Siêu Cấp Cường Giả

Chương 261: Q.1 - Chương 261: Nạp Lan Minh Châu sám hối! (11)




Màn đêm buông xuống, ánh đèn màu rực rỡ, đèn đuốc trong Tử Kim sơn trang sáng trưng, ánh đèn sáng như ngọc, quang ba lăn tăn trên mặt hồ như ẩn như hiện.

Dưới màn đêm, một chiếc Passat có rèm che dừng lại ở bãi đậu xe của Tử Kim sơn trang, sau khi ô tô dừng lại, một nam nhân trung niên xuống xe, bước nhanh tới biệt thự số 6 trong sơn trang.

Trong bóng đêm, nam nhân trung niên không có đi thưởng thức cảnh đêm mê người, ngược lại khuôn mặt hắn lộ ra vẻ hết sức nghiêm túc, bước chân hơi có vẻ lo lắng.

5’ sau, nam nhân trung niên đã tới cửa biệt thự số 6.

Cửa biệt thự, thân là hộ vệ của Dương Sách thì Trần Bưu nhìn thấy nam nhân trung niên đi tới, không dám lên tiếng, mà là cúi đầu, khom lưng nghênh đón, không dám thở mạnh trước người này.

- Dương Sách đâu?

Nam nhân trung niên trầm giọng hỏi.

- Dương thư ký, lão bản ở bên trong.

Đối mặt với Dương Viễn, Trần Bưu không dám gọi Dương Sách là Dương gia.

Nghe được Trần Bưu trả lời thì Dương Viễn không có nói gì nữa, trực tiếp tiến vào biệt thự.

Trong đại sảnh biệt thự, Dương Sách ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay đang kẹp một điếu thuốc lá, nhưng mà không có hút, 2 mắt vô thần nhìn trần nhà.

Sương khói bao phủ cả đại sảnh, trước người Dương Sách là cái gạt tàn bên trong chất đầy tàn thuốc, trong đó phần lớn cũng chỉ hút được một nửa.

Dưới ánh đèn, sắc mặt Dương Sách có chút trắng bệch, hai mắt mơ hồ đỏ lên, cả người giống như là một bệnh nhân thất hồn lạc phách.

Tiến vào biệt thự, nhìn thấy sương khói bao phủ đại sảnh lại thấy Dương Sách giống như là người mất hồn, trong nháy mắt chân mày Dương Viễn nhíu lại với nhau, không nhịn được quát lên:

- Xem con kìa, còn ra hình dạng gì nữa không?

Bên tai vang lên lời nói của Dương Viễn…, Dương Sách theo bản năng quay đầu, mờ mịt nhìn Dương Viễn một cái, cặp mắt vốn ảm đạm kia liền trở nên sáng ngời, sau đó trực tiếp đứng lên khỏi ghế salon, giọng nói khàn khàn:

- Cha.

Không trả lời, Dương Viễn nhướng mày, mặt lạnh cất bước đi tới chiếc ghế salon.

Bởi vì biết tính nghiêm trọng của sự tình, bởi vì nhìn ra Dương Viễn đang tức giận cho nên Dương Sách không dám ngồi xuống mà là cúi đầu, giống như một hài tử đã làm sai chuyện gì.

- Tại sao trước đó không thông báo với ta?

Rất nhanh, Dương Viễn đi tới trước người Dương Sách, lạnh lùng hỏi.

- Con…

Dương Sách biết Dương Viễn hỏi chính là chuyện tình thuê lính đánh thuê chặn đường Bùi Đông Lai. Hắn há mồm ra nhưng lại không biết trả lời như thế nào.

“ Bốp”

Dương Viễn thấy thế, tức giận tới mức vung tay tát cho một phát.

Cái bạt tai vang dội.

Dương Sách bị một tát vào mặt thiếu chút nữa ngã xuống trên ghế salon.

- Chuyện lớn như vậy, con không cùng ta thương lượng cũng thôi, lại cấu kết với lính đánh thuê nước ngoài, đầu con chỉ để cho lừa nó đá thôi sao?

Thấy Dương Sách không dám thở mạnh, Dương Viễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Dương Sách không có lau đi vết máu ở khóe miệng, mà là cúi đầu, lo lắng không thôi nói:

- Thật xin lỗi, cha.

