“Bá!”
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai thì sắc mặt Trần Bưu biến đổi, theo bản năng hắn làm ra động tác quay người rồi rút súng.
- Không cần giãy dụa làm mja gì.
Bùi Đông Lai không nhìn Trần Bưu, nhịp bước ổn định đi về phía Dương Sách:
- Tao có thể huyết tẩy Seberia dong binh đoàn, giết ày cùng với bóp chết một con kiến cũng không có gì khác nhau.
“Lộp bộp!”
Trong lòng Trần Bưu chấn động, tay phải đang sờ khẩu súng trực tiếp cứng ngắc.
Mặc dù hắn không biết Bùi Đông Lai nói chuyện một mình huyết tẩy Seberia dong binh đoàn là thật hay giả, nhưng mà hắn biết Bùi Đông Lai ở trong sự mai phục hoàn hảo của dong binh đoàn Seberia có thể bình yên vô sự còn sống mà dong binh Seberia đoàn toàn quân bị diệt.
Ngoại trừ việc đó, hắn còn biết Bùi Đông Lai là một cao thủ Ám Kính!
Đối mặt với cao thủ Ám Kính, rút súng khoảng cách gần như thế tương đương muốn chết!
“Vù!”
Cuối cùng, Trần Bưu từng phục vụ trong bộ đội đặc chủng vẫn là rút súng ra, đem họng sùng nhắm ngay Bùi Đông Lai.
- Trần Bưu, hạ súng xuống.
Không đợi Trần Bưu bóp cò, sắc mặt Dương Sách phức tạp ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Đông Lai một cái, thanh âm khàn khàn nói.
“Vù!”
Lúc Dương Sách mở miệng, cả người Bùi Đông Lai chợt lóe lên, giống như một trận gió lốc trong nháy mắt đã tới trước mặt Trần Bưu, tay phải thuận thế xuất ra, 5 ngón tay vươn ra, một trảo vô cùng mạnh mẽ, đánh về hướng cổ tay của Trần Bưu.
Mặt Trần Bưu liền biến sắc, theo bản năng muốn bóp cò súng.
—— đã muộn!
“Răng rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên giòn tan, cổ tay Trần Bưu bị Bùi Đông Lai trực tiếp bóp nát.
“Bá!”
Súng lục từ trong tay Trần Bưu rơi xuống, Bùi Đông Lai không có buông tay phải ra, mà là đưa chân nhấc lên, trực tiếp đá khẩu súng lục lên, dùng tay trái bắt được.
Trần Bưu vừa muốn giãy dụa, lại thấy Bùi Đông Lai đem nòng súng đen nhánh nhắm ngay trán của hắn.
Cảm nhận được nòng súng truyền đến cảm giác lạnh như băng, Trần Bưu giống như là bị trúng thuật định thân cả người cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.
- Tao nhớ là, ta đã nói trước mặt mày rằng bản thân tao không thích bị người khác dùng súng chĩa vào.
Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh nhìn Trần Bưu, hời hợt nói:
- Một chút như thế mà mày cũng không nhớ.
Dứt lời.
- A!
Bùi Đông Lai buông tay phải ra, bàn tay đập vào ngay ngực của Trần Bưu.
“Răng rắc!”
Thanh âm xương gãy một lần nữa vang lên, lực đạo kinh khủng đánh nát xương sườn Trần Bưu làm cho Trần Bưu bị chấn bay ra ngoài.
“ Bịch!”
Thân thể Trần Bưu hung hăng đụng vào trên vách tường, phát ra một thanh âm trầm muộn, há mồm phun ra một ngụm máu đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất không dậy nổi, cả người hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Dễ dàng giải quyết Trần Bưu, Bùi Đông Lai trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dương Sách.
Nhận thấy được Bùi Đông Lai ngồi xuống cạnh mình, thân thể Dương Sách run lên kịch liệt, trở nên cực kỳ cứng ngắc.
- Mày không cần khẩn trương, Diêm Vương gia đang chờ mày.
