Qua nửa đêm, trong thành phố đã không còn tiếng ồn ào náo nhiệt, xe cộ
cùng người đi đường rõ ràng giảm bớt, chỉ có những người thích sống về
đêm lại tiếp tục hăng hái chiến đấu ở những chỗ ăn chơi có cấp bậc không đồng nhất, mong đợi có thể tìm được đối tượng thích hợp, đi tìm khách
sạn đàm đạo chuyện nhân sinh.
Cùng ngày thường bất đồng chính là, ban đêm ở khu nhà giàu Vịnh Nước Cạn có hơi náo nhiệt một chút, gần một phần ba biệt thự ở đây vẫn lóe lên ánh đèn.
Trong đó, náo nhiệt nhất chính là biệt thự Tương gia.
Có lẽ dùng từ náo nhiệt để hình dung biệt thự Tương gia cũng không thích
hợp, bởi vì mặc dù cả biệt thử Tương gia đèn đuốc sáng trưng, người ra
vào biệt thự rất nhiều, chỉ là lại rất an tĩnh, khiến cho người ta có
một loại cảm giác tiêu điều xơ xác.
Trên đường cái bên ngoài biệt thự, đậu một đoàn xe kéo dài, hơn một trăm tên thành viên Hồng Tinh, đứng xung quanh biệt thự.
Bên trong đại viện của biệt thự tạm thời bố trí một cái linh đường, thi thể của Tương Cương sau khi trải qua xử lý, đặt ở trong một bộ quan tài
bằng thủy tinh, tám tên thành viên Hồng Tinh đứng ở bên cạnh linh cữu,
chịu trách nhiệm thủ hộ di thể của Tương Cương.
Dựa vào an bài
của đám người Phương Khôn, chỉ sau khi bắt được Bùi Đông Lai, dùng đầu
cùng máu tươi của Bùi Đông Lai tế linh hồn Tương Cương xong, mới đem di
thể của Tương Cương đến nhà tang lễ hỏa táng, sau đó mới hạ táng.
Trong đại sảnh biệt thự, sương khói mông lung, ngoài trừ Tương Cương cùng một một gã đại lão Hồng Tinh bị giết ra, còn lại bảy tên đại lão trong số
đó Uông Chu không có mặt ở đây.
- Tên khốn kiếp kia đã bị người của tôi bắt được!
Một giọng nói đột nhiên vang lên ở trong đại sảnh vốn an tĩnh, người mở
miệng chính là Uông Chu, hắn từ bên trong phòng vệ sinh đi ra, vừa đi về phía mọi người vừa nói, giọng nói mang theo vài phần kích động cùng mấy phần tức giận.
“Xôn xao!”
Lời nói của Uông Chu tựa như
một quả boom tấn ném vào trong đại sảnh, khiến cho sắc mặt đám người
Phương Khôn đều biến đổi, sau đó nhất tề đều ngồi dậy từ ghế salon nhìn
về phía Uông Chu.
Khiếp sợ sao?
Đúng vậy!
Phải biết rằng, sau khi Tương Cương chết đi, đầu tiên Phương Khôn ban bố lệnh
truy sát trong hắc đạo, cả Hồng Tinh đều xuất động, ngoài ra cảnh sát
cũng ban bố lệnh truy nã đối với Bùi Đông Lai, phái ra rất nhiều cảnh
sát tiến hành kiểm tra các tụ điểm ăn chơi, trung tâm mát xa, khách sạn
của Nam Cảng.
Tính đến trước mắt vô luận là thành viên của Hồng
Tinh hay là cảnh sát bên kia cũng không có truyền đến tic tức bắt được
Bùi Đông Lai thậm chí ngay cả tung tích của Bùi Đông Lai cũng không có
phát hiện ra.
Ở dưới dạng tình hình này, Uông Chu lại nói Bùi
Đông Lai đã rơi vào trong tay hắn, cái này mang tới rung động như thế
nào với đám người Phương Khôn?
- Anh Uông , cái đồ chó hoang kia ở đâu?
Người đầu tiên từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần là Tiết Khiêm có mối quan
hệ tốt nhất với Tương Cương, hai mắt hắn đỏ rực, tựa hồ hận không được
ngay lập tức đem Bùi Đông Lai bằm thây vạn đoạn.
- A Chu, người của ông làm thế nào mà bắt được hắn?
Bất đồng với Tiết Khiêm đang kích động, nóng lòng muốn báo thù, Phương Khôn sau khi bình tĩnh lại trong cơn khiếp sợ, mang theo vài phần hoài nghi
hỏi Uông Chu.
