“ Ách?”
Nghe được Phương Húc Vĩ nói như thế, đoàn người Bùi Đông Lai liền quay mặt lại nhìn.
Trong đó, mặc dù mấy người Hạ Y Na không hiểu được ý tứ của Phương Húc Vĩ
nhưng bởi vì nụ cười của Phương Húc Vĩ vô cùng dâm tiện cho nên cảm thấy rất khó chịu với Phương Húc Vĩ.
Lúc nãy, Bùi Đông Lai đã nhận
thấy ánh mắt khinh miệt của Ngô Linh Linh khi nhìn về phía Trang Hiểu
Vân, giờ phút này hắn lại thấy vẻ mặt cười cười của Phương Húc Vĩ thì
trong lòng Bùi Đông Lai liền đoán được điều gì. Bất quá hắn cũng không
hé răng mà là yên lặng nhìn xem.
- Không có khả năng.
Ngay cả Trang Hiểu Vân cũng bùng nổ, giọng nói lạnh như băng mà kiên định.
“ Haiz…”
Nghe được câu trả lời của Trang Hiểu Vân, vẻ mặt Phương Húc Vĩ lộ ra vài
phần khó chịu, sau đó cười lạnh chỉ vào Trang Bích Phàm:
- Cô là vì hắn mới làm ra lựa chọn như vậy sao?
Hiển nhiên, bởi vì Trang Bích Phàm kéo lấy cánh tay của Trang Hiểu Vân cho
nên Phương Húc Vĩ đã coi Trang Bích Phàm là bạn trai của Trang Hiểu Vân.
- Ừh.
Trang Hiểu Vân lãnh mạc trả lời một câu.
- Ta thật sự rất tò mò, một tên gia hỏa xấu trai như vậy làm sao lại có thể được cô chọn làm bạn trai?
Phương Húc Vĩ cười cười:
- Bất quá, nếu cô đã làm ra lựa chọn thì ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.
Trang Hiểu Vân cắn môi, không có hé răng.
- Phương thiếu, cùng người như thế nói chuyện quả thực chính là đàn gảy tai trâu, chúng ta đi thôi.
Thấy Trang Hiểu Vân không nói lời nào, Ngô Linh Linh liền nũng nịu nói, lúc
nói chuyện cả người liền dán trên người Phương Húc Vĩ, cảm giác kia như
hận không thể giang rộng 2 chân để Phương Húc Vĩ đâm vào.
Sở dĩ
nàng nói như vậy là bởi vì nàng nhìn ra được Phương Húc Vĩ đã nhìn trúng Trang Hiểu Vân, mà Trang Hiểu Vân so với nàng thì lại càng hoàn hảo
hơn.
Dưới tình hình như vậy, nếu Trang Hiểu Vân thay đổi lựa chọn thì nàng chính là người bị Phương Húc Vĩ đá văng đi.
Đây là kết quả nàng không muốn nhìn thấy.
- Câm cái miệng chó của cô lại.
Bên tai vang lên lời nói nũng nịu của Ngô Linh Linh, Hạ Y Na liền không nhịn được mà ra mặt giúp Trang Hiểu Vân.
- Ây za?
Nghe được giọng nói của Hạ Y Na, Phương Húc Vĩ liền nghiêng đầu ngó sang,
nhìn thấy được dung mạo cùng với thân hình của Hạ Y Na thì hắn giống như là một tên thợ săn nhìn thấy được con mồi, 2 mắt sáng ngời.
- Chị Hiểu Vân , chuyện gì vậy?
Hạ Y Na trừng mắt nhìn Phương Húc Vĩ rồi hướng Trang Hiểu Vân hỏi.
- Mỹ nữ, nếu cô đã biết được một ít quy tắc ngầm của giới giải trí thì
hãy đi theo ta, ta cam đoan có thể thỏa mãn nguyện vọng của cô.
Không đợi Trang Hiểu Vân lên tiếng, vẻ mặt Phương Húc Vĩ dâm ô, nói.
- Mày đúng là một tên cặn bã.
Hạ Y Na vốn đã không vừa mắt với sự xuất hiện của Phương Húc Vĩ, lúc này
nghe Phương Húc Vĩ nói như thế thì lập tức nghĩ đến điều gì. Sắc mặt đột nhiên thay đổi, tức giận mắng một tiếng rồi giơ tay lên, định tát vào
mặt Phương Húc Vĩ một cái.
“Bốp”
Phương Húc Vĩ không nghĩ rằng Hạ Y Na sẽ động thủ, nhất thời không kịp đề phòng cho nên ăn luôn 1 tát vào mặt.
