“Bốp”
Cúp điện thoại, cổ tay Bùi Đông Rung lên, điện thoại di
động hóa thành một đạo hắc quang bay ra, nện vào trên vách tường, vỡ
thành năm bảy mảnh, mảnh vụn rơi ở trên thi thể Phương Húc Đông, hoàn
toàn bị máu tươi nhuộm đỏ.
Làm xong hết thảy chuyện này, nhận
thấy được trong gian phòng cuối hành lang kia, tiếng rên rỉ của Mộ
Khuynh Nhan đã hoàn toàn im bặt, Bùi Đông Lai bước nhanh tới.
Trong phòng, vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt cùng trên người Mộ Khuynh Nhan đã tiêu
tán hơn phân nửa, hô hấp vẫn như cũ hơi có vẻ dồn dập, bất quá tiếng rên rỉ không còn nữa.
Có lẽ là bởi vì mới vừa rồi tiêu hao tất cả thể lực, Mộ Khuynh Nhan nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
“Két!”
Bùi Đông Lai xuyên qua hành lang, mở cửa phòng ra.
Ngạc nhiên nghe được tiếng mở cửa, lông mi Mộ Khuynh Nhan vừa động, vô lực mở mắt ra, mờ mịt nhìn về phía cửa.
Dưới ánh đèn, nàng nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, thân ảnh này cho nàng một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Phát hiện này khiến cho ý thức của nàng dần dần trở nên thanh tỉnh, nàng cố
gắng… cố gắng mở to hai mắt, cố gắng khiến cho mình nhìn càng thêm rõ
ràng một chút.
- Đông… Đông Lai!
Rốt cục, nàng thấy rõ ràng rồi, thân thể hư thoát mềm mại nhẹ nhàng run lên, vô lực nói nhỏ.
Bên tai vang lên tiếng gọi của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai không có nhìn
vào phong cảnh dưới váy nàng, cũng không có đi nhìn vết ướt lưu lại trên giường, mà là bước nhanh tới bên cạnh Mộ Khuynh Nhan.
Mắt thấy
Bùi Đông Lai đến gần, Mộ Khuynh Nhan cố gắng đứng dậy kết quả bởi vì bị
trói chặt tay chân cộng thêm thân thể suy nhược, mới nhúc nhích thân thể thì đã rơi xuống giường.
- Đông Lai… Ô ô…
Nước mắt tựa hồ như những hạt châu bị đứt từ trong mắt Mộ Khuynh Nhan rơi xuống, chảy
dọc theo khuôn mặt vẫn còn vài nét đỏ ửng của nàng.
- Không có chuyện gì… Không có chuyện gì…
Bùi Đông Lai tiến lên, liên tục xuất ra bốn đao, chặt đứt dây thừng trói
tay chân Mộ Khuynh Nhan, một tay kéo lấy Mộ Khuynh Nhan vào trong ngực,
nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ sau lưng Mộ Khuynh Nhan.
Cảm nhận được
trên người Bùi Đông Lai truyền đến hơi thở quen thuộc mà xa lạ. Mộ
Khuynh Nhan nghĩ đến hết thảy chuyện phát sinh lúc trước lập tức ôm chặt lấy Bùi Đông Lai, thất thanh khóc ồ lên.
Bùi Đông Lai thấy thế, không có nói gì nữa, chẳng qua là ôn nhu, nhẹ nhàng mà vỗ về sau lưng Mộ Khuynh Nhan, an ủi nàng.
Hắn biết rõ cho tới nay, Mộ Khuynh Nhan bởi vì có Tương Cương che chở, cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc, tâm tư cũng rất đơn thuần.
Ở dưới dạng tình hình này, hết thảy chuyện phát sinh lúc trước, thương tổn tạo thành với Mộ Khuynh Nhan có thể đoán được.
Không biết qua bao lâu vạt áo trước ngực Bùi Đông Lai hoàn toàn bị nước mắt
của Mộ Khuynh Nhan làm cho ướt đẫm, tiếng khóc của Mộ Khuynh Nhan dần
thấp xuống, giống như một con mèo nhỏ bị thương, núp ở trong ngực của
Bùi Đông Lai, ngủ thiếp đi.
Mặc dù nàng đã uống vào giải dược,
nhưng là thể lực tiêu hao quá lớn, mới vừa rồi lại kích động quá độ nên
thể lực càng tiêu hao nhiều hơn.
