Với tư cách là thủ lĩnh tập đoàn lính đánh thuê lớn nhất thế giới, mọi hành động của Y Tác Nhĩ Đức đều sẽ khiến cho rất nhiều người trên quốc tế chú ý. Đối với rất nhiều quốc gia mà nói, Y Tác Nhĩ Đức chính là một phần tử nguy hiểm, ai cũng không hy vọng một nhân vật như vậy đến quốc gia của mình náo ra chuyện gì.
Vì vậy, nếu để cho chính phủ Nhật Bản biết rõ Y Tác Nhĩ Đức đã đến Nhật Bản, thì đối với Y Tác Nhĩ Đức sẽ là một chuyện phi thường nguy hiểm. Huống chi, mục tiêu lần này là lính đánh thuê Bát Kỳ một chi lực lượng của Hắc Long hội, nếu để cho Hắc Long hội biết rõ, thì sẽ trêu chọc ra rất nhiều chuyện phiền toái, sẽ khiến cho Y Tác Nhĩ Đức nguy hiểm đến tánh mạng. Cho nên, Diệp Khiêm không thể không đề phòng, dù cho đã có đệ tử Phúc Thanh Bang bảo hộ, hắn vẫn phái ra rất nhiều thành viên Lang Thứ ẩn nấp ở bên cạnh, tiến hành giám sát tình thế chung quanh.
Dù sao, Y Tác Nhĩ Đức vì trợ giúp hắn nên mới tới Nhật Bản, Diệp Khiêm cũng không thể để cho hắn xảy ra chuyện gì. Vừa rồi Diệp Khiêm đã cho Ngô Hoán Phong ám chỉ, ý muốn để cho hắn đi ra bên ngoài canh chừng. Ngô Hoán Phong tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt của Diệp Khiêm, cho nên sau khi gật đầu liền đi ra ngoài.
Diệp Khiêm lôi kéo Y Tác Nhĩ Đức đi tới trước bàn tràc, chỉ vào Tạ Đông Bách cùng Vưu Hiên, giới thiệu nói: “Đến, để tôi giới thiệu cho anh. Vị này chính là bang chủ Phúc Thanh Bang tiếng tăm lừng lẫy Tạ Đông Bách Tạ tiên sinh, vị này chính là sư gia của ông ấy Vưu Hiên Vưu sư gia.”
“Sư gia?” Y Tác Nhĩ Đức có chút sửng sốt một chút, hiển nhiên là không rõ sư gia là có ý gì.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: “Ah, sư gia ý nói người nhiều mưu trí, tương đương với quân sư, cùng với chức tham mưu trưởng trong quân đội không sai biệt lắm.”
“Nha.” Y Tác Nhĩ Đức gật gật đầu, hiểu được.
Sau đó Diệp Khiêm lại cùng Tạ Đông Bách giới thiệu nói: “Tạ bang chủ, vị này là ông chủ của tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi lớn nhất thế giới, Y Tác Nhĩ Đức tiên sinh.”
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Tạ Đông Bách vươn tay ra, khách khí nói.
“Tạ tiên sinh khách khí, lần này tới Nhật Bản còn cần Tạ tiên sinh chiếu cố nhiều hơn.” Y Tác Nhĩ Đức nắm chặt bàn tay Tạ Đông Bách, nhẹ nhàng lắc vài cái, sau đó liền nới lỏng ra. Y Tác Nhĩ Đức cũng không có nhiệt tình cho lắm, nếu như không phải vì Diệp Khiêm, chỉ sợ Y Tác Nhĩ Đức cũng sẽ không để ý tới Tạ Đông Bách. Đây cũng không phải là do Y Tác Nhĩ Đức cao ngạo không ai bì nổi, mà là hắn đối với đại danh đỉnh đỉnh Tạ Đông Bách không có ấn tượng gì, thậm chí ngay cả tên cũng chưa từng nghe nói qua, hắn không thích nghe những lời nói dối trá ah.
Vưu Hiên cũng Y Tác Nhĩ Đức bắt tay, cũng là phong khinh vân đạm nắm một chút liền buông lỏng ra. Diệp Khiêm biết rõ tính tình của Y Tác Nhĩ Đức, cho nên cũng không có cảm giác chuyện gì không đúng. Sau đó lại chỉ vào Lâm Phong giới thiệu nói: “Y Tác Nhĩ Đức, vị này anh nhất định đã nghe qua tên của anh ấy, tổ chức sát thủ đệ nhất thế giới, thủ lĩnh Thất Sát, Lâm Phong.”
Toàn thân Y Tác Nhĩ Đức chấn động, ngạc nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, cao thấp đánh giá một phen, quả thực có chút không thể tin được. Đối với Thất Sát, hắn đã sớm nghe thấy qua, tuy nhiên hắn lại tuyệt đối không ngờ rằng thủ lĩnh Thất Sát vậy mà cũng còn trẻ tuổi giống như Diệp Khiêm vậy, chuyện này hiển nhiên có chút vượt quá dự liệu của hắn.
