Đó là một bức tranh thời nhà Tống. Thẩm Lãng ngẩng đầu lên xem, phát hiện cửa hàng đồ cổ này tên là “Tri Thú Trai”.
Tuy nhiên điều khiến Thẩm Lãng dừng chân ở đây không chỉ bức tranh thật, mà đồ giả cũng có thể giữ chân Thẩm Lãng.
Hôm nay anh tới đây là để điều tra chuyện giấy chứng nhận giám định của Kỳ Trân Các bị làm giả, chứ không phải là để tìm bảo vật. Cho nên không phải chỉ có bản gốc với bảo bối có thể khiến Thẩm Lãng chú ý, mà còn có những đồ giả tinh xảo. Chỉ cần là đổ giả thì có khả năng bắt được âm mưu đứng đằng sau.
Khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh là chợ đồ cổ lớn nhất Giang Nam, các thế lực đồ cổ dây mơ rễ má. Thẩm Lãng muốn điều tra rõ chuyện đó thì không thể không tới nơi này.
Lúc này, Thẩm Lãng đi tới, cầm bức tranh của Yến Văn Quý, họa sĩ thời nhà Tống lên.
Không lâu sau, chủ nhân của bức tranh này cũng lại gần.
“Chàng trai trẻ, cậu coi trọng cái này đúng không? Tôi nói cho cậu nghe này, bức tranh này thật sự rất ổn đấy, đây chính là tác phẩm của họa sĩ Yến Văn Quý thời nhà Tống. Cậu biết Yến Văn Quý đúng không?” Ông chủ của Tri Thú Trai đầu tiên là nhắc tới họa sĩ của tác phẩm này là Yến Văn Quý thời nhà Tống, sau đó lại hỏi Thẩm Lãng có biết Yến Văn Quý hay không. Song không chờ Thẩm Lãng trả lời, ông chủ Tri Thú Trai đã nói: “Không biết cũng không sao, tôi nói cho cậu nghe về Yến Văn Quý này đi.”
“Yến Văn Quý là họa sĩ thời Bắc Tống, tên thật là Yến Văn Quý, người vùng Ngô Hưng, am hiểu vẽ sơn thủy, nhà gỗ, vẽ người. Thời Tống Thái Tông, ông ấy đã bán tranh ở đầu đường thành Biện Lương, được Họa Viện tôn sùng, sau đó tiến cứ cho quan lớn. Sau này ông ấy tiến vào Đồ Họa Viện của Hàn Lâm, rất được Thái Tông thưởng thức.”
“Tranh vẽ của ông ấy thường có kết cấu độc đáo, đặt bút thường không làm theo những tiền bối đi trước, cảnh vật trong tranh của ông ấy thường tao nhã bóng bẩy, lại giỏi về kết hợp giữa phong thủy và giới họa, đưa lầu các nguy nga tráng lệ xen kẽ trong núi sông, tô điểm thêm nhân vật hoạt động.”
“Khắc họa tinh vi, bút pháp sắc sảo, cảnh giới hùng hồn, được người đời gọi là cảnh vật của nhà họ Yến.” Ông chủ Tri Thú Trai giới thiệu lại cuộc đời và thành tựu của Yến Văn Quý một lần.
Không cần đoán, Thẩm Lãng cũng biết mục đích của ông chủ Tri Thú Trai. Ông chủ này coi anh là dân không chuyên về tranh vẽ. Giới thiệu nhiều về cuộc đời của Yến Văn Quý chỉ là vì muốn làm cho Thẩm Lãng choáng váng, khiến Thẩm Lãng cảm thấy họa sĩ của bức tranh này trâu bò cỡ nào, bức tranh này quý giá cỡ nào, từ đó gợi nên khát vọng mua sắm của anh.
Nhưng ông chủ Tri Thú Trai này đã áp dụng cách này nhầm người rồi. Thẩm Lãng là chuyên gia trong ngành này, hơn nữa còn mắt sáng tỉnh táo, sao có thể bị ông chủ Tri Thú Trai dắt mũi.
