- Tiểu Tranh, Tiểu Phong, 2đứa theo tađến thư phòng.
Mắt thấy
Bùi Đông Lainhư làbị mất linh hồn thông thường đứng nguyên tại chỗ, vẫn
không nhúc nhích thì Tần Hồng Sơn liền trầm giọng nói với 2người Tần
Tranh vàTần Phong.
"Bá!"
"Bá!"
"Bá!"
Tần Hồng Sơn, Tần Tranh cùng Tần Phong bangười lần lượt đứng dậy rồi
rời đi. Trong đó Tần Hồng Sơn từ đầu đến cuối cũng không cónhìn Bùi Đông Laimột cái, mà làvẻ mặt của hắn tỏ rangưng trọng, còn Tần Tranh thì
không nhịn được mànhìn sang Bùi Đông Laimột cái đồng thời trong lòng
thầm hỏi: Bùi Vũ Phuông thật sự chết rồi sao?
Không riêng gìTần Tranh, giờ khắc này, trừ Bùi Đông Lai rathì toàn bộ mọi người đều tự hỏi.
Không cóđáp án.
3người Tần Hồng Sơn rời khỏi, toàn bộ mọi người của Tần giađều nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Giờ khắc này.
Trừ Tần Yến rathì toàn bộ mọi người đều như có suynghĩ cái gìđó, dường
như đang tự hỏi sau khiBùi Vũ Phuchết thì sẽ đem lại phản ứng dây chuyền như thế nào.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Bùi Đông Laiđều tỏ ravẻ không đồng tình.
Đúng vậy.
Một chút cũng không có.
Trên mặt bọn hắn tràn ngập sự vuisướng khingười gặp họa!
Cảm giác kiagiống như đang nói: Bùi Đông Lai aBùi Đông Lai, không phải
mày rất ngưu sao? Hiện tại người chacủa mày đã mất, bọn tao xemmày còn
ngưu cái gìnữa?
- Đông…Đông Lai.
Mắt thấy Bùi Đông
Laigiống như làmột cái xác không hồn thì Tần Đông Tuyết đỏ mắt, vươn tay ra,nhẹ nhàng xoavào khuôn mặt Bùi Đông Lai.
- Đông Tuyết, Qua…Qua tử đã chết rồi sao?
2mắt Bùi Đông Laiđỏ bừng, mờ mịt nhìn về phía Tần Đông Tuyết, nước mắt cứ như thế màrơi xuống.
Lúc nãy nghe được Tần Hồng Sơn nói Bùi Vũ Phuđã chết thì hắn không tin.
Sau đó, nghe Quý Hồng nói thì hắn vẫn không tin.
Hắn không tinmột người cóthể lúc nào cũng tiến vào trạng thái “Nhập Thần” một người dùng 3chiêu để giết chết YHạ Nhẫn sẽ chết.
Nhưng mà.
Từ ởtrong miệng Jason biết được Bùi Vũ Phubị 8cường giả trên Thần bảng vây công thì lòng tincủa hắn đã biến mất.
- Đông Lai, Đông Lai.
Bên taivang lên giọng nói khàn khàn của Bùi Đông Lai, nhìn nước mắt
trên mặt Bùi Đông Laithì Tần Đông Tuyết liền ômlấy Bùi Đông Lai.
Nàng biết được, người gọi làBùi Vũ Phu kia cóđịa vị như thế nào trong lòng của Bùi Đông Lai.
Bọn họ là chacon, lại càng giống như bạn bè.
Nàng không thể tưởng tượng được khinghe cái chết của Bùi Vũ Phuthì
trong lòng của Bùi Đông Laisẽ bị đả kích như thế nào? Nàng biết, hắn rất đau, nhất định làrất đau.
Thấy một màn như thế thì cách đó
không xa, 2mắt của Tần Yến đỏ bừng, nàng muốn lên anủi Bùi Đông Lainhưng cuối cùng nàng lại bỏ qua suynghĩ này.
Mà đám người Tần gia kiathấy một màn như thế thì đều thở dài.
Từ trong lòng bọn hắn mànói thì trừ việc Bùi Vũ Phubảo vệ choBùi Đông
Lai ra,trừ quang vinh của Bùi Vũ Phuthì những chuyện làm của Bùi Đông
Laiđủ để bọn họ dùng từ kỳ tích để hình dung.
