Việc này, về sau lại thảo luận.
Thẩm Lãng cũng không có cho nhà họ Tống đáp án.
Tuy nhiên có thể nhìn ra được, ánh mắt Tống Từ hơi mất mát. Nhưng cô vẫn miễn cưỡng cười, ngồi bên Thẩm Lãng vui vẻ cười, trêu chọc với Thẩm Lãng.
Trong mắt Thẩm Lãng, Tống Từ là cô gái thông minh hoạt bát, tùy hứng, nhưng là cô cùng đáng yêu.
Chẳng qua bây giờ, Thẩm Lãng còn chưa muốn qua loa quyết định chuyện này.
Lúc này, Trịnh Nam Sơn còn tại khách sạn Kim Sư, chờ đợi Thẩm Lãng đến.
Trịnh Kim Cương hỏi: “Bố, Thẩm Lãng sẽ đến dự tiệc sao?”
Trịnh Nam Sơn lắc đầu nói: “Bố cũng không thể xác định, ban ngày ở hội trường thương hội, thái độ của cậu ta, con cũng thấy đấy, cậu ta không phải là nhân vật dễ đối phó, không chừng tối nay cậu ta sẽ chỉ để bố chờ đợi vô vọng.”
“Nói cũng lạ, khi nào thì bố từng bị đối xử như vậy, con cảm thấy bố vẫn quá khách khí với cậu ta, nếu đêm nay cậu không đến dự tiệc, về sau nhà họ Trịnh chúng ta không cần khách khí với cậu ta nữa.”
Nhận xét của Trịnh Kim Cương hơi trực tiếp, ông ấy không muốn nhà họ Trịnh khách khí với Thẩm Lãng như vậy.
Nhưng Trịnh Nam Sơn cũng lắc đầu nói: “Đêm nay, bất kể Thẩm Lãng tới tới dự tiệc hay không thì cũng không nên đụng đến cậu ta, hết thảy đều phải nghe theo sự sắp đặt của bố, đợi đến khi biết rõ thân phận của cậu ta đã, không động vào cậu ta là sự lựa chọn sáng suốt nhất, hơn nữa con có nghĩ rằng cậu ta cũng đang thăm dò nhà họ Trịnh chúng ta không? Đêm nay rất khả năng cậu ta sẽ không đến dự tiệc, sau đó xem thái độ của nhà họ Trịnh chúng ta, từ đó đạt được mục đích.”
Sau khi nghe ông bố giải thích, Trịnh Kim Cương rốt cục hiểu được khổ tâm của bố mình.
“Bố à, con đã hiểu, về sau có chuyện gì, bố còn phải chỉ bảo nhiều.” Trịnh Kim Cương nói.
“Con thật đúng là cần chú ý, nhà họ Trịnh chúng ta cần thành lập quan hệ tín nhiệm với Thẩm Lãng, nếu Thẩm Lãng bị người khác làm khó dễ, nếu như con nhìn thấy thì nhất định phải ra tay giúp đỡ ngay, phải cho cậu ta có thiện cảm với nhà họ Trịnh chúng ta.” Trịnh Nam Sơn nhắc nhở.
“Thành lập quan hệ tín nhiệm thì đơn giản, con cảm thấy có thể tự biên tự diễn một vở kịch, nhà họ Trịnh chúng ta mướn người đi ức hiếp cậu a, sau đó vào thời khắc mấu chốt nhà họ Trịnh đứng ra giải quyết giúp cậu ta, làm thì vừa nhanh, hiệu suất cũng cao.” Trịnh Kim Cương đề nghị.
“Không được!” Không ngờ, Trịnh Nam Sơn trực tiếp phủ định, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Con cảm thấy cậu ta sẽ không nhận ra chuyện này hả? Bàn về chơi mưu mô, con có thể vượt qua cậu ta sao? Đừng nhìn cậu ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mặc dù cách một thế hệ với con, nhưng ngay ngày hôm qua ở hội trường thương hội, sự bình tĩnh cùng cường thế mà cậu ta biểu hiện ra, không hề thua kém chúng ta. Hơn nữa trong tay cậu ta còn có nữ quản gia kia, thực lực mạnh biết bao nhiêu, nếu chúng ta diễn kịch trước mặt cậu ta, có khi chẳng những không tạo được mối quan hệ song phương mà còn khiến cho cậu ta phản cảm.”
Trịnh Nam Sơn trực tiếp sửa chữa ý tưởng sai lầm của con trai.
Trịnh Kim Cương ngẫm nghĩ, đúng là có thể xảy ra chuyện như vậy, xem ra biểu hiện của Thẩm Lãng ở hội trường thương hội, hình như thật sự không phải nhân vật đơn giản. Nhà họ Trịnh mặc dù là có danh dự và địa vị cao ở Giang Nam, nhưng không có nghĩa khi gặp gỡ đại nhân vật đến từ Kinh Đô thì họ cũng có thể tùy ý làm bậy, dễ dàng đắc tội.