Bùi Đông Lai tiện tay đem súng lục để trên bàn trà, cầm lấy gói thuốc là trên bàn, rút ra một điếu rồi đốt lên, hướng về phía Dương Sách phun ra một ngụm sương khói.
“Hô ~”
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai…, Dương Sách hung hăng phun ra một ngụm khó chịu, giống như là một hơi đem toàn bộ sợ hãi trong nội tâm phun ra ngoài, cả người lại dần dần trấn định lại.
- Nói đi, sao mày lại hợp tác với Nạp Lan Minh Châu?
Bùi Đông Lai nhẹ nhàng thở ra một ngụm khói, giọng nói bình tĩnh mở miệng:
- Không cần cố gắng lừa tao, cũng không cần giữ lại điều gì. Điều ấy chỉ khiến mày chết thống khổ hơn mà thôi.
- Chỉ cần mày đáp ứng một cái điều kiện của tao, tao liền sẽ toàn bộ mọi chuyện cho mày biết.
2 mắt Dương Sách phiếm hồng nhìn khuôn mặt của Bùi Đông Lai, thanh âm khàn khàn nói.
Bùi Đông Lai nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào gương mặt đã bình tĩnh trở lại của Dương Sách, mỉm cười nói:
- Mày cho rằng mày còn có tư cách bàn điều kiện với tao sao?
Dương Sách trầm mặc.
- Nếu như điếu thuốc trong tay tao cháy hết, mày vẫn không muốn nói hết thảy cho tao biết thì tao đảm bảo rằng mày sẽ van xin tao giết mày.
Thanh âm vừa dứt, Bùi Đông Lai dùng sức hút một hơi thuốc thật sâu, điếu thuốc trực tiếp bị đốt hết một phần, chỉ còn lại nửa đoạn.
Ánh lửa tàn thuốc chiếu rọi cặp mắt kia của Bùi Đông Lai, đôi tròng mắt kia nhìn qua giống như là đang nhìn người chết, không mang theo bất cứ tia sắc thái cảm tình nào.
- Đây là chuyện giữa tao và mày, không cần hạ thủ đối với phụ thân của tao.
Dương Sách cắn răng nói.
“Ách”
Nghe được cái điều kiện này của Dương Sách, đôi mắt Bùi Đông Lai hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng không có tỏ thái độ.
- Đáp ứng tao.
Hô hấp của Dương Sách trở nên có chút dồn dập.
- Lời hứa của tao đối với địch nhân so sánh với trinh tiết của gái điếm còn rẻ hơn.
Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc.
“Hô… Hô…”
Thấy Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc, trái tim của Dương Sách treo lên tới cổ họng, cảm xúc sợ hãi một lần nữa hiện lên trên mặt hắn, hắn liên tục hít sâu hai hơi, sau đó không đợi Bùi Đông Lai mở miệng lần nữa, liền chủ động nói:
- Nạp Lan Minh Châu chẳng qua chỉ là bù nhìn của Diệp Tranh Vanh.
- Tiếp tục.
Lại một lần nữa nghe được cái tên Diệp Tranh Vanh này, ánh mắt Bùi Đông lai khẽ híp vào một chút.
- Nạp Lan Minh Châu lợi dụng đại kỳ của Diệp gia đả động tao, tao ở Ngưu Thủ Sơn đánh chặn đường đối phó với mày đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của Diệp Tranh Vanh. Lợi dụng Ngưu Chí Quân bắt mày, đây là bước thứ hai trong kế hoạch của Diệp Tranh Vanh.
Có lẽ là bởi vì sợ cái chết, có lẽ là biết đến lúc này, tất cả phản kháng cũng đều trở nên vô dụng, Dương Sách lựa chọn nói ra toàn bộ:
- Đem mày giao vào trong tay Trần Anh, lợi dụng tính tình ghét ác như cừu của Trần Anh đối phó với mày, đây là bước thứ ba trong kế hoạch của Diệp Tranh Vanh.
Ánh mắt Bùi Đông Lai híp lại.
- Lợi dụng Trần gia làm cho phụ thân mày là Bùi Vũ Phu xuất thủ, để cho Trần gia cùng Bùi Vũ Phu cá chết lưới rách, đây là bước thứ tư trong kế hoạch của Diệp Tranh Vanh.
