Địa điểm diễn ra hội nghị là bên trong một quán cafe.
Lúc Diệp Khiêm cùng Mặc Long tới quán cafe, thì thành viên Nanh Sói đã chờ ở nơi đó. Trương Cơ Vĩ là thủ lĩnh tiểu đoàn lính đánh thuê Nanh Sói đến Nga lần này. Hắn từng là thành viên của CIA nước Mỹ, thế nhưng mà trong một lần chấp hành nhiệm vụ giết một điệp viên Hoa Hạ, hắn đã giết chết đồng bạn của mình, sau đó hắn đã tìm tới Nanh Sói để nương tựa.
Mặc dù Trương Cơ Vĩ có quốc tịch Mỹ, nhưng thực chất hắn vẫn cho mình là người Hoa Hạ, cho nên, hắn tuyệt đối không muốn tham dự bất luận hành động gì đối với Hoa Hạ. Lúc Trương Cơ Vĩ tìm tới Nanh Sói nương tựa, Điền Phong đã từng suy tính rất kỹ, vững tin hắn không phải là loại người hèn hạ tiểu nhân, mà là người ôm ấp tình cảm dân tộc cho nên hắn mới làm chuyện như vậy, bởi vậy Điền Phong mới nhận hắn.
Từ khi Trương Cơ Vĩ gia nhập Răng Sói, biểu hiện của hắn hoàn toàn chính xác có thể làm cho người khác tin tưởng. Bởi vì hắn đã từng là thành viên CIA nước Mỹ, cho nên đối với phương pháp làm việc của CIA phi thường quen thuộc, năm đó Diệp Khiêm bị CIA nước Mỹ mời “Đi uống trà”, cũng may là có Trương Cơ Vĩ nên hắn mới có thể bình yên vô sự đi ra.
Trông thấy Diệp Khiêm đi đến, Trương Cơ Vĩ cuống quít đứng lên, kêu lên: “Lão đại!” Lúc nhìn thấy Mặc Long ở sau lưng Diệp Khiêm, Trương Cơ Vĩ không khỏi có chút sửng sốt, kinh ngạc nói: “Mặc Long? Mày cũng tới thành phố Murmansk nữa hả.”
“Mặc Long tới làm một ít chuyện.” Diệp Khiêm nói, “Ngồi đi, ngồi đi!” Vừa nói vừa kéo cái ghế ra ngồi xuống, nói tiếp: “Như thế nào rồi? Bên Cáo Bắc Cực có động tĩnh gì không?”
“Không có đại động tác gì, bất quá gần đây có một người từ Mát-xcơ-va đến bái phỏng Bernard, hơn nữa bọn họ còn trò chuyện thật lâu. Xem ra, hẳn là đã hoàn thành hiệp nghị hợp tác gì đó.” Trương Cơ Vĩ nói.
“Là người của A Tạ Phu hả?” Diệp Khiêm có chút cười cười, nói.
Trương Cơ Vĩ có chút sửng sốt, lập tức ha ha nở nụ cười, nói: “Lão đại quả thật là thần cơ diệu toán a, chuyện gì cũng không thể gạt được lão đại. Hoàn toàn chính xác, người kia là thủ hạ của A Tạ Phu.”
“Thần cơ diệu toán cái cộng lông, tối hôm qua An Đức Liệt đã nói với tao là Cáo Bắc Cực cùng A Tạ Phu đã đạt thành hiệp nghị hợp tác, cho nên tao mới có thể đoán chính xác như vậy.” Diệp Khiêm nói, “Đã tra rõ nơi ở của Cáo Bắc Cực cùng với bố trí nhân thủ của bọn họ chưa? Còn có hỏa lực của bọn họ là dạng gì?”
Trương Cơ Vĩ từ trong lòng ngực móc ra một trang giấy trải trên mặt bàn, nói: “Đây là bản đồ căn cứ của Cáo Bắc Cực, bất quá cũng không phải rất kỹ càng, có rất nhiều nơi người của chúng ta không vào được, cho nên cũng chỉ vẽ đại khái mà thôi. Nhân thủ của bọn họ đại khái từ 200 đến 300 người, hỏa lực thì cùng chúng ta cũng không sai biệt lắm.”
Diệp Khiêm cẩn thận nhìn bản đồ, lông mày có chút nhíu lại, nếu không biết rõ kết cấu bên trong căn cứ Cáo Bắc Cực, thì lúc công kích sẽ gặp rất chuyện phiền toái. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: “Bản đồ này tao lấy trước, sau khi trở về mày nói cho các anh em không nên ra tay lung tung, lần này đối phó Cáo Bắc Cực cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Tao sẽ để cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu phái người tiến công trước, người của chúng ta cùng Thất Sát đợi thời cơ thích hợp sẽ ra tay.”
“Ừ, tao biết rồi.” Trương Cơ Vĩ nhẹ gật đầu, đáp.
