Siêu Cấp Binh Vương

Chương 614: Chương 614: Mày Dám Uy Hiếp Tao?




Trước khi đi đến Nhật Bản, Diệp Khiêm cũng đã sớm an bài xong hết thảy, hắn làm sao có thể e ngại thành viên Yamaguchi Group? Còn có cảnh sát sảnh Đông Kinh, tại trong mắt Diệp Khiêm, bất quá chỉ là đồ chơi bài trí mà thôi. Ngay cả người Yamaguchi Group cũng không e ngại cảnh sát sảnh Đông Kinh, thì Diệp Khiêm như thế nào lại quan tâm a?

Ngoại trừ Diệp Khiêm cùng Mặc Long, ai cũng không biết, từ một nơi bí mật gần đó, sớm đã có thành viên Lang Thứ bảo hộ Diệp Khiêm. Lang Thứ vốn là tổ chức sát thủ Ám Dạ Bách Hợp, đã từng là tổ chức sát thủ nhất lựu tại Nhật Bản, sau khi bị Diệp Khiêm hợp nhất, đổi tên thành Lang Thứ. Những người này đều sinh trưởng ở Nhật Bản, đối với tình hình Nhật Bản biết rõ nhất thanh nhị sở, hơn nữa, bọn họ đều trải qua huấn luyện siêu cấp sát thủ, dưới sự bảo vệ của bọn họ, Diệp Khiêm căn bản không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

Nói Diệp Khiêm hẹp hòi cũng tốt, phỉ khí cũng tốt, dù sao Diệp Khiêm rất ghét bị người khác uy hiếp. Đừng nói là một tiểu đầu mục Yamaguchi Group, coi như là thủ lĩnh Yamaguchi Group Trung Thôn Đại Hòa tự mình tới, cũng không dám cùng hắn nói như vậy. Nếu như Diệp Khiêm không có một chút phản ứng nào, chẳng phải là lại để cho Yamaguchi Group nghĩ là hắn sợ bọn họ sao? Trọng yếu hơn là, Diệp Khiêm biết rõ Nanh Sói đối với Yamaguchi Group có ý nghĩa như thế nào, đó chính là ác mộng a, là ác mộng mà mỗi thành viên Yamaguchi Group không muốn nhắc tới. Nếu như lúc này lại để cho Nguyên Điền Huy rời đi như vậy, thì sẽ gia tăng tín tâm của mỗi thành viên Yamaguchi Group, khiến cho bọn họ không còn e ngại Nanh Sói nữa. Đây không phải là một vấn đề nhỏ, chỉ có triệt để khiến cho thành viên Yamaguchi Group e ngại Nanh Sói, thì trong tương lai lúc Nanh Sói cùng Yamaguchi Group bộc phát chiến đấu, sức chiến đấu của Yamaguchi Group sẽ yếu bớt.

An Đằng Nghiễm Dã ý thức được chuyện này có chút không ổn, cuống quít nói: “Vị tiên sinh này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi nghĩ, anh cũng đừng có lại tìm thêm phiền toái nữa, nếu không, đừng trách tôi bắt anh trở về.” Sau đó lại đưa ánh mắt chuyển hướng Tạ Đông Bách, nói: “Tạ bang chủ, vị này chính là bằng hữu của ông a? Mời ông nói cho anh ấy biết, để cho anh ấy không nên làm chuyện xằng bậy, nếu không thì tôi cũng chỉ có thể chiếu quy củ mà làm việc.”

Trình độ tiếng Nhật của Diệp Khiêm rất kém cỏi, ngoại trừ một số câu nói kinh điển trong phim Sex Nhật ra, thì hoàn toàn không biết gì hết, vẫn là Mặc Long ở bên cạnh phiên dịch cho hắn nghe. Có lẽ do trên người Diệp Khiêm có một loại khí chất phẫn Thanh, cho nên hắn đối với Nhật Bản không có cảm tình gì, nên hắn không có hứng thú đi học tiếng Nhật Bất quá, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Thành viên Nanh Sói vẫn cần hiểu được tiếng Nhật, nếu không thì sẽ không có biện pháp cùng người Nhật Bản liên hệ nha.

