Đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên đã khiến cho mọi người ở
trên đường phải dừng lại rồi đem ánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng thét đó.
“Bịch..Bịch”
Lúc này đây, Bùi Đông Lai đã ném Đằng
Tỉnh giống như là ném một bịch rác ra đường, rất nhanh cả người của Đằng Tỉnh đã nện vào một cái cây trên đường rồi rơi xuống đất.
“Phù..Phù”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của hắn trở nên tái nhợt, hắn cũng không có để ý đến vết thương ở trên người mà không ngừng kêu lên:
- Cứu mạng, cứu mạng….
Thấy một màn như vậy thì vẻ mặt của những người đi dường trở nên quái dị, mà 2 gã tuần cảnh cách đó không xa vội vàng chạy về phía Đằng Tỉnh.
Cùng lúc đó, trong phòng ăn, 3 tên bảo tiêu của Đằng Tỉnh thấy đượ một màn
như vậy thì liền cả kinh. Bọn hắn liền chạy đến bên cửa, thấy được Đằng
Tỉnh không có chết thì âm thầm thở ra một hơi. Mặc dù Đằng Tỉnh chỉ là
một tên hoàn khố rách nát nhưng dù sao đi chăng nữa thì hắn cũng có địa
vị ở Đằng gia, nếu quả thật hắn xảy ra vấn đề gì thì bọn hắn cũng phải
đi chung để bồi mạng.
Sau đó, bọn hắn hoảng sợ nhìn vào Bùi Đông Lai rồi giống như một đám gà trống bại trận, ủ rủ, cẩn thận mà rời khởi nơi này.
- Thật xin lỗi, đã làm ảnh hưởng đến tâm tình dùng cơm của mọi người. Để
tỏ lòng xin lỗi, toàn bộ chi phí tối nay của mọi người cứ để tôi tính
Bùi Đông Lai cũng không có ngăn cản 3 tên bảo tiêu kia, hắn xoay người lại, mỉm cười nhìn vào đám khách nhân đang trợn mắt há mồm kia.
Nghe
được giọng nói của Bùi Đông Lai, nhìn nụ cười trên mặt của hắn tìh tất
cả mọi người trong nhà hàng không ngờ rằng Bùi Đông Lai lại dễ gần đến
vậy.
- Tiên sinh tôn quý, bởi vì chúng tôi đã không làm tròn bổn
phận nên mới để phát sinh chuyện như vừa rồi. Để tỏ lòng xin lỗi, toàn
bộ chi phí tối nay sẽ được Free.
Thân là là quản lý của nhà hàng
thì mặc dù nàng không biết Bùi Đông Lai là thần thánh phương nào nhưng
mà ở nàng xem ra, khi Bùi Đông Lai dám đem Đằng Tỉnh quăng ra ngoài
đường, hơn nữa khi nghe Đằng Tỉnh đem Uông Chu ra dọa thì Bùi Đông Lai
cũng không có ngừng tay điều này đủ để chứng minh Bùi Đông Lai hoàn toàn không kiêng kị Uông Chu.
Đồng thời nàng còn biết đối với hành vi lúc nãy của mình thì Bùi Đông Lai có chút bất mãn vì thế không đợi Bùi
Đông Lai mở miệng trả lời thì nàng đã nhanh chóng nói với mấy tên bồi
bàn:
- Mọi người nhanh chóng dọn dẹp lại chỗ này ngoài ra xem thử những vị khach khác còn cần gì không?
- Tiên sinh…đã xảy ra chuyện gì?
Cùng lúc đó, 2 gã tuần cảnh đã đến bên cạnh Đằng Tỉnh rồi hỏi, đồng thời trong lòng cũng cảm thán mạng của Đằng Tỉnh khá lớn.
- Tôi bị người ở trong nhà hàng kia ném ra.
Lúc này đây, nỗi sợ hãi trong lòng của hắn đã giảm đi, thay vào đó chính là vẻ phẫn nộ:
- Tôi chính là phó tổng của công ty giải trí Đông Hoàng NB, tôi dẫn người đến Nam Cảng là để tiến hành khảo sát để đầu tư vào với công ty giải
trí Hồng Tinh, nhưng mà trị an của nơi này quá kém khiến cho tôi phải
thất vọng, tôi muốn các anh nhất định phải đem hung thủ trừng phạt một
cách nghiêm khắc.
Nghe được Đằng Tỉnh nói như thế thì 2 gã tuần
cảnh đều cả kinh không nhẹ, sau đó bọn hắn cũng hiểu được tính nghiêm
trọng của việc này, nếu xử lý không tốt thì sẽ thành sự kiện quốc tế, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cảnh sát Nam Cảng.
