Siêu Cấp Đại Gia

Chương 343: Chương 343: Mẹ quan tâm theo thường lệ




Dù Thẩm Lãng chưa dùng sức nhưng Chúc Dương Dương đã cảm thấy đau rát.

Loại đau này xuất phát từ trong lòng.

Thẩm Lãng lấy được vé thật trong vòng mười phút, sau đó anh đã mạnh mẽ đánh vào mặt Chúc Dương Dương.

Lúc trước Chúc Dương Dương dùng giọng điệu quái gở mỉa mai, lúc này cô ta lại phải cúi đầu.

"Thật ngại quá, trước đó tôi không nên nói dứt khoát như vậy, cám ơn vé vào cửa buổi hòa nhạc của anh."

Chúc Dương Dương cực kỳ yêu thích Miêu Thiêu Phong, đây là cô ta cúi đầu vì thần tượng.

Cô ta nghĩ đến, nếu hiện tại chống đối Thẩm Lãng, vậy cô ta đừng nghĩ đến chuyện bước vào hiện trường nữa.

Thẩm Lãng đập vé vào cửa lên mặt Chúc Dương Dương, sau đó không thèm nhìn cô ta thêm cái nào nữa.

Sau đó anh lại đập vé vào mặt Hứa Tịnh và Trương Lan.

Nếu các cô đã không muốn nói chuyện khách sáo, vậy thì Thẩm Lãng sẽ bắt các cô lấy vé vào cửa xem thần tượng một cách nhục nhã.

Bụp!

Bụp!

Vé vào cửa đập trên mặt Hứa Tịnh và Trương Lan, sau đó rớt xuống đất, hai cô gái tranh thủ thời gian xoay người nhặt lên mà không để ý chút hình tượng nào.

Khách sáo chắp tay đưa tiễn các cô không cần, nhất định phải ném xuống đất rồi nhặt lên, các cô có thấy đê tiện không chứ?

Cuối cùng, Thẩm Lãng đưa tấm vé vào cửa còn lại cho Lâm Manh Manh.

Nếu như không phải Lâm Manh Manh là em gái của Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì anh cũng sẽ đập lên mặt cô ta như cũ.

"Thẩm Lãng, dù cho anh thật sự lấy được vé vào cửa thì anh cần gì phải nhục nhã ba cậu ấy uổng công vô ích như thế?"

Lâm Manh Manh cho rằng Thẩm Lãng quá đáng và không đủ lòng bao dung.

Thế nhưng tha thứ rộng lượng cũng phải đúng người đúng việc.

Không phải bất kỳ tình huống nào cũng phải bao dung.

Người ta có chút vô lễ, có chút xúc phạm, có chút chống đối, nhất định phải trả lại!

Hai mắt Thẩm Lãng có chút run lên, hiện lên một chút ánh sáng lạnh.

"Nếu không phải vì chị của em, anh cũng sẽ ném vé lên mặt em như mọi người rồi!"

"Anh..." Lâm Manh Manh lập tức á khẩu không trả lời được.

Cô ta cũng cảm thấy bối rối, không phân rõ đến cùng ai đúng ai sai.

Nhưng cũng may hiện tại đã có vé vào cửa thật, có thể vào xem buổi hòa nhạc của Miêu Thiên Vương rồi.

"Nhưng vẫn phải cám ơn anh."

Lâm Manh Manh hơi chần chờ một chút, cô ta mở miệng anh đào nhỏ nhắn ra, có chút ngượng ngùng nói với Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng không trả lời, vốn anh giúp đám Lâm Manh Manh lấy vé đến là bởi vì anh không muốn đi một chuyến uổng công. Vả lại anh cảm thấy có được vé rất dễ, chỉ mười phút mà thôi, cũng không phải việc khó gì.

Cuối cùng đám người cũng bước vào sân vận động tỉnh thành.

"Đáng tiếc là chúng ta vào quá muộn nên chỉ có thể ngồi hàng sau, không thể nào nhìn thấy Miêu Thiên Vương trong khoảng cách gần được."

"Đúng vậy, hiện trường nhiều người như vậy, ngồi ở đằng sau cũng như không, cách quá xa rồi."

"Nếu anh rể Manh Manh quen biết người làm vé, vậy tại sao không cho vé hàng trước, hại chúng ta ngồi ở hàng sau."

Mặc dù lúc này giọng điệu của ba người Chúc Dương Dương, Hứa Tịnh và Trương không còn gay gắt, nhưng từ đó có thể nghe được oán trách của ba người.

