- Tuy rằng tớ rất muốn…rất muốn làm nữ nhân của cậu nhưng mà tớ cũng
biết, thật ra trong long của cậu đã làm ra lựa chọn, cậu đã chọn từ chối tớ, bởi vì cậu không muốn khinh nhờn tình cảm của cậu với Tần Đông
Tuyết.
Nhìn vào Bùi Đông Lai, Hạ Y Na ngừng khóc, miễn cưỡng cười vui, nói:
- Mới vừa rồi cậu nói như vậy chẳng qua vì cậu muốn chịu trách nhiệm với tớ mà thôi.
Bùi Đông Lai âm thầm thở dài.
Đúng như lời Hạ Y Na nói, sau một lúc suy nghĩ thì cuối cùng hắn đã lựa chọn từ chối Hạ Y Na.
Từ chối không phải là do hắn không động tâm với Hạ Y Na ngược lại giống
như Hạ Y Na nói, vị trí của nàng trong lòng hắn cũng không nhẹ.
Từ chối là bởi vì hắn cảm thấy rằng tuy rằng hắn đã thực hiện được lời hứa hẹn với Tần Đông Tuyết, quang minh chính đại dắt tay nàng khỏi Tần gia
nhưng mà vì cái hứa hẹn đó mà Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết đã trả giá
rất nhiều, nhiều đến nỗi Bùi Đông Lai không đành lòng khinh nhờn phần
tình cảm kia.
Nhưng mà.
Khi hắn thấy được Hạ Y Na giống
như là kỵ sĩ ngồi ở trên người mình, trên giường thấy được đóa hoa hồng
tượng trưng cho lần đầu tiên thì trong lòng Bùi Đông Lai lại dao động.
Dao động là bởi vì hắn cảm thấy rằng cô gái trước mặt mình là một người dám yêu dám hận.
Dao động là bởi vì hắn cảm thấy thân là một người đàn ông thì hắn cần phải có trách nhiệm.
Trách nhiệm.
Đây là 2 chữ mà từ nhỏ Qua tử luôn dạy hắn.
- Vừa đúng mà cũng không đúng.
Bùi Đông Lai cười khổ, lau đi nước mắt trên mặt Hạ Y Na.
Hạ Y Na vẫn cười nhưng mà so với khóc thì càng khó coi hơn:
- Đông Lai, thật sự cậu không cần có trách nhiệm vì đối với tớ, đây là
kết quả mà tớ không muốn nghĩ tới bởi vì căn bản tớ không nghĩ sẽ thong
qua phương thức này để đạt được tình cảm của cậu, tớ chỉ nghĩ đến khi
cậu hết say rồi thì cậu sẽ không biết….
- Nếu như tớ không có động tâm với cậu thì tớ cần gì phải hao hết tâm tư để giúp Hạ gia, để cứu cha của cậu?
Bùi Đông Lai cười khổ.
"Ách..."
Có lẽ nằm mơ Hạ Y Na cũng không ngờ Bùi Đông Lai sẽ nói những câu này, nàng cả kinh, miệng mở thật to.
- Cậu…cậu thật sự thích tớ? Hoặc là nói cậu đã từng thích tớ?
Theo bản năng, Hạ Y Na hỏi.
Bùi Đông Lai tức giận, vỗ lên khuôn mặt Hạ Y Na:
- Cậu cho rằng trinh tiết của nam nhân không đáng giá một xu sao? Một giờ trước, tớ còn là xử nam, nếu cậu là Phượng tỷ thì tớ sẽ làm thịt cậu
liền.
"Hô... Hô..."
Nghe được câu nói vui đùa của Bùi Đông Lai thì Hạ Y Na kích động không thời, hơi thở của nàng trở nên dồn dập, thân thể cũng không ngừng run lên.
- Còn…còn Đông Tuyết thì tính làm sao bây giờ?