Bởi vì nhi tử ruột thịt năm xưa chết non, kể từ sau khi Dương Viễn thu Dương Sách làm nghĩa tử thì hắn vô cùng yêu thương Dương Sách, chưa từng có động một ngón tay với hắn hơn nữa cũng chưa bao giờ trách cứ hay mắng mỏ gì.

Lúc này, một lần nữa nghe được Dương Sách hô lên tiếng “Cha” thì trong lòng Dương Viễn mềm nhũn, cơn tức giận trong lòng cũng tiêu tán không ít, nặng nề thở dài một hơi, nói:

- Chuyện tình con cấu kết lính đánh thuê nước ngoài có bị người khác biết không?

- Trừ con ra, chỉ có Nạp Lan Minh Châu, Lâm Tường, Ngưu Chí Quân, Trần Bưu cùng Vương Hùng biết.

Dương Sách thành thật trả lời.

- Vương Hùng đâu?

Dương Viễn hơi trầm ngâm, hỏi.

- Liên… không liên lạc được.

Giọng nói Dương Sách run rẩy, hiển nhiên… Hắn cũng biết, vào lúc này không liên lạc được với Vương Hùng là có ý nghĩa như thế nào.

- Con…

Nghe được Dương Sách trả lời, Dương Viễn giận đến nỗi giương tay lên một lần nữa, nhưng mà không có tát cho phát nữa, mà là bàn tay dừng lại ở trên không.

Bởi vì… Hắn nhận thấy phía cửa truyền đến tiếng bước chân.

- Lão Dương, chuyện tình đã đến nước này rồi cho dù ông có đem hắn giết đi cũng không làm nên chuyện gì. Việc trước mắt là phải nghĩ biện pháp xử lý chuyện này thế nào đi.

Hầu Đông Bình bước vào cửa thấy Dương Viễn làm ra bộ dáng muốn đánh Dương Sách thì hung hăng trừng mắt nhìn Dương Sách một cái, sắc mặt khó coi nói.

Bên tai vang lên lời nói của Hầu Đông Bình…, Dương Viễn thu tay lại, thở dài, không nói gì.

- Cha.

Trước tiên Dương Sách liền chào hỏi Hầu Đông Bình.

Bởi vì bị Nạp Lan Minh Châu cùng Lâm Tường đem con bỏ chợ, Dương Sách cùng đường nên chỉ có thể đem Dương Viễn cùng Hầu Đông Bình trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Ở dưới dạng tình hình này, ngay cả khi hắn biết Hầu Đông Bình đáp ứng đem nữ nhi gả cho hắn, là bởi vì coi trọng quan hệ của hắn và Dương Viễn, mà không phải là thưởng thức hắn, nhưng hắn vẫn là biểu hiện đủ tôn kính đối với Hầu Đông Bình.

- Lão Dương, chuyện cho tới nước này, quan trọng nhất chính là không để cho chuyện tình Dương Sách cấu kết với lính đánh thuê nước ngoài tiết lộ ra ngoài.

Hầu Đông Bình nhất châm kiến huyết nói:

- Một khi chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, cho dù tôi và ông cộng lại cũng không thể bảo vệ được hắn.

- Mới vừa rồi tôi đã hỏi hắn, hắn nói trừ hắn ra, chỉ có Nạp Lan Minh Châu, Lâm Tường, Ngưu Chí Quân cùng hai gã thủ hạ của hắn biết tin tức.

Dương Viễn thở dài thật sâu nói:

- Bất quá… Một gã thủ hạ của hắn hiện tại không liên lạc được.

“Tê ~”

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Dương Viễn, Hầu Đông Bình giận đến run người.

- Dựa theo lời của Tiểu Sách mà nói, đám người lính đánh thuê kia đúng là do Vương Hùng một tay liên lạc.

Tinh quang trong mắt Dương Sách lóe lên:

- Cho nên, mặc dù Vương Hùng rơi vào tay kẻ khác, chúng ta cũng có thể để cho Vương Hùng làm pháo hôi.

Hầu Đông Bình như có điều suy nghĩ rồi cũng gật gật đầu.