Nhưng mà.
Bọn họ biết được dùBùi Đông Lai cóxuất sắc mấy đichăng nữa thì trong nửa năm quahắn cũng đã đắc tội với nhiều thế lực.
Cho nên, nếu bây giờ không còn sự chechở của Bùi Vũ Phunữa thì bọn hắn
cóthể nghĩ đến kết cục của Bùi Đông Laisẽ thê thảm đến mức nào.
- Chết thì cũng đã chết rồi, cócần phải khóc lên khóc xuống như vậy không?
Imlặng trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
"Bá!"
Giọng nói vừa vang lên thì trừ Bùi Đông Lai rathì toàn bộ mọi người đều nhìn về phía phát ragiọng nói kia.
Người vừa lên tiếng làTần Kha.
Nàng rất hận Bùi Đông Lainhưng mànàng cũng biết bản thân mình không thể làm gìđược hắn.
Nhưng mà.
Hiện giờ nghe nói Bùi Vũ Phuđã chết, thấy được Bùi Đông Laigiống như
làmột concẩu ngồi đây khóc thì nàng liền mát lòng mát dạ, không kìm lòng được màmở miệng châm chọc.
Dường như nàng muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Bùi Đông Lai.
- Tần Kha, cônói cái gìđó?
Thấy được khuôn mặt xấu xacủa Tần Kha, không đợi Tần Đông Tuyết mở
miệng thì Tần Yến liền lên tiếng, vẻ mặt của nàng tỏ ratức giận giống
như lúc nào cũng cóthể bạo phát vậy.
- Ông nội đã nói Bùi Vũ
Phuchết rồi, nhưng mà cómột người không tin, Oh, làtôi sairồi, chính xác ra làkhông thể chấp nhận được sự thật này…
“Bốp”
Ngay sauđó, không đợi Tần Khanói hết lời thì Tần Yến đã nổi giận, bước lên tát vào mặt Tần Khamột cái:
- Mày câm miệng lại chotao.
- Tần Yến, cô….
- Tần Kha, nếu như côcòn dám nói một câu nữa thì tasẽ giết cô.
Tần Đông Tuyết mở miệng cắt đứt lời nói của Tần Kha, ánh mắt giống như một con daonhìn vào Tần Kha, giọng nói lạnh như băng.
Tagiết cô.
Nghe được giọng nói như đinh đóng cột của Tần Đông Tuyết, cảm nhận được sát khí của Tần Đông Tuyết thì Tần Khaliền sợ tới mức đem lời nói
kianuốt lại vào bụng, mànhững người khác thì tỏ rakhiếp sợ nhìn vào Tần
Đông Tuyết.
Không để ýđến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Đông Tuyết nhìn về phía Tiếu ÁiLinh, mặt không đổi sắc, nói:
- Mẹ, concùng Đông Lai đitrước.
Tiếu ÁiLinh nghe vậy, lập tức điđến trước người Bùi Đông Lai vàTần Đông Tuyết, sắc mặt phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai, nói:
- Đông Lai…
"Hô ~"
Nghe được tiếng kêu của Tiếu ÁiLinh thì Bùi Đông Lainhắm mắt lại rồi
thở ramột hơi. Sauđó, hắn mở mắt ra,vẻ bithương trên mặt hắn đã biến
mất, nếu cóthì chính làsự bình tĩnh, bình tĩnh làm chongười tacảm thấy
đáng sợ.
Thấy một màn như vậy thì Tiếu ÁiLinh không nói gìnữa.
- Dì Tiếu, dì, cảm ơn 2người.
Bùi Đông Laikhẽ gỡ bàn taycủa Tần Đông Tuyết rarồi bước đến trước mặt Tần Yến vàTiếu ÁiLinh cúi đầu.
Làm xong chuyện này, hắn liền chủ động nắm lấy tayTần Đông Tuyết, mang theo Tần Đông Tuyết bước rangoài.
- Đông Tuyết.
Mắt thấy Tần Đông Tuyết muốn đitheo Bùi Đông Laithì vợ của Tần Phong
liền dùng ánh mắt rahiệu choTiếu ÁiLinh, thấy Tiếu ÁiLinh không phản ứng thì bà taliền hô to.
