"Đúng đấy, anh lấy chuyện này ra đùa không biết ngại sao?"
"Vé vào cửa hiện trường buổi hòa nhạc của Miêu Thiên Vương cũng không phải loại vé của minh tinh tuyến mười tám, bọn họ tặng không cũng không ai đi!"
"Anh rể của Manh Manh, anh ăn nói lung tung sẽ giảm hình tượng của anh đó."
Lâm Manh Manh và ba cô bạn học của cô ta cũng không tin Thẩm Lãng có thể lấy được vé vào cửa buổi hòa nhạc của Miêu Thiêu Phong.
Thế nhưng mà Thẩm Lãng lại không có bất kỳ sự phô trương nào.
Anh không chỉ có thể lấy vé vào cửa đến, hơn nữa còn lấy cực kỳ nhẹ nhõm.
Chỉ cần một chiếc điện thoại, không có chuyện gì thẻ Thế Kỷ Lam không làm được.
Không thèm giải thích, Thẩm Lãng gọi cho 9527 một cú điện thoại.
"Trong vòng mười phút anh hãy lấy năm tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc của Miêu Thiêu Phong tới đây."
Sau đó Thẩm Lãng lập tức cúp máy.
Quản gia của Thế Kỷ, chuyện gì cũng có thể hoàn thành.
Trong vòng mười phút 9527 sẽ cố gắng đưa đến theo yêu cầu của ông chủ.
Trong lúc Thẩm Lãng gọi điện thoại thì mấy cô gái khác vốn không để ý đến, cứ như xem Thẩm Lãng thành không khí.
Trong lòng các cô gái không nghĩ Thẩm Lãng sẽ có thể lấy được vé vào cửa.
Dù sao vé vào cửa của Miêu Thiên Vương thực sự quá hiếm có!
Chỉ là một tên tài xế quèn, địa vị xã hội còn không cao bằng các cô, cho nên các cô không ôm hi vọng lớn.
"Đi tìm một chỗ ca hát đi, dù sao đêm nay cũng không vào được rồi." Chúc Dương Dương đề nghị.
Lúc này Thẩm Lãng nhàn nhạt mở miệng: "Chờ một chút, chỉ khoảng mười phút nữa thôi."
"Anh đủ rồi, anh đừng có quấy rối nữa được không? Chị của tôi bảo anh đến là muốn anh bảo vệ tôi an toàn, không phải để anh đến gây rối đâu."
Trong lòng Lâm Manh Manh vốn có oán hận, bây giờ cô ta càng nhìn càng không vừa mắt.
"Em cứ không tin anh như vậy à? Mười phút cũng không đợi được sao? Anh có một người bạn chịu trách nhiệm tổ chức buổi hòa nhạc, bảo anh ấy lấy mấy trăm vé đến cũng không phải là việc khó gì."
Sắc mặt Thẩm Lãng lạnh lùng mà nhìn thoáng qua Lâm Manh Manh.
"Vậy thì tốt, nếu như trong vòng mười phút còn chưa lấy vé tới thì anh đừng xen vào nữa."
Lâm Manh Manh rất muốn thoát khỏi trói buộc, dưới mắt Thẩm Lãng không biết lượng sức, cuối cùng để cô ấy tìm thấy cơ hội rồi.
Thẩm Lãng không tiếp tục đáp lại, trên mặt anh đầy thong dong.
Nếu như ngay cả chuyện nhỏ này mà thẻ Thế Kỷ Lam cũng không làm được thì dựa vào đâu mà đè ép được thẻ đen!
Mà mấy bạn học của Lâm Manh Manh cũng cực kỳ không kiên nhẫn.
Mấy người các cô đều không muốn tiếp tục chờ đợi.
"Còn chờ gì nữa, chân của tớ cũng đau luôn rồi."
"Tranh thủ thời gian tìm nơi đi ca hát đi, đứng ở đây chỉ thêm xấu hổ thôi."
Mà ở trong đó, phải kể tới cảm xúc của Chúc Dương Dương dữ dội nhất.
Bởi vì vé giả là do cô ta và bạn trai lấy được, vả lại bây giờ Thẩm Lãng nói có thể mau chóng cầm vé thật tới, đương nhiên cô ta có ý kiến rất lớn.
"Anh rể của Manh Manh, không phải tôi xem thường anh, nhưng vé của Miêu Thiên Vương ngàn vàng khó cầu. Đừng nói đến lúc đó anh cũng mua vé giả rồi lại làm cho chúng tôi thất vọng thêm một lần, thế thì người khó xử nhất vẫn là anh thôi!"
Thẩm Lãng vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.
Anh yên tâm chờ đợi kết quả là được rồi.
Mười phút, chỉ cần mười phút, 9527 nhất định có thể đưa đến đúng giờ!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mắt thấy mười phút sắp đến mà khoảng cách buổi hòa nhạc bắt đầu cũng vô cùng gấp gáp.
Ba cô bạn ở cùng ký túc xá với Lâm Manh Manh đều tỏ ra không thể nhịn được nữa.
"Uổng phí hết mười phút, đáng lẽ lúc này chúng ta đã có thể đón xe đi ca hát rồi."
"Không phải khoe khoang chứ, anh ta không có mũi khoan thì đừng hòng làm nghề gốm."
"Tớ tuyên bố anh rể của Manh Manh giả vờ thất bại!"
Mà vào lúc này, sắc mặt Lâm Manh Manh càng khó coi hơn những người khác.
Cô ta đã sớm ngờ tới Thẩm Lãng không lấy được vé vào cửa, trong lòng cô ta cũng vô cùng không thích.