Đối với hắn mà nói, hắn cũng không phải lo lắng quá mức đến kết cục của Dương Sách, mà là lo lắng Dương Sách có thể đem hắn dính líu vào.

- Còn về phần trả thù của tiểu tử Bùi Đông Lai kia…

Dương Viễn nhắc tới Bùi Đông Lai, cũng không khỏi nhức đầu một trận:

- Lão Hầu, ông có biết rốt cuộc tiểu tử kia cùng Trần gia là có quan hệ như thế nào không? Tại sao Trần Quốc Đào tự nhiên lại muốn hắn gia nhập vào đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh?

- Nghe nói là tiểu tử kia có quan hệ rất tốt với Trần Anh.

Hầu Đông Bình cũng cảm thấy Bùi Đông Lai cùng Trần gia có mối quan hệ thực sự có chút khó giải quyết:

- Ông cũng biết, đời sau của Trần gia có nhiều người như vậy nhưng Trần Quốc Đào chỉ coi Trần Anh là bảo bối.

- Theo ý kiến của ông, Trần Quốc Đào sẽ ra mặt vì tiểu tử kia sao?

Dương Viễn hỏi ra lo lắng nhất trong lòng.

Theo hắn xem ra, mặc dù Bùi Đông Lai tại Hỗ Hàng hô phong hoán vũ, có mạng lưới quan hệ kinh khủng nhưng muốn với tay tới Nam Tô thì vẫn còn kém một chút.

Còn về phần Bạch Quốc Du, lấy kinh nghiệm nhiều năm của Dương Sách thì hắn không cho Bạch Quốc Du sẽ vì giúp Bùi Đông Lai mà vận dụng mạng lưới quang hệ của Bạch gia để đối phó với Dương Sách.

Dù sao, chuyện này đối với Bạch gia mà nói cũng không có lợi ích quá lớn.

Ở dưới dạng tình hình này, hắn lo lắng nhất chính là Trần gia bên kia. Trần Quốc Đào ở trong quân có danh xưng là Diêm Vương, lúc nổi giận lên thì ngay cả những đại lão cấp trên kia cũng muốn kiêng kỵ ba phần, nếu thật sự khai đao đối với Dương Sách thì đây tuyệt đối sẽ là một đại phiền toái.

- Chỉ cần không để cho Trần Quốc Đào biết chuyện tình Dương Sách cấu kết lính đánh thuê nước ngoài thì chắc hẳn Trần Quốc Đào sẽ không ra mặt.

Hầu Đông Bình trầm mặc một hồi lâu, nói ra ý kiến của mình:

- Dù sao chuyện này không chỉ có liên lụy đến tôi và ông, nếu mà đem chuyện này làm lớn lên, chân tướng lộ ra thì một nhóm người đều sẽ gặp phải tai ương.

- Ừ, đúng thế.

Dương Viễn đồng ý với lời nói của Hầu Đông Bình, đồng thời quay đầu, hướng về phía Dương Sách, gằn từng chữ:

- Con lập tức nghĩ biện pháp liên lạc với tên thủ hạ Vương Hùng kia của con. Sau khi liên lạc được với hắn, để cho hắn trong thời gian ngắn nhất biến khỏi Nam Tô, tốt nhất là biến mất khỏi quốc nội.

- Vâng, thưa cha.

Sắc mặt Dương Sách khó coi đáp một tiếng, lo lắng vẫn chưa giảm.

- Có phải là còn chuyện gì giấu ta và cha cậu không?

Thấy sắc mặt Dương Sách có gì đó không đúng, Hầu Đông Bình nghi ngờ hỏi.

Trong lòng Dương Sách run lên, sau đó giống như là phạm nhân bị tuyên án tử hình, run rẩy nói từng chữ:

- Bùi Đông Lai có phụ than là… là… Bùi… Bùi Vũ Phu.

Thanh âm vừa dứt, Dương Sách có cảm giác cả người giống như là bị hư thoát.

- Người nào?

Nghe được lời nói của Dương Sách…, đầu tiên Dương Viễn cùng Hầu Đông Bình là sửng sốt, sau đó mở to hai mắt, trăm miệng một lời hướng Dương Sách hỏi.