Quả nhiên, tối nay, Thẩm Lãng không đến khách sạn Kim Sư dự tiệc.
Trịnh Nam Sơn dù có chuẩn bị một bữa tiệc rượu xa hoa thì cũng không thể mời vị khách quý này.
Dường như, Trịnh Nam Sơn đã đoán được từ trước.
Đối phương càng ngạo mạn, ông ấy càng cảm thấy suy nghĩ ban đầu của bản thân là đúng.
Bởi vì nếu không có thế lực, sao lại khiến cho Vĩnh Định Hầu phủ Giang Nam phải chờ đợi.
Chỉ có thế lực cường thế, mới dám đối xử với mình như vậy.
Lúc này, Thẩm Lãng đã cùng nhà họ Tống dùng cơm xong, sau đó về tới Trang viên Tống Nghị.
Anh bảo người hầu đi pha ấm trà ngon, sau đó ngồi xuống cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn, tán gẫu tâm sự, hưởng thụ sự im lặng của cuộc sống ban đêm.
Ngày hôm sau, Thương hội Giang Nam tiếp tục tiến hành.
Mỗi ngày thương hội chỉ diễn ra nửa ngày, còn lại nửa ngày là hoạt động tự do.
Tập đoàn Phi Vũ cùng tập đoàn Tống thị, cùng với mấy doanh nghiệp khác vây quanh nhau, một số doanh nghiệp nhỏ bị đẩy ra ngoài rìa, khó tránh khỏi việc bị xa lánh, cho nên Thẩm Lãng bắt lấy cơ hội, lập tức liên hệ với các doanh nghiệp khác, thương lượng kế hoạch liên minh.
Trong khi Tống Tri Viễn không kịp phản ứng lại sự chênh lệch giữa các doanh nghiệp với nhau thì Thẩm Lãng đã lập ra thế lực mới của riêng mình ở Giang Nam.
Mặc dù tòa nhà thương mại tài chính toàn cầu Giang Nam đã thuộc về danh nghĩa của Thẩm Lãng, nhưng là Thẩm Lãng sẽ không tiết lộ điều đó trước mắt mọi người ở đây.
Anh đã vững vàng nắm bắt giới tài chính trong tay mình, còn phải đảm bảo cho tập đoàn Phi Vũ mọc rễ nẩy mầm ở Giang Nam, trở thành cây đại thụ che trời.
Tòa A thuộc tòa nhà thương mại Hoàn Cầu Giang Nam, bây giờ tại hội trường thương hội, gia chủ nhà họ Lăng - Lăng Vân, đang nói chuyện phiếm cùng gia chủ nhà họ Bạch - Bạch Hùng.
“Lão Lăng, sao lại không thấy ra nhân viên hoạt động của nhà họ Lăng các ông? Hiện tại các đại gia tộc đều điên cuồng tìm cơ hội làm quen với công tử Ngoan Nhân, sao nhà họ Lăng các ông lại không có động tĩnh gì?”
Bạch Hùng có cảm giác lạ thường với việc này, cảm thấy tò mò, ông ta đoán có phải nhà họ Lăng đang có âm mưu quỷ kế nào đó hay không.
Nếu là quỷ kế thì có thể lập tức nói cho người khác.
“Không có, sao ông biết tôi không âm thầm an bài người nhà họ Lăng ở hội trường thương hội? Vừa rồi nhà họ Lăng đã đổi mấy thành viên mới chịu trách nhiệm tìm kiếm công tử Ngoan Nhân, nếu họ điều tra được tin tức của công tử Ngoan Nhân thì sẽ lập tức báo cáo cho tôi.” Lăng Vân hiên ngang đáp lại.
Kỳ thật, Lăng Vân đã sớm bố trí nhân viên ở hội trường thương hội và nơi lân cận.
Bạch Hùng muốn nghe nóng ra được ít tin tức từ chỗ Lăng Vân, nhưng coi bộ rất khó khăn.
Mấy đại gia tộc giàu có lúc này thoại nhìn hoà hợp êm thấm, thực ra đã âm thầm tranh đấu gay gắt với nhau.
Ai cũng muốn trở thành người đầu tiên bắt được con rùa vàng, liều mạng muốn mượn sức của công tử Ngoan Nhân. Hiện tại ngay cả Lăng Vân cũng sẽ không dễ dàng nói cho Bạch Hùng kế sách của ông ta.
“Lão Lăng, ông có chú ý thấy công tử Ngoan Nhân là ai không?”
“Không có, không bằng ông hỏi hội trưởng Dương Kim, người chủ trì Thương hội Giang Nam. Tôi cảm thấy được công tử Ngoan Nhân chắn chắn sẽ lộ diện tại hiện trường, nhưng sẽ không quá sớm. Tôi phỏng đoán cho đến khi thương hội sắp kết thúc thì công tử Ngoan Nhân mới lộ diện.” Lăng Vân nói.
“Đừng nói nữa, tôi đã hỏi rồi, nhưng hội trưởng Dương Kim không chịu nói ra, tôi đoán chắc, hội trưởng Dương Kim đã gặp mặt công tử Ngoan Nhân rồi.” Bạch Hùng nói.
