Siêu Cấp Binh Vương

Chương 491: Chương 491: Mặc Long Đến Nước Nga




Tắm rửa xong đi ra, Diệp Khiêm đem chi phiếu móc ra cùng Lâm Phong ăn đồng chia đủ. Mặc dù Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đều là loại người mê tiền, nhưng bọn hắn đối với tiền cũng không có khái niệm gì. Ví dụ như Diệp Khiêm mà nói, hiện tại chỉ dựa vào tài sản của tập đoàn Hạo Thiên, đã đủ để cho Diệp Khiêm ăn uống không lo cả đời rồi.

Trời vừa rạng sáng, liền có một gã thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tới gõ cửa. Trông thấy bộ dạng có chút lười biếng cùng phẫn nộ của Diệp Khiêm, gã thủ hạ kia có chút nơm nớp lo sợ, cuống quít nói: “Cậu Diệp, bên ngoài có một người tên là Mặc Long đến tìm cậu.” Bất quá, hắn dùng tiếng Nga để nói.

Diệp Khiêm mờ mịt nhìn hắn múa tay múa chân một hồi, cũng không có hiểu hắn nói cái gì, quay đầu lớn tiếng kêu lên: “Anh Lâm, tới hỗ trợ tôi phiên dịch một chút, tôi nghe không hiểu hắn nói cái gì a.”

“Mịa, mới sáng sớm không thể để cho tôi nghỉ ngơi một chút sao. Hắn nói ở bên ngoài có một người tên là Mặc Long đến tìm anh.” Lâm Phong phiền muộn lên tiếng, quay người lại ngủ tiếp. Tuy Lâm Phong có thói quen dậy sớm, thế nhưng cũng không có thức dậy sớm như vậy a? Trời còn chưa sáng, đã bị đánh thức nên hắn có chút tức giận.

“Mặc Long?” Diệp Khiêm có chút sửng sốt, có chút kinh ngạc, Mặc Long không phải đang bận tìm thành viên Mặc Gia hay sao, như thế nào lại chạy đến nước Nga. Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, vừa muốn nói chuyện, nhưng là nhớ tới người ở trước mặt cũng không hiểu hắn nói cái gì, đành phải lắc đầu, cất bước đi ra ngoài.

Ngôn ngữ không thông, thật sự chính là một chuyện rất phiền phức ah. Diệp Khiêm thầm nghĩ, sau này có nên mang theo một phiên dịch viên hay không, hay là đợi tới lúc tiếng Hán trở thành ngôn ngữ thông dụng trên toàn thế giới rồi lại đi ra nước ngoài.

Đi đến phòng khách dưới lầu, liền thấy Mặc Long ngồi ở trên ghế salon. Trông thấy Diệp Khiêm, Mặc Long cuống quít đứng lên, kêu lên: “Lão đại!”

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nhìn những thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu phất phất tay, để cho bọn họ lui ra ngoài. Sau đó hắn liền ngồi xuống đối diện Mặc Long, phất phất tay ý bảo Mặc Long cũng ngồi xuống, sau đó nói: “Mày không phải đang bận tìm thành viên Mặc Gia sao? Như thế nào lại đến nước Nga? Có phải bên Hoa Hạ đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Bên Hoa Hạ rất tốt, không có việc gì.” Mặc Long nói, “Tao tra được một chút tin tức liên quan tới thành viên Mặc Gia, cho nên mới tới nước Nga.”

“Thành viên Mặc Gia đang ở tại thành phố Murmansk?” Diệp Khiêm hiển nhiên lắp bắp kinh hãi.

“Tao cũng không chắc nữa, bất quá căn cứ tin tức mà tao điều tra được thì có một thành viên Mặc Gia đang ở tại thành phố Murmansk, là người đồng trang lứa với ông nội của tao.” Mặc Long nói.

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: “Người đó tên gọi là gì? Có cần tao hỗ trợ tìm kiếm hay không?”

“Tên của ông ấy là Trần Nhất.” Mặc Long nói, “Tao cũng chỉ biết ông ấy đang ở tại thành phố Murmansk, nhưng mà địa chỉ cụ thể thì tao không biết. Lần này tao tới tìm mày, là muốn mày để cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu phái người hỗ trợ tra một chút. Bọn họ là địa đầu xà, điều tra chuyện này chắc sẽ mau chóng có kết quả.”

“Không có vấn đề. Mày ở lại chỗ này đi, đợi khi tìm được Trần Nhất, mày đi qua là được. Mày đợi một chút, tao đi thay đồ, chút nữa lại trò chuyện.” Diệp Khiêm vừa nói vừa đứng dậy, đi lên lầu.

