Thời gian như thoi đưa, bất tri bất giác đã đến tháng 3, nhiệt độ ở Đông Hải đã bắt đầu tăng trở lại.
Trên đường phố, Ngô Vũ Trạch đang ngồi trên chiếc Camry, hắn cũng không có săm soi mấy cô gái ngoài đường, mà là cau mày, vẻ mặt tỏ ra lo lắng.
Không riêng gì hắn, mà Cổ Văn Cảnh cùng Trang Bích Phàm cũng tỏ ra nặng nề.
Tất cả chuyện này bởi vì bọn họ biết được chuyện xảy ra của Bùi Đông Lai.
Sau khi biết được tin Bùi Vũ Phu chết thì 3 người liền đến biệt thự
quận Golf, từ sau khi từ Yên Kinh về thì Bùi Đông Lai luôn ở lại đây,
đây chính là biệt thự mà Hạ Hà mua lại cho Hạ Y Na.
40’ sau, ô-tô đi vào biệt thự quận Golf.
Trước cửa biệt thự, thấy được 3 người Ngô Vũ Trạch đến thì Hạ Y Na liền bước lên chào hỏi.
- Đông Lai sao rồi?
Xuống xe thì Ngô Vũ Trạch vội vàng hỏi, mà 2 người Trang Bích Phàm, Cổ Văn Cảnh cũng tỏ ra lo lắng nhìn vào Hạ Y Na.
- Vẫn như vậy, cả ngày tự giam mình ở trong thư phòng.
Hạ Y Na khẽ cắn môi, đôi mắt có chút phiếm hồng, sau khi nàng biết được tin tức Bùi Vũ Phu chết thì nàng cùng Hạ Hà liền đi tới Đông Hải.
Nhưng mà.
Ở trong 10 ngày qua, mặc dù Bùi Đông Lai không có lộ ra vẻ bi thương
nhưng mà thủy chung vẫn không rời khỏi nhà. Mỗi ngày đều giam mình ở
trong thư phòng, hút rất nhiều thuốc, trầm mặc ít nói, giống như là một
người khác.
Bởi vì nàng đã từng chịu tang cho cha của mình nên
nàng hiểu được tâm tình lúc này của Bùi Đông Lai. Khi đó nghe được tin
Hạ Hà mất đi thì bên cạnh nàng vẫn còn Tống Hân là mẹ của nàng, nhưng mà Bùi Đông Lai mất đi Bùi Vũ Phu thì sẽ không còn người thân nào.
Cho nên, nàng biết được Bùi Đông Lai vô cùng đau lòng, nhưng mà phần đau lòng ấy đã được Bùi Đông Lai giấu đi.
Nghe được Hạ Y Na nói như thế, thấy được bộ dạng buồn bã của Hạ Y Na thì 3 người Ngô Vũ Trạch đều cảm tháy xót xa.
- Cậu ta đang ở thư phòng, tớ mang mọi người đi vào.
Hạ Y Na điều chỉnh cảm xúc rồi đi trước dẫn đường.
Mấy phút sau, 3 người Ngô Vũ Trạch gặp được Bùi Đông Lai trong thư phòng.
Bùi Đông Lai ngồi trên ghế, miệng ngậm thuốc, trước mặt hắn là gạt tàn
chứa đầy tàn thuốc, Tần Đông Tuyết ngồi bên cạnh hắn, cũng không ngăn
cản hắn mà là yên lặng làm bạn với hắn.
- Đông Lai.
Thấy bộ dạng phờ phạc của Bùi Đông Lai thì 3 người Ngô Vũ Trạch đều cảm thấy có chút áp lực.
- Ngồi đi.
Bùi Đông Lai bóp tắt thuốc lá, ý bảo ba người ngồi xuống.
- Mọi người nói chuyện với nhau đi, tớ cùng Y Na đi pha trà.
Tần Đông Tuyết đứng dậy rồi nói.
Bùi Đông Lai giữ im lặng gật gật đầu.
Sau khi Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na rời đi thì 3 người Ngô Vũ Trạch
muốn nói cái gì nhưng mà sau khi hé răng ra thì bọn hắn không biết nên
nói cái gì cho phải.
Bởi vì bọn hắn đều biết, luận về tâm lý, luân về tố chất thì Bùi Đông Lai lại mạnh hơn bọn hắn.
- Văn Cảnh, ka không có mặt, lão hiệu trưởng có nói gì không?
Không khí áp lực, Bùi Đông Lai mở miệng nói trước.
