Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt. Sở dĩ Quý Hồng ăn mặc như thế là
bởi vì Bùi Đông Lai coi thường Quý Hồng không câu dẫn nổi hắn, hơn nữa
còn nói những lời trêu chọc làm khơi dậy tâm lý háo thắng trong người
Quý Hồng.
Dùng lời nói của Quý Hồng thì “ Nếu tỷ không để cậu cứng lên thì tỷ liền cạo trọc làm ni cô”
- Hừ, rầm rầm rì rì.
Quý Hồng đắc ý nhìn vào chiếc buồm giữa 2 đùi của Bùi Đông Lai:
- Từ ngày hôm qua đến giờ, cậu đã giương buồm gần 10h, cho dù là cao thủ
Ám Kính cũng cảm thấy khó chịu, nói đi có khó chịu không nào?
Bùi Đông Lai nhắm mắt lại giả chết.
- Đông Lai đệ đệ thân ái, có muốn tỷ giúp hạ hỏa không?
Quý Hồng cười hì hì hỏi.
- Cút.
Bùi Đông Lai cầm gối đầu giường rồi ném tới Quý Hồng nhưng trong lòng hắn
lại cảm thấy ấm áp, dễ chịu. Hắn biết rõ Quý Hồng làm như vậy là để hắn
trở nên bình tình, đối mặt với chuyện kế tiếp.
Quý Hồng né được cái gối do Bùi Đông Lai ném ra, vừa muốn phản kích lại thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì Quý Hồng nao nao, xuống giường đi đến
cái bàn, từ trong túi lấy ra điện thoại. Thấy được số gọi đến là một số
lạ.
Thân chủ tịch tập đoàn Đông Hải ngoài sáng thì sô điện thoại
di động của Quý Hồng có tính bí mật cực cao, người thường không có khả
năng biết được.
Đối với việc này, thấy số điện gọi đến là một số lạ thì Quý Hồng do dự rồi cũng bấm nút nghe:
- Nếu không nói cho tỷ biết lý do thì tỷ sẽ đem ngươi ném xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn.
- Tôi là Diệp Cấm.
Quý Hồng vừa nói xong thì trong điện thoại truyền ra một giọng nói uy nghiêm.
"Bá!"
2 chữ Diệp Cấm giống như một đạo sấm sét nổ vang bên tai Quý Hồng, làm cho nụ cười trên mặt Quý Hồng biến mất.
- Buổi tối 7h, tại khách sạn Yipin Rrivate, tôi chờ cô.
Dường như sớm đoán được Quý Hồng nghe được tên mình sẽ hoảng sợ, đầu bên kia
điện thoại, thân là nhân vật đầu lĩnh số ba của Diệp gia, có khả năng
lớn bước vào đỉnh quyền lực Kim Tự Tháp, Diệp Cấm mở miệng làn nữa,
giọng nói hờ hững nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác không thể
nghi ngờ.
- Tôi không biết ông.
Nghe được giọng nói của
Diệp Cấm, Quý Hồng liền mở miệng, giọng nói của nàng băng lãnh, trong
ánh mắt hiện ra vẻ tức giận cùng hận ý.
Không trả lời, Diệp Cấm trực tiếp cúp điện thoại.
"Tê ~ "
Nghe được trong điện thoại truyền ra tiếng “ Đô..Đô” thì Quý Hồng tức giân hít vào một hơi, thân thể mềm mại run lên.
- Có muốn tôi đi cùng cô không?
Bằng thính lực biến thái của mình Bùi Đông Lai đã nghe được cuộc nói chuyện
vừa rồi, lúc này thấy sắc mặt lãnh mạc của Quý Hồng đứng đó, không nhúc
nhích thì liền lên tiếng hỏi.
- Không cần, hắn kêu tôi đi là tôi phải đi sao, hắn là cái rắm gì?
Quý Hồng nghiến răng nghiến lợi nói, cảm giác kia giống như chỉ cần Diệp
Cấm xuất hiện trước mặt nàng thì nàng sẽ bâm vằm Diệp Cấm ra.
- Đi.
Bùi Đông Lai đứng dậy, lập tức đi đến trước người Quý Hồng, vươn tay phải ra khoát lên vai Quý Hồng, ôn nhu nói:
- Nếu cô không đi thì hắn sẽ cho rằng chúng ta sợ hắn.
