- Lão bản thân ái, ngày mốt mới là ngày cậu hiện thân, làm gì mà ra viện sớm như vậy?
Trong một phòng bệnh cấp cao ở bệnh viện Đông Tường, Quý Hồng giống như là nữ nô đứng bên cạnh Bùi Đông Lai, giúp Bùi Đông Lai cởi bộ quần áo bệnh
nhân trên người ra rồi thay cho Bùi Đông Lai một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn do một nhà thiết kế nổi tiếng làm ra.
- Hôm nay có người muốn mang tôi đi Tiêu gia.
Sắc mặt Bùi Đông Lai tỏ ra bình tĩnh nói.
- Bùi thúc sao?
Nghe được Tiêu gia, một trong những nhà cầm quyền trong quân đội của nước
cộng hòa thì Quý Hồng ngẩn ra sau đó theo bản năng thì nàng liền nghĩ
đến Bùi Vũ Phu dù sao thì Bùi Vũ Phu cũng đã nói cho nàng biết, 3 ngày
sau thì hắn muốn dẫn nàng cùng Bùi Đông Lai đi đến khách sạn Yên Kinh để tát vào mặt DIệp gia.
- Không phải, là Trần Quốc Đào.
Bùi Đông Lai cười cười:
- Tôi với Trần Quốc Đào có một giao dịch, tôi giúp ông ta lấy chức quán
quân Đại Bỉ Võ, ông ta giúp tôi tìm chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia này.
- Cậu đã làm cho Diệp Thiên tàn phế, làm cho người của Diệp gia vô cungc
tức giận, trong lúc quan trọng này thì cho dù Tiêu gia có thân với Trần
Quốc Đào đi chăng nữa thì cũng sẽ không dám hoàn toàn đứng đối lập với
Diệp gia.
Quý Hồng không phải là một bình hoa, nàng là một người có trí tuệ.
Nói xong, Quý Hồng không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, lại do dự nói thêm:
- Nếu Bùi thúc đã nói ra thì nói vậy Bùi thúc đã bố trí sẵn hết mọi việc, một khi đã như vậy thì cậu cũng không cần phải đi đến Tiêu gia nữa.