Siêu Cấp Cường Giả

Chương 364: Q.1 - Chương 364: Thật thật giả giả




Nói chung, người cuồng ngạo thường có hai loại.

Loại thứ nhất, có tư cách để cuồng ngạo; còn loại thứ hai, là loại thiểu năng.

Diệp Thiên không thể nghi ngờ là thuộc loại người thứ nhất.

Không nói đên việc trên đầu hắn đính lên hào quang của Diệp gia, năng lực tác chiến của hắn có thể dùng từ yêu nghiệt để miêu tả, hơn nữa hắn còn được các đại lão của Diệp gia vô cùng ưa thích.

Không khoa trương mà nói thì trong các thành viên đời thứ tư của Diệp gia, địa vị của Diệp Thiên chỉ đứng sau Diệp Tranh Vanh.

Đồng dạng, sự kiêu ngạo, hoặc nói là cuồng ngạo của hắn cũng không ít hơn so với Diệp Tranh Vanh.

Mà trong hai lần Đại Bỉ Võ trước đây, hắn đã phơi bày sự cuồng vọng của mình vô cùng rõ nét.

Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi hắn nói rằng “Bùi Đông Lai, nhỡ kỹ, cậu là đối thủ duy nhất xứng đáng để tôi ra tay trong trận đấu này, hi vọng cậu không khiến tôi thất vọng” thì đám người của các tiểu đội đặc chiến khác, bao gồm cả Hổ Vương cũng không hề mở miệng phản bác.

Bởi vì, trong lòng bọn hắn đều hiểu rằng nếu luận năng lực tác chiến của từng binh sĩ thì một mình Diệp Thiên đích xác có thể đối phó cả nhóm bọn họ!

Nhưng mà.

Tới khi Bùi Đông Lai dùng một ánh mắt như thần linh nhìn xuống con kiến nhỏ nhoi để nhìn Diệp Thiên và nói câu nói kinh điển “Làm đối thủ của tôi, anh xứng sao?” thì đám đội viên các tiểu đội kia gồm cả Hổ Vương mới phát hiện ra một sự thật, độ cuồng của Diệp Thiên so với Bùi Đông Lai thì thực là gặp phải sư phụ!

- Cậu nói cái gì?

Theo như những tư liệu về Bùi Đông Lai mà Diệp Thiên biết cùng với chuyện tình của Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai thì hắn cũng đoán được Bùi Đông Lai hẳn cũng là người cuồng ngạo, nhưng chỉ là hắn nằm mơ cũng không thể ngờ Bùi Đông Lai cuồng ngạo tới trình độ này, hắn không thể không cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.

Không để ý đến.

Bùi Đông Lai coi như lời nói của Diệp thiên chỉ là gió thoảng ngang tai, hắn xoay người nhìn Ngũ Cương nói:

- Ăn cơm đi.

Lời nói vừa dứt, Bùi Đông Lai không nhìn Diệp Thiên chút nào mà đi thẳng tới chuẩn bị lấy bát đũa.

"A... Ha ha... Ha ha a..."

Mắt thấy Bùi Đông Lai coi thường mình, Diệp Thiên không hề giống như mấy thằng đầu đường xó chợ lao vào đánh đấm với Bùi Đông Lai, cũng không tiếp tục nói thêm lời thừa thãi, hắn giận quá hóa thành cười, cười tới âm lãnh.

Bên tai vang lên điệu cười lạnh lẽo của Diệp Thiên, đội viên các tiểu đội khác đều đã hiểu rằng đám người Bùi Đông Lai coi như đã kết thù với y.

Đồng dạng, bọn họ cũng hiểu rằng Đại Bỉ Võ năm nay nhờ có màn quyết đấu của Bùi Đông Lai và Diệp Thiên mà càng trở nên hấp dẫn.

Bởi vì Bùi Đông Lai và Diệp Thiên có xung đột nên toàn bộ đội viên tới dùng cơm đều không nói năng gì, chỉ đem ánh mắt đảo qua đảo lại hai người, giống như đang suy đoán Bùi Đông Lai và Diệp Thiên ai lợi hại hơn.

Nhất thời, không khí trong phòng ăn trở nên vô cùng quỷ dị.

