Đêm đã khuya, có lẽ là bởi vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người dân, tiếng còi cảnh sát bắt đầu giảm dần xuống.
Bất quá, tại sân bat, bến tàu vẫn trong tình trạng bị phong tỏa, tất cả
những người muốn rời đi đều phải tiếp nhận kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc.
Ngoài ra, cảnh sát áp dụng một đợt hành động truy quét tên là “Gió thu”, tiến hành kiểm tra đối với các hội sở tiêu khiển, các dịch vụ mát xa, khách
sạn của Nam Cảng.
Mục đích kiểm tra chỉ có một —— đó là tìm ra Bùi Đông Lai!
Bùi Đông Lai thông qua con đường đặc thù biết được hết thảy chuyện này, hắn cũng không có bị dọa sợ trốn chui trốn nhủi, ngược lại, hắn một mình
lái ô tô rời khỏi cứ điểm bí mật của người phụ trách tập đoàn Đông Hải
cung cấp, đã tới bờ biển.
Dưới ánh trăng nhu hòa rải trên mặt
biển, tạo thành một dải ngân quang đẹp mắt, sóng biển đánh vào trên đá
ngầm tạo thành bọt sóng văng khắp nơi, tiếng sóng biển phá vỡ vẻ yên
lặng của bờ biển.
Trên đường lớn cạnh bờ biển, một chiếc Alpha Romeo lẳng lặng đậu ở bên đường, Bùi Đông Lai rất dễ dàng tìm thấy.
Trong chiếc xe thể thao, Ôn Nhã Hinh nhìn mặt biển xa xa, hút một điếu thuốc
dành cho nữ giới, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gió biển thổi qua, thổi lên mái tóc dài nhuộm màu đỏ của nàng, nương theo
ánh trăng, có thể thấy rõ trên khuôn mặt quyến rũ cùng ôn nhu của nàng
lưu lại vài vệt nước mắt.
Xa xa nhìn thấy chiếc Alpha Romeo, Bùi
Đông Lai cũng không nóng lòng tới gần chiếc ô tô, mà là cẩn thận xem xét chung quanh một phen, sau khi xác định không có mai phục, mới tiến lại
gần chiếc ô tô.
Thông qua gương chiếu hậu thấy được một chiếc
Passat tầm thường dần dần đến gần, Ôn Nhã Hinh dần dần lấy lại tinh
thần, thu hồi ánh mắt, bắn tàn thuốc lên không trung, tàn thuốc bay trên không trung thành một vòng cung xinh đẹp sau đó bị gió thổi đi.
Ô tô vừa dừng lại, Bùi Đông Lai không đợi Ôn Nhã Hinh xuống xe, liền bước xuống xe, trực tiếp đi tới trước cửa sổ xe thể thao Alpha Romeo, nhìn
Ôn Nhã Hinh một cái.
Thấy Bùi Đông Lai đến gần, Ôn Nhã Hinh chủ động xuống xe.
Có lẽ là bởi vì nàng ăn mặc quá phong phanh, cũng có lẽ là bởi vì hết thảy chuyện đã phát sinh tối nay khiến cho lòng nàng lạnh như băng, lúc nàng xuống xe theo bản năng làm ra một động tác ôm ngực, cố gắng xua tan cái lạnh.
Sau đó, nàng cởi bỏ giày cao gót, đi tới trước lan can trên con đường đón gió biển, hai tay chống ở trên lan can.
- Nếu như tôi không có đoán sai, cô hẳn là người nằm vùng của Phương Khôn ở bên cạnh Tương tiên sinh?
Bùi Đông Lai đi theo Ôn Nhã Hinh đi tới lan can đứng bên cạnh Ôn Nhã Hinh
hỏi, giọng nói mặc dù là một bộ dáng hỏi thăm, nhưng trong lòng cơ hồ đã khẳng định điểm này. Nếu như Ôn Nhã Hinh không phải là người của Phương Khôn, không thể nào còn sống cho đến bây giờ, mà sẽ giống như Tương
Cương, đều bị giết chết ở núi Thái Bình.
Ôn Nhã Hinh đầu tiên là lắc đầu sau đó lại gật đầu một cái.
Bùi Đông Lai chân mày cau lại, nhất thời không biết ý tứ của Ôn Nhã Hinh.
