Dưới màn đêm, bảy chiếc ô tô tạo thành một đoàn xe, lần lượt đi vào khu nhà giàu Vịnh Nước Cạn.
Lúc còn cách biệt thự Tương gia không đến 200m thì đoàn xe bị người của đội bảo vệ Hồng Tinh ngăn lại.
- A Bang, Phương gia sẽ lợi dụng đội Phi Hổ đối phó với đám tạp chủng
kia, cậu lưu lại mấy huynh đệ ở cửa biệt thự, còn lại cho những người
khác rút lui đến cửa tiểu khu.
Cửa kính chiếc Mercedes-Benz s350
mở ra, A Minh thân là đội phó đội bảo vệ Hồng Tinh cố gắng không chế nỗi sợ hãi trong nội tâm, nói mấy câu với đầu lĩnh của đội bảo vệ Hồng
Tinh.
Lúc trước, sau khi Phương Khôn gọi điện thoại cho Vệ trưởng phòng xong, lập tức lại gọi một cú điện thoại cho A Minh, lệnh cho A
Minh trước tiên chạy tới khu Vịnh Nước Cạn, hơn nữa tạm thời để cho
người của đội bảo vệ Hồng Tinh rút đi, để cho đội Phi Hổ ra mặt đối phó
với người của Phong Diệp.
Hiện giờ, A Minh coi như là dựa theo
phân phó của Phương Khôn mà làm, cũng khiến cho Bùi Đông Lai cùng thành
viên của Phong Diệp có thể thuận lợi tiến vào biệt thự của Tương gia.
- Ok, anh Minh!
Phương Khôn âm thầm thu phục đến gần một nửa thành viên của đội bảo vệ Hồng
Tinh, toàn bộ đều do A Minh phụ trách, ở dưới dạng tình hình này, tên
thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh gọi là A Bang kia nghe được mệnh lệnh
của A Minh, không có bất kỳ dị nghị nào, lập tức cho ra câu trả lời chắc chắn, sau đó dựa theo mệnh lệnh của A Minh mà an bài thủ hạ.
Đoàn xe tiếp tục đi tới, cách biệt thự khoảng 50m thì dừng lại, Uông Chu dẫn đầu đi xuống trước từ mấy chiếc ô tô, áp giải một tên thanh niên đeo
mặt nạ, bởi vì tên thanh niên này đeo mặt nạ, cho nên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh đứng trước cửa chính khu biệt thự không cách nào thấy rõ
diện mạo của hắn.
Mắt thấy phần lớn thành viên Hồng Tinh áp giải
tên đeo mặt nạ rời đi, Bùi Đông Lai cùng Phong Diệp từ trong xe đi
xuống, dưới sự hướng dẫn của A Minh cùng tên thủ hạ của Uông Chu hướng
tới cửa chính của biệt thự đi tới.
Dưới màn đêm, bọn họ cũng mặc
tây trang giống với thủ hạ của Uông Chu, căn bản là không người nào nhìn ra được bọn họ trà trộn vào.
- Mấy người các cậu canh chừng ở đây, một khi có biến lập tức thông báo.
Lúc sắp tới cửa biệt thự, A Minh hướng về phía tám tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh đứng ở cửa dặn dò một tiếng.
- Rõ!
Tám tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh thấy thế liền vội vàng gật đầu, căn bản không có đi kiểm tra đám người Bùi Đông Lai.
A Minh thành công hấp dẫn sự chú ý của tám tên thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh, khiến đám người Bùi Đông Lai thành công tiến vào biệt thự, hướng
thẳng đại sảnh biệt thự đi tới.
- Mẹ kiếp, người phía dưới nói không phải đã bắt được rồi sao? Sao bây giờ vẫn chưa thấy?
Trong đại sảnh biệt thự, đám người Uông Chu, Phương Khôn tề tụ một chỗ, mà
Tiết Khiêm bởi vì nóng lòng báo thù, có chút không đợi được chửi đổng
lên.
Không riêng gì Tiết Khiêm, ngay cả Phương Khôn luôn luôn
bình tĩnh khôn ngoan, cũng lộ ra vẻ kích động hiếm thấy, hai nắm tay kìm lòng không đậu siết chặt lại, hai mắt đỏ hồng đến dọa người.
- Tới rồi!
Trầm Bân ngồi ở cái ghế salon gần cửa nhất, thấy một nhóm người đông nghịt hướng đại sảnh biệt thự đi tới.