Trong phim ảnh, những tướng lãnh một mực yêu cầu đảm nhiệm chủ công, kỳ thật đều không phải tướng lãnh tốt lành gì. Bởi vì đảm nhiệm chủ công, tất nhiên sẽ tổn thất rất nhiều huynh đệ, có thể nói rõ bọn họ chỉ muốn tranh công mà thôi. Diệp Khiêm cũng sẽ không ngu như vậy, chỉ cần có thể tiêu diệt được Cáo Bắc Cực, thì để cho ai ra tay trước đều được, Diệp Khiêm cũng sẽ không ngu đến nổi để cho anh em của hắn đi liều mạng a.
Tuy thành viên Nanh Sói có chút tự ngạo, nhưng cũng sẽ không ngốc đến nổi tự cho là chỉ với hơn hai mươi người bọn họ có thể đối phó hơn hai trăm thành viên Cáo Bắc Cực, dù sao đây cũng là trận chiến chính diện, không phải là hành động ám sát. Hơn nữa thành viên Cáo Bắc Cực cũng có sức chiến đấu rất mạnh, vô luận là năng lực từng binh sĩ tác chiến hay là năng lực tác chiến đồng đội đều không thể khinh thường, cho nên Trương Cơ Vĩ sau khi nghe mệnh lệnh của Diệp Khiêm, cũng không nói thêm gì.
Huống hồ, đi theo Diệp Khiêm lâu như vậy, Trương Cơ Vĩ cũng hiểu rõ tính tình của Diệp Khiêm. Mặc dù nói là để cho người của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đảm nhiệm công kích trước, nhưng mục đích cũng chỉ là làm suy yếu thực lực của Cáo Bắc Cực mà thôi, sau đó lại để cho thành viên Nanh Sói xuất mã. Về phần Bernard, trương Cơ Vĩ tin tưởng Diệp Khiêm nhất định sẽ đem hắn giữ lại cho Nanh Sói giải quyết.
Sau khi nói xong chính sự, ba người lại tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Diệp Khiêm cùng Mặc Long mới đứng dậy đi ra khỏi quán cafe. Cáo Bắc Cực phòng vệ không thể nói là không nghiêm a, Diệp Khiêm quả thật có chút đau đầu, cho dù là vận dụng người của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, chỉ sợ cũng tổn thất không nhỏ ah. Trừ phi là vận dụng quân đội nước Nga, bất quá chuyện này hiển nhiên là không thể nào. Hiện tại, đành phải chờ Lâm Phong trở về, xem tư liệu bên hắn có kỹ càng hơn không. Dù sao, Thất Sát là sát thủ, am hiểu tiềm hành, chắc hẳn tư liệu sẽ nhiều hơn một chút a.
Sau khi rời khỏi quán cafe, Diệp Khiêm mang Mặc Long đi chơi bốn phía, giúp cho Mặc Long buông lỏng một chút, miễn cho hắn cả ngày vì tìm kiếm Mặc Gia mà giây thần kinh kéo căng thật chặt, đối với thân thể của hắn sẽ không tốt. Nếu như Mặc Long không phải là tay súng bắn tỉa, tố chất tâm lý của hắn tương đối cao thì chỉ sợ đã sớm bị làm cho hỏng rồi.
Mặc Long cũng hiểu rõ tâm ý của Diệp Khiêm, tự nhiên cũng không có cự tuyệt. Nói sau, hắn cũng hiểu rõ, hiện tại cho dù hắn có sốt ruột thế nào thì cũng không làm được gì. Đầu mối duy nhất của hắn hiện tại đang ở trên người Trần Nhất, hiện tại hắn cũng chỉ có thể đợi Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tìm ra Trần Nhất mà thôi.
Suốt một ngày, Diệp Khiêm đều rất chiếu cố Mặc Long, chuyện này làm cho Mặc Long có chút kinh ngạc. Đi theo Diệp Khiêm nhiều năm như vậy, Mặc Long đối với tình tình của Diệp Khiêm cũng rất hiểu rõ, đối với nam nhân, Diệp Khiêm cho tới bây giờ đều không có biểu hiện ôn nhu. Thế nhưng mà, hôm nay Diệp Khiêm lại biểu hiện vô cùng ôn nhu, chuyện này làm cho Mặc Long kinh ngạc không thôi. Mặc Long thậm chí âm thầm nghĩ, không phải là Diệp Khiêm có ý gì với hắn chứ.
Bọn họ ăn cơm tối tại một nhà hàng tiêu chuẩn. Diệp Khiêm cũng rất muốn tìm nhà hàng Hoa Hạ, thế nhưng mà ở chỗ này quả thực là khó càng thêm khó a.