- Tám năm trước, tôi có may mắn quen biết Tương tiên sinh, hơn nữa cùng ông ấy đi lại với nhau.
Ôn Nhã Hinh không có giải thích, mà là nhìn mặt biển xa xa, phảng phất như lâm vào trong hồi ức, chậm rãi mở miệng nói:
- Mặc dù tôi biết hắn trước kia từng có nữ nhân hơn nữa không chỉ có một
người, mặc dù tôi biết tôi đời này cũng không cách nào có thể trở thành
vợ chính thức của hắn, nhưng mà tôi lại thành công tiến vào biệt thự
Tương gia, hơn nữa còn được Khuynh Nhan yêu quý —— đó là khoảng khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi.
“Haizz”
Mặc dù không biết Ôn
Nhã Hinh rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, nhưng Bùi Đông Lai vẫn kiên nhẫn, hắn không có nóng lòng hỏi Ôn Nhã Hinh rốt cuộc muốn cho hắn cái gì, mà là đốt một điếu thuốc là chờ Ôn Nhã Hinh nói tiếp.
- Tôi là một
nữ nhân kiểu bình hoa, không cách nào trợ giúp hắn ở công ty làm một ít
chuyện, hắn cũng không cho tôi phải làm việc.
Ôn Nhã Hinh tiếp tục nói:
- Mà vô luận là hắn hay là Khuynh Nhan, đều là công việc bề bộn, bận đến nỗi khó có cơ hội cùng nhau ăn cơm.
- Ngay từ đầu, tôi đã tự nói với lòng mình, thân phận của hắn hiển hách,
một mình quản lý công ty khổng lồ như vậy, nuôi sống nhiều người như
vậy, bận một chút cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, theo thời gian
trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cuối cùng chuyển thành tịch
mịch, cô đơn.
Ôn Nhã Hinh nói tới đây, cười tự giễu:
- Mà tôi cuối cùng cùng rất nhiều nữ nhân giống nhau, không có nhịn được tịch mịch.
Động tác hút thuốc của Bùi Đông Lai nhẹ nhàng ngừng lại.
- Cho tôi một điếu thuốc.
Ôn Nhã Hinh nghiêng đầu sang chỗ khác, xin Bùi Đông Lai một điếu thuốc.
Bùi Đông Lai trầm mặc móc ra hộp thuốc lá, đem một điếu thuốc ném cho Ôn Nhã Hinh.
Ôn Nhã Hinh một tay nhận lấy, dùng bật lửa châm điếu thuốc, hung hăng hút
một hơi, để cho ni cô tin tuần hoàn một vòng trong phổi, sau đó phun ra
một ngụm khói nồng đậm, động tác rất quen thuộc, vừa nhìn là nhận ra
người thường xuyên hút thuốc.
- Năm năm trước, tôi theo hắn tới
tham dự một buổi tiệc tối từ thiện quen biết Phương Húc Đông. Một tháng
sau, Phương Húc Đông thừa dịp Tương tiên sinh ra nước ngoài một thời
gian, bắt đầu gửi tin nhắn cho tôi.
- Sau này, cô đã phản bội Tương tiên sinh?
Bùi Đông Lai mở miệng nói.
- Ừh.
Ôn Nhã Hinh rất dứt khoát thừa nhận điểm này:
- Lúc bắt đầu, bởi vì tôi cho là làm như vậy thật có lỗi với Tương tiên
sinh, còn nữa là thân phận đặc thù của Phương Húc Đông, tôi sợ hắn tiếp
cận tôi là có mục đích, cho nên, tôi mặc dù có thể nhìn ra Phương Húc
Đông đang theo đuổi tôi, tuy nhiên cố ý giữ một khoảng cách với hắn.
Giống như trước, tôi sợ sau này Tương tiên sinh biết chuyện này sẽ nổi
giận, cho nên vẫn giấu không dám nói.
- Cho đến một năm sau, vào
ngày sinh nhật của tôi, Tương tiên sinh bởi vì chuyện tình làm ăn một
lần nữa ra nước ngoài, mà Khuynh Nhan thì đi đại lục biểu diễn, tôi một
mình ở nhà. Phương Húc Đông gọi điện thoại cho tôi, đầu tiên là chúc
mừng sinh nhật tôi, sau đó nói sẽ cho tôi một sinh nhật cả đời khó quên.