Dù sao Thẩm Lãng cũng là bạn trai của chị gái mình.
Bạn trai của chị gái khoe khoang khoác lác lại làm không được, trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy mất mặt.
"Đừng nói nữa!" Lâm Manh Manh nhíu mày lại, trên mặt không vui.
Đầu tiên cô ta ngăn lại sự chỉ trích của đám bạn, sau đó lại lạnh nhạt nhìn Thẩm Lãng cắn răng trầm giọng nói: "Anh đã hài lòng chưa? Tại sao mỗi lần anh khoác lác đều không thực hiện được, nhưng anh vẫn không chịu giác ngộ. Anh không cảm thấy mất mặt nhưng tôi cảm thấy mất mặt đó!"
Thẩm Lãng vẫn không có đáp lại, mắt anh nhìn thời gian, vẫn chưa quá thời gian mười phút.
"Còn nhìn cái gì vậy, chỉ còn ba mươi giây thôi, anh cảm thấy trong ba mươi giây có thể thay đổi được gì?"
Nhưng mà vào lúc này, có một người đàn ông trẻ tuổi mang giày Tây, chạy xe điện dừng lại trước mặt Thẩm Lãng.
Chính là 9527!
Lúc đầu 9527 lái xe Bentley tới, nhưng đoạn đường này thực sự kẹt xe quá đông, anh ấy đành phải lấy xe điện dự bị ra để đưa đến kịp thời.
9527 nhìn Thẩm Lãng, sau đó đưa vé cho Thẩm Lãng rồi nhanh chóng rời đi.
Lâm Manh Manh chớp chớp đôi mi thanh tú, cô ta không nghĩ tới vừa đến mười phút, quả nhiên có người đến đưa vé Thẩm Lãng không hề lố giờ.
Cô ta còn phát hiện người đưa vé có chút quen mặt, trông dáng vẻ rất giống người chở về nhà dùm khuya hôm đó ở nhà hàng Minh Nguyệt, nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều mà chỉ nghĩ là bạn bè của Thẩm Lãng.
Mà lúc này đám người Hứa Tịnh, Trương Lan và Chúc Dương Dương cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Thẩm Lãng thật sự lấy được vé vào cửa hội trường buổi hòa nhạc của Miêu Thiên Vương rồi?
Trên tay Thẩm Lãng cầm năm tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc của Miêu Thiêu Phong, nét mặt anh bình tĩnh nhàn nhạt mở miệng: "Vé đã đến tay, mau chóng vào thôi."
Thế nhưng Lâm Manh Manh, Chúc Dương Dương và Hứa Tịnh lại có thái độ nghi ngờ độ thật giả của vé vào cửa.
Chỉ dùng mười phút vé vào cửa thật đã đến tay, khả năng cực kỳ bé nhỏ, trừ phi là vé giả!
Vả lại người đưa vé chạy xe điện đến, độ tin cậy không cao!
Mấy người kia đứng yên không nhúc nhích tại chỗ, cũng không có ý bước vào.
Trong lòng các cô còn có chút lo lắng, nếu lại bị nhân viên nhận định là vé giả, vậy coi như thật sự rất mất mặt.
Thậm chí còn có thể bị coi thành kẻ bán vé giả, một mình anh không gánh nổi tội danh này đâu.
"Anh làm gì thế? Không phải để người khác chê cười thì anh mới thấy vui sao?"
Lâm Manh Manh nhướng mày lên, cô ta thật sự rất muốn cảnh cáo Thẩm Lãng, để anh đừng có làm mất mặt xấu hổ. Nhưng suy nghĩ đến dù sao đối phương cũng là bạn trai của chị gái mình, cho nên đã giữ chút tình mọn.
Sau khi Lâm Manh Manh vừa dứt lời thì các cô gái khác cũng không kiêng dè gì, rối rít tra hỏi.
"Anh rể Manh Manh, không phải tôi cố ý nhằm vào anh, mà là tôi không muốn lấy vé giả ra tỏ vẻ, tôi vẫn còn cần mặt mũi!"
Chúc Dương Dương tỏ vẻ đê tiện đắc ý, hiện tại cô ta không hề đề cập tới chuyện mình dùng vé giả.
Hiện giờ sắc mặt của Thẩm Lãng lạnh như băng.
Chỉ thấy anh quay người nhanh chân đi đến cửa xét vé, sau đó đưa một tấm vé vào cửa cho một nhân viên.
Khi nhân viên này nhận vé vào cửa xem xét thì trên mặt lập tức nở một nụ cười tươi.
Bởi vì đây không phải vé vào cửa bình thường, mà là...
"Chào anh, chúc anh xem vui vẻ."
Thẩm Lãng nhẹ nhàng gật đầu, cảm xúc trên mặt không thay đổi.
Mà lúc này Lâm Manh Manh, Chúc Dương Dương, Hứa Tịnh và Trương Lan cũng nhìn thấy tình huống này.
"Vậy mà... Lại là vé thật!"
"Trời ạ! Làm sao có thể!"
"Là tớ đã xem thường anh ta sao?"
"Anh rể, anh ấy..."
Tâm trạng của các cô giống như cáp treo, xoay qua lật lại, một hồi lên một hồi xuống.
Thẩm Lãng quay người đi đến trước mặt mấy người Lâm Manh Manh và Chúc Dương Dương, ánh mắt anh sáng rực rỡ như sao.
Bụp!
Đột nhiên Thẩm Lãng cầm lấy một tấm vé đập vào mặt Chúc Dương Dương.
"Cô muốn vé thật đúng không?"