Nhận thấy được Mộ Khuynh Nhan
ngủ thiếp đi, Bùi Đông Lai cố gắng đứng dậy mang theo Mộ Khuynh Nhan rời đi, lại phát hiện Mộ Khuynh Nhan đang ngủ say, hai tay vẫn ôm thật chặt lấy cổ của hắn không buông tay.
Hắn vừa mới động, chân mày Mộ Khuynh Nhan liền trong lúc lơ đãng vắt lại với nhau không nói, hai tay của nàng càng ôm chặt hơn.
Bất đắc dĩ, Bùi Đông Lai chỉ có thể mặc cho Mộ Khuynh Nhan ôm lấy cổ của
mình tay phải nâng đùi của Mộ Khuynh Nhan lên, đem Mộ Khuynh Nhan bế
lên.
5’ sau, Bùi Đông Lai lái ô tô rời khỏi bãi đậu xe, từng
chiếc xe cảnh sát gào thét đi tới, hội sở Baby trong giới xã hội thượng
lưu Nam Cảng có danh khí không nhỏ biến thành một biển lửa.
Không có để ý tới xe cảnh sát đang gào thét chạy tới, Bùi Đông Lai nhìn
thoáng qua Mộ Khuynh Nhan đang nằm ngủ say ở băng ghế sau, cố ý thả chậm tốc độ xe, lái vào đường phố, biến mất trong dòng xe cộ.
10’ sau.
Trong chiếc Lincoln của Phương Khôn.
Vẻ mặt Phương Khôn dữ tợn, hai mắt đỏ bừng, tay phải nắm thật chặt chiếc
điện thoại di động của tên hộ vệ, cái sim điện thoại đã đổi thành của
hắn.
Nương theo ánh đèn nê ông chiếu vào bên trong chiếc xe, có
thể thấy rõ ràng, trong ánh mắt Phương Khôn không còn sợ hãi và lo lắng, có chẳng qua là hận ý, hận ý khắc cốt minh tâm!
Vẻ hận ý này giống như lệ quỷ, khiến cho tên hộ vệ đang lái ô tô không rét mà run.
“Reng… Reng …”
Lúc đám người đại lão Hồng Tinh ngồi ô tô sắp đến dưới tòa nhà của tập đoàn Hồng Tinh, điện thoại trong tay Phương Khôn bỗng rung lên.
Sắc mặt Phương Khôn dữ tợn cầm lấy điện thoại di động, nhìn thoáng qua màn hình biểu hiện số điện thoại gọi tới, chuyển máy.
- Phương tiên sinh, người phía dưới hồi báo, hội sở Baby bị phóng hỏa, trước mắt, nhân viên phòng cháy chữa cháy đang cứu hỏa.
Đầu bên kia điện thoại, thân là nhân vật số 2, phó trưởng phòng cảnh sát Nam Cảng, giọng nói phức tạp:
- Tình hình rất nghiêm trọng, ông nói cái tên kia, hắn đã đào tẩu.
Phương Khôn cắn răng, không lên tiếng.
Hắn vốn định để cho cảnh sát kịp thời chạy tới, cho dù không thể bắt Bùi
Đông Lai ngay tại hiện trường, thì cũng muốn căn cứ vào đó quy Bùi Đông
Lai vào tội giết người, đem Bùi Đông Lai đưa vào chỗ chết, hiện giờ lời
nói của Vệ trưởng phòng khiến cho kế hoạch của hắn phá sản.
- Phương tiên sinh, thủ đoạn của hung thủ thật sự quá tàn nhẫn, hắn rốt cuộc là ai?
Thấy Phương Khôn không nói lời nào, Vệ trưởng phòng do dự một chút, hỏi.
- Vệ trưởng phòng.
Phương Khôn gọi một tiếng, trong giọng nói mang theo hận ý nồng đậm:
- Mấy năm nay, chỉ cần ngài yêu cầu, vô luận là đại ca của tôi hay là tôi cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngài.
Chân mày của Vệ trưởng phòng cau lại, không nói lời nào.
- Hiện giờ, có người giết chết đại ca của tôi, còn giết chết con trai của tôi.
Hai mắt Phương Khôn đỏ rực lên tưởng chừng sắp rỉ ra máu, giọng nói lạnh lẽo khiến cho người khác không rét mà run.