Nghe được lời nói của Trầm Bân, Tiết Khiêm kích động trực tiếp giơ chủy thủ
lên đứng dậy từ ghế salon, bộ dáng đằng đằng sát khí.
Mà Phương
Khôn lại là nắm chặt hai nắm tay, nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra
thân ảnh của Phương Húc Đông, tự nói với lòng mình là: “Húc Đông, cha
rất nhanh sẽ giết tên tiểu tạp chủng này báo thù cho con! Cha sẽ cho hắn sống không bằng chết!”
“Bá!”
Hai mắt mở ra, một cỗ sát ý
bén nhọn nhất thời lấy thân thể của Phương Khôn làm trung tâm tràn ra
bốn phía, ánh mắt của hắn sắc bén như đao, nhìn chằm chằm vào đám người
đang đi tới đại sảnh.
Nhận thấy được Phương Khôn có chút khác thường, trong con ngươi Uông Chu cũng hiện lên sát cơ nồng đậm.
Sau khi tiến vào vườn hoa biệt thự, A Minh cùng mấy tên thủ hạ của Uông Chu đều thối lui đến phía sau Bùi Đông Lai, mà tên thanh niên bị tạm giữ
kia, lấy xuống mặt nạ trên mặt, đi theo phía sau đám người.
- Chờ sau khi tôi tiến vào, đem mấy tên canh cửa kia giết đi, động tác nhanh gọn một chút, đừng gây ra tiếng động.
Mắt thấy sắp đi tới đại sảnh biệt thự, Bùi Đông Lai phân phó vài câu với Phong Diệp bên cạnh.
Phong Diệp gật đầu, dừng bước lại, âm thầm làm ra một thủ thế, mang theo mấy
tên thành viên Phong Diệp biến mất ở hoa viên trong biệt thự.
“Bá!”
Lúc Bùi Đông Lai dẫn theo đám người A Minh tiến vào đại sảnh biệt thư,
trong đại sảnh biệt thự, ngoài Uông Chu ra, tất cả mọi người bao gồm cả
Phương Khôn đều đứng lên, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai,
hận không được lập tức xé xác Bùi Đông Lai thành trăm mảnh.
-
Tiểu tạp chủng, nợ máu phải trả bằng máu. Mày đã giết đại ca, hôm nay,
chúng tao muốn dùng đầu cùng máu tươi của mày để tế linh hồn của đại ca!
2 mắt của Phương Khôn đỏ bừng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:
- Người đâu, trước tiên đánh gãy hai chân của hắn cho ta, để cho hắn quỳ xuống nói chuyện!
Không có phản ứng.
Vô luận là A Minh hay là những tên thủ hạ của Uông Chu, đều đem lời nói
của Phương Khôn thành rắm thúi, không nhúc nhích đứng ở phía sau lưng
Bùi Đông Lai.
- Chúng mày còn đang làm gì?
Mắt thấy không
có ai động thủ, Phương Khôn giận đến run cả người, sau đó tức giận quét
mắt nhìn đám người A Minh một cái, cuối cùng đem ánh mắt rơi trên người A Minh:
- A Minh, đánh gãy chân của hắn cho ta!
Vẫn như cũ không có phản ứng.
A Minh giống như là không nhận ra Phương Khôn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào bóng lưng của Bùi Đông Lai, chẳng qua là trong lòng hắn hết sức khẩn
trương, không phải là lo lắng Phương Khôn sẽ làm gì hắn, mà là lo lắng
hắn dựa theo phân phó của Bùi Đông Lai mà làm, Bùi Đông Lai có bỏ qua
cho hắn hay không!
- A Minh, con mẹ nó cậu bị điếc sao?
Phương Khôn lại nổi giận, hoàn toàn nổi giận, hắn giống như một đầu sư tử nổi
giận, trợn tròn hai mắt màu đỏ, hướng về phía A Minh rít gào.
Phải biết rằng, hắn là nhân vật số hai của Hồng Tinh, ở Hồng Tinh có địa vị gần với Tương Cương nhất!
Mà hiện giờ, Tương Cương đã chết, hắn là người có địa vị tối cao nhất trong Hồng Tinh!
Ở dưới dạng tình hình này, mắt thấy “Hung thủ” giết chết Tương Cương tiến vào biệt thự, hắn hạ lệnh đánh gãy hai chân của Bùi Đông Lai, người của Uông Chu không thi hành mệnh lệnh của hắn đã đành, A Minh thân là con
chó ở bên cạnh hắn thế nhưng lại thờ ơ, điều này có thể làm hắn không
tức giận sao?