- Ngày đó, tôi không có kháng cự lại được hấp dẫn, len lén theo hắn đi ra ngoài, hơn nữa phản bội Tương tiên sinh.
Ôn Nhã Hinh nói tới đây, vẻ mặt hết sức phức tạp, tốc độ hút thuốc càng ngày càng nhanh:
- Ngày thứ hai, tôi rất hối hận, cũng rất sợ. Tôi sợ bị Tương tiên sinh phát hiện chuyện này.
- Bởi vì hối hận, bởi vì sợ, mấy ngày sau Phương Húc Đông một lần nữa hen tôi ra ngoài, tôi cự tuyệt hắn, bất quá, hắn ở trong điện thoại nói cho tôi biết, trên tay hắn có clip giường chiếu của ta. Nếu như tôi muốn
cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, hắn sẽ công bố đoạn clip này lên internet.
Dường như Ôn Nhã Hinh như nhớ lại tình hình lúc đó, trên mặt lộ ra mấy phần
lo lắng, sợ hãi, đồng thời còn kèm theo mấy phần hận ý:
- Bởi vì
tôi sợ bị Tương tiên sinh biết chuyện này, bất đắc dĩ, cùng hắn gặp mặt, chuẩn bị nói rõ ràng. Kết quả, thái độ của hắn hết sức cường ngạnh, nói với tôi là phải cùng hắn giữ mối quan hệ cùng với Tương tiên sinh, hai
chọn một.
Thanh âm vừa dứt, Ôn Nhã Hinh lộ ta một nụ cười tự giễu cực độ.
- Tôi nhớ được ở trong một quyển sách đã từng gặp một câu nói “Tình dục
chính là lối đi tốt nhất vào lòng nữ nhân”. Khi ấy, lúc tôi thấy được
câu nói kia, còn cho là lối suy nghĩ của tác giả kia không đúng, một
chút cũng không phù hợp thực tế. Chỉ là, sau này, tôi mới biết được, câu nói kia đúng là hình dung chuẩn xác nhất đối với nữ nhân.
Ôn Nhã Hinh vẫn đang cười, trong nụ cười ngoài vẻ tự giễu, còn cho người ta có một loại cảm giác thê thảm:
- Nam nhân từ mười tám tuổi đến hai mươi lăm tuổi , ham muốn mạnh nhất,
mà nữ nhân lại là từ hai mươi tám tuổi đến ba mươi tám tuổi là lúc ham
muốn nhất. Tương tiên sinh bận làm ăn, cùng nhiều chuyện khác, một tuần
căn bản mới có một lần muốn ta. Ách, có đôi khi thậm chí một tháng mới
muốn ta một lần, hơn nữa hắn mặc dù lão luyện trên thương trường, phương diện kia lại không được, mà Phương Húc Đông lại là thanh niên trẻ tuổi
khỏe mạnh cường tráng, năng lực ở phương diện kia cùng kỹ xảo của hắn
rất tốt.
- Vụng trộm cùng với Phương Húc Đông được mấy lần, từ
lúc bắt đầu tôi vốn ghét bỏ, kháng cự, đến cuối cùng lại hoàn toàn lún
sâu, không cách nào tự kiềm chế, hơn nữa đối với hắn còn sinh ra một
chút tình cảm.
Ôn Nhã Hinh nói xong, vẻ mặt hết sức phức tạp.
- Tình dục có phải là lối vào lòng phụ nữ nhanh nhất hay không, nữ nhân
có phải là không chịu nổi tịch mịch hay không, tôi không biết.
Bùi Đông Lai cau mày, lạnh lùng nói:
- Nhưng tôi nhìn ra được, trong xương tủy của cô chính là đồ đê tiện, một con dâm phụ, cô một chút cũng không đáng được đồng tình.
- Đúng vậy, tôi cũng biết mình là một nữ nhân hạ tiện, căn bản không đáng được đồng tình.
Ôn Nhã Hinh vẫn đang cười, chỉ là nàng cười so với khóc còn khó coi hơn.