- Bùi Vũ Phu.

Dương Sách không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt Dương Viễn cùng Hầu Đông Bình, mà là cúi đầu, cả người run run một lần nữa cấp ra câu trả lời chắc chắn.

- Mày… mày là nói Bùi Vũ Phu mà 20 năm trước đại náo thành Yên Kinh?

Dương Viễn cảm thấy trái tim của mình co quắp, giọng nói đột nhiên đề cao.

Hầu Đông Bình vốn là cũng muốn hỏi như thế, thấy Dương Viễn hỏi trước thì liền im lặng không có mở miệng. Ánh mắt gắt gao nhìm chằm chằm Dương Sách đang đợi Dương Sách trả lời.

Dường như là nhận thấy được vẻ khiếp sợ cùng khẩn trương của Dương Viễn cùng Hầu Đông Bình, Dương Viên ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên trả lời cũng không có, chẳng qua là yên lặng gật đầu.

“ Bốp”

Thấy Dương Sách gật đầu, Dương Viễn thở hổn hển một lần nữa cho Dương Sách một cái tát:

- Nếu mày đã biết Bùi Đông Lai kia đúng là nhi tử của Bùi Vũ Phu, tại sao mày lại còn không biết trời cao đất rộng đi trêu chọc hắn? Mày muốn chết phải không?

Vừa nói, Dương Viễn giận đến cả người run run không ngừng.

Bởi vì trong quá khứ 20 năm nay, Dương Viễn nhậm chức ở vùng châu thổ Trường Giang, đối với chuyện này, đối với Bùi Vũ Phu nhân vật hô phong hoán vũ tại hắc đạo Trung Quốc cùng giới võ học Trung Hoa thì hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc, biết rõ 3 chữ Bùi Vũ Phu lúc ấy có uy lực khủng bố đến thế nào.

Mà Dương Sách biết rõ Bùi Đông Lai là nhi tử của Bùi Vũ Phu thế nhưng hắn lại không biết trời cao đất rộng mà thuê lính đánh thuê ám sát Bùi Đông Lai, điều này làm sao có thể để cho Dương Viễn nén giận?

- Lão Dương, chuyện này ta không thể ra sức.

Yêu nhiều, hận cũng nhiều, bởi vì Dương Viễn đã coi Dương Sách trở thành nhi tử ruột thịt cho nên sau khi giận dữ hắn lại tát Dương Sách một cái nữa. Mà Hầu Đông Bình sau khi nghe được Bùi Đông Lai đúng là nhi tử của Bùi Vũ Phu xong, trực tiếp tính toán phủi sạch quan hệ:

- Ta còn có việc, đi trước một bước.

Nói xong, Hầu Đông Bình trực tiếp rời đi.

Nhìn bóng lưng Hầu Đông Bình rời đi, tâm tư Dương Sách trực tiếp nguội lạnh một nửa, sau đó thu hồi ánh mắt, dùng một loại ánh mắt cầu xin nhìn Dương Viễn.

Dương Viễn thở hổn hển nhìn chằm chằm Dương Sách vài giây đồng hồ, cuối cùng phất tay áo, theo Hầu Đông Bình rời đi.

- Cha!

Dương Sách thấy thế, trực tiếp nóng nảy.

Không quay đầu lại, Dương Viễn sải bước rời khỏi biệt thự.

Dương Viễn trực tiếp hỏng mất, cả người vô lực té ngã trên ghế salon.

2’ sau.

Trần Bưu hộ vệ của Dương Sách đi vào biệt thự, thấy Dương Sách giống như là một xác chết, vô lực tựa vào trên ghế salon, tiến lên cúi người nói:

- Dương gia, Dương thư ký ở lúc gần đi để cho ta chuyển cáo ngài, ông ấy trở về nghĩ biện pháp, mặt khác, ông ta còn nói ngài mau chóng rời khỏi nơi này.

- Muộn rồi cưng.

Không đợi Dương Sách trả lời, một giọng nói vang lên trong đại sảnh.

Bùi Đông Lai uyển chuyển như quỷ mỵ, từ sân thượng đi vào đại sảnh.

....

…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.