Lưu Hổ nói xong lời này thì lập tức xoay người cầm một chai rượu vang từ trên bàn trong phòng làm việc rồi tiện tay mở nắp chai ra và đưa cho Lý Đức, nói: "Làm hắn đi, hôm nay việc này coi như xong!"
Loại rượu vang nước ngoài này có nồng độ rất cao, thường sẽ phải uống với những loại đồ nhắm khác. Lý Đức biết mình chắc chắn sẽ phải vào bệnh viện.
Sắc mặt của Lý Đức trắng bệch, trong lòng ông ta đang hận không thể đánh chết đứa con trai kia của mình. Không phải là nó đang đào hố để chôn bố mình sao?”
"Anh Ngũ... Con trai tôi không hiểu chuyện, hay là anh cứ nói ra một điều kiện đi, tôi nhất định sẽ thực hiện." Lý Đức vừa cười vừa nói.
Lưu Hổ lạnh lùng cười rồi trực tiếp lấy thêm một chai rượu vang từ trên bàn xuống. Khi anh ta đang định mở nắp thì lại bị Lý Đức ngăn lại, nói: "Không… Anh Ngũ, tôi uống."
"Như vậy mới đúng chứ." Lưu Hổ nói.
Vẻ mặt của Lý Đức có chút đau khổ. Ông ta nhìn trong tay một chai rượu vang đầy mà run rẩy.
Sau khi cắn răng rồi hít một hơi thật sâu, Lý Đức cầm chai rượu đó lên và bắt đầu đổ vào miệng.
Một chai rượu vang sáu mươi độ cũng không phải là một trò đùa. Hiện tại, Lý Đức cảm thấy cổ họng đau rát như bị lửa thiêu rụi. Ông ta mới uống được có nửa chai mà dạ dày đã đau cuồn cuộn.
Ọc ọc!
Lý Đức không nhịn được nữa, lập tức phun ra.
Ngay sau đó ông ta bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
"Tôi… Thực sự, thực sự không thể uống được…” Lý Đức vừa nôn ra vừa nói.
"Được rồi, ông mau mang theo con trai mình rồi cút khỏi đây đi. Nếu còn có lần sau thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu." Lưu Hổ lạnh lùng nói.
Sau khi rời khỏi căn phòng đó, Lý Đức phải đi ra ngoài quán bar với sự giúp đỡ của Lý Lượng.
Khi Chu Nghiêm nhìn thấy hai cha con ra khỏi quán bar, trong lòng cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không thể không nói, tình cảm mà Lý Lương đối với Chu Nghiêm cũng coi như là sâu sắc. Anh ta bị rơi vào hoàn cảnh như vậy rồi mà vẫn không kéo Chu Nghiêm theo.
Lưu Hổ trở lại phòng làm việc.
"Thế nào, Lý Lương và Lý Đức đi rồi?" Thẩm Lãng cười rồi hỏi.
"Đi rồi, tôi cũng không làm khó ông ta. Dù sao sinh ra một đứa con trai như vậy, Lý Đức này cũng coi như là xui xẻo. Nhưng thằng nhóc kia cũng thật là si tình. Cuối cùng cậu ta vẫn không để người phụ nữ kia bị liên lụy, riêng điểm này lại khiến cho tôi phải cảm thấy khâm phục.” Lưu Hổ cười nói.
Thẩm Lãng cười cười, Lý Lương đúng thật là một loại người vô cùng bướng bỉnh.
Thấy Thẩm Lãng không nói gì, Lưu Hổ lại tiếp tục nói: "Cậu chủ Thẩm, người phụ nữ kia còn chưa đi, anh có muốn giáo dục cô ta một chút không."
"Tôi, quên đi, cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Dù sao cô ta cũng là hàng xóm…”
Thẩm Lãng còn chưa kịp nói xong, lúc này Lưu Hà đã đột nhiên chạy vào với vẻ mặt hoảng hốt.