Vệ trưởng phòng trầm giọng nói:
- Phương tiên sinh, ông không cần nhiều lời, tôi biết nên làm như thế nào —— coi như là đào lên ba thước đất, tôi cũng sẽ giúp ông tìm ra hung
thủ!
- Cảm ơn!
Phương khôn lạnh lùng nói một tiếng cảm ơn, lời nói mặc dù khách khí, chỉ là vẻ lạnh lẽo trong giọng nói kia khiến
cho Vệ trưởng phòng có chút sởn tóc gáy.
Sau đó, mắt thấy đoàn xe đã dừng lại dưới tòa nhà của tập đoàn Hồng Tinh, Phương Khôn không nói
gì nữa, mà là trực tiếp cúp điện thoại.
Ô tô dừng lại, bốn gã đại lão Hồng Tinh trung thành với Tương Cương, sắc mặt tức giận xuống xe.
So ra mà nói, hai gã đại lão Hồng Tinh cùng phe với Phương Khôn mặc dù
trên mặt lộ ra vẻ tức giận, chỉ là… Trong lòng chính là mừng thầm.
Có câu nói “Một người đắc đạo, gà cho thăng thiên”
Tương Cương đã chết, Phương Khôn thượng vị là điều tất nhiên.
Bọn hắn trong quá khứ mấy năm trước, một mực âm thầm ủng hộ Phương Khôn, kể từ đó, sau khi Phương Khôn tại vị, tự nhiên cũng không thiếu chỗ tốt
của bọn họ.
“Ách?”
Khôn ca diễn kịch giống như vậy sao?
Bởi vì còn không biết chuyện Phương Húc Đông bị Bùi Đông Lai giết chết, hai gã đại lão Hồng Tinh âm thầm ủng hộ Phương Khôn kia thấy vẻ mặt hắn dữ
tợn, hai mắt đỏ bừng xuống xe, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liếc mắt nhìn nhau, đều cho là Phương Khôn đang diễn kịch.
Có lẽ là bởi vì
trong lòng tất cả mọi người ở đây đều nghẹn một cỗ lửa giận, bao gồm cả
Phương Khôn ở bên trong, bảy gã đại lão Hồng Tinh đều không nói gì, mà
là im lặng mang theo hộ vệ đi vào tòa nhà tập đoàn Hồng Tinh, đi thẳng
tới phòng họp trên tầng cao nhất.
5’ sau, Phương Khôn dẫn đầu mọi người đi vào phòng họp.
- Đại ca đã chết, Hồng Tinh lâm vào nguy cơ.
Mọi người vừa ngồi xuống, Phương Khôn hai mắt đỏ lên, ánh mắt theo thứ tự quét trên mặt từng người, trầm giọng nói:
- Còn sống là còn hi vọng, tôi hi vọng mỗi người chúng ta đang ngồi đây, có thể đoàn kết lại, tạo nên sức mạnh.
- Lão Khôn, đừng nói những thứ nhảm nhí này, cái chúng ta cần thảo luận bây giờ chính là nên báo thù như thế nào?
Phương Khôn vừa dứt lời, Uông Chu thân là nhân vật số 3 trong Hồng Tinh mở miệng nói.
- Cần bắt ngay tên khốn giết chết đại ca kia, bầm thây vạn đoạn, đồng thời trả thù đám khốn kiếp Đông Tinh kia.
Tiết Khiêm có quan hệ tốt nhất với Tương Cương vẻ mặt đằng đằng sát khí nói.
- Đúng là phải báo thù.
Da thịt trên mặt Phương Khôn hoàn toàn vặn vẹo lại với nhau, trong con ngươi bắn ra quang mang oán độc:
- Tôi sẽ dùng đầu của tên tiểu tạp chủng kia tế vong linh của đại ca!
- Một đao giết hắn là quá tiện nghi cho hắn, hẳn là phải bầm thây thành vạn đoạn!
Tiết Khiêm nắm chặt hai tay nói.
Phương Khôn hít một hơi thật sâu, hết sức điều chỉnh lại tâm tình một phen, sau đó nói:
- Trước mắt, việc quan trọng chúng ta phải làm chính là bắt được tên tiểu tạp chủng giết chết đại ca kia! Còn Đông Tinh ở bên kia, đêm nay xảy ra động tĩnh lớn như vậy, cảnh sát xuất động hơn một nửa lực lượng. Vào
lúc này, chúng ta tạm thời không thể điên cuồng trả thù Đông Tinh, muốn
trả thù cũng chỉ có thể thông qua mạng lưới quan hệ của chúng ta với
cảnh sát mà hạ thủ đối với Đông Tinh!