- Không phải là tôi không dám đi mà tôi sợ không khống chế được mình mà sẽ giết hắn ngay tại đó.
2 mắt Quý Hồng đỏ lên, sát khí lẫm liệt.
- Tỷ tỷ thân ái, tôi tin tưởng năng lực khống chế của tỷ sẽ không kém như thế, nếu không thì tỷ đã sớm cường bạo tôi rồi, tỷ cứ nói đi.
Cảm nhận được sát ý của Quý Hồng, Bùi Đông Lai liền lấy tay nâng cầm Quý Hồng lên, cười trêu ghẹo nói.
"Hì hì!"
Nghe vậy thì Quý Hồng không nhịn được mà cười một tiếng, sau đó nói:
- Cậu nói rất đúng, tỷ chẳng những phải đi hơn nữa phải phong tao một
chút, tốt nhất là để mọi người nói rằng Diệp Cấm đi ra ngoài hẹn với
tình nhân.
Cảm nhận được trong nụ cười của Quý Hồng ẩn chứa vẻ bi thương và hận ý khắc cốt minh tâm thì Bùi Đông Lai thở dài, không có hé răng.
Khách sạn Yipin Rrivate.
Nghe cái tên này thôi đủ biết đây cũng là một khách sạn nhất phẩm hơn nữa đây là một khách sạn không đơn giản ở kinh thành.
Sự thật đúng là như thế, đây chính là một khách sạn cấp cao ở Yến Kinh,
chẳng những phục vụ những đồ ăn ngon miệng, cách phục vụ cũng số dzách
hơn nữa tính bảo mật ở nơi này cũng rất tốt, vì vậy cho nên có rất nhiều đại nhân vật thương xuyên đến khách sạn này.
Buổi tối đúng 7h10’, Quý Hồng thân mang một bộ quần áo màu đỏ, bước vào khách sạn Yipin Rrivate.
- Cô khỏe chứ tiểu thư tôn quý, xin hỏi cô có đặt trước bàn chưa?
Có lẽ là do khí chất của Quý Hồng quá lớn cho nên khi quản lý khách sạn
nhìn ra Quý Hồng không phải là hội viên của khách sạn cũng vẫn nở ra nụ
cười chuyện nghiệp, cung kính hỏi thăm.
- Tôi là tỷ không phải là tiểu thư, Diệp Cấm tìm tỷ, ông dẫn tỷ đến đó là được.
Quý Hồng nở ra nụ cười quyến rũ.
"Ách..."
Nghe được Quý Hồng nói thế thì dù là một quản lý đã tiếp không ít đại nhân
vật, đã trải qua không ít việc lớn nhỏ nhưng hắn vẫn bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Tên quản lý cũng không dám hỏi thêm mà tự mình đưa
Quý Hồng vào thang máy, đi lên lầu 3 rồi đưa Quý Hồng đến một phòng có
tên là Giang Nam nhất phẩm.
“ Cốc cốc”
Đi đến trước phòng, quản lý dừng lại rồi gõ cửa.
- Vào đi.
Trong phòng truyền ra một giọng nói uy nghiêm.
Quản lý nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cúi đầu 90 độ chào Diệp Cấm:
- Diệp bí thư.
- Diệp Cấm, tên vương bát đản này, ông làm lớn bụng lão nương lại còn muốn bỏ chạy, ông có lương tâm hay không hả?
Không đợi quản lý nói hết lớn, Quý Hồng liền kêu lớn lên giống như là một oán phụ bị ném bỏ vậy.
“ Lộp bộp”
Nghe Quý Hồng nói như thế thì tên quản lý sợ tới mức 2 chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
- Ông đi ra ngoài trước đi.
Diệp Cấm thâm ý liếc nhìn tên quản lý một cái.
- Ực…vâng, Diệp bí thư.
Tên quản lý nuốt nước miếng một cái rồi trả lời nhưng trong lòng hiểu được, nếu hắn đem chuyện này nói ra ngoài thì cuộc đời của hắn sẽ chấm dứt.
- Không cần sợ, hắn không dám động đến một đầu ngón tay của ông đâu.
Dường như đã nhận thấy được tên quản lý đang sợ hãi, Quý Hồng mỉm cười an ủi một câu sau đó bước vào trong phòng.