An Đằng Nghiễm Dã vừa mới nói xong, lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, cao thấp đánh giá hắn, nói: “Anh đây là đang uy hiếp tôi sao? Đúng rồi, anh là người Nhật Bản, tự nhiên sẽ giúp hắn. Bất quá, tôi có thể nói cho anh biết, hôm nay không có được sự cho phép của tôi, thì ai cũng đừng nghĩ có thể rời khỏi nơi đây. Kể cả anh ở trong đó, anh có tin hay không?”

Diệp Khiêm nói chuyện có chút quyết tuyệt, nhưng mà An Đằng Nghiễm Dã lại không chút nghi ngờ sự chân thật của hắn. Không nói trước hắn có biết rõ thân phận của Diệp Khiêm hay không, chỉ cần biết chuyện này phát sinh tại nhà Tạ Đông Bách bang chủ Phúc Thanh Bang, thì đã không phải là chuyện có thể giải quyết dễ dàng rồi. Hắn nhìn ra, Diệp Khiêm là khách nhân của Tạ Đông Bách, chỉ cần Diệp Khiêm ra lệnh một tiếng, như vậy Tạ Đông Bách vì cố kỵ mặt nhất định sẽ liều lĩnh xông lên, đến lúc đó, với vài người mà hắn mang đến quả thật là không đủ cho người ta nhét kẽ răng a.

Nguyên Điền Huy lại có bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, dù sao hắn đã đắc tội Diệp Khiêm, hắn cũng không quan tâm đến chuyện đắc tội Diệp Khiêm thêm một lần nữa. Hắn đang đánh cược Diệp Khiêm sẽ không dám làm gì hắn, đến lúc đó hắn có thể sẽ bởi vì chuyện này mà được thượng cấp nhìn trúng, thăng chức rất nhanh. Cầu phú quý trong nguy hiểm, Nguyên Điền Huy có cảm giác mình nên liều một chút. Chậm rãi xoay người, Nguyên Điền Huy ngạo nghễ nhìn Diệp Khiêm, nói: “Tôi hiện tại đứng ở chỗ này, tôi không tin anh dám ở trước mặt cảnh sát sảnh Đông Kinh đụng tới tôi. Anh cần phải hiểu rõ, bây giờ nhất cử nhất động của anh, đều đang nằm trong sự giám thị của tổ chức Yamaguchi Group chúng tôi, anh chỉ cần đụng đến tôi một chút, tôi cam đoan anh không thể sống rời khỏi Nhật Bản. Hừ, anh cho rằng bây giờ còn giống lúc trước sao? Khi đó là anh lén lút tới, không có người chú ý anh mà thôi, hôm nay thì không giống với lúc trước. Không tin anh có thể thử một lần.”

Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà tiêu chí, có chút lười biếng nói: “Nói thật, tôi thật đúng là không tin, xem ra tôi phải thử một lần mới được.” Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm bay lên đá một cước vào bụng của Nguyên Điền Huy. Lập tức, cả người Nguyên Điền Huy giống như diều bị đứt dây bay đi ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất khóc thét không thôi. Những thành viên Yamaguchi Group còn lại chấn động, nhao nhao tiến lên. Bất quá, bởi vì Diệp Khiêm không có dùng súng, bọn họ cũng không dám tùy tiện sử dụng súng.

Mặc dù không có sự phân phó của Tạ Đông Bách, nhưng đệ tử Phúc Thanh Bang cũng ý thức được giờ phút này không thể tiếp tục trầm mặc nữa, nhao nhao ngăn cản thành viên Yamaguchi Group lại, song phương xô xô đẩy đẩy, chửi bậy không ngừng. Mà những cảnh sát kia thì lại hô to một chút, sau đó nhao nhao rút súng lục của mình ra nhắm ngay Diệp Khiêm, An Đằng Nghiễm Dã ý thức được chuyện này có chút không đúng, muốn ngăn cản thủ hạ của mình lại thì đã không còn kịp rồi.

