Siêu Cấp Đại Gia

Chương 630: Chương 630: Đánh cờ




“Xem tâm trạng.”

Thẩm Lãng để lại cho Trịnh Nam Sơn ba chữ, liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Tống Tri Viễn càng thêm không thể hiểu nổi, ông ấy thậm chí tiến lên khuyên: “Cậu Thẩm, hay là cậu suy nghĩ một chút...”

Tống Tri Viễn chỉ biết là, nếu đổi thành ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ động lòng, lập tức nhận lời mời của Trịnh Nam Sơn.

Này Trịnh Nam Sơn chính là Vĩnh Định Hầu đấy, Vĩnh Định Hầu chủ động mời, đây là cơ hội ngàn năm có một, chắc chắn ông ấy sẽ không từ chối.

“Suy nghĩ cái gì, việc này phải xem tâm trạng, có lẽ tâm trạng tốt sẽ đi, nếu tâm trạng không tốt sẽ không đi.”

Thẩm Lãng cũng không nói chính mình nhất định sẽ đi, để lại cho Trịnh Nam Sơn một câu trả lời ba phải.

Trịnh Nam Sơn nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy xem tâm trạng của cậu Thẩm, mặc kệ như thế nào, đêm nay cậu Thẩm đến hay không đến, khách sạn năm sao Kim Sư vẫn sẽ có chỗ ngồi cho cậu Thẩm, vì cậu Thẩm mở rộng cửa chào đón.”

Lúc này Trịnh Nam Sơn vẫn không hề tức giận, ôn hòa nói chuyện với Thẩm Lãng.

Câu nói của Thẩm Lãng kiến Tống Tri Viễn thực sự sợ ngây người.

Mà câu trả lời của Trịnh Nam Sơn, cũng khiến Tống Tri Viễn sợ ngây người không kém.

Tống Tri Viễn tựa như cái người ngoài cuộc, hoàn toàn không hiểu này hai người đang nói cái gì.

Kỳ thật, hiện tại Tống Tri Viễn chính là cái người ngoài cuộc.

Ông ấy cùng Thẩm Lãng thực sự chênh lệch rất lớn, thân phận địa vị sớm không cùng đẳng cấp. Khi Tống Tri Viễn đến Giang Nam, chuyện gì cũng phải cố gắng hết sức, cho nên bấy giờ ông ấy càng không thể nhận ra Trịnh Nam Sơn đang tiến hành đánh cờ cùng Thẩm Lãng.

Đánh cờ đều không phải cứ nhất định phải rõ ràng từng bước, âm thầm đánh giá đối phương mới là đánh cờ chân chính.

Trịnh Nam Sơn đang nghĩ cách thăm dò thực hư của Thẩm Lãng, buổi tối ở khách sạn năm sao Kim Sư bày biện tiệc rượu, mời Thẩm Lãng qua đó dự tiệc, chính là một loại thăm dò.

Bởi vì chỉ cần tăng cơ hội gặp mặt, tiếp xúc trao đổi thì mới có thể càng có cơ hội hiểu biết đối phương.

Thẩm Lãng đã xoay người lại, chuẩn bị rời đi.

Trịnh Văn Kiệt đi tới, hàn huyên vài câu với Thẩm Lãng.

Lúc này, Trịnh Kim Cương nhỏ giọng nói với Trịnh Nam Sơn: “Bố, tại sao bố lại để bụng cậu ta như vậy a? Chẳng lẽ chúng ta không nên tập trung càng nhiều tinh lực chú ý tới công tử Ngoan Nhân sao?”

Trên thực tế, hôm nay tại Thương hội Giang Nam, mức độ chú ý đối với công tử Ngoan Nhân vẫn không giảm, còn nhanh chóng tăng vọt.

Hôm nay mọi người đều tán gẫu rất nhiều, nhiều nhất chính là về công tử Ngoan Nhân.

Trước mắt, các gia tộc đều đang tìm kiếm bóng dáng của công tử Ngoan Nhân.

Ai cũng muốn là người đầu tiên thành lập quan hệ gia tộc với công tử Ngoan Nhân.

Chỉ cần có thể làm tốt quan hệ với công tử Ngoan Nhân, hợp tác một phen, chẳng khác nào là được cùng ngồi lên chiếc du thuyền xa hoa, to lớn như gia tộc đứng đầu này.

Vậy thì họ sẽ có cơ hội giúp gia tộc nâng cao địa vị nhanh chóng.

Hiện tại Giang Nam có mười gia tộc giàu có, xem như cũng đã đứng trong hàng ngũ các gia tộc hạng nhất trong đông đảo các gia tộc trên cả nước, nhưng vẫn chưa có đạt tới hạng nhất chân chính, còn kém chút thực lực.

Nhưng mà nếu nói Dòng tộc Ngoan Nhân là chiếc thuyền lớn hạng nhất trong các gia tộc, vậy thì chỉ cần có thể làm quen được với người sống trong đó thì sẽ thành công đứng trong hàng ngũ của đại gia tộc.

Các danh gia vọng tộc đều không phải kẻ ngốc, không có lợi ích sẽ không tham gia vào việc này.

Nếu không có lợi ích lớn, họ cũng sẽ không có những cử chỉ điên rồ như này, ra sức tìm kiếm công tử Ngoan Nhân.

Bởi vậy, Trịnh Kim Cương khó có thể hiểu được hành vi của ông bố, rõ ràng có thể dồn tinh lực vào công tử Ngoan Nhân, nhưng tại sao còn muốn mở tiệc rượu chiêu đãi Thẩm Lãng ở khách sạn năm sao Kim Sư.

Khách sạn Kim Sư, ở Giang Nam thuộc loại cao nhất khách sạn, cũng như Phượng Lai Nghi tửu lâu, cùng với quán rượu nổi tiếng lâu đời ở Giang Nam.