Tên quản lý đầu đầy mồ hôi lạnh, cả người thiếu chút nữa là xụi lơ trên mặt đất.
Trong phòng, Diệp Cấm bóp tắt tàn thuốc trong tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Quý Hồng.
- Diệp bí thư, nếu ngài muốn nhìn thì tiểu nữ sẽ không ngại mà cỡi hết ra để ngài xem.
Quý Hồng cười lạnh một tiếng rồi ngồi xuống ghế salon, đem túi xách để qua
một bên rồi rút ra một điếu thuốc, đốt lên rồi hút một hơi.
- So với ảnh chụp thì cô đẹp hơn có sức sống hơn.
Thấy Quý Hồng hút thuốc, sắc mặt Diệp Cấm bình tĩnh nói.
“ Hừ”
Quý Hồng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hút thuốc.
- Cho tới nay, ta đều muốn tìm cơ hội để gặp con nhưng mà sợ con không muốn cho nên tới ngày hôm nay ta mới gọi điện cho con.
Diệp Cấm khe khẽ thở dài.
- Wey wey, có thể làm cho Diệp bí thư nhớ, thật sự là phúc của tiểu nữ mà.
Quý Hồng cười lạnh nói.
- Từ sau khi con xuất hiện, ta luôn cố gắng muốn làm chút gì để cho con không còn hận ý đối với ta nữa.
Sắc mặt Diệp Cấm phức tạp, nói.
- Diệp Cấm ông cho rằng ông có thể thực hiện được mưu đồ gây rối ta sao?
Quý Hồng cười lạnh.
Diệp Cấm trầm mặc.
- Ta nói cho ông biết ta có thể giết bọn hắn như bóp chết những con kiến.
Quý Hồng đem ánh mắt nhìn ra ngoài của sổ, nhìn vào tên bảo tiêu của Diệp Cấm, cười lạnh nói:
- Ta cũng nói cho ông biết, trước lúc bảo tiêu của ông bóp cò thì ta có thể giết ông 10 lần.
Nói xong, một cỗ sát ý từ người Quý Hồng liền hướng ra bốn 4 phía trong phòng.
- Tiểu Hồng, tại sao con lại khổ như vậy chứ?
Cảm nhân được sát ý trên người Quý Hồng, Diệp Cấm liền lắc lắc đầu ý bảo
tên bảo tiêu không nên hành động thiếu suy nghĩ, sau đó vẻ mặt phức tạp
nhìn vào Quý Hồng.
- Như thế nào, ông sợ rồi sao?
Quý Hồng bóp tắt tàn thuốc, ánh mắt lạnh nhưng băng nhìn chằm chằm vào Diệp Cấm, giống như lúc nào cũng có thể bóp chết Diệp Cấm.
- Ta thật sự xin lỗi mẹ con con, ta biết trong lòng con rất ủy khuất cho nên vô luận con hận ta thế nào, ta đều không thèm để ý.
Diệp Cấm mảy may không thèm để ý đến giọng nói đầy vẻ hận ý của Quý Hồng, hắn thở dài.
"Khanh khách..."
Quý Hồng giống như là nghe được chuyện cười hay nhất trên thế giới, nàng cười lạnh không thôi:
- Đúng vậy, là ta hồ nháo, ta không giống thằng con Diệp Tranh Vanh của
ông. Nó được Diệp gia thương như trứng, hứng như hoa. Ta chỉ là một đứa
tiểu tạp chủng được sinh ra trên đời này mà thôi.
- Tiểu Hồng, nếu con muốn quay trở về, cánh cửa của Diệp gia luôn rộng mở để đón con.
Sắc mặt Diệp Cấm phức tạp, nói:
- Ta cam đoan chỉ cần con về nhà thì con sẽ có đãi ngộ không thua kém bất kỳ thành viên nào đời thứ tư của Diệp gia.
- Về nhà?
Nghe được 2 chữ này, trong lòng Quý Hồng liền đau đớn:
- Diệp Cấm, tôi thạt sư không nghĩ được rằng da mặt ông dày như thế nào mới có thể nói được 2 chữ này?
- Từ khi con được sinh ra cho đến nay, ta đã coi con là một thành viên của Diệp gia rồi.