Thấy bộ dạng không kịp trở tay của Phương Húc Vĩ thì Ngô Linh Linh liền sợ ngây người.
Hiển nhiên, nàng không ngờ rằng bạn của Trang Hiểu Vân lại có thể dám ra tay với Phương Húc Vĩ.
Không riêng gì Ngô Linh Linh, mà chính bản thân Phương Húc Vĩ cũng vậy.
Theo bản năng Phương Húc Vĩ đưa tay xoa lấy khuôn mặt, dường như hắn cảm thấy toàn bộ mọi chuyện phát sinh đều là ảo giác.
Nhưng mà.
Cơn đau trên mặt truyền đến làm cho Phương Húc Vĩ biết đây là sự thật, hắn đã bị Hạ Y Na tát vào mặt.
- Gái điếm, mày dám đánh tao?
Hiểu được điểm này, vẻ mặt Phương Húc Vĩ liền trở nên dữ tợn, cùng lúc đó 2 tên đại hán áo đen liền chạy nhanh tới bên này.
Không trả lời.
Tay trái Hạ Y Na liền giơ lên, tát vào mặt Phương Húc Vĩ thêm một cái.
"Vù!"
Lúc này dây, Phương Húc Vĩ sớm đã chuẩn bị, thấy được Hạ Y Na vung tay lên
thì hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó lui về sau một bước, chân phải vung
lên, nhắm ngay bụng của Hạ Y Na, hung hăng đá tới.
Trên mặt của hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Nhưng mà.
Rất nhanh, nụ cười trên mặt của Phương Húc Vĩ đã đọng lại.
Bởi vì, có một bàn tay giống như cái kìm sắt đã kẹp cổ hắn, trực tiếp xách hắn lên.
Thời khắc mấu chốt, Bùi Đông Lai giống như một ngọn núi lớn che trước người
Hạ Y Na, tay phải hắn kẹp lấy cổ Phương Húc Vĩ giống như là đang xách
một con gà.
"Ô. . . Ô. . ."
Bởi vì Phương Húc Vĩ đã bị Bùi Đông Lai kẹp cổ, cho nên hắn tỏ ra khó thở, cả khuôn mặt đỏ bừng giống
như là một con vịt bị cắt tiết.
- Thả Phương thiếu xuống.
Thấy một màn như vậy, 2 gã bảo tiêu của Phương Húc Vĩ liền lên tiếng.
- Không….Không nên.
Có lẽ không ngờ Hạ Y Na sẽ ră mặt giúp mình mà tát một bạt tai vào mặt Phương Húc Vĩ, điều này đã khiến Trang Hiểu Vân cả kinh.
Lúc này, nghe tiếng hô của 2 gã bảo tiêu, thấy Bùi Đông Lai đã kẹp cổ
Phương Húc Vĩ thì sắc mặt của Trang Hiểu Vân liền biến đổi, vẻ mặt khẩn
trương, hô lên.
Nàng biết được nếu Phương Húc Vĩ là một kẻ không
tầm thường, nếu Bùi Đông Lai ra tay làm bị thương Phương Húc Vĩ thì chắc chắn đến lúc đó Bùi Đông Lai sẽ bị Phương Húc Vĩ báo thù.
Cho nên, nếu lúc này Bùi Đông Lai làm Phương Húc Vĩ bị thương thì nhất định lấy tính cách của Phương Húc Vĩ thì hắn sẽ trả thù.
- Cút.
Nghe được tiếng kêu lo lắng của Trang Hiểu Vân, Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm
rồi nói ra. Sau đó liền đem Phương Húc Vĩ vứt về phía 2 gã bảo tiêu.
“ Vù”
Phương Húc Vĩ liền trực tiếp đụng phải 2 gã áo đen.
Mặc dù thân thể của Phương Húc Vĩ đã bị tửu sắc ăn mòn nhưng bằng lực đạo
của Bùi Đông Lai thì vẫn làm cho mấy tên đại hán kia lui ra sau 3 bước.
- Thả ta xuống.
Phương Húc Vĩ vị Bùi Đông Lai dọa tới mức kinh hồn, sau đó thấy được 2 gã bảo
tiên bên mình thì liền lấy lại tinh thần, vẻ mặt hung tợn nói:
- Đánh gãy 2 cái chân chó của nó cho tao.
- Tao kêu mày cút.
Không đợi bảo tiêu của Phương Húc Vĩ thả hắn xuống, Bùi Đông Lai đã giống như quỷ mị, xuất hiện trước mặt Phương Húc Vĩ, sau đó mở miệng, giọng nói
giống như tiếng sấm rền.