- Tiên sinh, Nam Cảng chính là nơi trị an tốt nhất của châu Á, xin ngài cứ yên tâm,
chuyện này nhất định chúng tôi sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa mãn.
Rất nhanh, 2 tên tuần cảnh liền cam đoan với Đằng Tỉnh, đồng thời liền báo cáo lại chuyện này với cấp trên.
- Tiên sinh, cấp trên sẽ đến đây ngay bây giờ, hơn nữa còn làm phiền ngài phối hợp với chúng tôi, giúp chúng tôi chỉ ra và xác nhận hung thủ.
Sau khi nhận được chỉ thị thì 2 gã tuần cảnh hướng về phía Đằng Tỉnh rồi nói.
- Hy vọng các anh có thể trừng phát nghiêm khắc hung thủ, nếu không thì
tôi sẽ đem chuyện này nói lại cho lãnh sự quán của NB ở Nam Cảng này để
cho hắn đến đây xử lý.
Vẻ mặt của Đằng Tỉnh tức giận, nói. Tuy
rằng hắn đã nhận ra thân phận của Bùi Đông Lai không đơn giản nhưng mà
đối với chuyện vừa rồi thì hắn chỉ cần lợi dụng đại sứ quán NB ở Nam
Cảng để tạo áp lực thì tất nhiên Bùi Đông Lai sẽ phải một cái giá rất
nhiều.
- Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa mãn.
Mắt thấy Đằng Tỉnh đem lãnh sự quán NB ra thì 2 gã tuần cảnh liền cả kinh
không nhẹ, bọn hắn vội vàng cam đoan lại một lần nữa rồi mang theo đám
người Đằng Tỉnh đi vào nhà hàng.
Trong nhà hàng, khách nhân lại một lần nữa ngồi xuống mà dùng cơm.
Bởi vì trong lòng có ấn tượng tốt với bdld nên bọn hắn thường đem ánh mắt
nhìn sang chỗ của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân.
Rất nhanh 2 gã tuần cảnh đã cùng đám người Đằng Tỉnh đi vào nhà hàng, điều
này đã làm hấp dẫn không ít người. Trong đó nữ quản lý của nhà hàng thì
nhăn mặt lại mà những khách nhân kia lại bàn luận sôi nổi.
- Chính là hắn.
Đằng Tỉnh thấy được Bùi Đông Lai tỏ ra không có việc gì, đang ngồi dùng cơm
với Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân thì liền tức giận, vội vàng chỉ tay về phía hướng Bùi Đông Lai.
- Đông…Đông Lai, cảnh sát đến đây rồi.
Mộ Khuynh Nhan thấy thế, có chút khẩn trương nói.
- Không sao đâu.
Bùi Đông Lai cũng không quay đầu lại, nói:
- Một lát nữa khi cảnh sát đến đây thì các cậu cứ nói thật, nói rằng tên
đó muốn quấy rối các cậu hơn nữa còn động tay động chân nữa.
- Được…Được.
Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân gật đầu.
- Chúng tôi là cảnh sát Hoàng Gia của Nam Cảng, cậu vừa rồi đã đem vị
tiên sinh này ném ra khỏi đây, thiếu chút nữa làm cho vị tiên sinh này
mất mạng, hiện tại mời cậu cùng chúng tôi đến cục cảnh sát để điều tra.
2 tên cảnh sát thấy được Đằng Tỉnh chỉ vào người đang dùng cơm với nhóm
nhạc Hoàng Hậu thì vốn là ngẩn ra, sau đó bọn hắn nghĩ đến chỉ thị của
cấp trên thì vẫn kiên trì đi đến.
- Cảnh sát tiên sinh, cậu ta là bạn của chúng tôi, vừa nãy tên kia đến quấy rối chúng tôi hơn nữa còn
muốn động tay động chân với chúng tôi, điều này đã chọc giận bạn của
tôi.
Mộ Khuynh Nhan đứng lên, giải thích.
Trang Hiểu Vân cũng đứng dậy, nói:
- Cảnh sát tiên sinh, nếu không thì các anh có thể hỏi mọi người ở chung quanh.
“Ách?”
Nghe được câu giải thích của Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân thì 2 gã tuần
cảnh liền sửng sốt mà Đằng Tỉnh thì tức giận đến thiếu chút nữa hôn mê
bất tỉnh, chỉ thấy hắn vươn tay ra chỉ vào Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu
Vân, vẻ mặt phẫn nộ, nói:
- Cô…Các cô nói bậy, tôi quấy rối các cô khi nào?
