Siêu Cấp Cường Giả

Chương 287: Q.1 - Chương 287: Chơi dao có ngày đứt tay




Sau khi thí sinh đi vào sau hậu trường, buổi biễu diễn kết thúc, sân khấu liền sáng đèn. Màn hình lớn trên sân khấu hiện ra hình ảnh của Trang Hiểu Vân với bài hát “ Thương Tâm”

Thấy hình ảnh Trang Hiểu Vân trên sân khấu, một ít người vốn định đứng dậy rời đi liền quay đầu lại nhìn, có chút lưu luyến.

- Trang Bích Phàm, chị của chú mà không đoạt được giải quán quân thì ông trời không có mắt a.

Thấy một màn như vậy, Ngô Vũ Trạch liền mở miệng trêu ghẹo.

Lúc này, Trang Bích Phàm đã đeo kính lên, hắn lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt trên mặt.

- Nhất định.

Có lẽ là muốn chôn dấu phần đau thương tận sâu trong đáy lòng nên Trang Bích Phàm theo thói quen mà lộ ra vẻ trang bức.

Đối mặt với vẻ trang bức của Trang Bích Phàm, đám người Hạ Y Na vốn đã thích ứng được nhưng mà vẫn bị chọc cười.

Lúc này đây, Bùi Đông Lai không cười.

Hắn biết, một người lúc nào cũng luôn lộ ra bộ dạng tươi cười nhưng trên thực tế, trong lòng nam hài kia lại giấu kín nỗi đau, không muốn cho ai biết cả.

Mấy phút sau, khán giả trật tự rời khỏi sân khấu.

Đám người Bùi Đông Lai đứng dậy nhìn về phía trước, dựa vào lời nói của Trang Bích Phàm thì Trang Hiểu Vân cần phải thay quần áo, bọn hắn đứng ở trước sân vận động đợi Trang Hiểu Vân.

Trong phòng hóa trang, Trang Hiểu Vân đã thay xong quần áo, cùng với các thí sinh chào hỏi xong rồi bước ra.

Nhìn bóng lưng Trang Hiểu Vân rời đi, những thí sinh rời cuộc thi đều lộ ra vẻ hâm mộ và bội phục.

Ngô Linh Linh không có.

Mặc dù là nàng đã tiến vào bán kết nhưng nàng cũng biết chỉ cần buổi biểu diễn tiếp theo nếu Trang Hiểu Vân không xuất hiện sai lầm lớn thì chắc quán quân chắc chắn là sẽ thuộc về Trang Hiểu Vân.

Điều này làm cho nàng vô cùng ghen tị.

- Hiểu Vân, Ngô tiên sinh muốn gặp cô.

Bên ngoài phòng hóa trang, một tên nhân viên thấy Trang Hiểu Vân bước ra thì vội vàng bước lên nghênh đón.

Ân?

Trang Hiểu Vân nghe vậy thì lộ ra vẻ kinh ngạc, dừng bước lại rồi nghi hoặc hỏi:

- Xin lỗi, Ngô tiên sinh tìm tôi có chuyện gì không?

- Tôi cũng không biết cụ thể lắm, Ngô tiên sinh đang ở văn phòng chờ cô, cô qua đó sẽ biết.

- Được.

Bởi vì đã trải qua chuyện xưa nên tâm trí của Trang Hiểu Vân so với lứa bạn cùng tuổi thì thành thục hơn nhiều, dường như nàng cảm nhận được có điều không đúng nên lông mày hơi nhíu lại. Bất quá lấy tính công bằng của cuộc thi này thì nàng mới yên lòng lại, sau đó chào hỏi một câu rồi một mình bước vào phòng làm việc của Ngô Hiểu Phong.

1’ sau, Trang Hiểu Vân đi đến trước cửa phòng làm việc của Ngô Hiểu Phong, thấy cửa mở rộng thì vẻ lo lắng trong lòng nàng liền biến mất.

“ Cốc.. Cốc”

Trang Hiểu Vân không có trực tiếp đi vào mà là lễ phép gõ cửa.

Trong phòng, Ngô Hiểu Phong đang ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu hút thuốc, nghe được tiếng gõ cửa thì hắn ngẩng đầu lên nhìn, sau khi thấy Trang Hiểu Vân thì hắn bóp tắt tàn thuốc, cười một cách gượng ép rồi phất phất tay, nói:

- Hiểu Vân, vào đây.

Trang Hiểu Vân gật gật đầu, đi vào phòng:

- Ngô tiên sinh, ngài tìm tôi.