"Không hay rồi, nhà máy vật liệu xây dựng ở vùng ngoại thành phía tây của chúng tôi đang bốc cháy, hơn nữa còn làm không ít anh em bị thương…” Lưu Hà vội vàng nói.
"Cái gì!" Lưu Hổ vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trong những năm gần đây, Thành phố Giang Nam đang trong giai đoạn phát triển mạnh. Các tòa nhà khác nhau cũng bắt đầu có nhiều nhu cầu về vật liệu xây dựng. Mặc dù bọn họ là người trong thế giới ngầm, nhưng nhà máy vật liệu xây dựng cũng là một trong những nguồn kinh tế chính của Lưu Hổ, thậm chí còn mang lại tác động và lợi ích lớn hơn nhiều so với quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy này.
Thẩm Lãng nghe được tin tức này thì không khỏi nhíu mày, anh nói nói với Lưu Hổ: "Đừng nghĩ gì khác, cứu người trước mới là quan trọng. Nếu liên quan đến mạng người thì mọi chuyện sẽ trở nên tương đối phiền phức, phong tỏa tin tức đi."
Lúc này Lưu Hổ mới có thể bình tĩnh hơn một chút mà vội vàng nhấc điện thoại lên để phân phó xuống bên dưới.
Tối hôm đó, Thẩm Lãng và Lưu Hổ đã đưa người đến nhà máy vật liệu xây dựng ở vùng ngoại thành phía tây, khi ngọn lửa đã được dập tắt.
Toàn bộ vật liệu của nhà máy vật liệu xây dựng đã cháy hết thành tro, hầu hết các máy móc cũng đã bị hư hỏng.
Khi nhìn thấy nhà máy mà mình đã vất vả để gây dựng đã bị ngọn lửa thiêu rụi, Lưu Hổ cảm thấy rất khó chịu.
"Anh Ngũ, tôi vừa xem lại tất cả các video giám sát nhưng không tìm thấy điểm đáng ngờ nào cả. Nhà máy của chúng ta có thể... Có thể là do các biện pháp phòng cháy chữa cháy không nghiêm ngặt nên mới gây ra trận hỏa hoạn này.” Người đứng đầu nhà máy nói.
"Nói láo, nhà máy vật liệu xây dựng của ông đây, từ khi thành lập đã tuân thủ nghiêm ngặt các tiêu chuẩn về phòng cháy chữa cháy, nhất định là có ai đó đã hút thuốc trong nhà máy." Lưu Hổ quở trách.
"Anh Ngũ ca, thường ngày các anh em đều không có hút thuốc là trong nhà máy…” Thiết Trụ dùng vẻ mặt ủy khuất nói.
Khi Lưu Hổ bắt đầu vận hành nhà máy này đã sợ sẽ xảy ra sai sót nên tất cả các biện pháp an toàn và các thủ tục khác đều được thực hiện rất nghiêm ngặt.
Hơn nữa anh ta còn không ngừng nâng cao nhận thức về an toàn của người lao động để ngăn chặn rắc rối xảy ra.
Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có chuyện xảy ra.
"Thông báo xuống, gọi tất cả những người hay hút thuốc trong nhà máy cho tôi, sau đó tôi sẽ tra hỏi lần lượt từng người một." Lưu Hổ tức giận đã có một số mất trí.
Thẩm Lãng đang đứng ở một bên lại nhíu mày rồi quay mặt nói với Lưu Hổ: "Đừng lãng phí công sức, không phải người trong nhà máy làm đâu."
Lưu Hổ vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thẩm Lãng.
"Cậu chủ Thẩm, làm sao anh biết được?" Lưu Hổ hỏi.
Thẩm Lãng chỉ vào chiếc đồng hồ và nói: "Thời gian xảy ra vụ cháy là buổi tối, khoảng thời gian đó mọi người trong nhà máy đã đi về hết rồi, vậy thì còn ai lại hút thuốc trong nhà máy được nữa? Chuyện này nhất định là do người ngoài làm!"
Người ngoài?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Hổ đột nhiên nghĩ đến một người.
"Vương Huy!" Lưu Hổ thốt lên.
