Thấy đám người Diệp Thạch, Tần Hồng Sơn bước vào thì cả không khí của đại sảnh liền trở nên im lặng.
Dưới ánh đèn, đám thành viên 2 nhà thấy được sắc mặt của Tần Hồng Sơn khó
coi, vẻ mặt của Diệp Thạch thì âm trầm còn các lão nhân thì lộ ra vẻ
phức tạp.
“Hô!”
Thấy đám người Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch
hơn nữa phía sau còn có Diệp Cô Thành và các vị đại lão bước vào thì Tần Phong thầm thở phào.
Mà Tiếu Ái Linh bên cạnh Tần Phong thì lộ
ra vẻ phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai, khi biết được năng lực của Bùi
Đông Lai thì nàng cũng hân thưởng dũng khí của Bùi Đông Lai.
Nhiều khi.
Dũng khí có thể làm cho con người ta tự tin.
Nhưng mà.
Khi tự tin biến thần tự phụ thì nó đã không còn là dũng khí nữa là mà đó chính là ngu đần.
Ở Tiếu Ái Linh xem ra, Bùi Đông Lai không có sự bảo vệ của Bùi Vũ Phu mà
một mình bước vào khách sạn Yên Kinh, hơn nữa còn lựa chọn vạch mặt với 2 nhà Tần Diệp thì đúng là ngu đần.
Lúc này đây, ngoài Tần Phong
và Tiếu Ái Linh ra thì toàn bộ những thành viên khác của 2 nhà Tần Diệp
thấy đoàn người Diệp Thạch bước vào đại sảnh thì giống như là thấy cứu
tinh vậy. trong lòng bọn hắn mừng như điên, trong đó không ít thành viên đời thứ tư bởi vì kích động mà cười lạnh nhìn vào Bùi Đông Lai, giống
như đang nói: “” Tiểu tạp chủng, mày rất cuồng ư, mày rât ngưu ư? Cmn,
tiếp tục cuồng nữa đi nào?”
Bùi Đông Lai cũng không có để ý đến
ánh mắt của Tiếu Ái Linh và Tần Phong, cũng không để ý đến bộ dạng vui
sướng khi gặp họa của các thành viên đời thứ 4, thậm chí hắn cũng không
có nhìn vào mấy người dẫn đầu kia.
Ánh mắt của hắn bị một đạo thân ảnh hấp dẫn.
Đạo thân ảnh kia giống như là mang theo ma lực, khi bước vào đại sảnh thì làm cho hắn không kìm lòng được mà phải nhìn qua.
Nhìn nam nhân trung niên này, cảm nhận được hơi thở lạnh như băng trên người nam nhân này thì đồng tử Bùi Đông Lai thủ nhỏ lại thành một mũi nhọn.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của Bùi Đông Lai nên Diệp Cô Thành liền nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Rất bình thường.
Nhưng mà.
Bùi Đông Lai cảm thấy toàn thân mình bị buộc chặt, lông tơ cả người liền
dựng lên, một hơi thở tử vong đang bao lấy thân thể của hắn làm cho hắn
không động đậy được.
Trong phút chốc, Bùi Đông Lai liền cảm thấy
hoảng sợ. Trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, nếu nam nhân trung
niên kia muốn giết hắn thì ngay cả năng lực phản kháng thì hắn cũng
không có.
Đột nhiên, một cỗ trí nhớ tuôn trào vào trong đầu của hắn làm cho hắn biết được thân phận của nam nhân này.
Long Vương, Diệp Cô Thành.
"Hô ~ "
Trong lòng hiện ra 5 chữ này, Bùi Đông Lai thầm hít vào một hơi. Sau đó cố gắng làm cho bản thân mình tỉnh táo trở lại.
Nhưng mà.
Người có tên, cây có bóng.
Đối mặt với người đứng thứ 2 trong Long bảng, được xưng là Long Vương Diệp
Cô Thành thì vô luận Bùi Đông Lai cố gắng như thế nào thì hắn cũng không thể ổn định tinh thần của mình.
Phát hiện được bàn tay của Bùi
Đông Lai trở nên lạnh hơn, vẻ mặt khó coi, trên trán chảy ra mồ hôi thì
Tần Đông Tuyết biến sắc. Nàng liền nắm chặt tay của Bùi Đông Lai, muốn
dùng phương thức này để nói cho Bùi Đông Lai biết. Vô luận chuyện gì
phát sinh thì nàng sẽ không bao giờ rời khỏi Bùi Đông Lai, đều đứng bên
cạnh để ủng hộ Bùi Đông Lai.
"Trời sập xuống, Qua tử khiêng."
