Siêu Cấp Đại Gia

Chương 637: Chương 637: Bản chính ở nhà tôi




Nói đến đoạn này có lẽ có nhiều người muốn hỏi, tại sao lại nhiều hàng giả như vậy? Nhìn đến đâu cũng toàn là hàng giả?

Rất đơn giản.

Bây giờ những loại đồ cổ trên phố, không cần biết là bán ở tiệm bán đồ cổ hay là ở gian hàng chợ thì chín phần đều là hàng giả.

Thứ tốt lẽ nào còn phải giữ lại cho ông? Đã sớm bị người khác nhanh chân giành lấy rồi!

Mấy năm trước những tiết mục thẩm định cũng nhiều vô số kể, tạo thành cơn sốt giám định sôi nổi.

Ngay đến cả những người dân nông thôn cũng biết đến đồ cổ rất đáng tiền.

Mấy chục năm, những tay lái buôn đến thu mua đồ cổ của những người nông thôn chỉ tốn mấy trăm ngàn, thậm chí chỉ có mấy ngàn thì có thể nhận được một số những món đồ tương đối tốt.

Nhưng bây giờ, cho dù một chiếc bát vỡ không đáng tiền, chỉ cần là mấy chục năm thì những bác gái nông thôn đều xem chúng như là bảo bối.

Đến làng quê thu mua đồ cổ, những thứ bỏ đi vứt dưới đất, không hỏi thì thôi, vừa hỏi một chút sẽ trở nên đáng giá!

Cho dù là chiếc bát vỡ mười mấy ngàn, chỉ cần tay lái buôn có ý muốn mua thì chủ nhà sẽ khẳng định nó rất đáng tiền, từ đó mới trả giá.

Thời đại này, thu mua đồ cổ cũng rất khó.

Thật ra, những thứ tốt sớm đã bị những người có tiền nhanh chân giành lấy trước, chỉ trừ những bảo bối gia truyền.

Tại sao Thẩm Lãng lại dám xác định rằng bức tranh của Yến Văn Quý “Giang Sơn Lâu Quan Đồ” đáng giá trước mặt này lại nhất định là đồ giả? Bởi vì bản gốc của bức tranh này đang ở Nhật Bản!

Bức họa này đang ở bảo tàng nghệ thuật thành phố Osaka Nhật Bản, bởi vì do nguyên nhân lịch sử ban đầu khiến nó lưu lạc đến Nhật Bản.

Vậy nên, có những lúc tiến hành giám định di vật văn hóa thật sự rất rất khó.

Muốn tăng tính chính xác của cuộc thẩm định di vật văn hóa bắt buộc cần phải hiểu rõ di vật văn hóa này, hoặc là hiểu rõ về loại di vật văn hóa tương tự với kiểu di vật văn hóa này, từ đó mới có thể thẩm định.

Còn về nhắm mắt làm liều, chỉ nghiên cứu những tài liệu có trong sách thì căn bản là chưa đủ. Tốt nhất là có thể cầm trên tay quan sát, trực tiếp tiếp xúc, mặt đối mặt, tay trên tay.

Tệ nhất là bạn phải tự mình nhìn thấy nó, cho dù là qua tấm kính của viện bảo tàng vẫn tốt hơn là chỉ học những lý thuyết trong sách vở.

“Được rồi được rồi! Vậy thì nói thế này với ông vậy! Bức tranh này của ông là hàng giả, bản chính ở bảo tàng Nhật Bản. Mà giấy chứng nhận giám định của Kỳ Trân Các cũng là giả. Đó vốn dĩ không phải là giám định của Kỳ Trân Các!”

Thẩm Lãng nói với ông chủ của Tri Thú Trai.

Quả nhiên, nghe thấy những lời này, ông chủ của Tri Thú Trai cũng có chút luống cuống.

“Ha ha... Vậy sao? Bản thật ở Nhật Bản sao? Đó có thể là hai bức tranh sinh đôi, đều là bản gốc!”

Nghe vậy, Thẩm Lãng bật cười nói: “Theo như ông nói thì hai bức tranh này là Yến Văn Quý vẽ, nên hai bức tranh giống nhau như đúc?”

“Haha, đúng vậy! À, ha ha... Đúng thế!...” Ông chủ của Tri Thú Trai cũng cảm thấy rất lúng túng.

