Diệp Khiêm suy đoán không có sai, có lẽ giống như Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã từng nói, trên cái thế giới này người hiểu rõ hắn nhất, thủy chung vẫn là Diệp Khiêm. Diệp Khiêm là bằng hữu tri kỷ cuối cùng của hắn, cũng là địch nhân lớn nhất của hắn.
Tại thời điểm hội nghị lính đánh thuê thế giới cử hành, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe mang theo quân đoàn Tử Vong của hắn hướng tời địa điểm tổ chức hội nghị này. Những kẻ này hoàn toàn không có bất kỳ tư tưởng nào, không biết đau khổ là gì, nhưng lại có sức chiến đấu cường đại để cho người khác khiếp sợ.
Tất cả tổ chức lính đánh thuê trên thế giới đối với hội nghị lần này vô cùng khẩn trương, cho nên ở bên ngoài đã bố trí rất nhiều nhân thủ, phòng bị có người nào đó xâm nhập. Nhưng mà, dưới sự dẫn dắt Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, một đường tấn công thế như chẻ tre, không có phát ra một tiếng động nào đã tiến vào trong nơi diễn ra hội nghị.
“Người nào?” Tu La nhạy cảm nhận ra địch nhân xâm nhập, liền lớn tiếng hỏi. Bất quá, tiếng nói vừa mới thốt lên, một viên đạn đã được hắn bắn qua, nơi này cấm bất luận kẻ nào tiến vào, mặc kệ đối phương là địch nhân hay là bằng hữu, Tu La cũng sẽ giết chết họ mà không có bất kỳ do dự nào.
Nhưng mà, để cho Tu La giật mình chính là, hắn rõ ràng đã bắn xuyên qua trái tim đối phương, đối phương lại vẫn có thể vọt tới bên cạnh hắn. Tu La không dám do dự, dao găm trong tay hướng cổ họng đối phương vạch tới, đối phương rốt cục bởi vì trái tim đình chỉ đập, nên chậm rãi té xuống. Nhưng mà, một màn này để cho Tu La giật mình không thôi, đối phương giống như căn bản không biết đau đớn là gì.
“Thủ lĩnh, có địch nhân xâm lấn!” Tu La cũng không dám suy nghĩ nhiều rồi, mở miệng kêu lên.
Lập tức, bên trong liền hỗn loạn, tất cả thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê tổ chức đều bối rối. “Chu Chí, chuyện này có phải là âm mưu của ngươi hay không, ngươi muốn đem chúng ta một mẻ hốt gọn sao?” Đằng Tỉnh Thiên Hương phẫn nộ nói.
Chu Chí vẻ mặt vẫn như cũ nói: “Ta nên nói ngươi chỉ số thông minh thấp, hay là nên nói ngươi cố ý nhằm vào ta? Ngươi không có nghe thấy lời nói vừa rồi là người của ta nói sao? Nếu như ta muốn đem các ngươi một mẻ hốt gọn, cần gì phải thông tri các ngươi?”
Đằng Tỉnh Thiên Hương cũng biết đây là sự thật, mới vừa rồi bất quá chỉ là lời nói lúc khẩn trương của nàng mà thôi, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Chí, Đằng Tỉnh Thiên Hương nhìn hai người sau lưng nói: “Chúng ta đi!” Nói xong, cất bước hướng dưới lầu đi đến.
Các thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê còn lại, cũng đều dưới sự yểm hộ của thủ hạ bắt đầu rút lui khỏi nơi diễn ra hội nghị. Y Tác Nhĩ Đức cũng rất nhanh hướng ra ngoài rút lui, nơi đây không phải nơi có thể ở lâu, bất kể bên ngoài là người nào xâm lấn, đều phải mau chóng ly khai khỏi nơi này. Hơn nữa, Y Tác Nhĩ Đức còn muốn đi liên hệ Diệp Khiêm, muốn biết rõ đến cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng súng bên ngoài đã vang lên, những thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê dưới sự yểm hộ của thủ hạ bắt đầu rút lui khỏi nơi diễn ra hội nghị. “Thủ lĩnh, chúng ta cũng rút lui a, địch nhân sắp tấn công tới nơi này.” Tu La đi tới, nhìn Chu chí nói.
Nhẹ gật đầu, Chu chí đứng lên, chậm rãi đi ra bên ngoài.”Biết rõ là người nào sao?” Chu Chí vừa đi, vừa hỏi.
“Người tới ta cũng không nhận ra, tin tưởng người phía sau màn cũng không có hiện thân. Bất quá ta rất kỳ quái, những người kia giống như không biết sợ đau đớn là gì.” Tu La hồi đáp.
Lông mày của Chu Chí có chút nhíu lại, lẩm bẩm nói: “Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, ngược lại so với anh trai của hắn thông minh hơn rồi.”