Kích động đi qua, Hạ Y Na không có vì vậy mà cảm thấy vui vẻ. Ngược lại, vẻ
mặt của nàng lo lằng nhìn về Bùi Đông Lai, nàng không muốn vì mình mà
khiến Bùi Đông Lai không vui
- Tớ sẽ giải thích với cậu ta.
Bùi Đông Lai cười khổ thở dài một hơi. Hắn cũng không muốn tiếp tục lừa đối Tần Đông Tuyết.
Hạ Y Na thấy thế thì cắn chặt răng, nói:
- Như vậy đi, để tớ đi giải thích với cậu ấy. Nếu như cậu ấy không chấp nhận sự xuất hiện của tớ thì tớ sẽ chủ động rời đi.
- Nha đầu ngốc, cậu đi giải thích chẳng phải là vừa tô vừa đen sao?
Bùi Đông Lai cười khổ:
- Cậu không cần quan tâm chuyện này, để đó tớ xử lý cho.
- Còn nữa, tớ không biết lúc nãy tiếng động trong phòng có lớn hay không. Vì không để cho cha mẹ cậu nghi ngờ, cậu nên đi xuống dưới đi.
Mắt thấy Hạ Y Na còn muốn nói điều gì, Bùi Đông Lai lại nói:
- Như thế thì tốt hơn đấy.
Hạ Y Na vốn là còn đang lo lắng phải giải thích với Tần Đông Tuyết như thế nào, lúc này nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì trên mặt liền xuất hiện
một tia thẹn thùng, khuôn mặt bất tri bất giác cũng đỏ lên.
- Ừh.
Nàng cúi đầu, đỏ mặt, nhẹ nhàng lên tiếng sau đó liền cầm quần áo ở dưới đất lên rồi đi vào phòng vệ sinh.
Ngô Vũ Trạch từng nói cho Bùi Đông Lai biết rằng nữ nhân luôn là một loài
động vật kỳ quái. Mặc dù biểu hiện của các nàng tỏ ra ở trên giường vô
cùng dâm đãng nhưng mà chờ sau khi chú bắn xong thì nàng sẽ trở nên mất
tự nhiên. Sẽ không cho chú xem cũng không cho chú sờ vào người của nàng…
Bùi Đông Lai vốn là không tin những lời nói này nhưng mà lúc này thấy Hạ Y
Na tỏ ra bộ dáng thẹn thùng như vậy thì hắn lại chẳng những tin mà tỏ ra ngạc nhiên.
- Tớ…tớ đi về phòng đây.
Sau khi mặc xong
quần áo và sửa sang lại đầu tóc thì Hạ Y Na đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nàng nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai, thấy Bùi Đông Lai đang tựa đầu vào
giường hút thuốc thì nàng biết kế tiếp Bùi Đông Lai sẽ giải thích với
Tần Đông Tuyết cho nên nàng liền nói đi ra.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, đợi sau khi Hạ Y Na ra khỏi phòng thì liền dập tàn
thuốc. Sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động rồi đi
đến sát bên cửa sổ.
Lúc này đây, khi cầm điện thoại lên, thấy
được ảnh chụp của Hạ Y Na trong chiếc điện thoại của mình thì Bùi Đông
Lai lại có cảm giác tự trách bản thân mình.
Tự trách rất nhiều, cuối cùng Bùi Đông Lai cũng không do dự nữa mà là bấm số của Tần Đông Tuyết.
- Bùi Đông Lai đồng học, làm phiền giấc ngủ của người khác cũng là một thói quen không tốt a.
Mười mấy giây sau, giọng nói của Tần Đông Tuyết truyền vào trong tai Bùi Đông Lai.
Nghe được giọng nói quen thuộc, thân thiết và ôn nhu của Tần Đông Tuyết thì
trong lòng Bùi Đông Lai lại càng cảm thấy tự trách, hắn nhìn lên bầu
trời đen nhánh, nói:
- Thật xin lỗi.