“Nói xằng nói bậy!” Ngữ khí của Thẩm Lãng đột ngột tăng lên mấy phần, biến thành giọng điệu nghiêm túc.

Ông chủ Tri Thú Trai giật mình, lắp ba lắp bắp nói: “Sao... sao có thể là nói bậy được! Được rồi được rồi! Bức tranh này có thể là tôi bị lừa rồi! Chỗ tôi đây còn có một bức tranh tuyệt đối là bản gốc của Yến Văn Quý!”

Cuối cùng đã tới rồi.

Thẩm Lãng chính là đang chờ lúc này.

Thẩm Lãng còn muốn xem Tri Thú Trai này rốt cuộc có bao nhiêu hàng giả.

Thật ra Thẩm Lãng muốn tìm cũng không đơn thuần là hàng giả, bởi vì thị trường đồ cổ bây giờ thật sự là quá nhiều hàng giả. Mà Thẩm Lãng muốn tìm là đồ giả có chứng chỉ thẩm định của Kỳ Trân Các.

Đây mới là mục đích thật sự của Thẩm Lãng.

“Cầm ra xem một chút, tôi không tin trong cửa hàng của ông có bản gốc.” Thẩm Lãng cố ý nói ra nặng lời.

Một cửa tiệm bán đồ cổ chí ít cũng phải có một số đồ là thật để cầm ra lên mặt.

Mà Thẩm Lãng cố ý dùng chiêu khích tướng khiêu khích ông chủ Tri Thú Trai.

Quả nhiên, ông chủ Tri Thú Trai hừ lạnh nói: “Hừ! Cậu cũng quá coi thường Tri Thú Trai này của ta rồi! Tốt xấu gì cũng là cửa tiệm năm sao uy tín được nhà họ Lăng nhận định.”

Sau đó, ông ta liền để cho nhân viên cửa tiệm mang một bức tranh khác của đại họa sĩ nhà Tống Yến Văn Quý vẽ ra.

“Tiểu tử! Để tôi cho cậu mở mang tầm mắt một chút. Bức “Quang cảnh lầu Khê Sơn” này cậu đã từng nghe chưa?”

Ông chủ Tri Thú Trai mở ra một bức tranh cổ nhẹ nhàng quơ qua quơ lại.

Thẩm Lãng chỉ cười nhạt, anh chỉ thấy ông chủ của Tri Thú Trai này làm ra một hành động vô cùng buồn cười.

Anh đã gặp qua rất nhiều bức tranh cổ, ở nhà cũng không ít những bức tranh quý hiếm, ông chủ Tri Thú Trai này một chút cũng không hay biết.

Khoe khoang với ai ở nơi này chứ? Ngay cả bức tranh của Tống Huy Tông Thẩm Lãng cũng đã thấy qua, đã sờ qua, ở nhà còn có mấy bức, lại nhìn qua dáng vẻ ông chủ Tri Thú Trai chưa hiểu sự đời.

“Tôi không chỉ nghe, mà tôi còn đã thấy!” Thẩm Lãng bật cười.

Ông chủ Tri Thú Trai nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.

“Cậu thấy rồi ư? Sao có thể chứ? Ngay cả bức tranh này cậu cũng đã thấy rồi ư?”

Ông chủ Tri Thú Trai không thể bình tĩnh nữa, mẹ nó, lần này rốt cuộc đã đụng phải dân chơi đồ cổ thâm tàng bất lộ hay là gặp phải một tên tiểu tử thối chỉ biết nói khoác!

Dù sao thì ông chủ Tri Thú Trai cũng có chút hỗn độn.

“Có thể nói là ngoài bản thân Yến Văn Quý ra thì tôi là người hiểu rõ “Quang cảnh lầu Khê Sơn” nhất.”

Thẩm Lãng nói, càng nói tới bức tranh này, so với bức tranh này anh đối với bất kì ai cũng phải đều quen thuộc hơn, đều tiếp xúc lâu hơn.

Bức “Quang cảnh lầu Khê Sơn” cũng là do họa sĩ thời Tống Yến Văn Quý vẽ nên.

Chất liệu của bức tranh này là giấy gỗ cơ bản, màu nhạt, kích thước chiều dọc là 103.9 cm, chiều ngang là 47.4 cm.