Sau khi ông chủ giới thiệu một lượt, Thẩm Lãng chỉ vào bức tranh nói: “Bức tranh ‘Giang Sơn Quan Lâu Đồ - Tống Yến Văn Quý’ này là tác phẩm vẽ sơn thủy ‘bản giấy’ cổ xưa nhất hiện nay, chất liệu vẽ tranh bằng lụa, có dập màu, kích cỡ chiều dọc là 31,9 cm, chiều ngang là 161,2 cm.”
Thẩm Lãng nghiên cứu rất sâu về các tác phẩm của họa sĩ thời nhà Tống, ngay cả kích cỡ của bản gốc cũng nhớ chính xác. Ông chủ Tri Thú Trai nghe Thẩm Lãng nói vậy thì cả kinh. Ông ta cau mày, nghi ngờ nhìn Thẩm Lãng.
“Chàng trai trẻ, cậu biết tranh chữ à?” Ông chủ Tri Thú Trai hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, tranh chữ thời nhà Tống tôi cũng nghiên cứu chút ít.” Thẩm Lãng đáp.
“Nghe cậu nói có bài bản, thoạt nhìn như có học vấn. Nếu cậu đã biết tranh chữ thì tôi sẽ tranh cổ tặng tài tử. Bức tranh này tôi không giữ lại cho khách quen nữa, 3 tỷ 500 triệu, cậu lấy đi.” Ông chủ Tri Thú Trai ra giá 3 tỷ 500 triệu, muốn bán bức tranh này cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng lại cười lạnh: “Chỉ bằng thứ đồ giả này mà cũng xứng giá 3 tỷ 500 triệu ư? 3 triệu 500 ngàn mang về nhà thì còn có thể làm tranh trang trí.”
Ông chủ Tri Thú Trai không thể ngờ được rằng Thẩm Lãng lại nói thẳng bức tranh “Giang Sơn Lâu Quan Đồ” của Tống Yến Văn Quý này là hàng giả. Điều này khiến ông ta vô cùng khó chịu.
“Chàng trai trẻ, cậu không thể nói bậy. Cậu đứng trong cửa hàng Tri Thú Trai của tôi thì không thể cố ý đá quán!” Giọng điệu của ông chủ Tri Thú Trai cũng trở nên sắc bén.
“Cái gì mà cố ý đá quán hả? Ai cũng không thể bảo đảm đồ cổ trong cửa hàng của mình đều là hàng thật. Chẳng lẽ Tri Thú Trai của ông lại không thể có đồ giả?” Thẩm Lãng hỏi ngược lại.
“Cậu thử hỏi thăm trong khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh này mà xem, Tri Thú Trai của chúng tôi có hợp tác với nhà họ Lăng. Tri Thú Trai chúng tôi đã được nhà họ Lăng thừa nhận, là cửa hàng đồ cổ danh dự năm sao. Nếu cửa hàng của tôi xảy ra vấn đề thì sao nhà họ Lăng lại bầu chọn chúng tôi thành cửa hàng năm sao?!” Ông chủ Tri Thú Trai cố gắng ngụy biện cho cửa hàng của mình.
Thẩm Lãng cũng chẳng thèm quan tâm. Bức tranh này chính là đồ giả, Thẩm Lãng sẽ không bao giờ mua, tốn 3 tỷ 500 triệu đồng làm một kẻ coi tiền như rác. Mặc dù đó chỉ là số tiền nhỏ đối với anh, nhưng có tiền cũng không có nghĩa là kẻ ngốc. Thẩm Lãng tiếp tục tranh cãi với ông chủ Tri Thú Trai này chỉ vì muốn dẫn dắt ông chủ Tri Thú Trai nói tiếp.
“Khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh này là của nhà họ Lăng đúng không?” Thẩm Lãng hỏi ông chủ.
“Đúng thế. Khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh này là chợ đồ cổ lớn nhất Giang Nam mà nhà họ Lăng mới đầu tư xây dựng, nửa năm trước đã đưa vào hoạt động. Tri Thú Trai chúng tôi được nhà họ Lăng mời gia nhập vào khu phố đồ cổ, là cửa hàng năm sao danh dự được nhà họ Lăng tán thành!” Ông chủ Tri Thú Trai lặp lại lần nữa, cửa hàng của ông ta là cửa hàng đồ cổ danh dự năm sao, hơn nữa còn lôi nhà họ Lăng ra đây, mục đích là để nói cho Thẩm Lãng cửa hàng đồ cổ của ông ta bảo đảm danh dự, từ đó chứng minh bức tranh này là tranh thật của Yến Văn Quý.
