Siêu Cấp Cường Giả

Chương 365: Q.1 - Chương 365: Bắt đầu trận chiến




Trong bất tri bất giác, 4 ngày đã trôi qua, hôm nay chính là ngày 1-10.

Dựa vào an bài của quân đội thì Đại Bỉ Võ sẽ được cử hành vào ngày hôm nay.

Sáng sớm ngày hôm nay, tất cả chi bộ đội tham gia Đại Bỉ Võ đều không có tiến hành huấn luyện mà là đang đứng ở trên thao trường, cùng đợi các đại lão đến.

Lúc 8h, 8 chiếc xe quân đội chạy vào bên căn cứ.

8h30’ lại có thêm mấy chiếc xe nữa chạy vào căn cứ, bảng số xe của mỗi chiếc xe đều rất ngưu bài.

“ Ách?”

Thấy được đoàn xe đến thì toàn bộ thành viên của các đại đội đặc chiến đều ngẩn ra.

- Kính…Lễ!

Sau đó, đợi mấy chiếc xe kia dừng lại, đội trưởng của tiểu đội Lang Nha hét lên một tiếng.

"Bá!"

Nói xong, tất cả mọi người đều để tay lên đầu kính chào.

Sau đó, cửa của mấy chiếc xe kia mở ra, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người thì 8 vị đại lão đã lên chức tướng xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Trong đó có 2 vị mang 3 sao, còn lại thì toàn bộ mọi người đều là có 2 sao ở trên vai.

Người mang 3 sao ở trên vai chính là một vị đại lão trong quân đội và Trần Quốc Đào, còn 2 sao chính là các vị tham mưu trưởng.

Thấy được đội hình này thì tất cả các thành viên của các tiểu đội đặc chủng tham gia Đại Bỉ Võ lần này đều sửng sốt.

Bởi vì, trước đây mỗi lần diễn ra Đại Bỉ Võ thì chỉ có một hoặc hai vị đến đây, mà lúc này đến đây đều là Tướng, hơn nữa đều là các đại lão.

Phía trên đối với lần thi đấu lần này vô cùng coi trọng.

Ngắn ngủi ngây người qua đi, dường như toàn bộ thành viên của các tiểu đội đặc chiến đều hiện ra một cái ý niệm này.

Ý niệm đó xuất hiện trong đầu, đồng thời bọn hắn cũng nhìn ra quân khu Giang Ninh là được coi trong nhất, dù sao thì Trần Quốc Đào nhân vật số 1 của quân khu Giang Ninh cũng đã đến đây.

30s sau, 8 vị đại lãi bước lên đài chủ tịch.

- Các đồng chí, Đại Bỉ Võ được tổ chức mỗi năm một lần, tôi thật vinh hạnh và may mắn khi tuyên bố bắt đầu Đại Bỉ Võ lần này.

Sau khi 8 vị đại lão ngồi xuống, một vị đại lão có thực quyền liền bước lên, nói:

- Bộ đội đặc chủng nước ta đã tiến hành nhiều nhiệm vụ, trong đó quan trọng nhất chính là hành động trực tiếp và trinh sát đặc chủng, là mũi nhọn của quân đội ta. Các đồng chí đều là những tinh anh từ trong các chi bộ đội đặc chủng chọn ra, là tinh anh trong tinh anh.

Nói tới đây, vị đại lão kia dừng lại một chút, ánh mắt theo đảo lại trên người các thành viên tham gia lần Đại Bỉ Võ lần này rồi tiếp tục nói:

- Tinh thần và trạng thái của mọi người làm cho tôi rất hài lòng. Tôi hy vọng, biểu hiện trong trận thi đấu này của mọi người cũng khiến cho tôi vừa lòng! Nói cho tôi biết, có thể làm được hay không?

- Có thể.

Toàn bộ thành viên của đại đội đặc chiến đều lên tiếng, giọng nói vang trời.

- Tốt lắm.

Vị đại lão kia gật gật đầu, sau đó đi về chỗ ngồi của mình.

- Tiếp theo tôi xin tuyên bố những hạng mục thi đấu của Đại Bỉ Võ lần này.

Người thứ hai phát biểu chính là một tham mưu trưởng, người chịu trách nhiệm trong cuộc thi lần này:

- Đại Bỉ Võ lần này được chia thành hạng mục cá nhân và hạng mục đồng đội. Hạng mục cá nhân là xạ kích và cách đấu, còn hạng mục đồng đội là vượt qua 30 km trong núi rừng.

Vượt qua 30km núi rừng?

Nghe được nội dung của hạng mục này thì tất cả thành viên của các tiểu đội đặc chiển đều sửng sốt.