- Ừh.

Sắc mắt Ngô Hiểu Phong phức tạp, gật đầu:

- Ngồi xuống rồi nói.

Trang Hiểu Vân giữ im lặng ngồi xuống, mỉm cười nhìn Ngô Hiểu Phong, đợi Ngô Hiểu Phong nói chuyện.

- Hiểu Vân, biểu hiện hôm nay của cô vô cùng tốt.

Giọng nói của Ngô Hiểu Phong có chút chua sót:

- Tiếng ca thật êm tai, thật thương cảm, ngay cả tôi một người lớn tuổi như thế này cũng bị cô làm cho cảm động.

- Cảm ơn Ngô tiên sinh đã khích lệ, tôi sẽ cố gắng.

Trang Hiểu Vân đứng dậy, cúi đầu cảm tạ Ngô Hiểu Phong.

- Hiểu Vân, không cần phải khách khí.

Ngô Hiểu Phong khoát tay, đợi Trang Hiểu Vân ngồi xuống, rồi do dự một lát, giọng nói tỏ ra phức tạp:

- Hiểu Vân, tôi mặc kệ sau này sẽ phát sinh chuyện gì cũng hy vọng cô vẫn kiên cường, tiếp tục đi trên con đường âm nhạc mà cô đã chọn. Tôi tin tưởng một ngày nào đó cô sẽ trở thành một đại minh tinh, giống như Mộ Khuynh Nhan vậy.

- Cảm ơn.

Trang Hiểu Vân lại cảm ơn, nàng cảm thấy được có chút là lạ.

Giống như phán đoán của Trang Hiểu Vân, Ngô Hiểu Phong liền trầm mặc.

- Ngô tiên sinh, có phải là ngài muốn nói điều gì?

Ngô Hiểu Phong trầm mặc làm cho Trang Hiểu Vân cảm thấy bất an, nàng nhíu mày, chủ động hỏi.

"Ba."

Ngô Hiểu Phong không trả lời mà là châm lửa, đốt lên một điếu thuốc.

- Hiểu Vân.

Liên tục hút vài hơi thuốc, giọng nói của Ngô Hiểu Phong vô cùng phức tạp:

- Có người nhờ tôi chuyển lời lại với cô, hắn có thể giúp cô đoạt được giải quán quân trong cuộc thi này, còn có thể cho cô tiến vào công ty Hồng Tinh, thậm chí còn có thể lăng-xê cho cô.

“Lộp bộp!”

Nghe được những lời này của Ngô Hiểu Phong thì trong lòng Trang Hiểu Vân không khỏi nhảy lên, nụ cười trên mặt cũng đã cứng đơ.

- Ngô tiên sinh, từ nhỏ đến lớn tôi đều tin tưởng một câu “ Trên thế giới này không có buổi ăn nào là miễn phí”

Trong nháy mắt, Trang Hiểu Vân đã lộ ra vẻ đề phòng:

- Nếu tôi đoán không sai thì ít nhất tôi phải trả một cái giả lớn mới có thể được người kia giúp đỡ?

Ngô Hiểu Phong há mồm ra, cố gắng nói cái gì đó, nhưng mà hắn không biết nên giải thích thế nào cho phải.

- Ngô tiên sinh, ngươi kia hẳn là muốn bồi tôi ngủ với hắn?

Thấy Ngô Hiểu Phong trầm mặc, Trang Hiểu Vân trực tiếp nói ra, khuôn mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.

Ngô Hiểu Phong hút một hơi thuốc rồi gật dầu.

- Ngô tiên sinh, phiền ngài nói lại với hắn, tuy rằng tôi thật hy vọng có nhiều người sẽ nghe được tiếng ca của tôi nhưng mà tôi sẽ không vì âm nhạc mà bán đứng cơ thể cùng với linh hồn của mình.

Trang Hiểu Vân đứng dậy, mặt không đổi sắc nói.

"Hô "

Chẳng biết tại sao, mắt thấy Trang Hiểu Vân cự tuyệt thì Ngô Hiểu Phong liền âm thầm thở dài, trong lòng cảm thấy may mắn.

Bởi vì, từ sâu trong lòng hắn, hắn không muốn thấy cảnh Trang Hiểu Vân ngã vào quy tắc ngầm. Hắn cảm thấy cái đó sẽ làm bẩn đi Trang Hiểu Vân.

Nhưng mà.

Ngô Hiểu Phong cũng lộ ra vài phần tiếc nuối.