Thẩm Lãng gật đầu.
Ngày hôm đó để cứu Lý Mạc mà bọn họ đi tới hội quán võ thuật ở dưới lòng đất và giết chết thuộc hạ của Vương Huy, Phùng Băng. Vương Huy phải chịu cơn tức giận này cho nên anh ta chắc chắn sẽ không có chuyện không tìm đến để trả thù được.
Lưu Hổ nghĩ rằng Vương Huy sẽ tìm đến quán bar để trả thù, cho nên những ngày này anh ta đều tăng cường nhân lực.
Nhưng anh ta thật không nghĩ tới tên nhóc Vương Huy này không ra tay đánh nhau, không lựa chọn cách trực tiếp tìm Lưu Hổ để báo thù, mà là ra tay ở sau lưng anh ta.
"Vậy thì cậu chủ Thẩm, chúng ta phải làm sao bây giờ? Đi tìm Vương Huy báo thù sao?" Ánh mắt của Lưu Hổ nhất thời có chút ngẩn người, trong lúc nhất thời anh ta không thể nghĩ ra cái gì.
Trả thù Vương Huy là một chuyện mà Lưu Hổ không làm được.
Nhìn bộ dáng của Lưu Hổ, Thẩm Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, nếu Lưu Hổ là ông chủ mà lại không có khí phách như vậy, nếu anh để Lưu Hổ đi giải quyết chuyện này thì chỉ sợ sẽ không nhận được một kết quả tốt.
Tâm khí của Lưu Hổ đã biến mất rồi!
Lúc này Thẩm Lãng chợt nghĩ đến Lý Mạc, mặc dù Lưu Hổ đồng ý chuyện để Lý Mạc tiếp quản thế lực của anh ta, hơn nữa còn nói sẽ ủng hộ Lý Mạc. Nhưng lòng người vốn khó đoán. Lưu Hổ nghĩ như vậy, không có nghĩa là người của Lưu Hổ sẽ nghĩ như vậy.
Tốt hơn hết là anh nên nhân cơ hội này, để cho Lý Mạc ra tay cũng là để ông ấy tự thể hiện thực lực của mình rồi nhận được sự công nhận của mọi người.
"Các vết thương trên người Lý Mạc cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi, nếu vết thương trong lòng vẫn không tốt lên thì thật phiền toái." Thẩm Lãng thầm than.
Mặc dù tin tức đã được phong tỏa, nhưng một chuyện lớn như vậy vẫn sẽ lan rộng khắp Thành phố Giang Nam một cách nhanh chóng.
Ngay ngày hôm sau ngày nhà máy vật liệu xây dựng ở vùng ngoại thành phía tây bị cháy, tin tức này lập tức là tin được nhiều người tìm kiếm nhất ở Thành phố Giang Nam, đồng thời cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý trong toàn thành phố.
Lưu Hổ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Anh ta thật không ngờ tên Vương Huy này đã rắp tâm thiêu cháy nhà mà của mình mà còn cố ý làm lớn chuyện. Lần này Lưu Hổ nhất định sẽ bị cấp trên của bộ phận quản lý an toàn xã hội kiết tra, vì vậy muốn khôi phục sản xuất chắc chắn là một chuyện không có khả năng.
Ở phía bên kia, trong văn phòng của Giám đốc Quách, người đứng đầu bộ phận quản lý an toàn xã hội của Thành phố Giang Nam.
Vương Huy đang ngồi đó với một nụ cười rất tươi, trong lúc đó anh ta đang ngồi đối diện với một người đàn ông khác.
Người này chính là Giám đốc Quách, người phụ trách việc quản lý an toàn xã hội của Thành phố Giang Nam. Lúc này, anh ta đang ngồi tựa lưng vào cái ghế văn phòng và hút thuốc. Hai chân thì vắt chéo với bộ dạng kiêu ngạo, thong thả và có chút đắc ý.
"Nói đi, có chuyện gì mà anh phải tìm tới tận đây vậy?" Quách Trường Phát mở miệng hỏi.