Dương Sách thấy Bùi Đông Lai không có mở miệng, tiếp tục nói:
- Mày nên biết, Trần Anh là đồ đệ của Diệp Cô Thành. Nếu như phụ thân mày đối phó với Trần gia hoặc là Trần Anh mà nói thì Diệp Cô Thành sẽ một lần nữa xuất thủ đối phó với phụ thân mày . Đây là bước cuối cùng trong kế hoạch của Diệp Tranh Vanh, hắn tính toán đem mày cùng phụ thân mày một lưới bắt hết.
Diệp Cô Thành.
Bên tai vang lên cái tên này, chân mày của Bùi Đông Lai chau lại.
Hắn nghe Liễu Nguyệt kể lại, năm đó Bùi Vũ Phu bị Diệp Cô Thành cắt đứt một chân, cuối cùng mang theo hắn mai danh ẩn tích.
- Người nào nói cho mày biết chuyện Diệp Cô Thành là sư phụ của Trần Anh?
Trầm mặc một hồi lâu, Bùi Đông Lai mở miệng hỏi.
Dương Sách không có giấu diếm, mà là trước tiên đáp:
- Nạp Lan Minh Châu, nga, không, chính xác ra là Ngưu Chí Quân. Lúc mới bắt đầu, tao cũng không biết toàn bộ kế hoạch của Diệp Tranh Vanh, chi biết bản thân bị Diệp Tranh Vanh biến trở thành pháo hôi, mà Ngưu Chí Quân lại biết tất cả. Điểm này đúng là chính miệng Nạp Lan Minh Châu nói cho Ngưu Chí Quân biết.
Bùi Đông Lai lại một lần nữa trầm mặc.
Trong lúc trầm mặc, hắn một lần nữa cầm lấy gói thuốc lá ở trên bàn, rút ra một điếu, đốt, hung hăng hút.
Sương khói vờn quanh ở trước người Bùi Đông Lai.
Trong phút chốc, Dương Sách thấy gương mặt vốn đang bình tĩnh của Bùi Đông Lai, hơi có vẻ dữ tợn hơn nữa một cỗ sát ý kinh khủng đột nhiên phát ra.
Cảm nhận được sát ý hiện ra trên người Bùi Đông Lai, Dương Sách chỉ cảm thấy bộ ngực giống như là bị một tòa núi lớn đè nén, khó có thể hô hấp, mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng rỉ ra từ trán của hắn, chậm rãi chảy xuống.
Không riêng gì Dương Sách nhận ra, Trần Bưu nằm ở góc tường cũng nhận ra sát ý khiến cho hắn sợ hết hồn hết vía, vốn là hắn nằm đó thở hổn hển không nói, trong đôi mắt hiện ra vẻ sợ hãi không cách nào che dấu.
Bởi vì… Lý trí cùng trực giác nói cho hắn biết, Bùi Đông Lai dám giết hắn và Dương Sách.
Thật sự dám.
- Tao đã nói hết thảy những gì tao biết cho mày.
Lúc Trần Bưu khẩn trương vạn phần, Dương Sách dùng hết sức chế trụ tâm tình sợ hãi trong nội tâm của mình, không để cho nó lan ra nhưng mà khóe mắt của hắn đã giật giật lên:
- Xin mày đừng động thủ với phụ thân tao.
- Có thể.
Bùi Đông Lai một lần nữa bóp tắt tàn thuốc, chậm rãi mở miệng.
- Thật sự?
Trên mặt Dương Sách hiện lên một tia vui mừng, dường như giờ khắc này hắn đã không để ý đến sinh tử của bản thân nữa, chỉ quan tâm Bùi Đông Lai có động thủ đối với Dương Viễn hay không.
Hắn biết rõ, bởi vì có chút quy tắc, Bùi Đông Lai sẽ không đối phó với Dương Viễn giống như đối phó với hắn, nhưng mà hắn tin chắc, Bùi Đông Lai có Bùi Vũ Phu làm hậu thuẫn, muốn đùa chết Dương Viễn sắp lui về tuyến hai cũng không phải là việc khó.