Cổ Văn Cảnh lắc lắc đầu, nói:
- Ông nội để cho ka chuyển lời với chú, trên thế giới này không có việc gì là làm không được, chờ sau khi chú làm xong việc của mình thì chú có thể đi học lại, cũng có thể bỏ học mà làm những chuyện chú thích. Bất
kể chú làm cái gì thì ông nội luôn ủng hộ chú.
Nghe được Cổ Văn Cảnh nói như thế, trong đầu hiện ra hình ảnh thân quen của Cổ Bồi
Nguyên, nhìn thấy được 3 người anh em tốt ngồi trước mặt thì Bùi Đông
Lai cảm thấy ấm áp.
- Văn Cảnh, giúp ka chuyển lời cảm ơn đến lão hiệu trưởng.
Trong lòng rất ấm áp, Bùi Đông Lai nói:
- Cũng cảm ơn các chú.
- Đông Lai.
Nghe được Bùi Đông Lai nói cảm ơn thì Ngô Vũ Trạch liền phát hỏa:
- Chú đã từng giúp ka và Trang Bích Phàm nhiều lần, lúc ấy chú cũng
không cho bọn ka nói cảm ơn với chú. Hiện giờ chú gặp khó khăn, bọn ka
lại không thể giúp chú, chỉ có thể lo lắng suông, thế mà chú lại nói cảm ơn. Chú có coi bọn ka là anh em hay không?
"Hô ~ "
Nghe được lời quở mắng và răn dạy của Ngô Vũ Trạch thì thân thể Bùi Đông Lai khẽ run lên, hắn phun ra một hơi rồi cười khổ nói:
- Thật xin lỗi…
- Đông Lai.
Không đợi Bùi Đông Lai đem nói cho hết lời, Ngô Vũ Trạch lại quát:
- Bọn ka đến đây không phải là để nghe lời cảm ơn cùng xin lỗi của chú.
Bùi Đông Lai trầm mặc.
- Bởi vì cha của ka còn sống nên ka không thể hiểu được tâm tình bây giờ của chú.
Ngô Vũ Trạch thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, cắn chặt răng, nói:
- Nhưng mà, chú không nên giống với đàn bà, cả ngày cứ giam mình trong phòng, không dám đối mặt vơi sự thật.
- Có ngông nghênh, không có ngạo khí, có dã tâm, đừng nói suông, đíng
mức, không kiêu ngạo không nóng nảy. Đây chính là những lời đánh giá của lão hiệu trưởng đối với chú.
Nói xong, Ngô Vũ Trạch trở nên vô cùng kích động:
- Nhưng mà ở trong lòng bọn ka đay thì những lời đánh giá kia vẫn còn
chưa đủ. Bởi vì chú chính là tấm gương học tập của bọn ka, là mục tiêu
để bọn ka đuổi theo càng là niềm kiêu ngạo của bọn ka. Bọn ka có một
ngươi anh em như chú cũng đủ để bọn ka cảm thấy kiêu ngạo rồi.
- Chúng ta không muốn thấy chú là một người không có ý chí chiến đấu, không có hào khí.
2 tay Ngô Vũ Trạch ấn vào bàn, tức giận mà rống lớn:
- Thân là anh em của chú, chúng ta muốn nhìn thấy một người vì người
con gái của mình mà phấn đấu, cố gắng đi lên. Ở trước khó khăn cũng
không cúi đầu, cũng không chịu thỏa hiệp, đối mặt với địch nhân cũng
không lùi bước, đó mới chính là Bùi Đông Lai.
- Vũ Trạch, tuy rằng chúng ta là anh em không cần phải nói lời cảm ơn nhưng mà hôm nay ka phải cảm ơn các chú.
Bùi Đông Lai lại rút ra một điếu thuốc, tự giễu cười:
- Kỳ thật ka đều không phải giống như lời của các chú, bởi vì các chết
của cha ka mà cảm thấy sụp đổ, cũng không phải bởi vì nghĩ đến sự trả
thù của đám người kia.
- Vậy chú…?
Nghe được Bùi Đông
Lai nói như thế thì cả 3 người Ngô Vũ Trạch thầm mắng mình hồ đồ. Sau đó vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ nhìn vào Bùi Đông Lai, không biết vì nguyên nhân
gì mà Bùi Đông Lai lại tự giam mình ở trong phòng cả 10 ngày.
- Mấy ngày nay ka vẫn suy nghĩ về một vấn đề.
Bùi Đông Lai phun ra một ngụm khói, trầm giọng nói:
- Nhưng mà cho đến bây giờ ka vẫn chưa hiểu ra.
- Vấn đề gì?
Lúc này đây mở miệng chính là Cổ Văn Cảnh.
