Sao. . . Sao lại thế này?
Một thanh ấm phá tan sự im lặng trong
đại sảnh, người mở miệng chính là Tôn Thụy Phương vợ của Tần Phong, đảm
nhân chức vụ cục trưởng của Bộ vệ sinh môi trường.
Hỏi xong, Tôn Thụy Phương liền đem ánh mắt nhìn về phía Tần Phong, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Nghe được Tôn Thụy Phương mở miệng, thành viên 2 nhà Tàn Diệp đều đem ánh
mắt nhìn về phía Tôn Thụy Phương và Tiếu Ái Linh, cùng đợi lời giải
thích từ miệng của 2 người.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người thì sắc mặt Tiếu Ái Linh phức tạp mà sắc mặt của Tần Phong thì âm trầm, hắn hân không thể đá một cước để đuổi Bùi Đông Lai đi ra khỏi đây nhưng mà
hắn làm không được.
- Dì Tôn, dì không biết hỏi những câu khác sao?
Mắt thấy Tiếu Ái Linh và Tần Phong không mở miệng thì Bùi Đông Lai mỉm cười nhìn Tôn Thụy Phượng một cái.
- Mày gọi ai là dì?
Tuy rằng Tôn Thụy Phương không biết vì sao Tiếu Ái Linh và chông mình không ngăn cản hành động của Bùi Đông Lai nhưng mà lúc này đây nghe Bùi Đông
Lai gọi mình là “ Dì” thì Tôn Thụy Phương cho rằng đám người Diệp gia
nghe được sẽ nghĩ rằng Bùi Đông Lai liên hợp với người Tần gia để đùa
giỡn Diệp gia.
- Thật ngại qua Tôn cục trưởng, là tôi muốn làm quen…
Bùi Đông Lai dừng bước lại, coi thường ánh mắt phẫn nộ của mọi người, thản nhiên nói:
- Còn về phần bà, rất đơn giản, Tần Đông Tuyết là nữ nhân của tôi. Có
người muốn ép nàng đính hôn với nam nhân khác cho nên tôi không chịu
được nên tới đây. Lúc nãy Tần bộ trưởng mang theo 12 đặc công tinh anh
cố gắng muốn đem tôi đuổi ra khỏi đây nhưng mà đáng tiếc là hắn không
làm được. Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi mang theo nữ nhân của tôi
đến đây gặp mặt các vị.
"Tê ~ "
Nghe Bùi Đông Lai nói thế
thì Tần Phong chỉ cảm giác được mặt của mình bị ai tát vào. Hắn tức giân đến cả người run lên, khuôn mặt tràn ngập vẻ phẫn nộ nhưng mà hắn cũng
không dám đứng ra phản bác lời nói của Bùi Đông Lai.
"Ách. . ."
Mắt thấy Tần Phong trầm mặc thì tất cả thành viên của 2 nhà Tần Diệp đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn vào Tần Phong, cảm giác kia giống
như đang hỏi: “ Điều này làm sao có thể?”
Có thể sao?
Mặc
dù mọi người không muốn tiếp nhấn tất cả mọi chuyện nhưng mà nhìn vẻ mặt xanh như tàu là chuối của Tần Phong thì bọn hắn cũng không thể không
tiếp nhận sự thật này.
- Đồ không có giáo dục, Tần bộ trưởng
không muốn đuổi mày ra khỏi nơi này là cảm thấy được trường hợp hôm nay
quá mức đặc thù. Cho mày lưu lại vài phần mặt mũi mà thôi, mau đừng nên
không biết xấu hổ mà rống to lên như vậy.
Tôn Thụy Phương thấy
chồng mình tức giận mà không dám nói gì thì liếc mở miệng. Lời nói của
nàng rất thông minh, chẳng những có thể lấy lại mặt mũi cho Tần Phong mà còn nói Bùi Đông Lai không biết điều.
- Đúng vậy, tiểu tử, mau cút khỏi nơi này.
- Tiểu tử, ta nhắc nhở cậu một cậu. Hiện tại cậu không đi thì lát nữa muốn chạy cũng không kịp.
Tôn Thụy Phương vừa nói xong thì Tam thúc và Tiểu thúc của Tần Đông Tuyết liền mở miệng nói.
Bọn hắn hiểu rằng nếu Bùi Đông Lai không chủ động cút khỏi đây thì thể diện của Tần gia đã mất hết rồi.
- Theo tình hình thực tế mà tôi biết được thì địa vị của Tần bộ trưởng
trong Tần gia cao hơn các vị. Nếu hắn đã chấp nhận cách làm của tôi thì
các vị còn nhảy nhót ra làm gì? Chẳng lẽ các vị không cảm thấy rằng, các vị làm như thế sẽ khiến cho Tần bộ trưởng của chúng ta càng mất mặt
thêm sao?
Ánh mắt của Bùi Đông Lai lần lượt đảo qua 3 người, rồi mở miệng. Không lưu chút mặt mũi nào cho 3 người cùng với Tần Phong.
Đám người Tần gia đã xem hắn là chó thì hắn cần gì phải tôn trọng bọn họ?
- Tần bộ trưởng, 12 đặc công tinh anh không đủ thì liều điều đến 120
người. Nếu không thì có thể điều bộ đội đặc chủng, nếu bộ đội đặc chủng
không được thì trực tiếp điều Long Nha đến. Tôi không tin tên tiểu tạp
chủng đó có thể làm gì?
Bùi Đông Lai vừa nói xong thì đột nhiên
một nữ nhân trung niên đứng lên, vẻ mặt đầy hận ý nhìn vào Bùi Đông Lai. Hận không thể đem Bùi Đông Lai xé thành từng mảnh nhỏ.