- Tao chẳng những sẽ không động thủ với phụ thân mày, còn có thể tha cho mày một mạng.
Bùi Đông Lai ngữ xuất kinh nhân.
“Bá!”
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, Dương Sách trực tiếp bị dọa cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm, hắn mở to hai mắt nhìn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin. Hắn không tin Bùi Đông Lai sẽ bỏ qua cho hắn.
Dù sao, chính là hắn đã lợi dụng dong binh đoàn Seberia tiến hành ám sát Bùi Đông Lai, làm cho tổ chức Huyết Sát trong tay Bùi Đông Lai toàn quân bị diệt, cũng làm cho tổ chức Phong Diệp tổn thất hơn phân nửa.
Không riêng gì Dương Sách không tin, ngay cả Trần Bưu bị thương không nhẹ cũng giống như là ban ngày nhìn thấy quỷ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Bùi Đông Lai.
- Mày muốn tao làm gì cho mày?
Khiếp sợ qua đi, Dương Sách đột nhiên lấy lại tinh thần, sắc mặt kích động hường Bùi Đông Lai hỏi.
Hiển nhiên… Hắn không tin cõi đời này có bữa cơm trưa miễn phí, hắn càng không tin Bùi Đông Lai vô duyên vô cớ bỏ qua cho hắn!
- Thần phục ta. ( )
Bùi Đông Lai chậm rãi mở miệng, giọng nói không thể nghi ngờ.
“Ách…”
Dương Sách há to mồm, nhất thời quên mất cả trả lời.
- Mày không có lựa chọn nào khác.
Bùi Đông Lai đứng lên, nói:
- Đi theo tao.
“Bá!”
Dương Sách phản xạ có điều kiện lập tức đứng lên, giống như là một con chó TQ đi theo chủ nhân, đi theo Bùi Đông Lai.
Nửa giờ sau.
- Quý tỷ, đó là xe của Dương Sách.
Tại bãi đậu xe khách sạn Hilton trong một chiếc Mercedes-Benz s350 đang đỗ, Ân Ly hướng về phía Quý Hồng nói.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Ân Ly…, Quý Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác, rõ ràng thấy chiếc xe Lincoln kia treo biển tứ quý 4 rõ ràng là của Dương Sách, chậm rãi đã tới bãi đậu xe.
Chẳng lẽ hắn không có giết Dương Sách?
Mắt thấy xe ô tô của Dương Sách dừng lại, Quý Hồng biết rõ Bùi Đông Lai tự mình đi đối phó với Dương Sách, chân mày khẽ chau lại, trong lòng thầm tự hỏi.
Không có giết.
Trong lòng Quý Hồng tuôn ra một cái đáp án khẳng định.
Bởi vì… Theo nàng xem ra, lấy thực lực hôm nay của Bùi Đông Lai, thần không biết, quỷ không hay chém giết Dương Sách là một việc rất dễ dàng, Dương Sách nếu không có chết, khẳng định là Bùi Đông Lai nương tay.
Hắn muốn làm gì?
Trong lúc nhất thời, Quý Hồng mê hoặc.
- Hắc, xem ra Dương Sách có thể ở hắc đạo Nam Tô lấy thúng úp voi hoàn toàn là dựa vào nghĩa phụ cùng nhạc phụ hắn a. Một chút giác ngộ đem con bỏ chợ cũng không có!
Cùng lúc đó, Nạp Lan Minh Châu đứng trước cửa sổ trong phòng Tổng thống khách Hilton, thấy ô tô của Dương Sách tới, cho là Dương Sách chuẩn bị van xin nàng, cười khinh miệt, đột nhiên xoay người, vẻ mặt cao cao tại thượng nói với hộ vệ của nàng:
- Tôi không thích bị ruồi bọ vây quanh, cậu đi xuống bảo với Dương Sách có bao xa thì cút bấy nhiêu.
- Rõ, tiểu thư!
Tên hộ vệ của Nạp Lan Minh Châu lĩnh mệnh lui ra.
Bùi Đông Lai mang theo Dương Sách bước vào khách sạn.
....
…..