- 20 năm trước, cha của ka tại hắc đạo và giới võ học của TQ có thể hô
phong hoán vũ nhưng mà bởi vì mẹ của ka mà người đã tự phế đi một chân,
hơn nữa cũng bởi vì một câu nói của mẹ ka mà người đã cam lòng bỏ đi hết thảy, mang ka trở về núi lớn để quy ẩn.
Bùi Đông Lai một bên hút thuốc, một bên nói :
- Năm trước, người lại vì ka mà rời núi. Ngay từ đầu thì người vẫn một
mực lặng lẽ ở sau lưng mà chú ý đến từng bước chân của ka, thẳng cho đến khi ka bước vào khách sạn Yên Kinh thì người mới hiện thân. Dùng một
phương thức không thể tưởng tượng được để hạ nhục Diệp gia.
-
Năm trước, giới võ học NB muốn rửa mối nhục 20 năm trước nên đã xuất
động, 2 thầy trò Y Hạ Nhẫn hướng về 2 cha con của ka mà khiêu chiến.
Nói tới đây, vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra phức tạp, chân mày cũng nhíu lại:
- Trận chiến ấy thì ka cửu tử nhất sinh nhưng mà trong lúc ấy, bởi vì
quang vinh của giới võ học TQ, cũng bởi vì uy nghiêm của Bùi gia mà
người không có ra tay cứu ka, cứ tùy ý để cho ka tự sinh tự diệt.
"Bá!"
Nghe Bùi Đông Lai nói những lời này thì sắc mặt 3 người Ngô Vũ Trạch biến đổi, vẻ mặt khiếp sợ.
Cảm giác kia giống như những lời này nếu không phải là từ chính miệng
Bùi Đông Lai nói ra thì đánh chết bọn hắn cũng không tin. Trên đời này
có người cha nào nhẫn tâm thấy con mình chết mà không cứu đâu?
- Không những thế, đêm 30 Tết, người đã nhận được chiến thư. Lấy trí tuệ
của người thì có thể nhìn ra đó chính là một âm mưu quỷ kế, nếu người
nghênh chiến thì rất có thể sẽ táng thân ở nước ngoài. Thậm chí, người
cũng đã nghĩ đến việc một khi bản thân người mất đi ở nước ngoài thì ở
trong nước bản thân ka sẽ bị các thế lực khác tiến hành trả thù, mạng ở
sớm tối.
Nói tới đây, Bùi Đông Lai hung hăng bóp tắt tàn thuốc, vẻ mặt hơi kích động:
- Nhưng mà, cho dù biết hết tất cả chuyện này thì người vẫn lựa chọn
nghênh chiến, một mình đi ra nước ngoài, cuối cùng lại bỏ mạng ở bên
ngoài.
Lại nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì 3 người Ngô Vũ Trạch trực tiếp bị sợ ngây người!
- Ka biết, nếu người không nghênh chiến thì người sẽ ném đi mặt mũi của giới võ học, ném đi mặt mũi của người TQ, hơn nữa những thế lực ngầm
kia sẽ làm ra những chuyện cực đoan, vì không muốn chuyện đó xảy ra nên
người chấp nhận rời đi.
Nói tới đây, Bùi Đông Lai vô lực nhắm mắt, giọng nói run rẩy:
- Nhưng mà các chú nói, người không phải là quân nhân cũng không phải
là công bộc của nhân dân thế nhưng mà không tiếc mạng sống của mình và
con trai của mình để bảo vệ quốc qua. Các chú nói đi, người làm như vậy
là ĐÁNG GIÁ SAO?
ĐÁNG GIÁ SAO?
3 người Ngô Vũ Trạch thầm hỏi lương tâm của mình.
Không có đáp án.
Nhưng mà bọn hắn không kìm lòng được mà tỏ ra khâm phục, khâm phục vì hành động của Bùi Vũ Phu.
- Hiện giờ người đã chết, người đã lấy được sự khâm phục của các chú,
đồng thời người còn nhận được sự khinh thường của nhiều người. Những
người đó sẽ cho rằng người đã làm ra một chuyện quá ngu xuẩn.
- Châm chọc hơn là trong số những người này lại có không ít người hưởng
thụ đặc quyền. Nếu nói bảo vệ quốc gia thì bọn hắn cần phải đi làm, mà
bây giờ bọn hắn không những quan tâm đến ích lợi của mình, đã không đi
làm thì thôi, lại còn xem người như là một kẻ thiếu não.
Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai liền đứng dậy, 2 tay nắm chăt, giống như là một con sư tử bị chọc giân, khàn giọng gầm lên:
- Các chú nói cho ta biết, CÓ ĐÁNG GIÁ KHÔNG?