Lý Lượng nghe vậy thì sợ hãi đến nỗi cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch không còn một giọt máu này.
Nếu để bố biết chuyện anh ta đã đắc tội với anh Ngũ Lưu, anh ta sợ rằng trong cơn giận dữ, anh ta sẽ bị giết chết mất.
Lý Lương quỳ xuống trước mặt Lưu Hổ, cầu xin: "Chú Ngũ... Tôi đã sai, anh làm ơn bỏ qua chuyện này, cho tôi một cơ hội, tôi không dám nữa... Nếu để cho bối tôi biết tôi sẽ bị đánh chết mất."
Cả cơ thể của Lý Lượng đều đang run rẩy. Từ chuyện này có thể nhìn ra Lý Lượng này rất sợ bố của mình.
Lưu Hổ hừ lạnh một tiếng, một cú đá Lý Lương sang một bên rồi lạnh lùng nói: "Vậy cậu không sợ tôi sẽ đánh chết cậu sao? Để tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu chọc vào quý khách của tôi, chuyện này cậu cũng không gánh nổi, cho nên cậu mau gọi bố mình tới đây, tôi không phải là một người có tính nhẫn nại tốt đâu.”
Lý Lượng thấy Lưu Hổ nói như vậy thì lập tức biết mình không còn hy vọng nữa. Vì vậy anh ta chỉ có thể run rẩy lấy điện thoại rồi ra ngoài gọi điện thoại.
Còn Chu Nghiêm đang đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này thì sợ tới mức không dám nói chuyện. Sắc mặt của cô ta cũng không ơn Lý Lương là bao. Cô ta biết mình đã gặp phải một rắc rối lớn.
Nhưng vì muốn làm cho Chu Nghiêm vui mà lúc này Lý Lương cũng không để cô ta dính vào chuyện này. Điều này đã khiến Chu Nghiêm cảm thấy coi trọng Lý Lương hơn một chút.
"Cô có hài lòng với kết quả này không? Nếu như tôi không đoán sai, cô là đang muốn Lý Lương giúp mình trút cơn tức giận, đúng không?" Không biết từ khi nào mà Thẩm Lãng đã đi tới bên cạnh Chu Nghiêm và đột nhiên lên tiếng.
Chu Nghiêm vốn đã bị dọa đến mức vô cùng sợ hãi mà lúc này cô ta còn nghe được những lời này của Thẩm Lãng, cho nên cô ta lập tức sợ tới nỗi mất hồn mất vía.
"Anh… Anh nói bậy." Chu Nghiêm nói.
Thẩm Lãng cười một cách thản nhiên rồi nói: "Khi bố của Lý Lương đến đây, ông ta nhất định sẽ phải hỏi đến cùng. Cho dù thằng nhóc ngốc nghếch này không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô cảm thấy bố của anh ta cũng là một kẻ ngốc như vậy sao?"
Lời nói của Thẩm Lãng khiến Chu Nghiêm hoàn toàn mất bình tĩnh. Dù sao Lý Đức cũng là ông chủ của một công ty, cho nên ông ta chắc chắn không phải là một kẻ ngốc.
Trò chơi mượn dao giết người này chắc chắn không thể thoát khỏi đôi mắt của Lý Đức.
"Anh… Làm sao anh biết ông chủ của quán bar này? Anh cũng là người trong thế giới ngầm sao?" Chu Nghiêm nghi ngờ hỏi.
Chỉ khi nào tìm hiểu rõ thân phận của Thẩm Lãng, Chu Nghiêm mới có thể nghĩ ra cách để thoát thân.
Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng, nói: "Sao, nếu tôi không biết anh ta, có phải cô sẽ giẫm lên tôi mà không kiêng nể gì không?"
"Không... Ít nhất chúng ta vẫn là hàng xóm, anh mau giải thích với bạn của anh để anh ta tha cho Lý Lương đi." Tuy là Chu Nghiêm đang nói những lời để Thẩm Lãng giúp đỡ mình, nhưng cô ta vẫn nói với giọng điệu ra lệnh.
"Vừa rồi cô cũng đâu có vì chuyện chúng ta là hàng xóm mà định buông tha cho tôi đâu?" Thẩm Lãng nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng lên tầng.
Lưu Hổ theo sát phía sau anh, còn Lưu Hà và những người khác thì kéo Lý Lương lên tầng.
Chu Nghiêm muốn chạy trốn nhưng lại không dám.
Nếu một lúc sau Lý Đức được biết được chuyện cô ta đã hại con trai của ông ta mà còn dám chạy trốn thì cô ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn hơn.
Không còn cách nào khác, Chu Nghiêm đành phải quay về chỗ vừa rồi với bộ dạng mất hồn mất vía.
"Chu Nghiêm, Lý Lương kia không làm khó cô chứ?" Một cô gái trong nhóm đồng nghiệp đi tới bên cạnh Chu Nghiêm rồi quan tâm hỏi.
Chu Nghiêm lắc đầu, nói: "Minh Nhị, cô nói xem chủ quán bar này có sợ bố của Lý Lương không?"
"Có chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Đừng nói đùa như vậy chứ, mặc dù Lý Đức là ông chủ của Tập đoàn Hưng Long, nhưng so với ông chủ của quán bar này thì ông ta cũng chẳng là cái gì cả.” Minh Nhị nói.
Nghe được câu trả lời này, Chu Nghiêm lập tức mất hết can đảm. Nếu ngay cả Lý Đức cũng không có cách nào, vậy thì hôm nay sẽ không có một ai có thể cứu được cô ta.
Trong khi đó, Thẩm Lãng đã lên đến tầng hai và ngồi trên chiếc ghế sô pha mà hút thuốc.