Trên bức tranh là một phần cận cảnh quang cảnh của Giang Nam, cũng giống như những tác giả miêu tả Giang Nam vậy.

Trên bờ sông Đinh Châu có những ngọn đồi nhấp nhô, những bóng cây cổ thụ uốn cong, bãi cát trải dài đầy đá vụn và hai dãy nhà thủy tạ được xây dựng bên cạnh dòng suối.

Ở nơi sương khói mờ nhân ảnh như chốn thần tiên này đúng là một nơi mát mẻ để trốn khỏi nắng hè và thưởng thức phong cảnh.

Có ba năm người cưỡi ngựa hoặc gánh đi dọc con đường xung quanh khiến cho bức tranh hết sức tinh tế.

Tầm nhìn về phía xa xa miêu tả phong cảnh núi non hùng vĩ của phía Bắc. Trong sâu thẳm núi rừng, thấp thoáng những tòa cung điện, tuy nhỏ nhỏ nhưng mái hiên, vòm cung uy nghiêm, được khắc họa rất tinh xảo, gọn gàng. Trên núi có nhiều thác nước đổ ào ào, đường đi khó và hiểm trở, đi sâu theo sườn núi. Yến Văn Quý rất giỏi trong việc kết hợp phong cảnh với tranh vẽ, xen kẽ là những ngọn tháp và gian nhà tráng lệ giữa suối và núi, điểm xuyến giữa những hình tượng và hoạt động, để những bức tranh không chỉ đẹp tự nhiên mà còn mang đậm nét nhân văn, điển hình là “Cảnh vật nhà họ Yến”.

Thẩm Lãng giải thích cặn kẽ từng nội dung trong bức tranh.

Ông chủ Tri Thú Trai trực tiếp ngẩn người tại chỗ.

Ông ta hoàn toàn không ngờ đến được lần này Thẩm Lãng lại am hiểu bức tranh này đến như vậy.

Thậm chí đến cả một chi tiết nhỏ bé cũng có thể nói tới.

“Cậu... cậu có phải nói nhầm rồi không? Đây là quang cảnh lầu Khê Sơn ư?”

Ông chủ Tri Thú Trai sau khi nghe Thẩm Lãng nói về bức tranh này rõ ràng đến như vậy, đều là tất cả những thứ ông ta trước giờ không hề biết đến, điều này làm cho ông ta cảm thấy không phải là cùng một bức tranh!

“Những điều tôi nói đương nhiên là bức quang cảnh lầu Khê Sơn, chỉ là bức tranh này của ông cũng không phải bản gốc mà là hàng nhái cao tay.” Thẩm Lãng nói thẳng.

Khi những lời này từ miệng Thẩm Lãng nói ra, ông chủ Tri Thú Trai được một trận hoảng loạn.

Ông ta vốn dĩ định mang những bức tranh giả này ra lên mặt với Thẩm Lãng, sau đó bán ra với giá cao, kế hoạch đã tính toán rất cẩn thận.

Kết quả không ngờ rằng lại gặp phải một nhà đồ cổ chân chính.

Có điều, làm người bán hàng là sao có thể dễ dàng thừa nhận đồ bản thân mình đem bán là đồ giả chứ?

Ông chủ Tri Thú Trai liền lập tức phản bác lại: “Cậu vẫn vô vị như thế, nếu như cậu không mua thì đi ra chỗ khác. Bức tranh này của tôi đã được khiểm định bởi Kỳ Trân Các, còn có chứng chỉ giám định. Kỳ Trân Các là quyền uy trong ngành. Cậu nói bức tranh của tôi là hàng giả thì chính là đang vả mặt của Kỳ Trân Các!”

“Tôi chính là người của Kỳ Trân Các, chẳng lẽ tôi lại không biết Kỳ Trân Các có tiến hành giám định với bức tranh này hay không?” Thẩm Lãng trực tiếp nói ra thân phận của mình.

Không ngờ đến, ông chủ Tri Thú Trai này vẫn một mực lắc đầu biểu thị không tin.

“Cậu đùa tôi hay sao, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Tôi đoán cậu cũng chừng hơn hai mươi tuổi đi! Cậu tuổi tác còn trẻ thế này mà cũng có thể làm giám định đại sư của Kỳ Trân Các sao? Tôi thấy cậu là đi dọn dẹp vệ sinh thì có!”