Nghe ông chủ Tri Thú Trai nói vậy, Thẩm Lãng bắt đầu nghi ngờ có phải là nhà họ Lăng đứng đằng sau có mờ ám hay không. Hoặc có thể nói nhà họ Lăng sẽ cung cấp hàng giả chất lượng cao cho những cửa hàng đáng tin cậy ở chợ đồ cổ này?
Thẩm Lãng nhẫn nại, tiếp tục giao thiệp với ông chủ Tri Thú Trai này. Anh nói: “Nhà họ Lăng tán thành thì sao? Họ là bên đầu tư, là nhà khai phá của khu phố đồ cổ, chứ không phải là chuyên gia giám định thâm niên. Họ có thể bảo đảm bức tranh của ông là hàng thật sao? Ông đi hơi xa rồi đấy.”
Thẩm Lãng đã dụ dỗ ông chủ Tri Thú Trai rơi vào cái bẫy của mình.
“Cậu chủ nhà họ Lăng, Lăng Vũ chính là cao thủ giám định đồ cổ. Cậu ấy theo học chuyên ngành lịch sử của đại học Nam Phong, hơn nữa thầy của cậu ấy chính là giáo sư Ninh, học giả lịch sử đại học Nam Phong. Cậu cho rằng mình chuyên nghiệp hơn hay Lăng Vũ chuyên nghiệp hơn?”
Ông chủ Tri Thú Trai cũng nhận thấy được Thẩm Lãng là người mua khó chơi, nhưng ông ta vẫn không muốn từ bỏ mối này, cho nên bưng cậu chủ nhà họ Lăng ra đây để thuyết phục Thẩm Lãng mua bức tranh này.
“Giáo sư Ninh? Tôi còn thật chưa từng nghe nói.” Thẩm Lãng đáp.
Thẩm Lãng đã moi được không ít tin tức từ miệng của ông chủ Tri Thú Trai này. Đầu tiên là Lăng Vũ, sau đó là giáo sư Ninh gì đó. Thẩm Lãng cũng biết về Lăng Vũ, còn có chút mâu thuẫn với nhà họ Lăng. Tuy nhiên về giáo sư Ninh của đại học Nam Phong thì Thẩm Lãng không rõ lắm.
“Cậu xem, ngay cả giáo sư Ninh cậu cũng chưa từng nghe tên, chứng minh cậu chính là kẻ ngoài nghề không biết gì cả.” Ông chủ Tri Thú Trai nói.
“Giáo sư Ninh là cố vấn của khu phố đồ cổ Cửu Đỉnh mà cậu chủ Lăng Vũ đã bỏ ra rất nhiều tiền mời tới đây. Cậu thậm chí không biết chuyện này, tức là không phải người trong nghề, dân nghiệp dư thôi.” Ông chủ Tri Thú Trai ra sức nói Thẩm Lãng không phải là người trong nghề, mục đích như thế nào thì ai mà chẳng biết.
Đây là một trong những chiêu trò của cửa hàng đồ cổ. Khi người mua cho rằng thứ này sai sai thì cửa hàng đồ cổ sẽ bảo người mua không phải là người trong nghề, từ đó nâng cao giá trị của món hàng. Nhưng nếu người mua coi trọng món nào đó thì người của cửa hàng đồ cổ lại khen ngợi người mua tinh mắt các kiểu. Không thể không nói, chiêu trò trong giới đồ cổ thực sự rất nhiều.
Nhưng những chiều trò này đều vô ích đối với Thẩm Lãng.
“Tôi không biết ông ta, chẳng lẽ chính là người ngoài nghề sao? Vậy thì cũng phải xem thử ông ta có tư cách đáng giá để tôi biết hay không.” Thẩm Lãng nói thẳng.