Bùi Đông Lai không hề để ý những ánh mắt tò mò dày dặc của đám đội viên này, cũng không để ý cái nhìn chăm chú đầy giận dữ và âm lãnh của Diệp Thiên bên kia, hắn chỉ tập trung giải quyết chỗ thức ăn trước mặt.

- Đông Lai, bọn tôi đều tin tưởng cậu!

Sau khi ăn cơm xong, Ngũ Cương cùng 4 gã đội viên tiểu đội đặc chủng Đằng Long đều dùng một ánh mắt nhìn hắn, sau đó y đưa tay tới trước mặt Bùi Đông Lai.

- Chúng ta cũng thế!

4 gã đội viên tiểu đội đặc chiến Đằng Long thấy thế đều giơ nắm tay phải ra.

Bùi Đông Lai nhìn vậy cười cười, đồng dạng chìa tay phải.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của các đội viên, sáu người nắm tay chặt chẽ với nhau. (Gay c m n r :196:)

Đồng tâm hiệp lực.

Thấy một màn như thế, mấy thành viên các tiểu đội đặc chiến khác không nhịn được nhìn thoáng qua bên bàn của tiểu đội Lang Nha.

- Tiểu Thiên. Thực lực của cậu không cần nghi ngờ, cũng không cần tức giận với hắn.

- ĐÚng thế, đội trưởng, thực lực của anh hoàn toàn có thể tiến vào Long Nha, hắn thì đã tính làm gì?

Thấy đội viên các tiểu đội đặc chiến khác đều hướng ánh mắt về phía này, Dã Lang thân là chỉ đạo viên của tiểu đội Lang Nha đành mở lời trước, các đội viên khác của Lang Nha liên tục phụ họa theo, trong lời nói chưa đầy sự tôn sùng với khả năng tác chiến cá nhân của Diệp Thiên, còn đối với Bùi Đông Lai thì coi như không ngó ngàng tới.

Dẫn người huyết tẩy đoàn dong binh Seberia?

Chém chết Luke Fu – một trong thập đại Dong Binh Vương.

Bọn họ tin chắc Diệp Thiên cũng có thể làm được như thế, hơn nữa còn làm khá hơn Bùi Đông Lai.

Nhưng là.

Nếu bọn họ biết rằng Bùi Đông Lai chỉ bằng sức một mình hắn huyết tẩy cả dong binh đoàn Seberia kia thì bọn họ tuyệt đối không dám thể hiện dáng vẻ không thèm ngó tới ấy nữa.

Dù chỉ là một chút cũng không dám.

Bữa trưa kết thúc, toàn bộ tiểu đội đặc chiến đều không nghỉ trưa mà đều tiếp tục luyện tập.

Bùi Đông Lai hướng dẫn tiểu đội đặc chiến Đằng Long luyện tập bắn súng, điều đó thu hút ánh mắt không ít người. Những người đó đều muốn biết rằng trình độ bắn súng của Bùi Đông Lai rốt cuộc như thế nào.

Nhưng thật khiến bọn họ thất vọng, suốt buổi luyện tập Bùi Đông Lai không hề thể hiện kĩ năng bắn súng của mình.



Khi chiều tối, ánh mặt trời cuối cùng cũng khuất sau đường chân trời thì toàn bộ tiểu đội dự thi đã trải qua ngày luyện tập đầu tiên, lại quay trở về căn cứ ăn cơm.

So với bữa trưa, bữa tối thiếu một người, là Diệp Thiên.

Sau khi dừng việc tập luyện, Diệp thiên không hề cùng đồng đội tới nhà ăn dùng cơm mà lái một chiếc xe Jeep ly khai căn cứ.

Nửa giờ sau.

Diệp Thiên mặc quân trang, lái xe Jeep tiến vào thành Yên Kinh, hắn không thèm để ý tới những cảnh sát làm nhiệm vụ quản lý trật tự, thẳng đường đi tới Hồng Kinh.

Hai giờ sau.

Diệp Thiên lái xe tới Hồng Kinh, nét mặt lạnh nhạt nhảy xuống xe, tiến thẳng vào cửa chính của Hồng Kinh hội.

Không ai ngăn cản.