Cảm nhận được hơi ấm bàn tay của Tần Đông Tuyết, bên tai nhớ lại lời nói
của Qua tử thì Bùi Đông Lai liền thả lòng mình, dần dần, cơn sợ hãi
trong lòng hắn cũng đã biến mất.
- Xem ra, bản thân mình còn chưa cường đại a.
Trong lòng Bùi Đông Lai cười khổ, sau đó đó đứng thẳng lưng, không chút tránh né đón nhận ánh mắt của đám người Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch, Diệp Cô
Thành.
Thấy một màn như vậy thì Tần Hồng Sơn hơi nhíu mày, trong
đôi mắt Diệp Thạch lóe ra vẻ lãnh mang, mà trong ánh mắt của mấy bị lão
nhận thì hiện lên vẻ tán thưởng.
Ở bọn hắn xem ra, Bùi Đông Lai
có thể rất nhanh trấn định đối mặt với bọn hắn thì phần định lực này, ở
những người cùng lứa với hắn thật là hiếm thấy.
Nhưng mà.
Trong lòng bọn hắn âm thầm lắc đầu, bọn hắn cảm thấy được hành động của Bùi Đông Lai quả thật là quá ngu xuẩn.
Không riêng gì mấy lão nhân mà ngay cả Diệp Cô Thành khi thấy được Bùi Đông
Lai đứng thẳng lưng thì trong mắt hắn cũng hiện lên một đạo quang mang
kỳ dị.
Tại sao Bùi Vũ Phu lại không tới?
Cùng bất đồng so
với mấy vị lão nhân, Tần Tranh, Diệp Cấm đi sau Diệp Cô Thành thấy một
mình Bùi Đông Lai đến đây thì trong lòng thầm hỏi. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Bùi Vũ Phu năm đó một mình đi vào đại náo khách sạn Yên Kinh,
đem Lâm Viễn của Lâm gia ném ra ngoài.
Lý trí nói cho bọn hắn biết, nếu Bùi Đông Lai đến đây thì Bùi Vũ Phu làm sao lại không đến được.
Còn Diệp Tranh Vanh thì không có suy nghĩ vì sao Bùi Vũ Phu không tới. Hắn
dùng ánh mắt thương hại nhìn vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như
muốn nói: “ Bùi Đông Lai, không phải mày đã nói sẽ đem tao trở thành hài cốt dưới chân của mày sao? Tại sao khi nhìn thấy tao thì ngay cả một
cái rắm mày cũng không đánh được một cái?”
Thời gian chậm dần, hình ảnh chậm lại.
Trong lúc nhất thời, cả đại sảnh to lớn như vậy thì nghe được những tiếng
bước chân của đám người Diệp Thạch, Tần Hồng Sơn. Không khí có vẻ vô
cùng áp lực giống như một tòa núi lửa bất kỳ lúc nào cũng có thể phun ra vậy.
- Đông Tuyết.
Không biết qua bao lâu, đoàn người
Diệp Thạch, Tần Hồng Sơn dừng lại. Tần Hồng Sơn cau mày, cố nén lửa giận trong lòng, sắc mặt khó coi nhìn vào Tần Đông Tuyết.
Hắn và đoàn người Diệp Thạch đã nghe mấy tên đặc công nói lại chuyện xảy ra ở phòng trang điểm. Hơn nữa còn biết Bùi Đông Lai mang theo Tần Đông Tuyết đi
tới đại sảnh này.
Ngoài ra, vừa rồi ở cửa, bọn hắn cũng không được những lời cuồng ngạo của Bùi Đông Lai.
Cho nên, khi bước vào cửa, thấy được Tần Đông Tuyết vẫn nắm lấy tay Bùi Đông Lai thì điều này đã làm cho Tần Hồng Sơn tức giận.
Ở hắn xem ra, Tần Đông Tuyết làm như vậy quả thật chính là cho người của Tần Diệp, 2 nhà mất mặt đây mà.
Cảm nhận được giọng nói áp bách của Tần Hồng Sơn, nhận thấy được lửa giận
trong mắt của Tần Hồng Sơn. Nhìn thấy bộ dáng của Diệp Tranh Vanh thì
Tần Đông Tuyết chỉ cảm thấy được trái tim của mình đã bị cắt một đao.
Rất đau….Rất đau….
Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, thân mình cũng không khống chế được mà run lên.
- Buông hắn ra.
Tần Hồng Sơn lại mở miệng, giọng nói không thể nghi ngờ. hắn biết rõ nếu
không làm cho Tần Đông Tuyết chủ động buông tay Bùi Đông Lai ra thì thể
diện hôm nay của Tần gia sẽ bị mất hết.
Thân là gia chủ của Tần
gia, một trong những gia tộc có quyền lực của nước cộng hoa thì hắn
tuyệt đối không cho phát sinh những chuyện như vậy.
Không trả lời.