Bùi Đông Lai mặt lạnh như tiền, một lần nữa đốt một điếu thuốc lá.
- Tôi biết, cậu muốn biết trong tay tôi rốt cuộc có đồ vật gì, chỉ cần cậu nghe cho hết câu chuyện này, liền sẽ biết.
Dường như Ôn Nhã Hinh nhìn ra được Bùi Đông Lai đã không còn tâm tình nghe nàng kể chuyện, thở dài nói:
- Sau này, lúc tôi dần dần có tình cảm với Phương Húc Đông, hắn bắt đầu
lộ ra mục đích thật sự, hắn bắt tôi phải giám thị nhất cử nhất động của
Tương tiên sinh.
- Lúc bắt đầu tôi kiên quyết cự tuyệt điểm này, chỉ là, sau này tôi lại khuất phục.
Chẳng biết tại sao, vẻ mặt Ôn Nhã Hinh dần dần bình tĩnh lại:
- Tôi chẳng những trợ giúp hắn nằm vùng bên cạnh Tương tiên sinh mà còn
cài đặt máy quay lén ở trong biệt thự Tương gia, hơn nữa còn dựa theo
yêu cầu của hắn, ở trên mỗi cái ví da của tôi đều cài đặt máy quay lén
—— cứ như vậy, mỗi khi tôi cùng Tương tiên sinh đi ra ngoài, hắn đều có
thể biết được nhất cử nhất động của Tương tiên sinh.
- Nói như vậy, trên tay cô có những hình ảnh mà những phản đồ kia giết chết Tương tiên sinh?
Bùi Đông Lai trong lòng vừa động, như hiểu được cái gì.
- Đúng vậy —— lúc đám người A Minh giết chết Tương tiên sinh, tôi theo dõi liền chụp được hình ảnh lúc đó.
Ôn Nhã Hinh gật đầu, móc ra một cái USB đưa cho Bùi Đông Lai:
- Lúc tôi rời khỏi núi Thái Bình, liền trực tiếp đi tới địa điểm hẹn
trước với Phương Húc Đông, kết quả phát hiện Phương Húc Đông không có ở
đó, cho nên sao chép lại hình ảnh này.
Bùi Đông Lai do dự một chút, không có nói tự mình đã giết chết Phương Húc Đông, mà là nhận lấy USB.
- Tôi mặc dù không biết thân phận chân thực của cậu, nhưng mà tôi tin
tưởng, cậu có đồ vật này ở trong tay, nhất định có thể khiến cho Phương
Khôn không cách nào trở thành đại ca của Hồng Tinh.
Ôn Nhã Hinh nhìn thẳng vào Bùi Đông Lai nói.
Cảm thụ được vẻ hận ý toát ra trong con ngươi của Ôn Nhã Hinh, Bùi Đông Lai hơi có chút ngạc nhiên, cảm giác không hiểu được Ôn Nhã Hinh nghĩ gì.
Ôn Nhã Hinh cả người run lên, sau đó… Im lặng không nói gì đi tới bên cạnh chiếc xe thể thao Alpha Romeo, mở cửa xe, chui vào.
“Ruỳnh~”
Kèm theo một trận tiếng động cơ đinh tai nhức óc, chiếc Alpha Romeo khởi động, hóa thành một cơn gió lốc thẳng tiến phía trước.
- Thật xin lỗi.
Trong xe thể thao, Ôn Nhã Hinh kìm lòng không đậu nước mắt chảy ra, nàng
không có đi sát lề, mà là chân dẫm mạnh chân ga, hướng lan can phía
trước vọt tới.
“Rầm!”
Một tiếng va chạm thật mạnh, chiếc
Alpha Romeo đạt đến tốc độ cao nhất trực tiếp đụng gãy lan can, lao
thẳng tới bờ biển đầy đá ngầm phía trước.
Thấy một màn như vậy, đôi mắt của Bùi Đông Lai khẽ trừng to.
“Bùm!”
Một tiếng nổ thật lớn phá vớ chân trời tối đen, một đạo hỏa quang phóng lên cao, ánh lửa đỏ rực bờ biển, chiếc Alpha Romeo giá trị đắt đỏ biến
thành một đống phế tích, mảnh vỡ văng khắp nơi.
Nàng dùng cái chết để chuộc tội.