“Lộp bộp”
Đầu
bên kia điện thoại, Tần Đông Tuyết mặc đồ ngủ, dựa vào đầu giường nghe
được 3 chữ “ Thật xin lỗi” của Bùi Đông Lai thì nàng liền rung mình.
Run sợ rất nhiều, Tần Đông Tuyết vén chăn lên rồi bước xuống giường, đi đến bên cạnh cửa sổ.
- Đang yên đang lành, tại sao lại nói xin lỗi?
Vài giây sau, Tần Đông Tuyết đi đến bên cạnh cửa sổ, cố gắng điều chỉnh cảm xúc một phen, giả vờ thoải mái mà hỏi.
"Phù”
Bùi Đông Lai thở ra một hơi, cắn răng nói:
- Bởi vì một ít nguyên nhân nên tớ đã tiếp nhận một cô gái.
“ Rầm”
Mặc dù Tần Đông Tuyết đã cố gắng tâm tình của mình nhưng mà lúc này nghe
được câu nói của Bùi Đông Lai thì trong đầu nàng liền nổ vang một tiếng. Trong lòng nàng giống như là bị kim đâm vào, đau đến cả người run run,
nhịn không được mà nhắm hai mắt lại với nhau.
- Tớ…
Bùi Đông Lai cố gắng mở miệng, muốn nói cái gì đó.
- Là Hạ Y Na à?
Không đợi Bùi Đông Lai nói hết thì Tần Đông Tuyết đã chậm rãi mở miệng, đôi mắt nàng hơi đỏ, khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì có chút kinh ngạc. Kinh ngạc là làm sao Tần Đông Tuyết lại biết được chuyện này.
- Kỳ thật thì trước khi cậu gọi điện đến cho tớ thì tớ đã đoán được rằng
Hạ Y Na đã thích cậu từ lâu lắm rồi, hơn nữa vì cậu mà nàng ta cũng trả
giá rất nhiều. Nếu nói nàng không có cảm tình với nàng ta thì cậu cũng
đã không ra tay giúp đỡ Hạ gia để tiêu diệt tên Từ Vạn Sơn, hơn nữa cậu
còn mạo hiểm tính mạng của mình xuất ngoại để cứu cha của nàng nữa.
Đối với mọi chuyện này thì nàng vô tình nghe được từmạng lưới tình báo của
Tần gia. Theo bản năng của mình thì nàng cho rằng Bùi Đông Lai làm những thứ này là vì Hạ Y Na, nàng cũng không biết chuyện Bùi Đông Lai dung
hợp với linh hồn của Tiêu Phi, càng không biết những lời nhắc nhở của
Tiêu Phi đối với Bùi Đông Lai.
- Thật xin lỗi….
Mặc dù Bùi Đông Lai xuất ngoại còn có nguyên nhân khác nhưng mà hắn cũng không có giải thích mà là nói xin lỗi.
“Hô”
Lại nghe Bùi Đông Lai nói 3 chữ “ Thật xin lỗi” thì Tần Đông Tuyết cắn chặt môi, cố gắng không chảy nước mắt. Nàng mở cửa sổ ra rồi hít lấy một hơi thật sâu.
- Đông Lai.
Gió lạnh thổi vào mặt, Tần Đông Tuyết dần dần bình tĩnh trở lại:
- Mặc dù là cậu nói cho tớ biết rằng cậu đã tiếp nhận một cô gái khác
nhưng mà tớ tin chắc, cậu gọi điện thoại cho tớ không phải là cậu muốn
nói chia tay cùng tớ. Ngược lại là cậu không muốn lừa gạt tớ, cho nên
cậu muốn đem những chuyện này nói cho tớ biết.
- Ưh.
Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy kỳ quái khi Tần Đông Tuyết có thể đoán được điều này.
- Đông Lai, cậu đã rất thẳng thắn với tớ nên tớ cũng nói những gì tớ nghĩ trong lòng cho cậu nghe.
