài, hôn mê tại chỗ.
“Tao ghét nhất là ai dùng loại ánh mắt này nhìn tao, Đcm!” Diệp Khiêm nói xong, dùng áo của Loan Hào lau sạch sẽ vết máu trên tay, chậm rãi đứng lên, giậm chân một cái sau đó hướng xe của mình đi đến.
Hắc Quả Phụ Cơ Văn triệt để ngây ngẩn cả người, trong nội tâm của cô cảm thấy sợ hãi, cô rõ ràng trông thấy, khối đá cẩm thạch nơi mà Diệp Khiêm vừa mới giậm chân đã bị vỡ vụn. Hắn đang cảnh cáo cô sao? Hắc Quả Phụ âm thầm thầm nghĩ.
“Hai người cảm thấy thế nào?” Hắc Quả Phụ Cơ Văn nhìn hai gã bảo tiêu bên cạnh hỏi. Hai người này là người đi theo Dương Thiên lúc trước, là thủ hạ đắc lực nhất của Dương Thiên. Một người là đội trưởng đội võ thuật, đã từng đạt được chức quán quân võ thuật ở tỉnh; một người là quân nhân xuất ngũ, đã từng là cao thủ cận chiến trong quân đội.
Hai người lắc đầu, nói: “Cao thủ!” Bọn hắn tuy có thể dọn dẹp lũ trẻ trấu này, nhưng không cách nào làm được giống như Diệp Khiêm vậy, giậm chân một cái liền làm cho đá cẩm thạch vỡ vụn.
Nhìn thấy xe của Diệp Khiêm đã đi xa, Hắc Quả Phụ Cơ Văn không khỏi lâm vào một mảnh trầm tư. Cô biết rõ, cú giậm chân kia là Diệp Khiêm hướng cô cảnh cáo. Cô có chút không rõ ý tứ của Diệp Khiêm, nghe những lời mà hắn nói vừa rồi, thì rõ ràng là hắn đã chuẩn bị ra tay với Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, hắn rõ ràng đang giúp cô, nhưng lại giả trang ra một bộ dạng rất thanh cao, giống như giữa hắn và cô không có bất cứ quan hệ gì.
Có chút trầm ngâm một lát, Hắc Quả Phụ Cơ Văn sau khi trả tiền cơm, liền cùng hai gã bảo tiêu cất bước đi ra ngoài. Lúc đến cửa ra vào, cô quay đầu nhìn Loan Hào, có chút thở dài, tên nhóc kia cho dù đưa đến bệnh viện chữa trị, thì cũng sẽ trở thành kẻ ngu a? Một quyền vừa rồi của Diệp Khiêm cũng không có nhẹ ah.
Cú giậm chân kia là Diệp Khiêm hướng Hắc Quả Phụ Cơ Văn chứng minh, hắn là mãnh long sang sông, không phải rắn rít địa phương có thể so sánh. Cũng muốn Hắc Quả Phụ Cơ Văn thu hồi lại tâm tư của mình, ngoan ngoãn đi thủ hộ giang sơn mà Dương Thiên đã thật vất vả đánh rớt xuống là được, còn về phần Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi thì hắn sẽ giải quyết.
Nhìn Chu Nguyên bên cạnh, Diệp Khiêm nói: “Để tao đưa mày đi bệnh viện!”
“Nhị thiếu gia, em không sao, đợi tí nữa sau khi trở về khách sạn, em mua chút bông băng thuốc đỏ bôi lên một chút là được rồi.” Chu nguyên nói. Hắn sợ đi tới bệnh viện, sẽ đưa tới phiền toái, cho nên mới không muốn đi.
“Đồ ngốc, vạn nhất vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Thân thể là tiền vốn cách mạng, tuy hiện tại mày thấy không sao, nhưng nếu không chữa trị thì sau này mày sẽ phải hối hận.” Diệp Khiêm nói, “Đừng nói nữa, tao sẽ đưa mày đi bệnh viện. Không có chuyện gì đâu!”