Đây quả thực là đang gây hấn với quyền uy của hắn!
- Phương Khôn, nợ máu, đúng là phải trả bằng máu!
( nợ máu trả bằng kotex)
Bùi Đông Lai mở miệng, hắn giống như là đang ở trên địa phương của mình, nện từng bước trầm ổn, hướng Phương Khôn đi tới:
- Chẳng qua là, người phải trả không phải là tao Bùi Đông Lai, mà là mày Phương Khôn!
“Bá!”
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, trừ Uông Chu cùng Phương
Khôn ra, những tên đại lão Hồng Tinh kia sắc mặt đều biến sắc, bọn họ
đều là đã nhận ra một tia hơi thở không tầm thường, trong đó có hai
người Trầm Bân cùng Giang Hải ủng hộ Phương Khôn, trong lòng họ nhấc lên sóng to gió lớn, không nhịn được đem ánh mắt ném về hướng Phương Khôn,
mà đám người Tiết Khiêm ủng hộ Tương Cương lại là ném ánh mắt về hướng
Uông Chu.
- Mày… Mày nói cái gì?
Trong lòng Phương Khôn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là hắn cũng không biết rốt cuộc là ở đâu.
- Phương Khôn, đến lúc này mày còn muốn diễn trò sao?
Lần này, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Uông Chu từ chỗ ngồi đứng dậy,
sắc mặt hắn tức giận nhìn chằm chằm vào Phương Khôn, gằn từng chữ:
- Mẹ kiếp, đại ca có điểm nào có lỗi với mày? Thế nhưng mày lại cấu kết với người ngoài, giết chết đại ca?
- Uông… Uông Chu, ông…
Mắt thấy Uông Chu nhảy ra chỉ trích mình, rốt cục sắc mặt của Phương Khôn
thay đổi, trên mặt hắn trong lúc này xuất hiện vẻ kinh hoàng không cách
nào che dấu.
Tiết Khiêm vẫn duy trì vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hai người Uông Chu cùng Phương Khôn, mà hai người Trầm Bân cùng Giang
Hải lại là dường như đã ý thức được cái gì, cả người cứng ngắc đứng im
tại chỗ.
- A Minh.
Bùi Đông Lai lại một lần nữa mở miệng, hắn lấy ra USB, không quay đầu lại nói.
Nghe được Bùi Đông Lai gọi mình, A Minh giống như là nghe được thánh chỉ của hoàng đế vậy, vội vàng từ trong đám người đi ra, bối rối chạy đến bên
cạnh Bùi Đông Lai, nhận lấy USB trong tay của Bùi Đông Lai, cắm vào
thiết bị kết nối với TV.
- Chư vị, Phương Khôn cấu kết với Đông
Tinh bố trí mai phục ở đỉnh núi Thái Bình, muốn đem mọi người chúng ta
một lưới bắt hết. Bởi vì người của tôi kịp thời xuất hiện, đánh cho
người của Đông Tinh rút chạy, bất quá Phương Khôn lại lợi dụng phản đồ
nằm vùng ở bên cạnh Tương tiên sinh, giết chết Tương tiên sinh.
Mắt thấy A Minh đem USB cắm vào thiết bị kết nối, mở TV, ánh mắt của Bùi
Đông Lai theo thứ tự quét qua mọi người một vòng, gằn từng chữ:
- Kế tiếp mọi người nhìn lên màn hình sẽ rõ hết thảy!
Thanh âm vừa dứt, màn hình TV sáng lên, hình ảnh hiện lên rõ nét, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hình ảnh đầu tiên hiện ra chính là A Minh dẫn theo một nhóm người của đội
bảo vệ Hồng Tinh, lợi dụng lúc bốn gã thành viên Phong Diệp quay lại tạo thành hỗn loạn, nhân cơ hội hạ thủ đối với Tương Cương.
- Phương Khôn, mày tên vương bát đản này!
- Phương Khôn, lão tử phải một đao làm thịt mày!
Khi hình ảnh thứ nhất vừa truyền tải lên, không đợi những hình ảnh kế tiếp
xuất hiện, Tiết Khiêm cùng các đại lão ủng hộ Tương Cương liền nổi giận, đem tất cả cừu hận chuyển dời lên người Phương Khôn, trong đó Tiết
Khiêm lại giơ chủy thủ lên hướng Phương Khôn đâm tới.
- Người đâu! Người đâu!