Lúc ăn cơm, Diệp Khiêm nhận được điện thoại của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, nói là đã tìm được Trần Nhất, sau đó đem địa chỉ của Trần Nhất nói cho Diệp Khiêm. Lúc Diệp Khiêm đem những lời này nói ra, Mặc Long hưng phấn lập tức chạy ra ngoài.
Mặc Long có chút không thể chờ đợi được nữa rồi, hắn rất muốn gặp Trần Nhất, muốn hỏi thăm tin tức của Mặc Gia. Hắn đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có kết quả.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Mặc Long lại, nói: “Ngồi xuống trước đã, dù sao cũng đã tìm được ông ấy rồi, có người của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu ở bên đó giám thị, đi trễ một chút cũng không có chuyện gì. Cơm còn chưa ăn, cũng không thể bụng đói đi đến gặp ông ấy a? Đến, ngồi xuống ngồi xuống, sau khi cơm nước xong xuôi, tao sẽ đi cùng với mày, dù sao hiện tại tao cũng không có chuyện gì để làm.”
Mặc Long có chút sửng sốt, cuối cùng vẫn ngồi xuống. Bất quá, hiển nhiên trong lòng hắn vẫn có chút sốt ruột, một miếng bò bít-tết lớn cũng không cần dùng dao cắt thành từng mảnh mà trực tiếp gặm, Diệp Khiêm nhìn thấy cảnh này trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Khiêm âm thầm thở dài, hắn biết rõ Mặc Long đang rất sốt rột, nên cũng tăng tốc độ ăn uống lên. Sau khi tùy tiện ăn vài miếng, lau miệng, đứng lên, nói: “Đi thôi. Tao sẽ đi cùng với mày.”
Mặc Long nhẹ gật đầu, không nói thêm gì, bước nhanh ra ngoài.
Trần Nhất, là người cùng trang lứa với ông của Mặc Long, là người thuộc về cao tầng Mặc Gia, từng đảm nhiệm chức vụ rất cao ở trong Mặc Giá. Bất quá, sau khi ông của Mặc Long qua đời, hắn đã không còn đảm nhiệm chức vụ trong Mặc Gia nữa, tuy hắn vẫn là người Mặc Gia, nhưng trên cơ bản đã không hề hỏi đến chuyện Mặc Gia nữa rồi.
Từ khi đến thành phố Murmansk, Trần Nhất cơ hồ đã đoạn tuyệt liên hệ cùng với Mặc Gia, trải qua cuộc sống không tranh quyền thế. Tuy ngẫu nhiên hắn cũng nhớ tới Mặc Gia, nhưng hắn không có quyết định trở lại Mặc Gia. Hắn cảm thấy, cuộc sống hiện tại rất tốt, bình bình đạm đạm, không có bất kỳ phân tranh nào.
Tại thành phố Murmansk, Trần Nhất có một cửa tiệm tạp hóa, tuy sinh ý không tốt cho lắm, nhưng cũng thể giúp hắn sống thoải mái. Về phần lý tương của Mặc Gia, Trần Nhất đã sớm quên mất rồi, hơn nữa hắn càng thêm dốc lòng tu luyện, tăng lên tu vi của mình.
Thành viên Mặc Gia, nếu như không có võ nghệ, thì làm sao có thể hành hiệp trượng nghĩa được. Bất quá, theo thời đại thay đổi, thành viên Mặc Gia cũng dần dần quên lãng tổ huấn của Mặc Gia, bắt đầu giao thiệp với chính đàn, bất quá, võ nghệ lại không có quên lãng.
Nhà của Trần Nhất nằm tại phía Bắc thành phố Murmansk, phòng ở rất đơn sơ, bất quá cũng rất có loại vị đạo điềm tĩnh. Sở thích lớn nhất của Trần Nhất là mỗi ngày sau khi đóng cửa tiệm tạp hóa, dùng băng tuyết nấu một ấm nước, sau đó pha một ly trà lẳng lặng hưởng thụ lấy.
Lúc Diệp Khiêm cùng Mặc Long đi tới cửa nhà Trần Nhất, Mặc Long có chút không thể chờ đợi được nữa, giơ tay chuẩn bị gõ cửa. Thế nhưng mà, tay hắn vừa mới giơ lên, bên trong đã truyền đến âm thanh của Trần Nhất, “Vào đi, cửa không có khóa.” Trần Nhất là một cao thủ, lúc người của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu theo dõi hắn, thì hắn đã sớm biết rồi, thế nhưng mà phát hiện những người kia cũng không có hành động gì, liền hiểu rõ bọn họ nhất định là đến dò đường, người muốn tìm hắn sẽ đến sau.
Diệp Khiêm cùng Mặc Long không khỏi lắp bắp kinh hãi, bất quá vẫn đẩy cửa đi vào. Mới vừa vào cửa, Diệp Khiêm liền phát hiện trên bàn trà trước mặt Trần Nhất vậy mà đang bày biện ba chén trà, nước trà còn đang bốc hơi nóng hổi.