Tổ chức lính đánh thuê cùng tổ chức sát thủ, kỳ thật cũng có rất nhiều chỗ tương tự, cho nên có một chút cảm giác thân cận. Hơn nữa, thanh danh của Thất Sát nổi tiếng trên toàn thế giới, Y Tác Nhĩ Đức ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay tận mắt nhìn thấy thủ lĩnh Thất Sát, có thể nào khiến cho hắn không kích động cho được.
Lần này, Y Tác Nhĩ Đức biểu hiện ra ngoài rất nhiệt tình, thái độ của hắn hơn xa khi Diệp Khiêm giới thiệu Tạ Đông Bách cùng Vưu Hiên cho hắn nhận biết. “Thất Sát Lâm Phong, ha ha, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không nghĩ tới lại có thể ở chỗ này gặp được, xem ra lần này tôi đã lựa chọn đúng khi tới Nhật Bản rồi a.” Y Tác Nhĩ Đức ha ha vừa cười vừa nói, “Anh Diệp, anh đã quen Lâm tiên sinh, như thế nào lại không sớm giới thiệu để cho tôi nhận thức a.”
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, cũng không nói lời nào.
Lâm Phong nắm chặt bàn tay Y Tác Nhĩ Đức, nói: “Anh ấy chính là như vậy, trước kia tôi cũng không biết anh ấy và Y Tác Nhĩ Đức tiên sinh lại có giao tình tốt như vậy, ha ha. Đến, Y Tác Nhĩ Đức tiên sinh, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
“Tốt, tốt.” Y Tác Nhĩ Đức liên tục gật đầu, cùng Diệp Khiêm ngồi xuống ở trên ghế sa lon.
Tạ Đông Bách biểu lộ rõ ràng có chút xấu hổ, hắn đường đường là bang chủ Phúc Thanh Bang, lúc này vậy mà lộ ra có chút dư thừa giống như có cũng được, không có cũng không sao. Đặc biệt là lúc thái độ của Y Tác Nhĩ Đức biểu hiện ra trước sau khác nhau, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy Y Tác Nhĩ Đức xem thường hắn. Con người ai cũng có ba phần ngạo khí, huống chi là vị bang chủ Phúc Thanh Bang này? Còn chưa từng có người dám khinh thị hắn như vậy, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút tư vị không phải.
Bất quá, Y Tác Nhĩ Đức là bạn của Diệp Khiêm, hơn nữa hắn cũng hoàn toàn chính xác có vốn liếng cao ngạo. Đừng nhìn lực lượng của Phúc Thanh Bang không tệ, thế nhưng mà nếu quả thật cùng tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi khai chiến, đó là hữu tử vô sinh. Dù sao, ở phương diện lực chiến đấu, Phúc Thanh Bang cùng tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi quả thực cũng không phải cùng một cấp bậc, có cách biệt một trời một vực.
“Đã giới thiệu xong, bây giờ chúng ta quay trở lại chuyện chính a.” Diệp Khiêm nói, “Lần này tôi mời Y Tác Nhĩ Đức tiên sinh tới đây, là muốn anh ấy giúp chúng ta giải quyết lính đánh thuê Bát Kỳ. Lính đánh thuê Bát Kỳ là một chi lực lượng của Hắc Long hội, mà bây giờ chúng ta đối với Hắc Long hội biết quá ít, vì để cho Hắc Long hội tự bộc lộ ra thực lực của mình, cho nên, chúng ta nhất định phải dùng kế đánh rắn động cỏ. Thứ nhất, thu thập lính đánh thuê Bát Kỳ, sẽ làm suy yếu lực lượng của Hắc Long hội; thứ hai, cũng có thể dụ dỗ Hắc Long hội đem thực lực của mình bày ra. Y Tác Nhĩ Đức, nhân viên tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi đã đến Nhật Bản chưa? Nhân số ước chừng bao nhiêu?”
“Đã đến hơn phân nửa rồi, những nhân viên khác đang trên đường tới đây.” Y Tác Nhĩ Đức nói, “Anh cũng biết, loại người giống như chúng ta đối với rất nhiều quốc gia mà nói đều là phần tử khủng bố, cho nên muốn tới quốc gia khác thì có chút phiền toái. Hơn nữa, còn phải làm cho chính phủ Nhật Bản không chú ý tới nữa.”
Nhẹ gật đầu, điểm này Diệp Khiêm tự nhiên là có thể lý giải. Nếu như có rất nhiều lính đánh thuê tiến tới Nhật Bản, chính phủ Nhật Bản lại một chút cũng không nhận ra thì cũng quá ngu ngốc rồi. Cho nên, để tránh cho chính phủ Nhật Bản chú ý, thành viên tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi muốn vào đến Nhật Bản đều phải chuẩn bị tốt thân phận của mình.