"Bá!"
Nói xong, bàn tay của Bùi Đông Lai liền vung lên.
“ Bốp”
Cái tát vang dội, mặc dù Bùi Đông Lai đã không sử dụng Ám Kình hơn nữa đã
khống chế lực đạo nhưng mà cả người Phương Húc Vĩ liền từ trong lòng 2
gã bảo tiêu văng ra ngoài.
“ Bộp…Bộp”
Thấy mình của Phương Húc Vĩ liền va vào lan can, làm cho lan can không ngừng rung lên.
Sau khi rớt xuống, Phương Húc Vĩ chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như là là bị gãy hết, đau đớn làm cho hắn cảm thấy tối sầm, thân hình cuộn
lại một chỗ giống như một con chó TQ, không ngừng run lên.
"A", ". . ."
Thấy một màn như thế, Ngô Linh Linh liền kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
"Ách", . . ."
Trang Hiểu Vân trực tiếp bị cả kinh há to miệng.
Đám người Hạ Y Na sớm đã thấy thân thủ của của Bùi Đông Lai cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Ách"
2 gã bảo tiêu của Phương Húc Vĩ cũng cả kinh, bọn hắn nằm mơ cũng không
ngờ rằng Phương Húc Vĩ sẽ bị người khác làm trò, dám trước mặt bọn hắn
mà đánh Phương Húc Vĩ.
- Cút.
Thấy 2 gã bảo tiêu của Phương Húc Vĩ há to mồm, Bùi Đông Lai liền lên tiếng.
Lại nghe được một chữ “ Cút”, thấy được vẻ tức giận trong đôi mắt của Bùi
Đông Lai, nhớ lại một màn vừa rồi. 2 tên bảo tiêu của Phương Húc Vĩ liền không dám động thủ, thậm chí ngay cả kêu gào cũng không dám mà là nhìn
nhau một cái, sau đó liền chạy về phía Phương Húc Vĩ.
- Phương…Phương thiếu.
Chạy đến trước người Phương Húc Vĩ, 2 gã bảo tiêu liền đỡ Phương Húc Vĩ dậy, rõ ràng thấy được mặt của Phương Húc Vĩ đã đầy máu.
- Chúng mày…
Nghe được thủ hạ lên tiếng thì Phương Húc Vĩ cũng thanh tỉnh một ít, hắn hé
miệng cố gắng nói 2 gã bảo tiêu xử lý Bùi Đông Lai, kết quả lại không
nói được. Vài chiếc răng từ trong miệng của hắn rớt ra ngoài.
- Phương thiếu, hắn rất mạnh, chúng tôi không phải là đối thủ của hắn.
Sau đó, không đợi Phương Húc Vĩ mở miệng, một gã bảo tiêu liền nói, hắn sợ hãi liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái.
"Tê ~ "
Phương Húc Vĩ đau đến hít sâu một hơi, tức giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
- Chúng ta đi thôi.
Không để ý đến 3 người Phương Húc Vĩ, Bùi Đông Lai xoay người, nói với đám người Hạ Y Na.
Nghe được Bùi Đông Lai lên tiếng, Hạ Y Na nhịn không được mà nhìn vào khuôn
mặt bình tĩnh của Bùi Đông Lai. Trong lòng nàng rất rõ ràng, Bùi Đông
Lai nói như vậy là không muốn để mọi người nhìn thấy cảnh bạo lực.
- Đi thôi.
Không riêng gì Hạ Y Na mà Ngô Vũ Trạch cũng hiểu được điểm này cho nên hắn liền mở miệng phụ họa.
Trang Hiểu Vân vốn là muốn nói gì nhưng mà khi nghe được Bùi Đông Lai cùng Ngô Vũ Trạch nói “ Đi” thì nàng liền im lặng.
Bởi vì mọi chuyện phát sinh trước sân vận động cho nên không đợi đám cảnh
sát đến , Bùi Đông Lai đã mang mọi người đến chỗ đậu xe.
Nhìn bóng lưng đám người Bùi Đông Lai rời đi, Phương Húc Vĩ tức giận đến cả người run lên.
- Đuổi… Đuổi theo bọn hắn.
Cầm lấy cái khăn của tên bảo tiêu bên cạnh đưa cho, Phương Húc Vĩ vừa lau vết máu trên mặt, vừa nói.
Nói xong, Phương Húc Vĩ liền phun ra một ngụm máu.
Sau đó, hắn liền rút điện thoại ra, trực tiếp bấm lấy một số điện thoại.
Hắn muốn tìm viện binh.
Dám động thủ trên đầu thái tuế sao?