Hoài nghi là bởi vì hắn là người duy nhất trong mọi người biết được thân phận đích thực của Bùi Đông Lai.
Theo hắn xem ra, thân là lão đại sau màn của hắc đạo vùng tam giác Trường
Giang bên cạnh Bùi Đông Lai có Phong Diệp thân kinh bách chiến, lấy
những tên thủ hạ giá áo túi cơm kia của Uông Chu, làm sao có thể bắt
được Bùi Đông Lai?
- Lợi dụng Khuynh Nhan.
Uông Chu trầm giọng nói:
- Tôi đoán chắc hắn sẽ đi tìm Khuynh Nhan, cho nên đã bố trí mai phục.
Kết quả là mới vừa rồi, hắn một mình đi tìm Khuynh Nhan, trúng phải mai
phục của tôi.
- Thì ra là như vậy.
Bởi vì Phương Khôn cũng không biết chuyện Phương Húc Đông bắt cóc Mộ Khuynh Nhan, cộng thêm lúc trước hắn từng đề nghị muốn tìm được Bùi Đông Lai thì phải dùng Mộ
Khuynh Nhan làm mồi nhử. Chỉ là bởi vì không biết hiện tại Mộ Khuynh
Nhan đang ở đâu nên mới không có áp dụng biện pháp này, lúc này nghe
được Uông Chu nói như vậy, hắn liền bỏ qua nghi ngờ trong lòng, bất quá
vẫn hỏi:
- A Chu, bây giờ Khuynh Nhan đang ở đâu?
- Đang đi về biệt thự bọn chúng, hẳn là đi cùng nhau tới đó.
Uông Chu nghiêm mặt nói.
- Đã như vậy, nói cho người phía dưới chuẩn bị sẵn sàng, tí nữa sẽ dùng đầu của tiểu tạp chủng kia tế linh hồn của đại ca!
Phương Khôn trầm ngâm một chút, làm ra quyết định:
- Còn nữa, những người bên cạnh tiểu tạp chủng đó có thực lực không tầm
thường, vì phòng ngừa những tên đó tới quấy rối, để cho người phía dưới
chuẩn bị thật tốt, còn nữa tôi sẽ gọi một cú điện thoại cho Vệ trưởng
phòng, để cho hắn phái đội Phi Hổ tới đây trợ giúp chúng ta, một khi
những tên đó xuất hiện, sẽ khiến cho bọn chúng có đi mà không có về!
- Tốt.
Nghe được lời nói của Phương Khôn thì Uông Chu đáp một tiếng, tâm tư liền
thu lại, trong chỗ sâu nhất của con ngươi hiện lên một tia sát ý rất
nhạt.
Sát ý, trôi qua rồi biến mất.
Phương Khôn cũng không có nhận thấy được sát ý rất nhạt trong con ngươi của Uông Chu, hắn trực tiếp lấy ra điện thoại di động, trươc mặt mọi người bấm số điện thoại
của Vệ trưởng phòng.
- Vệ trưởng phòng, hung thủ giết chết đại ca của chúng tôi đã bị người của chúng tôi bắt được.
Điện thoại vừa chuyển, Phương Khôn đi thẳng vào vấn đề:
- Bất quá, bên cạnh hung thủ còn có mười tên tội phạm, vì đề phòng những
tên tội phạm kia tiếp tục phạm pháp, hi vọng ngài có thể điều động đội
Phi Hổ đến khu Vịnh Nước Cạn, bố trí mai phục. Một khi nhưng tên tội
phạm kia xuất hiện, liền một lưới bắt hết bọn chúng!
- Được.
Đầu bên kia điện thoại, Vệ Minh thân là phó trưởng phòng cảnh sát Nam Cảng
sau khi nghe được lời nói của Phương Khôn, trước tiên là có chút kinh
ngạc, sau đó đợi cho Phương Khôn nói xong, nhưng không có hỏi thêm cái
gì, mà rất dứt khoát cấp ra câu trả lời chắc chắn.
Mặc dù hắn
không biết người của Hồng Tinh làm cách nào mà bắt được Bùi Đông Lai,
nhưng hắn biết rõ, dựa theo quy củ của hắc đạo, Bùi Đông Lai giết chết
Tương Cương, hơn phân nửa là sẽ bị người của Hồng Tinh đem ra huyết tế.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Phương Khôn, Vệ Minh không chờ đợi, mà là trực tiếp gọi điện thoại điều động đội Phi Hổ, đi đến khu Vịnh Nước
Cạn.