Bởi vì cả Hồng Kinh hội đều hiểu rằng tuy Diệp Thiên không phải thành viên của Hồng Kinh hội nhưng chỉ cần gã nguyện ý thì địa vị của hắn trong Hồng Kinh hội chắc chắn chỉ đứng sau Diệp Tranh Vanh.

Rất nhanh chóng, Diệp Thiên dùng thang máy chuyên dụng của Diệp Tranh Vanh đi tới tầng cao nhất của hội sở, đến trước phòng của Diệp Tranh Vanh mới dừng lại, gõ cửa.

- Vào đi.

Trong phòng nhanh chóng có giọng nói trầm thấp đáp lại.

Diệp Thiên nghe thế, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, Diệp Tranh Vanh mặc một bộ áo ngủ đang ngồi trước bàn đọc sách để luyện viết bút lông.

Nghe đươc tiếng mở cửa và tiếng vang rất nhỏ của đế giày giẫm lên sàn nhà, Diệp Tranh Vanh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết chữ.

- Anh.

Diệp Thiên tiện tay đóng cửa phòng, nét mặt không thay đổi nhìn Diệp Tranh Vanh.

- Sao cậu lại tới đây?

Diêp Tranh Vanh viết xong chữ cuối cùng, buông bút lông xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên.

- Em muốn giết hắn.

Diệp Thiên lạnh nhạt mở miệng, sát khí dầy đặc trên người hắn tỏa ra khiến người khác không lạnh mà run.

- Vì sao?

Diệp Tranh Vanh nghe thế thì hơi hơi nhíu mày, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thiên.

- Hắn thật ngông cuồng.

Diệp Thiên không thay đổi sắc mặt nói:

- Hoặc là nói hắn rất không biết tự lượng sức mình.

- Cậu đã phát sinh xung đột với hắn sao?

Diệp Tranh Vanh như nghĩ gì đó, hỏi.

- Hắn nói em không xứng làm đối thủ của hắn.

Diệp Tranh Vanh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ha ha..."

Diệp Tranh Vanh cười, cười đến âm lãnh:

- Hắn còn nói rằng hắn muốn làm cho ta trở thàng hài cốt dưới chân hắn đấy.

- Anh cũng muốn giết hắn. Nhưng không tìm thấy cơ hội thích hợp.

Diệp Thiên lạnh lẽo nói:

- Em thì lại khác, em sẽ lợi dụng Đại Bỉ Võ lần này để xử lý hắn. Em nghĩ dù Bùi Vũ Phu có biết chuyện này thì cũng không thể tìm chúng ta gây phiền phức, dù sao thì cũng là do tài nghệ của hắn không bằng người. Mà coi như hắn muốn gây phiền toái cho chúng ta thì chú 3 cũng không ngồi yên bỏ mặc, lúc đó hẳn sẽ chặt nốt chân còn lại của hắn.

- Không được.

Diệp Tranh Vanh trực tiếp lắc đầu bác bỏ ý kiến của Diệp Thiên.

- Tại sao lại không được?

Diệp Thiên nhíu mày hỏi, không mảy may để ý tới việc Diệp Tranh Vanh có vì thế mà tức giận hay không.

- Vẫn chưa tới lúc đưa hắn vào chỗ chết.

Diệp Tranh Vanh nhìn lên khuôn mặt góc cạnh của Diệp Thiên, gằn từng chữ:

- Ta muốn chính hắn không thể tự mình bước qua cửa chính Tần gia, chỉ có thể thông qua Bùi Vũ Phu mới có thể bước vào được cửa chính của Tần gia.

Diệp Thiên trầm mặc, trong mắt hiện lên vẻ không cam chịu.

Diệp Tranh Vanh thấy thế đành thở dài, hắn biết rõ đứa em của mình tập võ từ nhỏ, lại được các trưởng bối của Diệp gia coi trọng, năng lực rất cao nên sự kiêu ngạo của nó không kém gì mình.

Hiểu được điều này, Diệp Tranh Vanh không trách cứ Diệp Thiên mà thản nhiên nói:

- Đây là ý của ông nội.

- Lý do.

Diệp Thiên hỏi.