Tại loại thời khắc này, kiêng kỵ nhất đúng là có người sử dụng súng, cho dù là kẻ thứ ba cũng không thể sử dụng súng a. Một khi sử dụng súng, rất có thể sẽ xúc động thần kinh song phương, từ đó khiến cho mâu thuẫn giữa hai bên nhanh chóng trở nên gay gắt, đạt tới tình trạng không thể vãn hồi.

Hết thảy nói ra giống như rất dài, kỳ thật bất quá chỉ vài giây đồng hồ mà thôi. Lúc Diệp Khiêm đá ra một cước, thì Mặc Long cũng động thủ, chỉ thấy thân ảnh của hắn lóe lên, rất nhanh đã đến sau lưng An Đằng Nghiễm Dã, giơ tay bóp lấy cổ họng của An Đằng Nghiễm Dã. Mặc Long rất rõ ràng, hiện tại uy hiếp lớn nhất của Diệp Khiêm chính là những cảnh sát sảnh Đông Kinh. Nếu như hắn không chế An Đằng Nghiễm Dã, thì cũng giống như là đã khống chế những cảnh sát kia.

Quả nhiên, những cảnh sát kia nhao nhao lấy súng lục của mình ra nhắm ngay Diệp Khiêm, đáng tiếc, An Đằng Nghiễm Dã đã rơi vào trong tay Mặc Long. Bọn họ thậm chí không có nhìn thấy Mặc Long ra tay lúc nào, nhưng An Đằng Nghiễm Dã xác thật đã bị Mặc Long chế phục rồi, chuyện này khiến cho bọn họ có chút giật mình. An Đằng Nghiễm Dã ở bên trong bót cảnh sát cũng là cao thủ Karate rất nổi danh, đã là Karate ngũ đẳng, thế nhưng mà tại trước mặt đối phương vậy mà lại không có năng lực hoàn thủ, nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, thì cho dù đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.

“Kêu bọn họ không được nhúc nhích!” Mặc Long bóp chặt cổ họng của An Đằng Nghiễm Dã, lạnh giọng nói.

An Đằng Nghiễm Dã nào dám lãnh đạm, vội vàng phất phất tay, nói: “Đều chớ lộn xộn, mau thu súng lại.” Những cảnh sát kia nhin xem lẫn nhau, sau đó liền thu súng lại.

Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, đi qua vỗ vỗ bả vai An Đằng Nghiễm Dã, nói: “Tôi và anh vốn không oán không cừu, hôm nay anh uy hiếp tôi, tôi xem như cái gì cũng không có nghe thấy. Bất quá, nếu như có lần sau, thì đừng trách tôi không khách khí. Đừng nói anh chỉ là một cảnh sát sảnh, cho dù thủ trưởng của anh nhìn thấy tôi, cũng không dám dõng dạc uy hiếp tôi như vậy. Ah, thiếu chút nữa đã quên rồi, anh còn không biết tên của tôi a. Vậy bây giờ anh phải nhớ kỹ nha. Kẻ hèn này họ Diệp, tên chỉ có một chữ Khiêm, khiêm của khiêm tốn?”

“Diệp Khiêm?” An Đằng Nghiễm Dã thì thào niệm hai câu, cố gắng từ trong đầu tìm kiếm thông tin của Diệp Khiêm, nhưng lại phát giác hắn căn bản cũng không có nghe qua cái tên này, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Nguyên Điền Huy tự nhiên là biết rõ, bất quá hắn hiện tại hận không thể khiến cho Diệp Khiêm cùng cảnh sát sảnh Đông Kinh vì cãi nhau mà trở mặt, nơi nào sẽ nói cho An Đằng Nghiễm Dã biết thân phận của Diệp Khiêm, trong nội tâm thậm chí còn không ngừng thúc giục An Đằng Nghiễm Dã phản kích.