Lúc Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đi đến nơi tổ chức hội nghị, lông mày có chút nhíu lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, lẩm bẩm nói: “Chu Chí, ngươi ngược lại chạy rất nhanh ah.”
Mà ở thời điểm này, Diệp Khiêm đã mang theo thành viên Nanh Sói lái xe chạy đến. “Lão đại, ngươi nói Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe sẽ đánh lén hội nghị lính đánh thuê thế giới?” Lãnh Nghị có chút không dám tin tưởng nói.
“Ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, cũng không dám xác định.” Diệp Khiêm nói.
“Lão đại, ngươi yên tâm đi, cho dù Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe tấn công hội nghị lính đánh thuê thế giới, cũng không thể nào thành công, nơi đó có trọng binh canh gác, hơn nữa những thủ lĩnh lính đánh thuê kia cũng không phải ngững kẻ ăn chay. Nhiều người như vậy, nếu như ngay cả một tên Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đều thu thập không được, bọn hắn cũng quá vô dụng rồi.” Lãnh Nghị nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: “Lãnh Nghị, Tinh Thần đã mất, từ đây về sau mọi chuyện nơi đây sẽ do ngươi phụ trách. Ngươi vẫn không hiểu Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe a, trên thế giới này sẽ không có chuyện hắn không dám làm, ta nghĩ, hắn cũng sẽ không đem những thủ lĩnh lính đánh thuê để vào mắt.”
Lãnh Nghị như có điều suy nghĩ gật đầu, nói tiếp: “Lão đại, chuyện Tử Lang ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào?”
Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm nói: “Chuyện này ta cũng hiểu là rất phiền toái, bất kể như thế nào bọn hắn cũng là huynh đệ Nanh Sói, cũng đã từng vì Nanh Sói mà chảy máu. Ai, có thể tha thì tha a, ta nhớ được lời sư phụ đã nói với ta, nếu có thể không giết thì đừng giết.”
Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, hoàn toàn chính xác, mặc kệ Chu Chí phạm vào sai làm gì, chuyện này cùng với thành viên Tử Lang không có quan hệ, bọn hắn dù sao đều từng vì Nanh Sói đổ máu qua.
Đang khi nói chuyện, bất tri bất giác đã đến nơi tổ chức hội nghị lính đánh thuê thế giới, nhìn thấy thi thể ở khắp nơi, Diệp Khiêm không khỏi chấn động, nói: “Xem ra chúng ta đã tới chậm.” Xe vừa dừng lại, mấy viên đạn liền bắn qua, Diệp Khiêm cùng Lãnh Nghị chấn động, cuống quít cúi đầu né tránh. Không do dự chút nào, nhanh chóng cầm lấy súng máy quét tới.
Nơi này chính là địa bàn Nanh Sói, có chính phủ ủng hộ, hỏa lực của Nanh Sói ở đây rất cường hãn. Hơn mười thành viên Nanh Sói được Diệp Khiêm mang đến nhanh chóng đầu nhập trong chiến đấu, Diệp Khiêm không có tiếp tục cùng quân đoàn Tử Vong của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đối chiến, cùng Lãnh Nghị che chở lẫn nhau hướng bên trong nơi diễn ra hội nghị đi đến.
Trên lầu, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe trông thấy Diệp Khiêm hướng trên lầu đi tới, khóe miệng có chút hiện ra bộ dáng tươi cười, lẩm bẩm nói: “Diệp Khiêm, hiện tại còn không phải lúc hai chúng ta gặp mặt, chờ ta giải quyết Chu Chí sẽ gặp ngươi sau.” Nói xong, nhìn thoáng qua đám thủ hạ bên cạnh, nói: “Các ngươi đi ngăn cản bọn hắn, bất quá nhớ kỹ, không cho phép các ngươi động đến tên đầu lĩnh kia. Hắn là của ta!”
“Vâng!” Thủ hạ của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lên tiếng, nhanh chóng từ trên lầu đi xuống.
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có chút nở nụ cười, quay người theo một phương hướng khác rời khỏi. Hắn cũng không có dẫn bất kỳ người đi theo, một mình hướng phương hướng Chu Chí rời đi đuổi theo, bên người Chu Chí cũng chỉ có Tu La mà thôi, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng không cần kiêng kị hắn. Nhớ tới Chu chí, trong ánh mắt Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe phát ra trận trận sát ý.
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe vừa rời đi, Diệp Khiêm cùng Lãnh Nghị liền đi tới, nhìn thấy phòng họp trống không, lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, bất quá trong nội tâm cũng an tâm một chút. Ít nhất, tại đây không có một cỗ thi thể nào, chuyện này đã nói lên những thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê kia đã an toàn rời đi.
Lãnh Nghị nhìn lướt qua bốn phía, nhìn thấy ly cafe còn bốc hơi nóng, nói: “Lão đại, xem ra bọn họ chỉ mới rời đi mà thôi.”