Những lần Đại Bị Võ trước đây đều tiến hành đối kháng, cũng chính là các hành động trực tiếp trong quân đội như: “ Hành động trảm thủ, hành động gây rối, hành động bảo vệ, hành động chống khủng bố cùng cứu viện.”

- Tôi biết, đối với việc vượt qua 30km núi rừng đối với mọi người là một chuyện dễ như ăn sáng.

Dường như đã đoán được tất cả thành viên của các tiểu đội đặc chiến tỏ ra ngạc nhiên. Vị tham mưu trưởng này cũng không có cảm thấy kỳ quái mà đột nhiên đề cao giọng nói:

- Nhưng mà tôi tin tưởng, việc vượt qua 30km trong cuộc thi lần này so với tưởng tượng của mọi người là khác nhau bởi vì trong lúc vượt qua này thì mọi người sẽ bị phục kích.

Nghe được vị tham mưu trưởng này nói như vậy thì lúc này đây tất cả thành viên của các đại đội đặc chiến cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn.

- Mà người phục kích mọi người chính là thành viên dự bị của Long Nha.

Vài giây sau, vị tham mưu trưởng kia nói ra đáp án.

“ Bá”

Nghe vị tham mưu trưởng nói như vậy thì tất cả mọi người đều biến sắc.

Trong bọn họ không có Vương Khuê, không có Tôn Nhận, không có Diệp Thiên cũng không có Bùi Đông Lai.

Trong đó, lúc đầu 2 người Vương Khuê và Tôn Nhận đều kinh ngạc nhưng sau đó trong mắt lại hiện ra vẻ hưng phấn, còn Diệp Thiên thì vẫn lộ ra vẻ khinh thường.

Còn về phần Bùi Đông Lai thì từ đầu đến cuối vẻ mặt của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.

- Long Nha, 2 chữ này đại biểu cho cái gì thì tất cả mọi người đều biết rõ ràng, tôi cũng không giải thích thêm nữa.

Vị tham mưu trưởng kia lại mở miệng, nói:

- Dựa vào quy tắc thi đấu thì chỉ khi nào cả một tiểu đội đặc chiến vượt qua được 30km núi rừng thì mới chiến thắng trong hạng mục này. Xin các đồng chí nhớ kỹ, là cả tiểu đội đặc chiến chứ không phải là một cá nhân. Đây cũng chính là nói, khi vượt qua được 30km núi rừng thì tiểu đội đặc chiến phải có ít nhất 2 người trong đó vượt qua được.

- Báo cáo thủ trưởng.

Vị tham mưu trưởng kia vừa nói xong thì đột nhiên phía dưới trong đám người truyền ra một giọng nói.

Giọng nói vừa vang lên, dường như tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về chủ nhân của nó.

Thấy người mở miệng là Bùi Đông Lai thì tất cả mọi người đều nghi hoặc, nghi hoặc vì sao Bùi Đông Lai lại phải cắt đứt lời nói của thủ trưởng.

So với các thành viên của các đại đội đặc chiến thì trên đài chủ tịch, mấy vị đại lão đều ra bộ dạng hứng thú.

Đối mặt với mấy chục ánh mắt như vậy mà mặt Bùi Đông Lai cũng không đổi sắc, hắn đang đợi vị tham mưu trưởng kia truyền mệnh lệnh để hắn mở miệng nói.

- Thiếu úy, mời nói.

Vị tham mưu trưởng kia vốn là dùng ánh mắt xin ý kiến về mấy vị đại lão kia, thấy mấy vị đại lão kia không có ý kiến thì mở miệng ý bảo Bùi Đông Lai có thể nói.

- Báo cáo thủ trưởng, cá nhân tôi cho rằng quy tắc này rất mơ hồ hoặc có thể nói là nó không có hợp lý.

Bùi Đông Lai lớn tiếng nói.

- Thiếu úy, nói tiếp.

Vị tham mưu trưởng kia nhíu mày, quy tắc lần này là do ở trên quy định, nếu không phải như thế thì cũng sẽ không xuất động đội dự bị Long Nha, đồng thời trên đài chủ tịch cũng sẽ không xuất hiện các vị đại lão.

Dưới tình hình như vậy, lúc này đây mà Bùi Đông Lai lại nói quy tắc không hợp lý?

- Báo cáo thủ trưởng, dựa theo lời nói của ngài thì đội nào vượt qua 30km núi rừng nhanh nhất thì sẽ giành thắng lớn, yêu cầu là trong đội đó phải có ít nhất 2 thành viên vượt qua.