10’ sau.
Trong gian phòng làm việc của đội Phi Hổ ở Nam Cảng.
- Lăng tiên sinh, vừa mới nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, hung thủ
giết chết Tương Cương đã bị người của Hồng Tinh bắt được. Vì để đề phòng những tên đồng bọn của hung thủ kia đến Vịnh Nước Cạn cứu hung thủ,
thượng cấp yêu cầu chúng ta lập tức xuất động, bố trí mai phục ở Vịnh
Nước Cạn.
Một gã nam nhân mặc đồng phục tác chiến của đội Phi Hổ, đứng ở trước cửa sổ, cầm lấy điện thoại di động nói.
Lăng Hoa Cường đã thông qua con đường đặc thù biết được người ngăn chặn đám
người Lưu Kiến ở núi Thái Bình chính là Bùi Đông Lai, thậm chí hắn còn
biết Bùi Đông Lai dẫn người chém giết Phương Húc Đông, một mồi lửa đốt
hội sở Baby.
Ở dưới dạng tình hình này, hắn mặc dù không giống
như Phương Khôn biết được thân phận thật sự của Bùi Đông Lai, nhưng cũng vì lực chiến đấu cùng thủ đoạn kinh khủng mà đám người Bùi Đông Lai thể hiện ra mà cảm thấy run sợ.
- Đội trưởng Lữ, nếu tình hình như
vậy, để cho người của anh trong lúc thi hành nhiệm vụ, cố ý sơ sảy một
chút, tốt nhất là để cho đồng bọn của tên hung thủ kia tiến vào trong
mấy người.
Lời nói của đội trưởng Lữ đầu tiên là khiến cho Lăng
Hoa Cường sửng sốt, ngây người trong chốc lát, sau đó trong lòng hắn vừa động, cười hưng phấn.
- Lăng tiên sinh, cái này…
Lữ Duy
thân là người nằm vùng trong cảnh sát của Lăng Hoa Cường tự nhiên là
nghe ra ý tứ của hắn. Lăng Hoa Cường là muốn cho Bùi Đông Lai đánh nhau
sứt đầu mẻ trán với đám người Hồng Tinh, sau đó lưỡng bại câu thương,
Lăng Hoa Cường ngồi ung dung làm ngư ông đắc lợi.
- Đội trưởng Lữ, Tương Cương đã chết, không bao lâu sau nữa thì hắc đạo Nam Cảng sẽ tùy cho Lăng Hoa Cường này định đoạt!
Thấy Lữ Duy không nói lời nào, Lăng Hoa Cường cười lạnh nói:
- Đến lúc đó, anh muốn làm quan, ta giúp anh làm quan, anh muốn tiền, ta
có thể cho anh tiền, anh muốn có nữ nhân, nữ nhân trong giới giải trí
cho anh chọn mái thoải! Thậm chí, ta còn có thể giúp anh ra nước ngoài…
- Xin Lăng tiên sinh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.
Lời nói của Lăng Hoa Cường dường như mang theo ma lực nào đó, gợi lên dục
vọng sâu trong lòng Lữ Duy, khiến cho vẻ mặt của Lữ Duy trở nên kiên
định.
“ Ha ha…”
Đầu bên kia điện thoại, Lăng Hoa Cương
đang ở trong biệt thự ở tại Bán Sơn sau khi kết thúc cuộc nói chuyện
cùng Lữ Duy, không nhịn được cười phá lên ha ha.
- Anh Cường , chuyện gì mà làm anh cao hứng như vậy?
Thấy Lăng Hoa Cường giống như người trúng xổ số mấy trăm triệu, cuồng tiếu
không dứt, Chu Nhược Đồng một thân váy ngủ màu đen, lắc lắc thân hình
như rắn nước đi về phía Lăng Hoa Cường, nũng nịu hỏi?
Dưới ánh
đèn đơn bạc, váy ngủ màu đen hơi mờ cũng không thể che dấu thân thể mềm
mại mê người kia của Chu Nhược Đồng, ngược lại còn khiến người ta thấy
được một nửa cái mông tròn đầy đặn, kích thích mãnh liệt dục vọng của
nam nhân.
- Nhược Đồng, tiểu vương bát đản vũ nhục em trên máy bay ngày đó rất nhanh sẽ bốc hơi khỏi nhân gian!
Lăng Hoa Cường nghiêng đầu sang chỗ khác, nụ cười trên mặt không giảm.