Tuy nhiên khách sạn Kim Sư này càng thương mại hóa.

Trịnh Nam Sơn lựa chọn mở tiệc chiêu đãi Thẩm Lãng ở khách sạn năm sao Kim Sư, nói cũng đủ coi trọng, nhưng là Trịnh Kim Cương cho rằng hoàn toàn không cần như thế. Thẩm Lãng không đáng để ông bố đối đãi long trọng như thế.

Trịnh Nam Sơn thấy ông ấy nghi hoặc, bèn nhỏ giọng giải thích nói: “Công tử Ngoan Nhân đương nhiên là mục tiêu cuối cùng của chúng ta. Nhưng chính là Thẩm Lãng, cậu áy cũng không phải mục tiêu nhỏ, tối hôm qua cậu ấy đi vào quý phủ, tặng cho bố một túi hạt sen, hạt sen này chỉ có Trang viên Tống Nghị mới có, hơn nữa cũng chỉ có chủ nhân của Trang viên Tống Nghị, mới có thể tùy ý hái, người thường ngay cả tiến vào còn không được, huống chi là hái sen, bố nghi Thẩm Lãng chính là chủ nhân của Trang viên Tống Nghị, cho dù cậu ta không phải thì cậu ta nhất định là bạn tốt của chủ nhân Trang viên Tống Nghị.”

Nghe xong ông bố giải thích, Trịnh Kim Cương cau mày, kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Cậu ta rất có thể chính là chủ nhân Trang viên Tống Nghị? Chuyện này... Có thể sao?”

“Bố cũng chỉ đoán, nhưng nhìn cậu ta như vậy, bố cảm thấy được cậu ta rất không đơn giản, thử hỏi toàn bộ Giang Nam, có mấy hậu bối dám nói chuyện với bố như vậy, còn không nể mặt bố?” Trịnh Nam Sơn hỏi ngược lại Trịnh Kim Cương.

Trịnh Kim Cương lắc đầu, nói: “Hình như… không có.”

Trịnh Nam Sơn còn nói: “Cho nên Thẩm Lãng có lẽ là cũng có thế lực, bố mới cảm thấy cậu ta có thân phận không đơn giản, thực lực của chủ nhân ủa Trang viên Tống Nghị chắc chắn là còn mạnh hơn Hầu phủ chúng ta. Những người khác đều đang tranh nhau làm quen với công tử Ngoan Nhân, nhà họ Trịnh chúng ta nên đổi sang mục tiêu khác, triển khai hợp tác cùng chủ nhân Trang viên Tống Nghị, con nói nước cờ này cao không?”

“Cao, tuyệt vời, bố thật là cao kiến.” Trịnh Kim Cương giơ ngón cái lên.

Lúc này, Thẩm Lãng đã muốn rời đi, vừa mới đi ra cửa lớn hội trường.

“Trịnh Nam Sơn làm vậy, đơn giản là nhân cơ hội để tiếp cận tôi, sau đó thăm dò tôi, ông ấy rất muốn biết tôi rốt cuộc có phải là chủ nhân Trang viên Tống Nghị hay không, ông ấy còn muốn khiến tôi nợ ân tình, từ đó có lợi cho hai nhà cùng nhau hợp tác về sau. Tâm tư này của ông cụ, sao tôi lại nhìn không thấu, để cho ông ấy đoán mò đi thôi, ông ấy cho rằng ông ấy có thể nắm bắt thế cục, lại không biết tôi cũng chính là công tử Ngoan Nhân, tôi có thân phận như vậy, cũng đủ gây sức ép cho ông ấy.” Thẩm Lãng nói với nữ quản gia bên cạnh.

“Cậu chủ, nước đi của cậu thật cao, Trịnh Nam Sơn cho rằng mình là chim sẻ, không biết cậu chủ là súng săn.” Nữ quản gia đã hiểu được ý của Thẩm Lãng.

Đằng sau Tống Tri Viễn với Tống Từ, không biết Thẩm Lãng cùng nữ quản gia nói thầm cái gì, thậm chí Tống Từ còn hơi ghen, ghen với nữ quản gia, cô cảm thấy hai người họ lại gần nhau nói chuyện như thế quá thân thiết.

Sau đó, Tống Tri Viễn kêu Thẩm Lãng cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc.

Tuy rằng Tống Tri Viễn cảm thấy, hôm nay hành vi cử chỉ của Thẩm Lãng hơi liều lĩnh, nhưng là vẫn tiếp tục thưởng thức sự quyết đoán của Thẩm Lãng. Dù sao người bật lại Vĩnh Định Hầu phủ Giang Nam mà còn có thể bình an vô sự, thật sự là làm cho Tống Tri Viễn không ghét bỏ được.

Tống Tri Viễn càng muốn cho Thẩm Lãng trở thành cháu rể của nhà họ Tống, ông ấy quyết định hiện tại liền ngả bài với Thẩm Lãng.

Trước bàn cơm, Tống Tri Viễn dứt khoát nói: “Cậu Thẩm, trở thành cháu rể của nhà họ Tống đi, tôi gả cho cậu cháu gái, không phải nói đùa, là thực sự trở thành cháu rể.”

Khi Tống Tri Viễn vừa mới ngả bài, mặt của Tống Từ lập tức đỏ bừng.

Cô không ngờ, ông nội sẽ nói ra những lời này, cô còn tưởng rằng mình sẽ chính thức nói chuyện với Thẩm Lãng cơ. Nhưng không ngờ, ông nội lựa chọn phương thức đơn giản mà trực tiếp như vậy.

Cách làm này của nhà họ Tống khiến cho Thẩm Lãng rất khó xử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.