- Nếu tôi nhớ không lầm thì vị này là mẹ của Diệp Thiên, họ Tạ tên Linh đang ở thị ủy, cấp bậc phó phòng.
Bùi Đông Lai cười híp mắt nhìn Tạ Linh, nói:
- Tạ thính trưởng, tôi rất hiểu kỳ, tôi phạm tội gì mà bà cần dùng đến
đặc công, bộ đội đặc chủng, thậm chí là xuất động cả Long Nha thần bị
nhất cũng phải xuất động?
- Mày…
Lời nói của Bùi Đông Lai khiến cho Tạ Linh tức giận, kết quả nàng mở to miệng ra nhưng lại không biết nên phản kích như thế nào.
- Đồng thời, tôi rất tò mò, thân là phó trưởng phòng mà bà dựa vào cái gì để điều động đặc công, bộ đội đặc chủng cùng Long Nha?
Thấy Tạ Linh á khẩu không trả lời được thì vẻ mặt Bùi Đông Lai châm chọc, nói.
Tạ Linh nghe vậy thì liền tức giận, giơ tay chỉ vào mặt Bùi Đông Lai:
- Loại người căn bã, bại hoại như mày thì không cần lưu lại trên thế giới này.
- Vâng a, trong mắt bà thì tôi là một người cặn bã. Haiz…Ai mượn tôi dẫn
dắt đám chiến hữu đoạt đi 3 chức quán quân, Haiz.. lại còn làm cho hắn
trở thành người thực vật nữa?
Bùi Đông Lai cười lạnh.
- Nghiệt chủng, mày…
Bởi vì Diệp Thiên là con một của nàng, bởi vì Diệp Thiên được các vị lão
nhân Diệp gia coi trọng cho nên Diệp Thiên đã trở thành bảo bối của
nàng. Lúc nghe tin Diệp Thiên bị Bùi Đông Lai đánh cho tàn phế thì nàng
hận Bùi Đông Lai thấu xương, lúc này nghe Bùi Đông Lai đứng trước mặt
mọi người nói ra chuyện này thì nàng giống như một con gà mái bị cạo
sạch lông, hét lên.
- Bởi vì mẹ của tôi tu mấy vạn năm mới có
phúc được Diệp Thạch thu nhận làm con nuôi. Cho nên đối với Diệp gia các vị mà nói thì tôi đúng là một nghiệt chủng.
Bùi Đông Lai cười châm chọc, nói:
- Nhưng mà, thật ngại qua, mặc dù tôi là nghiệt chủng nhưng mà so với thằng con của bà thì lại PRO hơn một chút, đúng không nhỉ?
- Hạo Nhiên, lập tức gọi điện thoại, ta không tin trên thế giới này không có ai có thể trị được hắn.
Mắt tháy Bùi Đông Lai không đem mọi người để vào mắt thì Tạ Linh cũng biết
nếu còn tiếp tục cãi với Bùi Đông Lai thì chỉ là tự rước lấy nhục. Vì
thế nàng quay đầu lại, quát vào Diệp Hạo Nhiên.
- Hô hô, rốt cuộc là con dâu của nhà giàu có khẩu khí thật lớn nha.
Nghe Tạ Linh muốn gọi điện thoại kêu người đến thì Bùi Đông Lai cũng không tỏ ra sợ hãi.
- Tần bộ trưởng, vì thể diện của 2 nhà chúng ta, chúng ta nhất định phải khiến tên nghiệt chủng cút khỏi nơi này.
Bên tai vang lên lời nói của Tần Linh, Diệp Hạo Nhiên liền đứng giận, sắc mặt nghiêm túc nhìn và Tần Phong, trầm giọng nói:
- Nếu Tần bộ trưởng cảm thấy không tiện thì tôi sẽ gọi cú điện thoại này.
Đối với Tần Phong mà nói thì hắn sớm nghĩ kêu càng nhiều người đến đây để
đối phó với Bùi Đông Lai khiến cho Bùi Đông Lai cút khỏi nơi này. Nhưng
mà hắn lo lắng nếu làm như thế sẽ chọc giận Bùi Đông Lai, đến lúc đó lấy thực lực của Bùi Đông Lai, nếu hắn thật sự ra tay thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Bởi vì hiểu được điểm này nên lúc nãy Tần Phong đã bỏ qua cái suy nghĩ gọi điện thoại này.
Lúc này, nghe được Diệp Hạo Nhiên đề nghị thì Tần Phong liền lắc đầu, ý bảo Diệp Hạo Nhiên không nên vọng động.
- Diệp phó tỉnh trưởng phải không, ông cảm thấy mình thông minh hơn Tần bộ trưởng, thể diện lớn hơn Tần bộ trưởng luôn à?
Mắt thấy Tần Phong lắc lắc đầu, Bùi Đông Lai cười lạnh nhìn vào Diệp Hạo Nhiên:
- Nếu ông cảm thấy muốn làm như thế thì ông gọi tôi đi, bản thân tôi muốn nhìn xem hôm nay ai có thể khiến ta cút khỏi nơi này?
“Két!”
Lúc này, không đợi Diệp Hạo Nhiên trả lời. Cửa đại sảnh lại bị đẩy ra.
Ngay sau đó.
Đoàn người từ cửa bước vào.
Dẫn đầu là Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch cùng vài lão nhân, phụ trách bảo vệ họ
là một nam nhân trung niên mặt chữ quốc, có đầu tóc húi cua.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của nam nhân trung niên lạnh như băng.
Hắn họ Diệp, tên Cô Thành.