- Đại ca đã chết, còn sợ cái rắm gì nữa?
Tiết Khiêm rất bất mãn đối với quyết định của Phương Khôn.
Mà Uông Chu cùng ba tên đại lão ủng hộ Tương Cương bởi vì tình nghĩa huynh đệ bao năm đối với đề nghị của Phương Khôn cũng ít nhiều có chút bất
mãn, nhưng là lý trí nói cho bọn hắn biết, đề nghị của Phương Khôn rất
chính xác!
Ở thời điểm nhạy cảm này, cảnh sát tuyệt đối không cho phép hai đại xã đoàn hắc bang chém giết quy mô lớn, mà là sẽ vận dụng
hết mọi biện pháp khống chế toàn cục.
Chính vì lẽ đó, nếu Hồng
Tinh cố ý động thủ, tương đương với việc khiêu khích quyền uy của cảnh
sát, sẽ gặp phải sự đàn áp của chính quyền.
- Vậy trước tiên để cho người phía dưới chuẩn bị sẵn sàng.
Uông Chu trầm ngâm một chút, mở miệng:
- Chờ chúng ta bắt được tên khốn kiếp kia, báo thù cho đại ca, lúc đó
tình hình đã dịu xuống rồi, đến lúc đó có thể tìm Đông Tinh tính sổ!
Uông Chu vừa mở miệng, Tiết Khiêm còn muốn nói điều gì, bất quá lại bị Uông
Chu dùng ánh mắt ngăn lại, mà hai gã đại lão còn lại ủng hộ Tương Cương
cũng lên tiếng phụ họa đề nghị của Uông Chu.
Bốn người Uông Chu không có ý kiến, hai gã đại lão ủng hộ Phương Khôn tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến phản đối.
“Tiểu tạp chủng, tao không cần biết mày là người nào, mày dám giết con của
Phương Khôn tao, tao sẽ dám đem mạng của mày lưu lại Nam Cảng!”
Mắt thấy mọi người thống nhất ý kiến, Phương Khôn âm thầm siết chặt hai tay, trong lòng ác độc nói.
Hiển nhiên, hắn cũng biết, nếu dù sao cũng là một lần chết, không bằng liều
một phen —— hắn phải biết thân phận chân thực của Bùi Đông Lai trước,
sau đó mượn tay cảnh sát cùng Hồng Tinh báo thù cho Phương Húc Đông!
Phương Khôn giống như một con bạc điên cuồng, ở trong canh bạc cuối cùng này,
lựa chọn tất tay, đánh bạc tính mạng của mình cùng tương lai của Phương
gia.
Lúc đó Bùi Đông Lai đang lái xe mang Mộ Khuynh Nhan đưa đến
một cứ điểm bí mật mà người phụ trách của tập đoàn Đông Hải tại Nam Cảng cung cấp.
Sau khi an bài cho Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai đi tới đại sảnh lầu một, người phụ trách tập đoàn Đông Hải tại Nam Cảng cùng
nhóm người Phong Diệp cung kính đứng thành một hàng, đang đợi chỉ thị
của Bùi Đông Lai.
Không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, đại sảnh đang
an tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, tiếng
chuông là bài “Nữ nhân hoa” từng nổi danh đại giang nam bắc.
Nghe được tiếng chuông điện thoại di động, Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc,
đứng dậy đi tới ghế salon bên cạnh, lấy ra túi xách của Mộ Khuynh Nhan,
cầm lấy điện thoại của Mộ Khuynh Nhan, thấy trên màn hình biểu hiện số
điện thoại gọi tới là Ôn Nhã Hinh.
Tay cầm điện thoại, Bùi Đông Lai cũng không có nhận máy, mà là lẳng lặng chờ tiếng chuông im bặt.
“Tít…”
Sau đó, giọng nói nhắc nhở có tin nhắn vang lên.
“Khuynh Nhan, bảo Bùi Đông Lai gọi điện thoại cho tôi, tôi có thứ đồ mà hắn muốn.”
Dưới ánh đèn, trên màn hình hiện ra một hàng chữ như vậy.
Dường như Bùi Đông Lai đang suy nghĩ đến cái gì đó.