Cơn gió thổi qua, Tần Đông Tuyết cũng không có vén những sợi tóc ở trên trán lên mà là nhẹ giọng nói:
- Mỗi người đều ích kỷ. Đối với nữ nhân mà nói thì ở mặt tình cảm thì sự
ích kỷ lại càng được thể hiện rõ hơn. Không có một nữ nhân nào chấp nhận cũng chia sẻ người nam nhân của mình đối với người phụ nữ khác. Ngược
lại, mỗi một nữ nhân đều mong muốn, hy vọng người nam nhân của mình có
thể toàn tâm toàn ý đối với mình.
Bùi Đông Lai không phản bác được.
- Tớ là nữ nhân, tớ cũng như vậy.
Nói tới đây thì trong lòng Tần Đông Tuyết lại cảm thấy đau đớn:
- Cho nên, khi nghe được vừa rồi cậu nói tiếp nhận một người con gái thì lòng của tớ…lòng của tớ rất đau… rất khó chịu.
Nói xong, thì Tần Đông Tuyết rơi lệ.
- Rất khó chịu nhưng mà tớ cũng cảm thấy may mắn vì chính miệng cậu đã nói cho tớ biết chứ không phải là gạt tớ.
Sau khi nước mắt chảy xuống, biểu tình Tần Đông Tuyết dần dần trở nên yên tĩnh trở lại:
- Đông Lai, kỳ thật thì tớ luôn chú ý đến cậu, đồng dạng cũng luôn chú ý
với những người bên cạnh cậu. Sự việc ở quân huấn, sự việc ở khách sạn
Hồng Tử Cáp… Trong những chuyện này thì Hạ Y Na đều cố gắng lợi dụng
năng lực của Hạ gia để trợ giúp cậu, điều này cũng đủ để chính mình nàng và tớ đều giống nhau, đều thích cậu. Bởi vì, chỉ có khi một người phụ
nữ yêu một người nam nhân mới có không tiếc hy sinh lợi ích của gia tộc
để đi giúp nam nhân kia.
- Cô ấy chẳng những hy sinh lợi ích một
lần hơn nữa lúc nào cô ấy cũng luôn làm bạn với cậu trong những lúc cậu
cảm thấy gian khổ nhất.
Tần Đông Tuyết nói xong thì khẽ thở dài:
- Mà tớ, trừ bỏ việc thông qua mạng lưới tình báo của Tần gia chú ý đến cậu thì việc gì tớ đều không làm được.
- Đông Tuyết…
Nghe được những lời này của Tần Đông Tuyết thì trong lòng Bùi Đông Lai chấn
động. Hắn biết không phải Tần Đông Tuyết không muốn giúp hắn mà là Tần
Đông Tuyết biết hắn muốn tự thông qua bản thân mình, cố gắng đi vào Tần
gia.
- Đông Lai, lúc nãy tớ đã nói qua, tớ và những nữ nhân khác
đều giống nhau, đều là kẻ ích kỷ, nhất là về phương diện tình cảm. Cho
nên, nếu tớ nói với cậu rằng tớ không để ý đến chuyện cậu tiếp nhận Hạ Y Na thì đó chính là nói dối cậu cũng như nói dối bản thân mình. Nhưng
mà, chính miệng cậu nói cho tớ biết bởi vì một ít nguyên nhân nên cậu
mới tiếp nhận Hạ Y Na, như vậy thì tớ sẽ không hỏi nguyên nhân cụ thể
nữ. Tớ tôn trọng lựa chọn của cậu.
Tần Đông Tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời, nước mắt tôn như mưa:
- Tôn trọng là bởi vì tớ cảm thấy được Hạ Y Na trả giá cũng không ít hơn
tớ, cô ấy còn làm được những chuyện mà tớ không làm được. Tôn trọng là
bởi vì, có một nữ nhân gọi là Tần Đông Tuyết, đời này nàng ta chỉ làm vợ của Bùi gia, chết không hối hận.