Diệp Cấm phun ra một ngụm khói thuốc, sắc mặt phức tạp nói.
"Khanh khách..."
Quý Hồng lại nở nụ cười:
- Ta thường nghe mọi người nói hầu hết mấy con kỹ nữ đều lập đền thờ,
thật không ngờ một người như Diệp Cấm tiên sinh đây lại thay đổi thái độ so với tốc độ cởi quần còn nhanh hơn, hôm nay thấy được, quả là danh
bất hư truyền.
Lông mày Diệp Cấm nhíu lại, không lên tiếng.
- Diệp Cấm, ông nói tôi là người của Diệp gia. Vậy tôi hỏi ông, lúc mẹ tôi mang thai đến Yên Kinh tìm ông thì ông đã ở đâu?
Diệp Cấm trầm mặc khiến cho Quý Hồng càng trở nên kích động:
- Ông không có gặp bà, bởi vì ông cảm thấy bà chỉ là một người nông thôn. Ông cảm thấy rằng bà là một người nông thôn, chỉ là một người khách qua đường của ông cho nên ông chỉ coi bà là một công cụ để phát tiết trong
lúc say rượu mà thôi. Ông cho rằng bà không xứng với ông, thậm chí ngay
cả tư cách liếm giày cho ông cũng không có, đậu mja có đúng không?
- Tiểu Hồng…
Diệp Cấm biến sắc, cố gắng giải thích cái gì.
- Diệp Cấm, ông đã quyệt mông bỏ đi, tôi biết ông muốn cái rắm gì. Tôi
biết ông muốn nói, ông xuất thân từ Diệp gia, trên vai gánh vác lấy sứ
mệnh chấn hưng Diệp gia cho nên ông không có khả năng kết hôn với bà,
không phải là môn đăng hậu đối thôi sao? Tôi hiểu.
- Tiểu Hồng, không phải...
- Không phải sao?
Quý Hồng nắm chặt hai đấm trừng mắt Diệp Cấm:
- Diệp Cấm, ông biết tôi vì cái gì mà hận không thể ngay lập tức cắt lấy đầu ông không?
Diệp Cấm chau mày. Không phản bác được.
- Môn đăng hộ đối, đạo lý này ta hiểu, tôi cũng biết mẹ của tôi xuất thân từ bần hàn, xác thật là không xứng với một trong tứ đại thiếu gia ở
Kinh thành như ông.
Khi nói chuyện, thân thể Quý Hồng không nhịn được mà run lên, cảm xúc trở nên kích động:
- Nhưng mà ông đã biết bà không xứng với ông thì tại sao ông lại cởi đồ
của bà ra? Chẳng lẽ ông không biết, cởi đồ của nữ nhân là đại biểu cho
cái gì sao? Quan trọng hơn là cho dù ông xem bà là khách qua đường, coi
bà là công cục phát tiết của ông, cho rằng bà không xứng với ông. Nhưng
mà trong lúc bà mang thai, bà xuất hiện ở trước cửa Diệp gia, nói về
tình về lý thì ông hẳn là phải nên nhìn mặt bà một lần?
- Ông
không gặp bà thì thôi, khi đó người của Diệp gia còn uy hiếp bà, nhất
định bắt bà phải bỏ đi đứa con cửa mình rồi mới để cho nàng cút khỏi Yên Kinh. Ít nhất lúc đó ông cũng đứng ra bảo vệ bà, thế nhưng ông đã ở
đâu?
Nói xong, trong đầu Quý Hồng không khỏi hiện ra hình ảnh mẹ mình đang nằm hấp hối trên giường bệnh:
- Không có, ông không có làm như thế. Ông cho rằng bà sẽ ảnh hưởng đến
con đường làm quan của ông, ông cho rằng nếu thừa nhận thì đó sẽ khinh
nhờn vào niềm kiêu ngạo của một trong tứ đại thiếu gia của Kinh thành.
Ông chẳng những không ngăn cản hành động của bọn hắn ngược lại ông còn
âm thầm bức nàng phải bỏ đi đứa con của mình, là tạp chủng tôi đây.