Nhìn những thành viên Yamaguchi Group, Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói: “Tất cả đều cho yên tĩnh cho tao.” Vừa mới nói xong, nguyên bản song phương đang mắng chửi lẫn nhau đột nhiên toàn bộ ngừng lại. Thành viên Phúc Thanh Bang đương nhiên là vì hiểu Diệp Khiêm đang nói gì, còn thành viên Yamaguchi Group mặc dù không có hiểu Diệp Khiêm đang nói gì, nhưng nhìn thấy động tác của Phúc Thanh Bang cho nên cũng nhao nhao đình chỉ ồn ào.

Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Nguyên Điền Huy. Nguyên Điền Huy được thủ hạ nâng dậy, cố gắng đứng vững, phần bụng của hắn mặc dù đau đớn không chịu nổi, nhưng bên ngoài đều không có vết thương gì. Lần này Diệp Khiêm ra tay cũng không có lưu tình, dùng tới khí kình cổ võ thuật, trực tiếp phá hư nội tạng của Nguyên Điền Huy. Nội thương cũng không phải dễ dàng trị liệu như vậy, bất quá cho dù có thể trị tốt, tiểu tử này cũng phải ăn đau khổ nhất định.

Nhìn hai thành viên Yamaguchi Group đang đở lấy Nguyên Điền Huy một chút, vậy khiến cho bọn họ bị hù toàn thân run rẩy một hồi, vậy mà buông tay ra. Nguyên Điền Huy cố gắng chèo chống lấy thân thể của mình đứng vững, thiếu chút nữa là đã ngã xuống. Dám ở trước mặt cảnh sát sảnh Đông Kinh làm như vậy, hơn nữa còn dám uy hiếp cảnh sát sảnh Đông Kinh, chuyện này khiến cho những thành viên Yamaguchi Group có chút kinh ngạc. Bất quá liên tưởng tới sự tích uy phong của Diệp Khiêm, toàn thân của bọn họ kinh hãi không thôi, trong nội tâm đem Nguyên Điền Huy chửi bới vô số lần. Nguyên một đám nhao nhao âm thầm nghĩ: Đến thông báo là được rồi, tại sao lại muốn giả bộ trang bức ah.

Vỗ vỗ khuôn mặt Nguyên Điền Huy, Diệp Khiêm vừa cười vừa nói: “Mày nói hiện tại tao giết chết mày thì thủ lĩnh của mày sẽ báo thù cho mày sao? Sẽ mang người tới tìm tao gây phiền toái sao?”

Nguyên Điền Huy hơi sững sờ, hoàn toàn chính xác, nếu như hiện tại Diệp Khiêm giết chết hắn, Yamaguchi Group cũng sẽ không tùy tiện đối Diệp Khiêm phát động chiến tranh. Nếu như những lãnh đạo Yamaguchi Group có một điểm quyết đoán, thì sau khi biết được Diệp Khiêm đi vào Nhật Bản đã không phái hắn đến dò xét rồi, sớm nên phái người đuổi giết Diệp Khiêm đi a? Câu này nói rõ, trong lòng bọn họ còn có một ít cố kỵ. Nói cách khác, cho dù Diệp Khiêm hiện tại giết chết hắn, Yamaguchi Group cũng không nhất định sẽ báo thù cho hắn a. Bất quá, tuy hắn cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng trên miệng lại không thể nói như vậy a, nói như vậy chẳng phải là ném đi mặt mũi của Yamaguchi Group sao, sau khi trở về hắn nhất định sẽ bị trách phạt. “Diệp Khiêm, có bản lĩnh thì mày cứ giết chết tao, không cần nhiều lời.” Nguyên Điền Huy ngạo nghễ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.