Đúng vậy, với sư môn và lai lịch của Thẩm Lãng thì e rằng toàn bộ chuyên gia trong giới đồ cổ Giang Nam này có tới 90% không bằng anh. Nếu giáo sư Ninh không nổi tiếng, hơn nữa có địa vị cao trong giới đồ cổ thì Thẩm Lãng không có khả năng không biết. Từ đó chỉ có thể chứng minh rằng giáo sư Ninh này thực sự không có danh tiếng và địa vị cao trong giới.
“Ôi dào, chàng trai trẻ à, cậu ăn to nói lớn gớm nhỉ. Trong giới này địa vị của giáo sư Ninh không thấp đâu, xem ra cậu thực sự không phải là người trong nghề rồi. Thế này đi, nể tình cậu không phải là người trong nghề, tôi cũng không lừa cậu, cứ bán theo giá nhập hàng cho cậu vậy. 2 tỷ 800 triệu, câu thấy được không?” Ông chủ Tri Thú Trai lại bắt đầu gài bẫy.
“Mua thì được, nhưng ông phải chứng minh đây là hàng thật, không thể bán giả. Ông bảo cửa hàng của ông là cửa hàng danh dự năm sao, nếu đã vậy thì hãy lấy bằng chứng ra đây.” Thẩm Lãng nói.
“Bằng chứng gì?” Ông chủ Tri Thú Trai hỏi.
“Giấy chứng nhận chứ gì. Không có giấy chứng nhận giám định gì đó, sao tôi có thể xác định bức tranh này thực sự là tranh thật của họa sĩ Yến Văn Quý thời xưa đó?” Thẩm Lãng dẫn dắt ông chủ Tri Thú Trai làm theo ý mình.
Ông chủ Tri Thú Trai lập tức lộ vẻ đắc ý. Hiển nhiên ông ta đã tin rằng Thẩm Lãng là ma mới. Bình thường ma mới đều sẽ rất coi trọng giấy chứng nhận giám định, bởi vì ma mới không có năng lực phân biệt hàng thật hàng giả, chỉ có giấy chứng nhận giám định mới khiến họ yên tâm. Thế là ông chủ Tri Thú Trai quyết đoán kêu nhân viên cửa hàng đi lấy giấy chứng nhận giám định tới đây.
“Chàng trai trẻ, cậu nhìn nè, đây chính là giấy chứng nhận giám định, cậu xem con dấu nổi này đi, đây chính là giám định của Kỳ Trân Các đấy nhé.”
Cuối cùng Thẩm Lãng cũng thấy được kết quả mà mình mong muốn. Anh dong dài với ông chủ Tri Thú Trai này nhiều như vậy chính là để thấy được tờ giấy chứng nhận giám định này. Nếu anh hỏi thẳng thì chắc chắn đối phương sẽ nghi ngờ, hỏi lại sẽ không dễ dàng tìm được manh mối.
Thẩm Lãng cầm tờ giấy nhìn lướt qua, phát hiện con dấu nổi trên giấy thực sự là của Kỳ Trân Các, giống nhau như đúc! Hơn nữa chữ của đại sư huynh cũng không khác là bao.
Thẩm Lãng cau mày, anh cảm thấy điểm đáng ngờ trong chuyện này càng ngày càng nhiều, chuyện cũng trở nên phức tạp hơn.
“Sao rồi chàng trai trẻ? Cậu đã tin đây là tranh thật của họa sĩ Yến Văn Quý thời nhà Tống chưa?” Ông chủ Tri Thú Trai cười tủm tỉm hỏi.
“Cho dù có giấy chứng nhận thì sao? Hàng giả chính là hàng giả. Tôi bỏ ra 2 tỷ 800 triệu để mua một món hàng giả về nhà, tôi bị điên chắc?” Thẩm Lãng cười lạnh.
Lần này, ông chủ Tri Thú Trai nổi giận.
“Giấy chứng nhận giám định của Kỳ Trân Các nằm ngay trước mắt, cậu còn dám bảo là hàng giả! Tôi cảm thấy cậu muốn gây sự thì có!”
Thẩm Lãng không hề dao động, vẫn bình tĩnh nói: “Có phải là đồ giả hay không, chính ông tự biết rõ. Ông coi tôi là ma mới, là do ông nhìn nhầm!”