- Tôi sinh ra làngười Bùi gia, chết làquỷ của Bùi gia.
Nghe thấy tiếng hô kiathì Tần Đông Tuyết không códừng bước, thậm chí cũng không quay đầu lại.
Nàng nắm chặt bàn taycủa Bùi Đông Lai.
Nói xong, nàng vàBùi Đông Laibiến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Ái Linh, làm sao cô cóthể để choĐông Tuyết đicùng hắn?
Mắt thấy Bùi Đông Laicùng Tần Đông Tuyết rời đithì vợ của Tần Phong liền nổi nóng.
Không chỉ một mình bà ta màvẻ mặt của các thành viên Tần giacũng tỏ ra
lolắng, ởbọn hắn xem ramất điBùi Vũ Phurồi thì đối mặt với những địch
nhân kiathì Bùi Đông Laichỉ cómột conđường chết.
Cho nên, khithấy Tần Đông Tuyết theo sát Bùi Đông Lainhư vậy thì nhiều ítsẽ tạo ảnh hưởng đối với Tần gia.
Đối mặt với câu hỏi kiathì Tiếu ÁiLinh khẽ thở dài, nói:
- Nó yêu chính làBùi Đông Laichứ không phải là giathế Bùi gia.
Mọi người ngạc nhiên.
Trong thư phòng tứ hợp viện Tần gia
3người Tần Hồng Sơn, Tần Tranh, Tần Phong sau khinghe được cái chết của Bùi Vũ Phuthì liền bắt đầu bàn bạc.
- Cha, tuyrằng Long Nha vàĐông Laiđã xác nhận cái chết của Bùi Vũ
Phunhưng mà conđề nghị chúng takhông nên hành động thiếu suynghĩ, cần
phải bình tĩnh ngồi xemtình thế phát triển.
Tần Tranh nói raquan điểm của mình.
Tần Phong khó hiểu hỏi:
- Vì sao?
- Có 2nguyên nhân.
Tần Tranh nghiêm mặt nói:
- Thứ nhất, khicòn sống thì Bùi Vũ Phuđã làmột truyền kỳ, conkhông
tinhắn sẽ khinh địch như vậy. Nếu như hắn không chết, màchúng talại
mùquáng thay đổi kế sách thì vĩnh viễn sẽ mất đithế lực phía saumàn của
Bùi Vũ Phuủng hộ, thậm chí chúng tasẽ phải chịu sự trả thù của Bùi
VũPhu.
- Thứ 2,nếu làBùi Vũ Phuđã chết thì chúng tacũng không
cần nóng lòng màhãy để thời gian chứng minh. Bùi Vũ Phuhẳn làhiểu được,
một khihắn chết thì concủa hắn sẽ bị trả thù như thế nào, kể từ đó ngay
khiĐông Lailâm vào tuyệt cảnh thì nếu như hắn không hiện thân thì chứng
minh hắn đã chết rồi. Đến lúc đó, chúng tatính toán cũng không muộn.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Nghe Tần Tranh nói như thế thì Tần Hồng Sơn mở miệng tỏ thái độ.
Cùng lúc đó.
Trong căn cứ Long Nha, Long Vương Diệp CôThành đứng trong màn đêm, không ngừng suynghĩ cái chết của Bùi VũPhu.
“Reng…Reng”
Điện thoại vang lên, Diệp CôThành lấy điện thoại rathì thấy người gọi đến làDiệp Thạch.
- Bùi Vũ Phuthật sự chết rồi sao?
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Diệp Thạch mang theo vài phần vuimừng màhỏi.
- Ừh.
Nhận thấy được vẻ hưng phấn trong giọng nói Diệp Thạch thì Diệp CôThành nhíu mày rồi trả lời, sauđó trực tiếp cúp điện thoại.
“Reng..”
Sau đó.
Không đợi Diệp CôThành cất điện thoại thì tiếng chuông khác lại vang lên.
Lúc này.
Không phải làcuộc gọi đến.
Là tinnhắn.
- Vũ Phu, làông sao?
Thấy nội dung tinnhắn thì Diệp CôThành lâm vào trầm tư.