Phương Khôn thấy thế, bị dọa cho sợ nhảy dựng lên, một bên thất kinh rống to, một bên xông về phía cửa ra.
- Cho dù mày có la rách cổ họng, cũng sẽ không có ai tới cứu mày!
Bùi Đông Lai quát lạnh một tiếng, ngay tại chỗ bắn ra, trong nháy mắt xuất
hiện ở trước người Phương Khôn, ngăn cản Phương Khôn muốn chạy trốn.
“Bốp!”
Lời vừa dứt, một cái tát vung tới.
“ A!”
Ảo ảnh hiện lên, một tát của Bùi Đông Lai trúng khuôn mặt của Phương Khôn, một tiếng giòn tan vang lên, Phương Khôn giống như là quả bóng bị sút
trúng, bay ra xa, ngã ở giữa đại sảnh, nửa bên mặt trực tiếp móp lại,
huyết nhục mơ hồ.
Thấy một màn như vậy, hai người Trầm Bân cùng
Giang Hải thân là người ủng hộ Phương Khôn, bị dọa cho sợ đến hai chân
mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống trên ghế salon.
Dưới ánh đèn, mặt
của bọn họ trắng bệch một mảnh, thân thể giống như là bị chạm điện, điên cuồng mà co quắp lại, trong con ngươi hiện lên nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy!
Mà Tiết Khiêm thì lại không nói lời nào, một lần nữa giơ chủy thủ lên, chuẩn bị chặt đầu Phương Khôn xuống.
- Tiết tiên sinh, trước tiên đừng động thủ vội, cứ xem hết đoạn video đã.
Bùi Đông Lai thấy thế, lên tiếng ngăn cản.
Lúc trước Tiết Khiêm vẫn cho rằng là Bùi Đông Lai giết chết Tương Cương,
đối với Bùi Đông Lai hận thấu xương, hiện giờ biết được Bùi Đông Lai
chịu oan, trong lòng lập tức xấu hổ, nghe được lời nói của Bùi Đông Lai
thì lập tức dừng lại.
Hình ảnh chợt lóe, biến thành hình ảnh đám người A Minh tự khai.
Nhìn hình ảnh đám người A Minh tự khai, Uông Chu, Tiết Khiêm cùng mấy đại
lão ủng hộ Tương Cương đều vô cùng phẫn nộ, sát ý bừng bừng nhìn chằm
chằm vào ba người Phương Khôn, Trầm Bân cùng Giang Hải.
- Uông
tiên sinh, cá nhân tôi cho là, cái loại phản đồ vong ân phụ nghĩa này,
ăn cây táo, rào cây sung, đích thân giết chết bọn chúng chỉ làm bẩn tay
chúng ta!
Nhận thấy được sát ý hiện trên người đám người Uông Chu, Bùi Đông Lai mở miệng nói.
- Bùi tiên sinh, ý của cậu là?
Bởi vì đã biết thân phận của Bùi Đông Lai, cộng thêm cảm kích đối với hết
thảy việc mà Bùi Đông Lai đã làm, Uông Chu hết sức tôn kính đối với Bùi
Đông Lai.
- A Minh!
Bùi Đông Lai không trả lời Uông Chu, mà là nhìn A Minh một cái.
Cả người A Minh chấn động, không dám lên tiếng, mà là sắc mặt hiện lên sát ý đi đến bên cạnh Giang Hải, hai tay xuất ra, một tay ấn chặt đầu Giang Hải, một tay nâng cằm Giang Hải lên, dùng sức bẻ một cái!
“Răng rắc”
Thanh âm thanh thúy vang lên, đầu Giang Hải nghiêng một cái, tắt thở ngay tại chỗ!
“Ực”
Thấy một màn như vậy, đầu óc của Phương Khôn liền đau nhức, hắn cố gắng… cố
gắng mở to hai mắt, cố gắng làm cho mình thấy rõ ràng một chút… lại thêm một chút…
Hắn thấy rõ ràng.
A Minh vốn là một con chó bên cạnh hắn, lúc trước đem lời của hắn trở thành rắm thúi, hiện giờ lại
bởi vì một câu nói của Bùi Đông Lai, sau khi giết chết Giang Hải, lại đi thẳng tới chỗ Trầm Bân đang bị dọa cho sợ đến xụi lơ trên mặt đất.
“Phốc!”
Loại tương phản hoàn toàn này, khiến cho Phương Khôn giống như bị sét đánh,
cả người rung mạnh, há mồm phun ra một búng máu, hai mắt tối sầm, trực
tiếp bị hù chết.