Hắn biết rõ, Trang Hiểu Vân từ chối việc này thì sẽ mất đi cơ hội giành giải quán quân trong cuộc thi lần này, hơn nữa cùng mất đi cơ hội có thể tiến vào giới âm nhạc. Hắn có lý do để tin, lấy địa vị trong giới giải trí của Phương Húc Vĩ thì muốn phong sát Trang Hiểu Vân là một điều dễ dàng.

- Cảm ơn ngài, Ngô tiên sinh.

Có lẽ là đã nhận thấy được Ngô Hiểu Phong quan tâm đến mình cho nên Trang Hiểu Vân liền cảm ơn hắn.

Nói xong, không đợi Ngô Hiểu Phong trả lời, Trang Hiểu Vân liền xoay người bước ra.

Nhìn bóng lưng Trang Hiểu Vân rời đi, Ngô Hiểu Phong há miệng định nói gì nhưng mà cuối cùng hắn đành vô lực thở dài, trơ mắt nhìn Trang Hiểu Vân rời đi.

"Hô "

Ra khỏi phòng, Trang Hiểu Vân phun ra một ngụm oai bước, dường như là muốn đem tất cả những phẫn nộ trong lòng phun ra ngoài.

Sau đó, nàng mở to 2 mắt, cả người đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Đem tất cả những thứ kia ném ra ngoài?

Hay là chôn nó vào trong lòng không cho ai biết?

Chỉ có nàng biết.

10’.

Trang Hiểu Vân đi ra cửa sân vận động, thấy được đoàn người Bùi Đông Lai đứng đó thì liền lộ ra vẻ tươi cười bước đến.

- Chị, chỉ hát rất hay.

Trang Bích Phàm là người đầu tiên chạy tới, hắn hưng phấn mà nắm lấy cánh tay của Trang Hiểu Vân.

- Mỹ nữ, giọng ca của cô đã làm cho tôi phải nghiện rồi, không thể kiềm chế được bản thân.

Ngô Vũ Trạch làm ra bộ dạng say mê.

- Ngô Vũ Trạch, đừng có hồ nháo.

Hạ Y Na trừng mắt nhìn Ngô Vũ Trạch rồi sau đó đề nghị:

- Để ăn mừng chị Hiểu Vân thuận lợi tiến vào vòng sau, tớ đề nghị đêm nay chúng ta không say không về.

Sau khu Hạ Y Na mở miệng, không đợi mọi người trả lời. Bùi Đông Lai đã thấy được sắc mặt Trang Hiểu Vân đột nhiên biến đổi.

Sau đó, Bùi Đông Lai theo ánh mắt của Trang Hiểu Vân mà nhìn về phía trước, chỉ thấy lúc này Ngô Linh Linh đang thân mật nắm lấy cánh tay của Phương Húc Vĩ, sóng vai cùng bước ra khỏi sân vận động.

Lúc này, Ngô Linh Linh đã thay đồ. Trên người nàng khoác một chiếc áo màu đen, bên trong là một chiếc áo 2 dây cổ rộng, cố ý lộ ra cặp ngực, phía dưới là một chiếc váy ngắn màu đen phối hợp với tất chân màu đen, nàng cũng mang một đôi giày cao gót màu đen.

Dường như là đã nhận thấy được ánh mắt của Trang Hiểu Vân cho nên Ngô Linh Linh liền đem ngực mình chà sát vào cánh tay của Phương Húc Vĩ, đồng thời lộ ra bộ dạng tiểu nhân đắc chí, khinh miệt mà liếc mắt nhìn Trang Hiểu Vân một cái, giống như đang nói : “ Hát hay thì như thế nào? Cũng không phải là bị loại sao?”

Dường như là đọc được ý tứ trong ánh mắt của Ngô Linh Linh,Trang Hiểu Vân cố gắng không chế tâm tình của mình, không để vẻ phẫn nộ cùng biệt khuất hiện lên trên mặt.

Nhưng mà.

Thân thể của nàng không tự chủ được mà run rẩy.

- Trang Hiểu Vân, chỉ cần cô nguyện ý thì ta vẫn sẽ cho cô 1 cơ hội.

Dường như là đã nhận thấy Trang Hiểu Vân không cam lòng cho nên khi đi ngang qua Trang Hiểu Vân thì Phương Húc Vĩ liền hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Trang Hiểu Vân, vẻ mặt cười tà nói.

Có đao không nên đùa giỡn nhưng hắn lại đùa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.