- Cảnh sát tiên sinh, tôi có thể làm chứng, vừa rồi quả thật là tên kia đã quấy rối Mộ tiểu thư và Trang tiểu thư.
- Tôi cung có thể làm chứng.
….
Những người khách trong nhà hàng liền sôi nổi ra mặt làm chứng, ánh mắt nhìn
về phía Đằng Tỉnh tỏ ra xem thường, xem thường một tên NB hung hăng càn
quấy tại Nam Cảng thì thôi, bị người ta vứt khỏi đây thì lại còn muốn
cảnh sát đến giúp đỡ.
"Ách..."
Mắt thấy một đám những
khách nhân đứng dậy làm chứng thì 2 gã tuần cảnh liền ngạc nhiên, không
biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
- Mày…chúng mày…khốn kiếp.
Đằng Tỉnh thấy thế, tức giận đến giận sôi máu, mắng một câu rồi lập tức cầm lấy điện thoại rồi gọi cho Đông Văn Bân.
- Đổng tiên sinh, tôi là Đằng Tỉnh, hiện tại đang ở nhà hàng…. Gặp phải một chút phiền toái, ông lập tức đến đây.
Điện thoại được chuyển, không đợi Đông Văn Bân mở miệng hỏi thì Đằng Tỉnh đã nói.
Đầu bên kia điện thoại lúc này Đông Văn Bân đang dùng cơm nghe được Đằng Tỉnh nói như thế thì cũng không có hỏi nhiều mà đáp:
- Đuộc, Đằng Tỉnh tiên sinh.
- Ngoài ra, ông hãy nói cho Uông Chu tiên sinh để cho ông ta đến đây một
chuyến, chuyện này có quan hệ đến hợp tác giữa công ty giải trí Đông
Hoàng và công ty giải trí Đông Tinh.
Đằng Tỉnh thấy được những
người ở đây đứng ra làm chứng cho Bùi Đông Lai thì nhất thời liền quyết
định để cho Uông Chu ra mặt, sau đó lơi dụng đại sứ quán của NB ở Nam
Cảng tạo áp lực, khiến cho Bùi Đông Lai không chịu nổi.
Hằng năm
thì việc hợp tác giữa 2 công ty chiếm lấy một số tiền không nhỏ, nếu như ngừng hợp tác thì chắc chắn công ty giải trí Hồng Tinh sẽ gặp tổn thất
không nhỏ.
Cho nên, nghe được Đằng Tỉnh nói như thế thì Đông Văn Bân liền cả kinh, vội vàng nói:
- Xin Đằng Tỉnh tiên sinh yên tâm, tôi lập tức đem chuyện này thông báo cho Uông tiên sinh, sẽ cùng Uông tổng đến đó.
- Được.
Đằng Tỉnh nghe vậy thì khuôn mặt tràn đầy vết thương của hắn liền nở ra một
nụ cười dữ tợn, giống như là một con độc xà âm độc nhìn chằm chằm vào
Bùi Đông Lai.
- Xem ra mày chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.
Lời nói của Đằng Tỉnh vừa hạ xuống thì Bùi Đông Lai giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Đằng Tỉnh.
- Mày…Mày muốn làm gì?
Đằng Tỉnh thấy thế thì kinh hãi, lập tức hướng về 2 tên tuần cảnh mà cầu cứu:
- Cảnh sát tiên sinh, hắn muốn động thủ đánh người, giúp tôi cản hắn lại.
“Bá”
Không đợi cảnh sát ra tay thì tay phải của Bùi Đông Lai vung lên, cầm lấy cái điện thoại trên tay của Đằng Tỉnh.
- Đông Văn Bân, không cần gọi điện cho Uông thúc.
Cầm lấy điện thoại, Bùi Đông Lai lạnh lùng nói:
- Mặt khác anh cũng không cần phải đến nơi này, từ giờ trở đi anh đã bị đuổi việc.
- Bùi... Bùi tiên sinh?
Đầu bên kia điện thoại, nghe được giọng nói của Bùi Đông Lai thì Đông Văn Bân vốn là ngẩn ra sau đó sắc mặt liền biến đổi.
"Ba!"
Không trả lời, Bùi Đông Lai trực tiếp cúp điện thoại rồi đưa đến trước mặt Đằng Tỉnh:
- Mày cứ tiếp tục tìm viện binh đi.
"Ách..."
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của Đằng Tỉnh giống như là nhìn thấy quỷ nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Mày…rốt cuộc mày là ai?