Chu Nhược Đồng ngẩn ra, sau đó cũng không có vì tin tức Bùi Đông Lai sắp
chết mà cảm thấy kinh ngạc, ngược lại lộ ra vẻ mặt có chút hưng phấn:
- Anh Cường , anh nói thật sao?
- Đương nhiên.
Vẻ mặt Lăng Hoa Cường đắc ý gật gật đầu, bàn tay to vuốt ve cái mông của
Chu Nhược Đồng, một tay ôm lấy Chu Nhược Đồng vào lòng, tiếp tục nói:
- Ngoài ra, không bao lâu sau, em sẽ trở thành nữ nghệ sĩ người Hoa thành công nhất.
“ Ách…?”
Một lần nữa nghe được lời hứa của Lăng Hoa Cường, Chu Nhược Đồng cả kinh há to miệng, sau đó nàng không có biểu hiện ra hưng phấn giống như lúc
nãy, mà là cong tay lên, làm bộ nhẹ nhàng đánh vài cái vào lồng ngực
Lăng Hoa Cường, uốn éo cái mông làm nũng nói:
- Anh Cường lại gạt người.
- Hắc, Nhược Đồng, em là đang lo lắng Mộ Khuynh Nhan sao?
Tay của Lăng Hoa Cường đã vuốt ve trên tòa Thánh Nữ Phong của Chu Nhược
Đồng, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ xoa nắn cái đỉnh nhọn hoắt, cười
nói.
- Anh Cường biết rồi còn hỏi.
Chu Nhược Đồng cố ý di chuyển thân thể, tay mân mê cái miệng, làm nũng một lần nữa.
- Ha ha, tâm can bảo bối của anh, anh đã lúc nào lừa gạt em chưa?
Cho tới nay, Lăng Hoa Cường đều là chết mê chết mệt vẻ nũng nịu của Chu
Nhược Đồng, lúc này lại thấy Chu Nhược Đồng giống như một con hồ ly
tinh, hắn chẳng những không có tức giận, ngược lại lộ ra vẻ mặt hưng
phấn:
- Tối nay, Nam Cảng phát sinh chuyện lớn —— hắc, Tương Cương đã bị giết!
- Cái gì?
Chu Nhược Đồng cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
- Tương Cương đã chết, hắc đạo của Nam Cảng sẽ do Lăng Hoa Cường anh định đoạt!
Lăng Hoa Cường hăng hái, tựa hồ như thấy được tương lai tốt đẹp của mình:
- Em nói xem, đến lúc đó anh có thể biến em trở thành nữ nghệ sĩ người Hoa thành công nhất hay không?
- Em cũng biết là anh Cường hiểu em nhất!
Chu Nhược Đồng lấy lại tinh thần trong cơn khiếp sợ, không hỏi Tương Cương
chết như thế nào, mà là hưng phấn khoa tay múa chân, đang khi nói
chuyện, liền hôn lên mặt Lăng Hoa Cường một cái, lưu lại một dấu son môi màu hồng phấn, đồng thời đem cái tay nhỏ bé như không xương sờ nắn vật
thể giữa hai chân của Lăng Hoa Cường.
Lăng Hoa Cường lập tức nổi
lên phản ứng vốn có của nam nhân, đưa tay ấn đầu Chu Nhược Đồng xuống,
đem đầu của Chu Nhược Đồng dí vào giữa hai chân…
Giờ khắc này.
Hắn không nhớ người phụ nữ sinh hạ cho hắn một đứa con gái, cuối cùng lại
bị hắn vứt bỏ, một người phụ nữ cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho
trời, khổ cực nuôi con gái của hắn khôn lớn, cuối cùng bởi vì không có
tiền chữa bệnh mà người phụ nữ luống tuổi ấy đã chết trên giường bệnh.
Giờ khắc này.
Hắn cũng không nghĩ tới, hai đứa con của hắn rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Hắn đã quên mất chính mình từng được gọi là Trang Hổ.
Hắn, chỉ biết mình hiện tại gọi là Lăng Hoa Cường, là đại ca của Đông Tinh,
lão đại xã hội đen Nam Cảng, hơn nữa, sắp trở thành lão đại xã hội đen
duy nhất của Nam Cảng!
Hắn, chỉ muốn tâm can bảo bối Chu Nhược
Đồng của hắn dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia hầu hạ hắn, lấy phương
thức này nghênh đón tương lai tươi sáng!
Tương lai?
Hắn, nghênh đón chính là ác mộng!