Bóng đêm như mực, gió đêu thổi hiu hiu, thổi bay những nhánh cây trong biệt thự phát ra những tiếng “ Xào xạt”.
- Làm sao Y Na còn chưa xuống nhỉ?
Trong đại sảnh biệt thự lầu 1, sau khi Tống Hân rót cho Hạ Hà một chén nước sôi thì ngồi ở bên cạnh Hạ Hà, mở miệng hỏi.
- Tiểu tử kia uống cũng không ít, chắc là Y Na đợi hắn tỉnh lại rồi mới rời đi.
Hạ Hà châm một điếu thuốc lá rồi cười khổ nói.
- Gần đây Y Na ngủ không ngon.
Tống Hân có chút không đành lòng.
Hạ Hà phun ra một ngụm khói thuốc, giận dữ nói:
- Nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai tiểu tử kia sẽ lật bài. Đây là đêm cuối nha đầu ngốc kia ở chung với hắn, kệ nó đi.
- Được rồi.
Tống Hân hơi trầm ngâm rồi gật gật đầu.
Cùng lúc đó.
Trên phòng khách lầu 2, Hạ Y Na nhẹ nhàng cởi chiếc áo trên người Bùi Đông Lai, sau đó là áo trong rồi tới chiếc quần tây…
Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng cởi quần áo nên tốc độ rất chậm.
Bởi vì Bùi Đông Lai đã uống say mèm nên hoàn toàn không có phát giác được hành động của Hạ Y Na.
Khi cởi xong chiếc quần lót của Bùi Đông Lai xuống thì Hạ Y Na thấy được
cây thương của Bùi Đông Lai. Nàng khẩn trương, run run cánh tay vuốt lấy khuôn mặt Bùi Đông Lai, rồi hôn lên môi Bùi Đông Lai.
Một cái, hai cái, ba cái…
Hạ Y Na không biết hôn bao nhiêu lần mới có thể mở miệng của Bùi Đông Lai ra.
Sau khi mở được cái miệng của Bùi Đông Lai ra thì Hạ Y Na liền vươn cái
lưỡi của mình vào quấn lấy chiếc lưỡi đầy hơi rượu của Bùi Đông Lai, lúc bú lúc mút. Bàn tay trắng noãn dọc theo khuôn mặt của Bùi Đông Lai, từ
trên xuống dưới, cuối cùng nắm lấy cây thương của Bùi Đông Lai.
Mặc dù là Bùi Đông Lai đã uống say như chết nhưng mà trải qua Hạ Y Na hôn sâu và vuốt ve thì cây thương của hắn đã chào cờ.
Thấy được điểm này thì Hạ Y Na bò lên đầu giường, ngồi chồm hổm lên, 2 chân
giang rộng ra, sau đó cầm lấy cây thương của Bùi Đông Lai, nhắm ngay hoa viên thần bí của mình rồi từ từ ngồi xuống.
- Đông Lai, tớ yêu cậu, rất…rất yêu cậu.
Nói xong rồi nàng ngồi xuống.
Hạ Y Na chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như là bị xé nứt, một cơn đau
đớn liền tràn ngập toàn thân của nàng khiến chi thân thể của nàng căng
chặt.
Nước mắt chảy xuống, một giọt máu như cánh hoa hồng, tượng
trưng cho lần đầu tiên của nữ nhân đã chảy trên ra giường, thân thể Hạ Y Na từ từ thả lỏng. Bắt đầu vặn vẹo thân thể của mình, trong đầu lại
hiện ra lúc mình cùng chỗ với Bùi Đông Lai.
Nàng nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Bùi Đông Lai.
Ngày đó, khi đại học Đông Hải khai giảng, Hạ Hà tự thân chở nàng đi đến
trường khiến cho cả trường náo động. Nàng giống như một viên ngọc minh
châu, trở thành tiêu điểm của toàn trưởng, làm cho toàn bộ nam sinh
trong trường lé mắt nhưng mà Bùi Đông Lai chỉ nhìn thoáng qua nàng một
chút rồi biến mất trong đám người.
- Thật có lỗi, Bùi Đông Lai
đồng học, lúc này bởi vì quá cao hứng nên đã làm phiền cậu. Để tỏ lòng
xin lỗi thì tớ mời cậu ăn cơm trưa, ngoài ra tớ cam đoan Tôn Vệ Đông sẽ
không đến gây phiền toái cho cậu.
- Cam đoan của cô không có tác
dụng gì đối với tôi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi. Mặt khác,
tôi không có hứng thú dùng cơm với cô.
Nàng nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nàng nói chuyện với Bùi Đông Lai
Bởi vì lúc đó nàng lấy Bùi Đông Lai ra làm lá chắc để từ chối lời theo đuổi của Tôn Vệ Đông, kết quả là Bùi Đông Lai hơi ghét hành động của nàng.
