Y Hạ Nhẫn vừa ra tay thì Bùi Vũ Phu liền nhận ra.
- Cút.
Tiếng gầm của Bùi Vũ Phu liền vang vọng khắp quyền tràng, tuy rằng không lấn
áp được những lời hát quốc ca kia nhưng lại vang vào trong tai của mỗi
người, khiến cho mọi người trong quyền tràng chỉ cảm thấy khí huyết
trong người quay cuồng.
So với những võ giả mà nói thì bởi vì
khoảng cách giữa Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na đối với Bùi Vũ Phu quá gần cho
nên sắc mặt của 2 người bọn họ trở nên trắng bệch, cảm thấy khó thở.
Không đợi tiếng gầm giận dữ biến mất thì cả người Bùi Vũ Phu đã bắn lên liền
xuất hiện trên lôi đài, giống như là một tòa núi lớn chắn trước người Y
Hạ Nhẫn.
“Keng”
Tiếng soạt đao vang ra, Bố Đô Ngự Hồn đã được rút ra, Y Hạ Nhẫn liền rút đao, chém về phía Bùi Vũ Phu.
Một đao này vô cùng đơn giản, đơn giản đến nỗi cho dù là người bình thường cũng có thể làm được.
Nhưng mà.
Một đao này đã chứa cả Tinh, Khí, Thần của Y Hạ Nhẫn, đao chưa tới thì ý
niệm của Y Hạ Nhẫn đã tập trung vào Bùi Vũ Phu, làm cho Bùi Vũ Phu muốn
tránh cũng không được.
“Vù”
Một đao chém ra, không khí liền vang lên những tiếng vang giòn.
Đối mặt với một đao có uy thế khủng bố của Y Hạ Nhẫn thì Bùi Vũ Phu không có né tránh, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Nhưng mà.
Ngay khi thanh Bố Đô Ngự Hồn vừa chém xuống đầu của Bùi Vũ Phu thì đột nhiên Bùi Vũ Phu liền biến mất, giống như là chưa từng bao giờ xuất hiện ở
nơi này vậy.
Nhập Thần?
Vô Tâm!
Cả người Y Hạ Nhẫn liền chấn động, vội vàng thu đao.
Muộn rồi.
Cả người của Bùi Vũ Phu nhẹ nhàng né tránh một đao của Y Hạ Nhẫn, sau đó cả người liền bắn ra, bay thẳng về phía Y Hạ Nhẫn.
Giờ phút này.
Không một ai có thể hình dung được tốc độ của Bùi Vũ Phu nhanh đến mức nào,
trong chớp mắt thì dòng khí xung quanh người Bùi Vũ Phu liền đọng lại,
không phát ra một tiếng gió nào cả, nhưng mà Y Hạ Nhẫn lại cảm thấy được cả người của hắn giống như là đang đứng trước một trận bão vậy.
Bùi Vũ Phu liền hóa thủ thành chưởng, vỗ mạnh vào thanh Bố Đô Ngự Hồn.
“Bang..Bang”
Một chưởng đánh ra, không khí xung quanh giống như là bị đốt pháo vậy, những tiếng nổ vang lên.
Không Bạo.
- Hắn…hắn đã mạnh đến mức này rồi sao?
Một suy nghĩ liền hiện lên trong đầu của Long Vương Diệp Cô Thành.
“Vù”
Trong lúc đó, cánh tay của Bùi Vũ Phu đã vỗ mạnh vào thanh Bố Đô Ngự Hồn được xưng là bảo đao của NB.
“Ông”
Tiếng chưởng vang lên, cả thanh đao Bố Đô Ngự Hồn giống như là bị tổn thương
vậy, phát ra những tiếng kêu rên, thanh đao run rẩy không thôi.
Bất quá bởi vì đây chính là thanh bảo đao thượng cổ của NB cho nên chất
liệu rèn đao cũng rất đặc biệt, cũng không bị một chưởng này của Bùi Vũ
Phu đánh nát.
Cùng lúc này, chủ nhân của thanh Bố Đô Ngự Hồn là Y Hạ Nhẫn chỉ cảm thấy được một lực đạo khủng bố từ thanh đao truyền đến, làm cho cánh tay phải cầm đao của hắn phải run lên, cảm giác giống như
là có người nào cầm búa đập vào người hắn vậy, hổ khẩu của hắn liền vỡ
ra, máu tươi chảy xuống, truyền đến một cơn đau nhức.
“Vù”
“Kịch”
Sau đó, không đợi Y Hạ Nhẫn vận kình để ổn định chuôi đao thì cả thanh Bố
Đô Ngự Hồn đã rời khỏi tay hắn, đâm thẳng vào mặt đất ở phía trước.
Một chưởng.
Bùi Vũ Phu chỉ dùng một chưởng đã trực tiếp làm cho Y Hạ Nhẫn mất đi thanh Bố Đô Ngự Hồn đang cầm ở trong tay.
Kết quả này đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người có mặt ở trong quyền tràng ngày hôm nay.
Khiếp sợ thì khiếp sợ nhưng mà dù sao thì Y Hạ Nhẫn cũng đạt đến cảnh giới
Cương Kính cho nên ý chí của hắn cũng không phải là kém. Hắn biết rằng
bản thân đã mất đi đao cũng không phải là đối thủ của Bùi Vũ Phu cho nên trong nháy mắt thì hắn liền lui ra.
Tất cả chuyện này tuy rằng
viết ra thì vô cùng phức tạp nhưng mà chỉ diễn ra trong vòng vài cái
nháy mắt, khiến cho những võ giả có thực lực trung bình không thể thấy
rõ.