Diệp Khiêm nhìn lướt qua, nói: “Lãnh Nghị, ngươi ở chỗ này phụ trách giải quyết những người kia, ta đuổi theo!”
“Lão đại, để ta đi cùng với ngươi. Nơi này đã có các huynh đệ khác lo sẽ không có vấn đề gì, ta rất lo lắng cho ngươi.” Lãnh Nghị nói.
Diệp Khiêm mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lãnh Nghị, nói: “Đây là chuyện giữa ta cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, các ngươi đều không được xen tay vào, hãy để ta tự mình giải quyết a.”
Nhìn thấy ánh mắt dút khoát của Diệp Khiêm, Lãnh Nghị nhẹ gật đầu. Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, dưới sự yểm hộ của Lãnh Nghị, nhanh chóng đuổi theo.
Y Tác Nhĩ Đức cũng không có một mình thoát đi, mà là sau khi Chu Chí rời đi, liền đi theo đuôi Chu Chí. Hắn thủy chung lo lắng cho Diệp Khiêm, hắn muốn tìm Chu Chí để hỏi cho rõ Diệp Khiêm ở nơi nào. Bằng hữu của Y Tác Nhĩ Đức không nhiều lắm, mà Diệp Khiêm lại là một người trong đó.
Lúc trước Y Tác Nhĩ Đức nhận được một cái nhiệm vụ, phải đi hiệp trợ chính phủ Thái Lan tiêu diệt một đội du kích địa phương. Vốn loại chuyện này, căn bản không cần hắn tự thân xuất mã, dù sao thành viên lính đánh thuê Nam Phi rất nhiều, hắn cũng không cần phải chuyện gì cũng tự thân đi làm. Nhưng mà, quanh năm ở tổng bộ, rỗi rãnh nên cảm thấy buồn chán, hắn xuất thân là lính đánh thuê nếu không có trận chiến để đánh, thì đối với hắn quả thực là một loại tra tấn.
Vì vậy, Y Tác Nhĩ Đức cũng không để ý đến sự phản đối trong tổ chức, dứt khoát đem thủ hạ đi Thái Lan. Nhưng mà, ai cũng không ngờ, có thể bởi vì nguyên nhân khí hậu không quen, Y Tác Nhĩ Đức cùng thủ hạ đều bị tiêu chảy, mỏi mệt không chịu nổi, sức chiến đấu tự nhiên là giảm bớt rất nhiều. Về sau, lại không cẩn thận bị trúng quỷ kế của địch nhân, bị địch nhân bao vây, nếu như không phải Diệp Khiêm vừa vặn mang theo thành viên Nanh Sói cũng đi phụ cận chấp hành nhiệm vụ, vừa vặn gặp phải hắn thì hắn đã chết rồi.
Cho nên, Y Tác Nhĩ Đức đối với Diệp Khiêm một mực cảm ơn, về sau lại trợ giúp Diệp Khiêm chiếm được hai mỏ quặng kim cương ở Nam Phi, bất quá trong nội tâm hắn vẫn cảm thấy thiếu nợ Diệp Khiêm rất nhiều. Hai người thời gian dần trôi qua đã trở thành bằng hữu, Nanh Sói cùng Nam Phi đã trở thành đồng minh.
Chu Chí cũng không có bao nhiêu bối rối, không nhanh không chậm hướng tổng bộ Nanh Sói đi đến. Nơi này là một mảnh sa mạc, bởi vì đi vội vã, hơn nữa ô tô ở chỗ họp đã bị Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe phá hư, Chu Chí không thể không cùng Tu La đi bộ hướng trung tâm chợ đi đến.
“Thủ lĩnh, ta vừa mới liên hệ với những thành viên Tử Lang khác, nhưng lại không thể liên lạc được. Thủ lĩnh, tổng bộ có thể xảy ra vấn đề gì không? Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có phải đã tấn công tổng bộ?” Tu La có chút khẩn trương nói.
Chu Chí cười lạnh một tiếng, nói: “Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe mặc dù thân thủ cao cường, nhưng cũng không có khả năng nhanh như vậy đã công phá Nanh Sói. Ta nghĩ, vị Lang Vương kia của chúng ta đã trở về, hảo tiểu tử, đúng là ra đòn nhanh như ánh chớp a.”
Tu La toàn thân run lên, nói: “Thủ lĩnh, ngươi nói huynh đệ Tử Lang là bị Lang Vương nhốt lại hả? Vậy xem ra chúng ta cũng không thể trở về nữa rồi.”
Chu Chí cười cười, nói: “Vì cái gì không thể trở về, chúng ta phải đi về. Cho dù hắn muốn đối phó ta, tối thiểu cũng phải cho ta một cái tội danh a? Hắn có thể cho ta mang tội gì đây?