Về sau, tuy rằng nàng cùng những người bạn cùng phòng của mình mời Bùi
Đông Lai ăn cơm, kết quả cũng không thay đổi được ấn tượng của mình đối
với Bùi Đông Lai. Hơn nữa nàng còn thấy Bùi Đông Lai cùng với Quý Hồng
người được gọi là Xà mỹ nữ có quan hệ không bình thường.
Thấy
được điều này thì nàng càng hiếu kỳ với Bùi Đông Lai thế cho nên trong
lúc huấn luyện quân sự thì nàng không ngừng lợi dụng các loại lý do để
được tiếp cận với Bùi Đông Lai. Cuối cùng bằng vào tính cách thẳng thắng của nàng thì nàng mới dần thay đổi được ấn tượng của mình trong mắt Bùi Đông Lai.
- Đông Lai, cậu biết không? Từ lúc đưa cậu ra làm tấm
lá chắn để cự tuyệt Tôn Vệ Đông thì tớ đã biết cậu, tớ muốn biết vì sao
cậu có thể thi đạt được số điểm vô tiền khoáng hậu như vậy? Tớ cũng muốn biết là đối với cậu thì tớ có một chút lực hấp dẫn nào không?
Trong đầu hiện ra từng ly từng tý thì Hạ Y Na mở mắt ra, vừa cười vừa khóc nóii.
- Tên khốn kiếp này, chẳng lẽ hắn không biết nói chúc ngủ ngon rồi mới rời đi sao?
- Hừ, xem ra cậu vẫn không để bổn tiểu thư như tớ vào mắt. Chúng ta hãy
chờ xem, bổn tiểu thư sẽ không để cậu trốn khỏi lòng bàn tay của tớ đâu.
Cười, khóc, nàng lại nghĩ đến ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự. Bởi
vì cái chết của Tôn Vệ Đông nên nàng đã ra mặt giải thích cho Bùi Đông
Lai, kết quả là Bùi Đông Lai chỉ đưa nàng về tới ký túc xá rồi liền rời
đi.
Nàng cũng nhớ lại cảnh vì muốn Bùi Đông Lai chú ý nên nàng đã ra sức biểu hiện ở buổi dạ hội trong trường.
Nàng cũng nhớ lại, khi ở Hàng Hồ, bởi vì quá lo lắng cho an nguy của Bùi
Đông Lai nên nàng đã tựa vào đầu giường, chảy nước mắt, ngây ngốc đợi
tình hình.
Nàng càng nhớ lại, bởi vì lo lắng cho an nguy của Bùi
Đông Lai nên nàng đã cùng đám người Ngô Vũ Trạch ngồi đợi ở trước ký túc xá nang. Sau khi thấy Bùi Đông Lai trở về thì nàng giống như đứa ngốc,
nhảy lên rồi chạy nhanh về phía Bùi Đông Lai, kết quả là bị trượt chân
ngã, bị Bùi Đông Lai kéo vào trong lòng.
Ngày đó, đó là lần đầu tiên nàng được Bùi Đông Lai ôm vào trong lòng.
Ngày đó, nàng còn chưa thổ lộ tình cảm của mình thì liền bị Bùi Đông Lai từ
chối. Lúc đó, lòng của nàng đau như cắt, nhưng nàng vẫn miễn cường cười
vui đi về, cuối cùng là nàng trở lại phòng của mình rồi rơi lệ.
Nàng không thể nào quên, mấy ngày trước, sau khi thấy Bùi Đông Lai xuất hiện trước biệt thự thì nàng khóc rống lên.
….
Từng cảnh tượng một dần dần hiện ra trong đầu của nàng, dưới ánh đèn, Hạ Y
Na giống như là một người ngốc, lúc thì cười, lúc thì khóc, lúc thì thì
thào tự nói.
Từng kỷ niệm trôi qua, Hạ Y Na phát hiện được cơn
đau đớn ở nửa mình dưới đã giảm bớt rất nhiều. Một cảm giác dưới thân
bắt đầu lan tỏa trong con người của nàng, cả người nàng cảm thấy ngứa
ngáy, bắt đầu rên rỉ…
Cảm thấy ngứa ngáy nên cả thân người Hạ Y
Na mễm nhũn, nàng cúi lên người Bùi Đông Lai. Hai ngọn núi trước ngực đè vào thân thể của Bùi Đông Lai, thân thể nàng không ngừng vặn vẹo, không ngừng run rẩy.
“ A…A…Ư…Ư…”
Dần dần, nàng không kìm lòng
được mà tăng tốc, hơi thở của nàng trở lên dồn dập, hơn nữa còn phát ra
những tiếng rên, làn da trắng của nàng đã dần trở nên ửng đỏ.