“Có khả năng, đi thôi, chúng ta đi tìm những người khác tâm sự.” Lăng Vân vỗ vỗ vai Bạch Hùng.
Lúc sau, Thẩm Lãng lướt qua bên cạnh Lăng Vân và Bạch Hùng.
Lăng Vân cùng Bạch Hùng cũng không để ý Thẩm Lãng, chỉ nói chuyện phiếm vài câu.
“Thấy chưa, thằng nhãi này hôm qua đã đánh gãy cánh tay con trai của lão Hướng, bây giờ còn điều trị ở bệnh viện đấy.” Bạch Hùng tán gẫu chuyện xung đột ngày hôm qua.
Nghe vậy, Lăng Vân nhíu mày, hơi kinh ngạc: “Cậu ta là ai vậy? Dám đánh gãy cánh tay của con trai lão Hướng à? Lão Hướng chỉ có mỗi đứa con là độc đinh thôi đấy.”
“Lai lịch ấy à, trên thực tế là phó tổng giám đốc của công ty chi nhánh tập đoàn Phi Vũ, cháu gái ngoại của lão Hướng bị bạn gái của thằng nhãi này ức hiếp, cũng không ngờ sẽ gặp phải loại người như vậy, trực tiếp đánh gãy hai chân cháu ngoại ông ấy, sau đó gọi Hướng Ca, Hướng Ca thấy em gái mình bị thương thì nổi giận tính báo thù, kết quả lại bị người ta đánh gãy tay, mấy ngày nay lão Hướng không thể tham gia thương hội, phỏng chừng phải ở bệnh viện vài ngày.” Bạch Hùng nói.
“Cái quái gì thế? Phó tổng giám đốc của công ty con Tập đoàn Phi Vũ, ban đầu đánh gãy chân cháu gái ngoại của Hướng Thiên, sau lại đánh gãy tay con trai ông áy, Hướng Thiên không nổi giận mới là lạ!” Lăng Vân kinh ngạc nói.
Lăng Vân ngẫm lại thì thấy chuyện này cũng quá khác thường.
Bởi vì thực lực của đối phương quá thua xa, như thế nào có thể làm được.
Đối phương chẳng qua chỉ là tép riu, quả thực khác nhau một trời một vực với nhà họ Hướng.
Đối phương cũng thật to gan, dám ra tay như vậy? Người của nhà họ Hướng để làm gì? Sao ngay cả việc này cũng không ứng phó được?
“Lão Bạch, ông đang đùa tôi đấy hả? Nhà họ Hướng ngay cả thằng nhãi này cũng không giải quyết được à? Không thể nào, lực lượng chênh lệch quá lớn cơ mà.” Lăng Vân nghi hoặc hỏi.
“Lúc ấy tôi không có mặt, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không rõ, tuy nhiên tôi nghe nói, Hướng Ca muốn gọi ông bố lại đây giết chết thằng nhãi kia, kết quả cuối cùng là Vĩnh Định Hầu ra tay, hóa giải việc này.” Bạch Hùng nói.
“Thế là thế nào? Tại sao Trịnh Nam Sơn lại đi giúp thằng nhãi đó? Chẳng lẽ hai người có quan hệ bí mật? Tôi cảm thấy tình huống này hơi kỳ lạ.”
Lăng Vân cùng Bạch Hùng vừa đi vừa cân nhắc.
“Cũng không nhất định là có quan hệ riêng, ông cũng biết Trịnh Nam Sơn rồi đấy, bình thường hay thích ra mặt giữ công bằng gì, bày ra tư thái của Hầu tước ở trước mặt mọi người, đóng vai người hiền lành, đông chen một chân, tây nhúng một tay, lúc nào cũng muốn thể hiện uy vọng của Vĩnh Định Hầu, có lẽ Trịnh Nam Sơn chỉ muốn làm cho mình thành một lão tiền bối đức cao vọng trọng ở trước mặt mọi người. Đương nhiên Hướng Ca cũng không muốn vì sự kiện này mà tổn hại hình tượng của nhà họ Hướng.” Bạch Hùng nói.
“Có lý, chân trần thì không sợ thằng mang giày, Hướng Ca không như thằng nhãi kia, tập đoàn Hướng thị vừa niêm yết công ty ra thị trường, phải chú trọng hình tượng doanh nghiệp.”
Bạch Hùng cùng Lăng Vân tiến hành phán đoán đối với chuyện đã xảy ra hôm qua.
Hai người họ mải suy tư mà không biết rằng công tử Ngoan Nhân, chính là Thẩm Lãng mà lúc nãy hai người họ đã đi qua.
Hiện tại, Thẩm Lãng quyết định đến ven đường ăn chút gì đó, sau đó nghỉ ngơi một chút.
Anh dễ dàng lướt qua những gia tộc lớn mạnh giàu có chung quanh mình, đùa bỡn những gia tộc này trong lòng bàn tay.