- Tôi thừa nhận ta là tạp chủng. Tôi cũng biết nếu mẹ của tôi không cắn
răng, chịu đựng ủy khuất, rơi lệ đầy mặt mà rời khỏi Yên Kinh, mạo hiểm
tính mạng của mình để sinh tôi thì tôi đã ông bước vào thế giới này rồi
mà là sẽ giống bà, sẽ rời khỏi thế giới này, chết ở trong bụng bà.
Quý Hồng nói xong giống như là một Xà mỹ nữ bị chọc giận, nhìn chằm chằm vào Diệp Cấm:
- Năm đó ông đã bạc tình bạc nghĩa, hiện giờ ông lại nói Quý Hồng tôi là
người Diệp gia, cánh cửa Diệp gia luôn rộng mở chào đón ta, ông không
cảm thấy buồn cười sao? Cmn ông làm cái chó gì thế?
Diệp Cấm nghe vậy thì chân mày nhíu lại tạo thành hình chữ Xuyên.
- Diệp Cấm, ông không cần giả mù sau mưa, tôi cho ông biết, không cho sự
trợ giúp của ông thì cũng không có tên nào dám động vào một đầu ngón tay của ta tôi
Thấy Diệp Cấm không nói lời nào, Quý Hồng lạnh lùng nói:
- Đồng dạng, không có Diệp gia ủng hộ thì Quý Hồng tôi cũng làm tốt hơn so với mấy tên phế vật trong Diệp gia.
- Con đã không muốn trở về thì ta cũng không cưỡng bách con nữa.
Diệp Cấm bóp tắt tàn thuốc. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào Quý Hồng, nói:
- Nhưng mà con cần phải cách xa Bùi Đông Lai một chút.
"Khanh khách..."
Nghe được Diệp Cấm nhắc tới Bùi Đông Lai, Quý Hồng cười phá lên:
- Diệp Cấm ông lo lắng rằng Bùi Đông Lai cũng với tôi sẽ làm cho ông mất mặt sao?
- Tiểu Hồng.
Quý Hồng liên tiếp khiêu khích, nhường Diệp Cấm có chút nổi giận.
- Diệp Cấm ông cũng quá mơ tưởng rồi, tôi nói cho ông biết, tiểu tạp
chủng tôi đây sẽ chủ động cùng Bùi Đông Lai cho ông xem cho sáng mắt.
- Nói vậy con cũng biết, sau khi Diệp Thiên bị con của Bùi Vũ Phu đánh
cho tàn phế thì cha ta và thúc thúc ta đều đi thăm Diệp Thiên.
Giọng nói Diệp Cấm trở nên trầm thấp:
- Ta không gạt con, Bùi Vũ Phu và con của hắn đã làm ra hành động vượt
qua mấu chốt của Diệp gia, vô luận là cha ta hay vị thúc thúc kia ở
trong quân đều bị chọc giận. Kết quả thì không nói con cũng biết.
- Ông cho rằng cha con Bùi gia sẽ sợ Diệp gia các người ư?
Vẻ mặt Quý Hồng khinh miệt, cười:
- Tôi nói cho ông biết, nếu Bùi Vũ Phu sợ Diệp gia các người thì năm đó
cũng không cướp đi Diệp Vãn Tình rồi, nếu Bùi Đông Lai sợ Diệp gia các
người thì hắn cũng sẽ không nói, bản thân hắn muốn nhìn thấy lão gia hỏa nào của Diệp gia có thể làm khó dễ hắn?
- 3 ngày sau, Tranh Vanh cùng cùng Tần Đông Tuyết sẽ đính hôn tại khách sạn Yên Kinh.
Diệp Cấm trầm giọng nói:
- Đây chỉ là bước đầu tiên của Diệp gia, kế tiếp Bùi Đông Lai sẽ...
“ Lộp bộp!”
Nghe Diệp Cấm nói như thế thì trong lòng Quý Hồng không khỏi ngẩn ra. Nàng
không ngờ rằng vì Diệp Thiên mà Diệp gia muốn sứt đầu mẻ trán với Bùi
gia.
Thấy Quý Hồng không nói lời nào, Diệp Cấm lại tiếp tục nói:
- Con là con của ta, trong người con có chảy dòng máu của ta nên ta hy vọng còn không bị liên lụy đến trường tranh đấu này.
- Cho nê ông muốn ta phản bội Bùi Đông Lai, không..là phải cách xa Bùi Đông Lai một chút, đúng không?