Mặc Long cũng cuống quít đứng lên. Đây đã là phản ứng bản năng của hắn rồi, không giống Lý Vĩ cùng Thanh Phong, nếu như là bọn họ tại tình huống như vậy chắc chắn sẽ không đứng lên, mà vẫn lười biếng tựa ở trên ghế sa lon, thoải mái nhàn nhã.

Lúc ăn bữa sáng, Diệp Khiêm đơn giản đem Mặc Long giới thiệu cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, chỉ nói tên của Mặc Long, cùng với Mặc Long là anh em của hắn. Tuy lời nói đơn giản, nhưng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu vẫn nghe ra, Mặc Long là thành viên Nanh Sói, vì vậy Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cũng thập phần khách khí.

Về phần Lâm Phong, sau khi nhìn kỹ Mặc Long, liền vùi đầu ăn phần ăn của mình, cũng không có nói gì. Dựa vào kinh nghiệm làm sát thủ nhiều năm của hắn, tự nhiên nhìn ra Mặc Long không phải là người đơn giản, khí thế trên người hắn không phải là người bình thường có thể so sánh được. Lâm Phong cũng càng thêm khẳng định, khó trách Nanh Sói có thể trở thành vương giả lính đánh thuê thế giới, đây không chỉ là công lao của một mình Diệp Khiêm, mà còn có công lao của những người thủ hạ trung thành và cường hãn của hắn.

Giống như Thất Sát có thể trở thành bá chủ giới sát thủ vậy, nếu như chỉ dựa vào một mình Lâm Phong thì khẳng định là không được, trọng yếu nhất vẫn là bên cạnh Lâm Phong có một đám huynh đệ đắc lực.

“Ông Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, tôi có một chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ một chút.” Sau khi giới thiệu xong, Diệp Khiêm nói tiếp.

“Cậu Diệp có chuyện gì thì cứ việc phân phó là được.” Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cung kính nói.

“Muốn nhờ ông tìm kiếm một người tại thành phố Murmansk.” Diệp Khiêm nói.

Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu không khỏi có chút sửng sốt, lập tức nói: “La chuyện này à? Không có vấn đề. Người mà cậu Diệp muốn tìm là ai?”

Diệp Khiêm nhìn Mặc Long, ý bảo hắn nói ra. Mặc Long nhẹ gật đầu, nói: “Là một người tên là Trần Nhất, đây là hình của ông ấy, năm nay ông ấy khoảng bảy mươi tuổi.” Mặc Long vừa nói vừa từ trong túi tiền móc ra một tấm ảnh chụp đưa tới.

Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tiếp nhận tấm hình nhìn một chút, nói: “Việc này không thành vấn đề, thành phố Murmansk không lớn, muốn tìm một người ở nơi này rất dễ dàng, nội trong hôm nay tôi sẽ tìm ra người này cho cậu.”

“Vậy tôi xin cám ơn ông trước.” Diệp Khiêm nói, “Phiền toái ông giải quyết chuyện này nhanh một chút a.”

“Như thế nào? Người này đắc tội cậu Mặc Long sao? Cậu Mặc Long yên tâm, cậu là anh em của cậu Diệp, thì cũng là anh em của tôi, tôi lập tức phái người đi bắt hắn cho cậu, đưa hắn đến đây để mặc cậu xử trí.” Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu vỗ vỗ bộ ngực của mình nói.

“Tâm ý của ông tôi xin lãnh nhận, bất quá ông ấy là trưởng bối của tôi, không phải là cừu nhân. Hi vọng lúc người của ông tìm được ông ấy thì không cần lộ diện, chỉ cần thông báo cho tôi là được rồi, tôi sẽ tự mình đi bái phỏng ông ấy.” Mặc Long nói.

“Không có vấn đề, chuyện này tôi sẽ phân phó xuống dưới.” Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu lên tiếng, sau đó hắn gọi một gã thủ hạ tới, nói: “Bảo các anh em tìm ra người này, nhớ kỹ, chớ kinh động đến hắn. Có tin tức của hắn thì lập tức trở về thông báo cho tôi.”

“Vâng!” Gã thủ hạ kia lên tiếng, sau đó cuống quít đi ra ngoài.

Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu là địa đầu xà, hôm nay thành phố Murmansk đã nằm trong sự khống chế của hắn, muốn tìm một người đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải là việc gì khó.

Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cùng Diệp Khiêm nói lời cáo từ, sau đó liền rời khỏi biệt thự. Tối hôm qua vừa mới tiêu diệt An Đông, còn có rất nhiều chuyện chờ Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đi xử lý, hắn tự nhiên không dám có chút lười biếng. Tuy hiện tại đã đánh bại An Đông, nhưng cũng không thể để cho bọn họ có cơ hôi tro tàn lại cháy a. Cho nên, vì để bảo đảm cục diện của thành phố Murmansk, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu không thể không dụng tâm nhiều hơn. Huống hồ, tuy hiện tại hắn có hơi chút mệt mỏi, nhưng sau này hắn sẽ có rất nhiều thời gian để hưởng thụ a.

Sau khi Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu rời đi, Diệp Khiêm lại đem Mặc Long giới thiệu cho Lâm Phong. Lúc biết nam nhân có khí tức âm nhu bên cạnh Diệp Khiêm là thủ lĩnh Thất Sát Lâm Phong, Mặc Long không khỏi lắp bắp kinh hãi. Lập tức rất lễ phép khách khí cùng Lâm Phong bắt chuyện, Lâm Phong cũng rất hiền hoà, chuyện này để cho Mặc Long có chút ngoài ý muốn. Trong suy nghĩ của Mặc Long, sát thủ đều là người có tính cách lạnh như băng, ít nói mới đúng, thật không nghĩ tới Lâm Phong lại hiền hoà như vậy.

Sau khi giới thiệu xong, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cũng rời khỏi biệt thự, đi liên hệ với thành viên của riêng bọn họ, nghe một chút tư liệu về Cáo Bắc Cực gần đây. Thời gian đối phó Cáo Bắc Cực đã lửa sém lông mày rồi, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cũng không dám có chút lười biếng, dù sao, Cáo Bắc Cực nói như thế nào cũng là tổ chức lính đánh thuê nhất lưu a, cho nên bọn họ phải thận trọng đối đãi.

Mặc Long tự nhiên là đi theo Diệp khiêm. Trên đường đi, Mặc Long đều im lặng, không nói lời nào, lông mày của hắn cũng một mực nhíu lại. Diệp Khiêm rất hiểu rõ tâm tư của hắn, tìm thành viên Mặc Gia lâu như vậy, nhưng đến bây giờ vẫn không có đầu mối gì, thật vất vả mới tìm được một người là Đỗ Liên Thành, lại không ngờ rằng hắn cũng không biết rõ thành viên Mặc Gia đang ở đâu, hơn nữa hắn còn có ý nghĩ giết chết Mặc Long.

Hôm nay, thiên tân vạn khổ lại tìm được tin tức của Trần Nhất, nên Mặc Long có chút khẩn trương. Mặc Gia có thể nói là nhà của Mặc Long, hơn nữa, Mặc Long cũng muốn biết rõ năm đó đến cùng dẵ xảy ra chuyện gì. Nếu như muốn cỡi bỏ những bí ẩn này, thì trước hết phải tìm được thành viên Mặc Gia.

Vỗ vỗ bả vai Mặc Long, Diệp Khiêm an ủi: “Mặc Gia đã có lịch sử mấy ngàn năm rồi, hơn nữa thành viên Mặc Gia cũng không nhiều, cho nên việc tìm kiếm sẽ có chút không dễ dàng. Chớ nhụt chí, có chí ắt làm nên.”

Mặc Long nhẹ gật đầu, nói: “Tao hiện tại cũng không biết Mặc Gia có còn tồn tại hay không nữa, nếu như có một ngày tao tìm được Mặc Gia, phát hiện rất nhiều chuyện cũng không giống như tao tưởng tượng, thì tao nên làm như thế nào?”

“Mặc Gia dù sao cũng là nhà của mày, mày phải tìm ra. Về phần sau khi tìm ra thì nên làm thế nào, thì chờ khi tìm được rồi hãy nói, hiện tại mày đừng phỏng đoán nữa, chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi.” Diệp Khiêm nói, “Hơn nữa, nếu như bây giờ mày bỏ cuộc, thì đợi đến lúc mày chết đi, mày sẽ cảm thấy rất tiếc nuối a.”

“Tao hiểu rõ, chỉ là tìm lâu như vậy, nhưng vẫn không biết Mặc Gia đang ở nơi nào, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút thất lạc.” Mặc Long nói, “Bất quá, tao sẽ không bỏ cuộc, tao nhất định phải biết rõ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có cha mẹ của tao, tao muốn biết bọn họ có còn sống hay không. Lão đại, cám ơn!!!.”

Diệp Khiêm có chút cười cười, vỗ vỗ bả vai Mặc Long, nói: “Đồ ngốc, chúng ta là anh em, cần gì phải nói cảm tạ a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.