“Nếu như ông muốn thuận lợi để cửa hàng còn được mở tiếp thì thành thực nói ra hai bức tranh vẽ của Yến Văn Quý này từ đâu tới. Bằng không, tôi khiếm cho cửa tiệm của ông không mở được nữa!” Thẩm Lãng bày tỏ.

“Cậu... cậu thật sự là người của Kỳ Trân Các? Không. Không thể nào!” Ông chủ Tri Thú Trai dùng sức lắc đầu, sau đó cắn răng, kiên quyết nói: “Có chứng chỉ giám định thì chính là thật, lời nói của cậu chẳng lẽ còn có sức thuyết phục hơn chứng chỉ giám định sao?”

Thẩm Lãng lại nói: “Bản gốc của bức tranh này đã từng rơi vào tay Hoàng đế Càn Long, Hoàng đế Cao Chính nhà Thanh. Ông cũng biết, vị hoàng đế Càn Long này thích giả bộ, thường xuyên cho khắc và đề lên một số bức tranh thư pháp cổ, và bức tranh gốc của bức tranh này được đề lên ở góc trên bên phải của bức tranh. Cả bài thơ là:

Sùng thai bách trượng kế duyên mậu, canh chiêm khê sơn cảnh tối u.

Danh phỉ phương hồ định nguyên kiệu, cư nghi hoàng thạch dữ đan khưu.

Thụ vô thu hạ vân thường lục, bộc nhậm đông xuân ngọc trấn lưu.

Thùy nhân duy ma cư sĩ thất, họa thiền nhất mạch thử trung lưu.”

“Điều này có thể nói lên được cái gì? Trên bức tranh này của tôi cũng có Càn Long đề thơ đây!” Ông chủ Tri Thú Trai cãi lại.

“Đúng! Bức tranh này của ông quả thật có thơ, nhưng đây rõ ràng đề sai rồi. Đáng lẽ bản gốc phải nằm ở góc trên bên phải, của ông đây lại nằm ở góc trên bên trái. Ông không cảm thấy xấu hổ sao?” Thẩm Lãng cười lên.

Sắc mặt của ông chủ Tri Thú Trai tối sầm lại.

Ông ta cũng vừa mới kịp phản ứng lại.

Nima, thật đúng là có chuyện này, quả nhiên đã đề sai vị trí.

Vốn dĩ ông chủ Tri Thú Trai muốn dựa vào bức tranh này thạy đổi cục diện ban đầu, lần này thì hay rồi, làm xấu mặt mình!

Trong lòng ông ta thầm chửi: “Mẹ kiếp! Cái tài nghệ làm giả này cũng quá rác rưởi rồi, đề thơ thế nào lại đề sai vị trí. Tên Càn Long hoàng đế kia cũng quá yêu giả tạo rồi! Ăn no rửng mỡ đề thơ cái gì chứ? Trình độ của ông bình thường đến mức nào chính ông còn không rõ sao?”

“Lần này, ông còn có mặt mũi nói hai bức tranh kia là thật nữa không?” Thẫm Lãng cười nhạt, nhìn chằm chằm ông chủ Tri Thú Trai.

“Cho dù là vị trí không giống, như vậy cũng không thể chứng minh bức tranh này là giả được chứ, có thể là Càn Long cố ý đem bài thơ đề lên phía trên góc trái? Hoàng đế này thích khoe khoang, theo đuổi một phong cách riêng cũng không phải không có khả năng!”

Ông chủ Tri Thú Trai này thật là không biết xấu hổ, lợn chết không sợ nước sôi.

“Đừng nói nhảm nữa! Bản gốc của bức tranh này chính là đang ở trong nhà tôi. Là thật hay giả tôi là người rõ hơn ai khác!” Thẩm Lãng thẳng thắn nói.

“Cái... cái gì? Ở... ở nhà của cậu? Cậu không đùa đấy chứ?” Ông chủ Tri Thú Trai bị dọa trợn tròn hai mắt.

Thẩm Lãng nhẹ nhàng lãnh đạm nói: “Ông tin hay không tùy ông, bức tranh này từ khi tôi sáu tuổi tôi vừa thấy qua đã treo nó trong một căn phòng ở trong nhà tôi.”

Sự thật như thế trong mắt ông chủ Tri Thú Trai thật là không thể tin được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.