Vẻ mặt Quý Hồng trào phúng cười.
- Đúng.
Diệp Cấm không có giấu diếm, mà là ăn ngay nói thật.
- Thật ngại ngùng, Diệp bí thư, tôi đã đem toàn bộ lợi thế đặt ở trên người Bùi Đông Lai.
Quý Hồng cười lạnh nói.
- Tiểu Hồng, con xác định là muốn làm vậy?
Diệp Cấm có chút không cam lòng mà hỏi, hắn thực không muốn chứng kiến con gái ruột thịt của mình đứng đối lập với hắn.
- 20 năm trước ông đã vứt bỏ bà ấy chủ động theo đuổi Diệp Văn Tĩnh, lúc
ấy Bùi Vũ Phu có thể vũ nhục Diệp Cấm ông. Từ trong tay Diệp Cấm ông đã
cướp đi đệ nhất mỹ nữ kinh thành, 20 năm sau, Bùi Vũ Phu vẫn có thể đánh bại ông. Hơn nữa con của hắn vẫn có thể đánh bại thằng con phế vật của
ông.
Lời nói của Quý Hồng giống như một thanh chủy thủ đâm vào trái tim của Diệp Cấm, khiến cho cả người Diệp Cấm run lên.
- 20 năm trước, ở trên tình trường Bùi Vũ Phu có thể đánh bại ông, hôm nay con của hắn cũng sẽ đánh bại con của ông.
Mắt thấy Diệp Cấm biến sắc Quý Hồng cũng không thèm để ý.
- Không có khả năng.
Giọng nói Diệp Cấm lạnh xuống.
- Cuối cùng Tần gia sẽ đồng ý để Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết ở một chỗ.
Quý Hồng đứng lên, cười lạnh nói:
- Mặc kệ ông tin hay không, tóm lại là tôi tin.
- Nếu Tần gia không làm thế?
Diệp Cấm nhíu mày hỏi.
Quý Hồng nheo mắt lại:
- Nếu Tần gia không làm thế thì tôi sẽ quỳ trước mặt ông.
- Không cần, chỉ cần con gọi ta một tiếng “ Cha” là ta thỏa mãn rồi.
Diệp Tranh Vanh giận dữ nói.
- Nếu Tần gia để cho Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết ở chung một chỗ thì ông sẽ làm gì?
Quý Hồng hỏi lại.
Làm như thế nào?
Diệp Cấm lại trầm mặc.
- Nếu Tần gia làm được điều này thì ông phải đi đến trước mộ của bà ấy, cúi đầu nhận sai.
- Diệp Cấm ông có dám cược không?
Chẳng biết tại sao, khi nhắc đến người mẹ của mình thì Quý Hồng không còn kích động nữa mà vẻ mặt nàng trở nên lãnh mạc.
- Được.
Diệp Cấm cấp ra một câu từ trả lời thuyết phục.
- 3 ngày sau, tôi sẽ mở to mắt nhìn.
Quý Hồng cười lạnh đứng dậy, rời khỏi phòng.
Diệp Cấm muốn nói lại thôi, cuối cùng không có lên tiếng gọi lại Quý Hồng.
Ra khỏi phòng, Quý Hồng không ngừng lại, trước tiến lấy điện thoại gọi cho Bùi Đông Lai:
- Diệp Cấm nói với tôi, 3 ngày sau, Diệp Tranh Vanh và Tần Đông Tuyết sẽ đính hôn tại khách sạn Yên Kinh.
- Đã rõ.
Bùi Đông Lai trầm mặc một lúc, trả lời một câu rồi cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Bên tai vang lên tiếng "Đô... Đô...", Quý Hồng có thể hiểu được tâm tình giờ này của Bùi Đông Lai, trong lòng nàng khẽ đau.
Sau đó, nàng lại bấm số của Bùi Vũ Phu
- Bùi thúc, 3 ngày sau, Diệp Tranh Vanh và Tần Đông Tuyết sẽ đính hôn ở khách sạn Yên Kinh.
- 3 ngày sau, thúc mang cháu và Đông Lai đi tới khách sạn Yên Kinh, tát vào mặt Diệp gia.
3 ngày sau.
Vũ Phu rời núi, TQ run rẩy...