Cùng lúc đó, Đằng Dã thấy được sư phụ của mình bị Bùi Vũ Phu
dùng một chiêu đánh lui thì trong lòng hắn liền nhấc lên kinh đào sóng
lớn đồng thời hắn cũng hiểu được sư phụ của hắn không phải là đối thủ
của Bùi Vũ Phu.
Hiểu được điểm này thì hắn không nói hai lời, lập tức vận dùng toàn bộ kình lực trong người rồi tay phải hóa thành thủ
đao bổ về phía Bùi Đông Lai.
Tuy rằng một chiêu này của Đằng Dã
đã không còn mạnh như lúc đầu trận nhưng mà hắn muốn đánh Bùi Đông Lai
nhân lúc Bùi Đông Lai không kịp phòng bị. Bảo đảm sẽ giết chết được Bùi
Đông Lai, kể từ đó cho dù trận này sư phụ của hắn nhận thì thì song
phương cũng là đánh ngang tay.
Tuy rằng lúc này Bùi Đông Lai bị
trận chiến của Bùi Vũ Phu và Y Hạ Nhẫn hấp dẫn nhưng mà khí huyết của
hắn liền cảm ứng được Đằng Dã, khi thấy được Đằng Dã không biết tự lượng sức chủ động công kích mình thì Bùi Đông Lai cũng không có né tránh,
tay phải liền vung lên, dùng sức cương ngạnh với một chiêu của Đằng Dã.
Thất Thương.
Một lần nữa Bùi Đông Lai lại dùng Thất Thương.
- Gãy cho ta
“ Rầm”
“Rắc”
Tiếng va chạm và tiếng xương gãy liền vang lên cùng một lúc, Thất Thương ẩn
chứa 4 tầng kình lực liền đánh về phía Đằng Dã làm cho cánh tay của hắn
liền chấn nát.
Cả người Đằng Dã liền chấn động, giống như một quả bóng bị người ta sút vào vậy, liền bay người trở lại.
- Đằng Dã.
Thấy một màn như vậy thì Y Hạ Nhẫn liền kêu lên nhưng mà lại không ra tay.
Bởi vì hắn có thể phát hiện được Bùi Vũ Phu đang tập trung vào người hắn,
chỉ cần hắn có hành động gì thì Bùi Vũ Phu sẽ liền ra tay.
Một
quyền đánh nát cánh tay của Đằng Dã, đem Đằng Dã đánh bay ra ngoài thì
Bùi Đông Lai cũng không có dừng lại, cả người của hắn liền phát kình, 2
chân giống như là 2 quả đạn pháo, cả người giương lên, nội tức liền thu
liễm lại, cả người giống như là quỷ mị, liền nhảy lên, lao thẳng tới
Đằng Dã.
Lúc này đây thì cả người của Đằng Dã cảm thấy vô lực cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Đông Lai hướng về phía mình mà bắn
tới.
- Sư phụ, cứu con.
Hơi thở tử vong liền bao phủ lấy hắn cho nên khiến hắn liền kêu lên một tiếng thê thảm.
Không một ai trả lời.
Không đợi giọng nói của Đằng Dã biến mất thì hữu quyền của Bùi Đông Lai đã nắm lại, một quyền liền xuất ra.
Câu Quyền.
Giờ phút này thì Bùi Đông Lai cũng không có sử dụng “ Thất Thương” mà dùng
một quyền bình thường nhưng mà lực đạo lại vô cùng khủng bố Câu Quyền.
“Rầm”
Một quyền đánh ra vào Đằng Dã làm cho cả người của Đằng Dã liền bay lên trời, quay ngược lại về phía quyền tràng.
“Phốc”
Trên không, cả xương lưng của Đằng Dã đã bị một quyền của Bùi Đông Lai đánh
nát, hắn há mồm phun ra một ngụm máu rồi sau đó liền giống như diều đứt
dây.
Cùng lúc này, trên chỗ khan giả dành cho người người NB thì
lúc nãy bọn hắn thấy được Bùi Vũ Phu chỉ dùng một chiêu đã có thể đánh
rơi thanh Bố Đô Ngự Hồn trong tay của Y Hạ Nhẫn thì bọn hắn liền há to
miệng, lúc này thấy được Bùi Đông Lai đánh Đằng Dã tơi bời hoa lá như
thế thì miệng bọn hắn lại càng mở rộng ra.
Trong đó, một số ít võ giả thấy được thực lực của cha con Bùi gia thì bọn hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người run lên.
- Đằng Dã.
Y Hạ Nhẫn tru lên, 2 mắt đỏ bừng, ánh mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm vào
Bùi Đông Lai, cả giác kia giống như là đang nhìn vào con mồi, hận không
thể lập tức đi lên mà xé nát Bùi Đông Lai ra.
- Cho ngươi.
Thấy được ánh mắt lạnh như băng của Y Hạ Nhẫn thì tuy rằng Bùi Đông Lai đã
bị áp lực nhưng mà hắn vẫn không có hoảng sợ mà liền hét lên một tiếng
rồi nhảy lên, chân phải đột nhiên bắn ra, nhắm vào đầu của Đằng Dã mà đá vào.
“ Bịch”
Một cước của Bùi Đông Lai đã đá thẳng vào đầu của Đằng Dã.
“…”
Tiếng da thịt bị xé nát liền vang lên.
“ Phốc”
Trong khoảng khoắc đó thì đầu của Đằng Dã liền văng ra, cột máu phóng lên cao, nhuộm đỏ cả lôi đài.
“Vù”
Cái đầu của Đằng Dã liền bắn về phía bên cạnh Y Hạ Nhẫn.
- Chết.
Thấy được một màn như vậy thì Y Hạ Nhẫn liền rít gào lên một tiếng giống như là lệ quỷ, cầm lấy ám khí ở trong người, mang theo sự tức giận rồi liền vọt tới phía Bùi Đông Lai.