- Tần Đông Tuyết vì Bùi Đông Lai mà cự tuyệt sự cầu hôn của chúng ta, khiến cho đám hỏi bị trở ngại, nhưng mà từ đầu tới cuối Tần gia lại không bày tỏ thái độ gì.

Diệp Tranh Vanh nói xong cười lạnh một tiếng, nói:

- Tần gia làm như thế thực tế là muốn đạt được lợi ích lớn nhất, nói khó nghe một chút thì chính là mượn gió bẻ măng - Tần gia sẽ đợi sau khi thế lực phía sau Bùi Vũ Phu lộ ra rồi mới quyết định tiếp.

- Không riêng Tần gia muốn biết sau lưng Bùi Vũ Phu rốt cuộc cất giấu thế lực như thế nào, rất nhiều đại nhân vật cũng muốn biết điều đó.

Diệp Tranh Vanh nói tới đây dừng lại một chút, nhìn Diệp Thiên:

- Ông nội cũng có ý như thế.

- Một khi đã như vậy thì em sẽ lưu lại một mạng cho hắn.

Diệp Thiên trầm mặc một lúc sau mới nói tiếp:

- Nhưng em muốn phế hắn.

- Phế hắn thì có thể, nhưng cậu phải cam đoan hắn còn có thể đứng để bước vào cửa Tần gia.

Dường như Diệp Tranh Vanh cũng hiểu được câu nói kia của Bùi Đông Lai đã làm nội tâm kiêu ngạo của Diệp Thiên tổn thương nên hắn cũng không tiếp tục ngăn cản em mình.

- Được.

Diệp Thiên liếm liếm môi:

- Em sẽ nhân lúc thi đấu cách đấu mà chặt đứt hai tay của hắn, bẻ mười cái răng của hắn.

- Chú 3 có tiết lộ cái gì cho cậu không?

Diệp Tranh Vanh biết đây là điểm chấp nhận cuối cùng của Diệp Thiên, không nói thêm nữa mà đổi đề tài.

- Nguyên bản em đáp ứng anh không xuống tay với tiểu tử kia, chỉ cần làm nhục hắn, không để hắn giúp Đằng Long đạt được quán quân mà thôi.

Diệp Thiên thành thật nói:

- Nhưng là, chú 3 đã bảo em coi tiểu tử kia là đối thủ. Lúc đầu em không quan tâm nhưng rồi chú nói cho em biết, tên đó từng mang theo một đám phản động huyết tẩy dong binh đoàn Seberia, hơn nữa còn tự mình giết chết Luke Fu - một trong thập đại Dong Binh Vương. Từ đó em mới đồng ý với chú 3 coi hắn là đối thủ.

- Vẫn là mạng lưới tình báo của Long Nha chính xác.

Diệp Tranh Vanh nhịn không được cảm thán một câu rồi trầm ngâm giây lát, hỏi:

- Chú 3 có nói chuyện của Bùi Vũ Phu hay không?

- Không có.

Diệp Thiên lắc lắc đầu hỏi:

- Anh, vì sao anh cũng kiêng kị thế lực sau lưng Bùi Vũ Phu như thế? Theo em thấy nếu như sau lưng hắn thực có thế lực cường đại thì sao mười tám năm trước hắn lại mang theo cái đuôi rời khỏi Yên Kinh như chó nhà có tang thế?

- Đây là ý của cấp trên, bọn họ lấy đại cục làm trọng.

Diệp Tranh Vanh giải thích.

- Nói vậy nến Bùi Vũ Phu không biết trời cao đất dầy mà tiếp tục gây sức ép thì chú 3 sẽ dẫn Long Nha đi diệt trừ?

Trong lòng Diệp Thiên vừa động liền nghĩ tới điều gì.

- Chỉ mong Bùi Vũ Phu đừng có càng sống càng hồ đồ.

Diệp Tranh Vanh cười lạnh nói:

- Mười tám năm trước hai người bọn chúng chật vật cút khỏi Yên Kinh, bây giờ nếu như Bùi Vũ Phu còn tiếp tục dung túng thằng con không biết trời cao đất dày của hắn kia thì có lẽ lần này sẽ không đuổi bọn chúng ra khỏi Yên Kinh đơn giản như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.