Mặt Bùi Đông Lai không đổi sắc, lớn tiếng nói:

- Như vậy, ví dụ như tiểu đội đặc chiến A hoàn thành bài thi đấu nhưng trong quá trình vượt qua núi rừng thì hy sinh 3 ngươi chỉ còn lại 2 người. Còn tiểu đội đặc chiến B thì vượt qua nhưng kém đội A 5’ nhưng lại không hy sinh một ai. Dựa theo quy tắc như ngài nói thì tiểu đội đặc chiến A sẽ giành thắng lợi nhưng mà theo cá nhân tôi cho rằng, đội B có tư cách giành thắng lợi hơn. Điều này để chứng minh năng lực tác chiến của cả đội. Đương nhiên, tôi chỉ nói trận đấu này mà thôi. Nếu như là chiến tranh thì chúng ta thân là đội đột kích thì thích hợp với quy tắc mà ngài nói hơn.

- Lão Trần, hắn chính là vũ khí bí mật năm nay của ông sao?

Trên đài chủ tịch, vị đại lão ngồi ở chỗ đầu tiên nghe Bùi Đông Lai nói xong thì cười cười với Trần Quốc Đào ở bên cạnh, nói:

- Có chút ý tứ.

Cmn, cậu cho rằng đội dự bị Long Nha dùng để trang trí sao?

Nghe được vị đại lão bên cạnh nói như vậy, thấy được tất cả các vị đại lão đều đem ánh mắt nhìn về phía mình thì Trần Quốc Đào khóc không ra nước mắt. Ở hắn xem ra, lấy năng lực của Bùi Đông Lai thì việc vượt qua 30km núi rừng là một chuyện đơn giản, nhưng mà nếu mang theo tiểu đội đặc chiến Đằng Long để vượt qua thì đó là một si tâm vọng tưởng.

Không riêng gì Trần Quốc Đào mà tất cả các vị đại lão khác cũng nghĩ như vậy.

- Thiếu úy, vấn đề này, tôi trả lời cho cậu biết.

Ngay sau đó, không đợi vị tham mưu trưởng kia mở miệng, một vị đại lão đã đứng dậy, nói:

- Nếu chi tiểu đội đặc chiến không có thương vong có thể vượt qua 30km núi rừng, bất luận là sớm hay muốn thì đều đoạt được giải quán quân trong hạng mục thi đấu này.

- Vâng, thủ trưởng.

Trước tiên Bùi Đông Lai liền trả lời.

- Còn ai có điều gì muốn hỏi nữa không?

Mắt thấy vị đại lão kia dùng mắt ý bảo mình tiếp tục, vị tham mưu trưởng kia liền mở miệng hỏi.

Không trả lời.

- Tốt, nếu mọi người không có ý kiến gì thì tôi tiếp tục nói quy tắc.

Tên kia tham mưu trưởng tiếp tục nói:

- Nếu như không có chi tiểu đội đặc chiến nào thành công thì như vậy sẽ lấy số giết địch để tính, ai giết được nhiều hơn thì sẽ đoạt được chức quán quân.

Nói xong, tên tham mưu trưởng kia lại quét ánh mắt nhìn một vòng, thấy không ai có ý kiến thì lại nói:

- Dựa theo sắp xếp thì hôm nay sẽ tổ chức hạng mục xạ kích, ngày mai sẽ tiến hành hạng mục đồng đội ngày cuối cùng sẽ tiến hành hạng mục cách đấu.

- Đã tuyên bố quy tắc xong, sau đây xin mời XXX lên tuyên bố bát đầu lần Đại Bỉ Võ năm nay.

Sau khi tuyên bố xong quy tắc thi đấu thì tên tham mưu trưởng kia đem microphone giao chi vị đại lão bên kia, sau đó trở về vị trí của mình.

- Sau đây, tôi xin tuyên bố bắt đầu Đại Bỉ Võ năm nay.

Giọng nói của vị đại lão kia vang lên.

- Mới tất cả thành viên tham gia vào xạ kích chuẩn bị, 10’ sau sẽ tiến hành trận đấu tại bãi bắn số 1.

- Mọi người….Nghiêm.

Sau đó, mắt thấy vị đại lão bước xuống thì đội trưởng của tiểu đội đặc chiến Lang Nha rống tiếng lớn, nói:

- Quẹo phải, bước đều bước.

"Bá!"

"Ba... Ba..."

Trong lúc nhất thời, tiếng bước chân chỉnh tề vang vọng lên, 48 thành viên tiểu đội đặc chiến bước đều đến bãi bắn số 1.

Cuộc chiến giữa Bùi Đông Lai và Diệp Tranh Vanh chính thức bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.