“ A…A…”
Không biết qua bao lâu, Hạ Y Na chỉ cảm thấy trong hoa viên thần bí của mình
trào ra một dòng nước ấm làm cho nàng cảm thấy vô cùng sung sướng, nàng
hét lên một tiếng, ôm chặt lấy Bùi Đông Lai, cả người giống như là điện
giật, run lên không ngừng.
Cùng lúc đó, đột nhiên Bùi Đông Lai mở mắt ra.
“Bá”
Nghe được tiếng thở dốc của Bùi Đông Lai, nhìn 2 mắt nàng nhắm lại, thấy Hạ Y Na giống như là kỵ sĩ, ngồi ở trên người mình không ngừng run lên thì 2 mắt Bùi Đông Lai mở to ra. Hoàn toàn trợn to mắt ra.
Sao lại thế này?
Khiếp sợ rất nhiều, một câu hỏi xuất hiện trong lòng Bùi Đông Lai nhưng mà
cho dù hắn vắt ốc suy nghĩ thì cũng không nghĩ được chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ nhớ rõ là mình uống say rồi được Hạ Hà dìu lên phòng, sau đó
cái gì cũng không biết nữa.
"Hô... Hô... Hô..."
Coi như
lúc Bùi Đông Lai bị một màn này làm cho cả kinh thì thân thể Hạ Y Na
cũng đã không còn run rẩy nữa, hơi thở cũng trở nên chậm lại.
Dưới ánh đèn, nàng mở mắt ra.
"Ách..."
Thấy được Bùi Đông Lai đang trừng to mắt nhìn mình thì Hạ Y Na liền giật mình, há to miệng.
Bởi vì trước khi dùng cơm thì nàng đã thấy Bùi Đông Lai che dấu đi vẻ phức
tạp, bởi vì nghe được cuộc nói chuyện giữa Hạ Hà và Tống Hân nên Hạ Y Na biết được Bùi Đông Lai sẽ từ chối tình yêu của nàng giành cho hắn.
Sau khi biết được điểm này thì nàng liền cảm thấy đau lòng. Nàng tính toán
thừa dịp Bùi Đông Lai ngủ say nên đã đem lần đầu tiên của mình giao cho
Bùi Đông Lai, sau đó làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, chủ động biến
mất trong thế giới của Bùi Đông Lai.
Nàng nằm mơ cũng ngờ rằng lúc này Bùi Đông Lai lại tỉnh dậy.
- Thật…xin lỗi…
Vài giây sau, Hạ Y Na cúi đầu, hàm chứa lệ, vẻ mặt tự trách nói.
- Cậu…
Nghe câu giải thích của Hạ Y Na, nhìn thân thể ửng hồng của Hạ Y Na, cảm
nhận được đầu thương truyền đến cảm giác ướt át thì Bùi Đông Lai cố gắng muốn nói cái gì nhưng mà không biết nên nói gì đây.
- Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Hạ Y Na ngẩng đầu lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, nàng nhìn vào Bùi Đông Lai rồi cắn môi, nói:
- Tớ biết người cậu yêu là Tần Đông Tuyết. Tớ làm như vậy cũng không muốn cậu phải phải chịu trách nhiệm đối với tớ cũng không cần cậu chấp nhận
tình yêu của tớ. Tớ chỉ muốn…muốn đưa lần đầu tiên của mình cho cậu…
- Cậu yên tâm, tớ sẽ không tranh đoạt gì với Tần Đông Tuyết, sau này tớ sẽ biến mất khỏi thế giới của cậu.
Nói xong, Hạ Y Na cắn chặt môi, cố nén cơn đau đớn rồi đứng dậy, cầm lấy quần áo ở trên giường, chuẩn bị mặc vào rồi rời đi.
Có lẽ do quá khẩn trương nên ngay cả áo lót nàng cũng không mặc mà chỉ mặc chiếc áo len.
Bên tai quanh quẩn lời nói của Hạ Y Na, nhìn thấy đóa hoa màu đỏ trên
giường kia thì Bùi Đông Lai cảm thấy trong lòng bị cái gì bóp chặt.
- Đồ ngốc, cậu đã là nữ nhân của tớ rồi, làm sao có thể biến khỏi thế giới của tớ được?
Sau đó, không đợi Hạ Y Na mặc xong quần áo thì Bùi Đông Lai đã đứng dậy, vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lấy khuôn mặt của Hạ Y Na.
Cả người Hạ Y Na chấn động, 2 tay buông ra.
"Bá!"
Chiếc áo len của nàng rơi xuống giường, dường như Hạ Y Na hòa nghi lỗ tai của mình có vấn đề, vẻ mặt của nàng mờ mịt nhìn vào Bùi Đông Lai, tùy ý để
Bùi Đông Lai lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Giờ phút này.
Nàng đã quên thở, tim cũng quên cả đập.
Thế nhưng nàng không quên được những kỷ niệm cũ.