“Nơi này là Nhật Bản, đến quá nhiều người có thể sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại, cho nên lần này tôi chỉ điều gần 200 người tới đây mà thôi. Không biết có đủ hay không?” Dừng một chút, Y Tác Nhĩ Đức nói tiếp.
“Căn cứ vào tư liệu mà chúng ta sưu tập được, nhân số lính đánh thuê Bát Kỳ ước chừng khoảng bốn trăm người, loại trừ số người bị phái ra bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, thì số người còn ở Nhật Bản có lẽ gần 300 người. Nếu như chỉ tính lực lượng lính đánh thuê Bát Kỳ mà nói, thì 200 người đã đầy đủ để chúng ta thu thập bọn họ rồi. Bất quá, lính đánh thuê Bát Kỳ dù sao cũng là một chi lực lượng của Hắc Long hội, chúng ta không thể không có chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, chính là Hắc Long hội sẽ tham gia trong đó. Hơn nữa, chiến đấu nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài. Một khi đắc thủ, thành viên tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi phải toàn bộ lập tức rút khỏi Nhật Bản, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn của bọn họ.” Diệp Khiêm chậm rãi nói, “Tạ bang chủ, Phúc Thanh Bang tại Nhật Bản cũng có thể xem là rắn rít địa phương rồi, rất nhiều chuyện do bên ông xuất mã sẽ rất thuận tiện. Phương diện vũ khí thì toàn bộ giao cho Tạ bang chủ phụ trách rồi, có vấn đề gì không?”
“Yên tâm đi, những chuyện này giao cho tôi, không có vấn đề gì.” Tạ Đông Bách nói, “Sau khi trở về, tôi sẽ cùng Vưu sư gia thương lượng một chút, định ra lộ tuyến rút lui an toàn, đến lúc đó mọi người cứ dựa theo lộ tuyến đó là có thể rời khỏi Nhật Bản. Về phương diện vũ khí, thì còn cần mọi người liệt ra một phần danh sách kỹ càng cho tôi.”
“Chuyện này không có vấn đề. Vậy thì phiền toái Tạ bang chủ rồi.” Diệp Khiêm nói.
“Nói lời khách sáo làm gì, đối phó Hắc Long hội cũng là chuyện của chúng tôi. Hơn nữa, nếu thật lại nói tiếp, thì hẳn là tôi phải cảm tạ Diệp lão đệ mới đúng a.” Tạ Đông Bách nói.
Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: “Kế hoạch cụ thể, tôi còn phải cẩn thận cân nhắc một chút. Đợi đến lúc cơ bản xác định, thì chúng ta sẽ cùng ngồi họp thảo luận, như vậy có được không? Y Tác Nhĩ Đức tiên sinh mới vừa tới Nhật Bản, ngồi thời máy bay gian dài như vậy, có lẽ cũng hơi chút mệt mỏi, hôm nay họp đến đây thôi a.”
“Bên ngoài có đệ tử Phúc Thanh Bang của tôi ngày đêm thủ hộ lấy, Diệp tiên sinh có thể yên tâm, cam đoan sẽ không để cho bất luận kẻ nào gây bất lợi đối với Y Tác Nhĩ Đức tiên sinh.” Vưu Hiên đứng lên, nói.
Diệp Khiêm rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của Vưu Hiên hiện lên một tia khác thường, tuy Vưu Hiên che giấu vô cùng tốt, nhưng Diệp Khiêm nhạy cảm bắt được, chỉ là hắn thật sự là cân nhắc không thấu đến cùng là có ý gì. Trong nhận thức của Diệp Khiêm đối với Vưu Hiên, thì Vưu Hiên có thể xem là một người trung quy trung củ, đối với Phúc Thanh Bang rất trung thành và tận tâm, cho nên, hắn cũng thật sự sẽ không đối với Vưu Hiên sinh ra bất luận hoài nghi gì.
“Chúng tôi cáo từ trước, có chuyện gì thì Diệp lão đệ hãy liên hệ với tôi, hoặc là lão Vưu cũng được.” Tạ Đông Bách sau khi cùng bọn người Diệp Khiêm bắt tayu, liền mang theo Vưu Hiên rời đi.
Sau khi nhìn tháy bọn họ rời khỏi, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Y Tác Nhĩ Đức, nói: “Y Tác Nhĩ Đức, ủy khuất anh rồi, anh tạm thời hãy ở chỗ này nghỉ ngơi. Bên ngoài có huynh đệ Nanh Sói giám thị tình huống chung quanh, chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Ha ha nở nụ cười một chút, Y Tác Nhĩ Đức nói: “Yên tâm đi, chúng ta đều là người trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử, nơi nào sẽ sợ hãi những chuyện này. Hơn nữa, nếu có người Hắc Long hội tới đây quấy rối thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Như vậy chẳng phải đã nói lên Hắc Long hội sốt ruột rồi sao, chỉ cần bọn họ sốt ruột, sẽ bộc lộ ra thực lực của mình.“.