"Lưu Hổ, chuyện mà tôi đã nói với cậu mấy ngày nay, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?” Thẩm Lãng nói.
Lưu Hổ đứng đó rồi hít một hơi thật sâu và nói: "Mọi chuyện tôi đều nghe theo sự sắp xếp của cậu chủ Thẩm. Anh Ngũ Lưu tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ anh đưa tôi, cho nên nếu bây giờ anh muốn lấy lại, tôi cũng tuyệt đối không có một chút oán hận nào.”
Lúc này, Thẩm Lãng đứng dậy và đi tới bên cạnh Lưu Hổ, anh vỗ vai Lưu Hổ rồi nói: "Hy vọng cậu đừng trách tôi. Tôi cũng không phải là nhắm vào cậu, càng không muốn phế bỏ mong muốn của cậu. Sau này cậu hãy đi theo Lý Mạc rồi làm việc cho tốt. Ông ấy nhất định sẽ là một ông chủ tốt.”
"Cậu chủ Thẩm, tôi hiểu. Có thể đi theo Mạc Sói, Lưu Hổ tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, quả thật ông ấy thích hợp với vị trí ông chủ hơn tôi." Lưu Hổ dùng vẻ mặt chân thành để nói ra những lời này.
Thẩm Lãng cười rồi gật đầu.
Ngay sau đó, Lưu Hà bước vào và nói: "Anh Ngũ, Lý Đức đang đến rồi."
Lưu Hổ xua tay, ra hiệu cho Lưu Hà đi ra ngoài trước.
"Lý Lương này nên xử lý như thế nào?" Lưu Hổ hỏi Thẩm Lãng.
"Tôi cũng lười phải so đo với tên ngốc kia. Cậu cứ để cho anh ta nhớ chuyện này sâu một chút rồi thả anh ta đi là được rồi.” Thẩm Lãng thản nhiên nói.
"Tôi đã hiểu." Lưu Hổ nói xong rồi lập tức đi ra ngoài.
Trong phòng riêng, Lý Đức nhìn đứa con trai đang quỳ trên mặt đất của mình mà sắc mặt lập tức giận đến mức đỏ bừng.
"Thằng con trai hư đốn này, còn không nhanh chóng nói ra xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra." Lý Đức chỉ tay vào Lý Lương rồi mắng.
"Bố ơi, bố phải cứu con… Con không muốn chết…”
Sau đó, Lý Lương nói ra những chuyện đã xảy ra.
Nhưng không nói thì không sao, khi anh ta nói xong, sắc mặt của Lý Đức lại càng thêm khó coi, ngực của ông ta khó chịu đến mức thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Ba!
Lý Đức tát vào mặt Lý Lương một cái, ông ta chỉ tay vào Lý Lương rồi lớn tiếng mắng: "Thằng ranh con nhà mày, mỗi ngày chỉ có biết đi tán gái, chỉ vì phụ nữ mà mày thử nói một ngày mày đã gây ra bao nhiêu tai họa rồi hả?"
"Còn người phụ nữ đó thì sao? Còn không nhanh chóng đưa cô ta lên đây.” Lý Đức nói với Lý Lương.
Vẻ mặt của Lý Lương có chút ủy khuất, anh ta cúi đầu nói: "Bố… Chuyện này cũng không thể trách cô ấy được, là do con không tốt…”
"Tai họa đã lên đến đầu rồi mà mày vẫn nghĩ cho người phụ nữ đó sao? Mày chính là một thằng ngốc, rõ ràng người phụ nữ kia chỉ muốn lợi dụng mày mà thôi.” Lý Đức vạch trần tâm tư của Chu Nghiêm.
Nhưng Lý Lương vẫn không chịu tin, trong mắt anh ta Chu Nghiêm chính là người phụ nữ hoàn hảo của anh ta.
Nhìn bộ dạng ngu ngốc của Lý Lương, Lý Đức giận dữ mà bật cười.
"Ha ha ha… Rốt cuộc thì cả đời này tao đã làm chuyện gì thiếu đạo đức mà lại sinh ra một thằng ngốc không có đầu óc như vậy."
Lý Đức lớn hơn anh Ngũ Lưu rất nhiều tuổi. Tóc trên đầu ông ta đã có chút bạc trắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy Lưu Hổ thật sự là có chút lo lắng, Lý Đức này có thể bị Lý Lương làm cho tức chết mất.
"Ông chủ Lý, ông bình tĩnh lại đã. Muốn giáo dục con trai thì về nhà mà giáo dục, phòng tiếp khách này của tôi cũng không phải là nhà của ông." Lưu Hổ lạnh lùng quát.
Thấy Lưu Hổ lên tiếng, lúc này Lý Đức mới khôi phục lại chút lý trí. Ông ta chỉ tay vào Lý Lương rồi nói với Lưu Hổ: "Anh Ngũ, đứa con trai này tôi không nhận, anh xem nên làm sao bây giờ? Lý Đức tôi chắc chắn không có đứa con trai như thế này."
"Bố ơi, bố không thể không quan tâm đến con… Con sai rồi…” Lý Lương khóc lóc quỳ gối trước mặt Lý Đức.
Nhìn bộ dáng khóc lóc của Lý Lương, trái tim Lý Đức cũng không thể không mềm nhũn ra. Dù sao đây cũng là con trai của ông ta...
"Haizz..." Lý Đức thở dài một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi đến chỗ bên cạnh Lưu Hổ và cung kính nói: "Anh Ngũ, hôm nay anh người có thể nếu mặt Lý Đức tôi một chút được hay không? Là do tôi không biết dạy dỗ con trai mình…”
"Nếu như ông chủ Lý đã mở miệng nói như vậy, tôi cũng không thể để ông mất mặt được.” Lưu Hổ nói.