Mà Lâm Manh Manh có chút bênh vực kẻ yếu nói thay Thẩm Lãng: "Ba người các cậu đừng nói nữa, anh ấy có thể lấy vé tới đã rất tốt, hẳn là do người bán lại vé, thời gian kéo càng lâu càng đắt. Đừng thấy những vé này là ngồi sau, khẳng định còn đắt hơn cả hàng trước, anh ấy đã bỏ ra không ít tiền rồi. Mặt khác nếu như không phải Dương Dương lấy vé giả ra, nói không chừng anh ấy còn có thể lấy được vé ngon hơn, cho nên chúng ta đừng oán giận gì nữa."

Mặc dù Lâm Manh Manh không thích Thẩm Lãng, nhưng việc vé vào cửa này cũng không thể trách anh. Dù sao có thể lấy được vé đã rất khó, anh chỉ là người bình thường, cho nên không cần quá nghiêm khắc.

Nghe thấy cuộc tranh luận giữa bốn cô gái, Thẩm Lãng chỉ cười nhạt một tiếng mà không gia nhập cuộc tranh luận này.

Cậu ấm của dòng tộc Ngoan Nhân xem buổi hòa nhạc, chưa từng có chuyện ngồi hàng sau!

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Hứa Tịnh lại thốt lên.

"Trời ạ! Lúc nãy tớ đã nhìn lầm rồi, đây... Đây là ghế khu khách VIP!"

Các cô gái khác thấy thế cũng rối rít nhìn kỹ số chỗ ngồi trên vé vào cửa.

Lúc này các cô mới phát hiện đầu mối trong đó.

Mặc dù là vị trí cuối, nhưng đây là vị trí cuối khu khách VIP, khu khách VIP chỉ có một số hàng mà thôi, theo lý là sẽ không chia tốt xấu mà đều là vị trí quan sát tốt nhất.

"Khu khách VIP! Tấm vé này hẳn rất đắt!"

"Tớ nằm mơ cũng không nghĩ tới, vậy mà lại có được vé vào cửa khu khách VIP!"

"Quá may mắn, tớ nhất định phải chụp thêm mấy tấm hình gửi lên vòng bạn bè!"

Nhưng mà đúng lúc này lại có người phát hiện.

Trên vé vào cửa buổi hòa nhạc trong tay, không chỉ có chữ, mà còn là chữ ký tay.

"Mau xem đi, đây là chữ ký à?" Trương Lan là người đầu tiên hỏi.

"Ông trời ơi! Là chữ ký của Miêu Thiên Vương!"

"Không sai, quả thật là vé vào cửa có chữ ký!"

"Đã là ghế khách VIP, lại còn kí tên lên vé vào cửa, có cần kích thích như thế không?”

"Bình thường muốn vé vào cửa của Miêu Thiên Vương đã thật sự rất khó, không phải là chữ ký giả chứ?"

"Sẽ không đâu, có người nói trong buổi hòa nhạc của minh tinh đều sẽ giữ mấy tấm vé vào cửa có chữ ký cho bạn bè."

Ba cô gái Hứa Tịnh, Chúc Dương Dương và Trương Lan thì thầm to nhỏ, hết sức hưng phấn.

Về phần Lâm Manh Manh, trong lòng cô ta cũng kích động không thôi nhưng không có quá nhiều biểu lộ.

Hơn nữa cô ta cũng có rất nhiều nghi ngờ, nó giống như một đám sương mù lượn lờ.

"Tại sao anh có thể nhẹ nhàng lấy được vé vào cửa có chữ ký như thế?" Lâm Manh Manh không nhịn được hỏi.

Trương Lan ở bên cạnh giải thích nói: "Nhất định là lúc đầu Miêu Thiên Vương dự định đưa cho bạn, kết quả chưa đưa đi được đã bị nhân viên bán mất mấy tấm vé đó, hoặc là cuối cùng chạy tới tay người bán vé lại."

Lâm Manh Manh nhẹ gật đầu, cô ta cảm thấy lời giải thích này tương đối hợp tình hợp lý.

"Cuối cùng anh cũng làm được chuyện đàng hoàng rồi, lần này đã dốc hết vốn liếng rồi nhỉ!"

Lâm Manh Manh muốn nói tiếng cám ơn với Thẩm Lãng, nhưng vì tính tình bướng bỉnh nên cô ta không mở miệng được.

"Cũng chỉ là mấy tấm vé vào cửa mà thôi." Thẩm Lãng nhàn nhạt đáp lại.

Nói thật ra đây chỉ là một hành động bình thường của một cậu ấm dòng tộc Ngoan Nhân mà thôi

Nhưng ở trong mắt mấy cô gái này lại là cố ý tỏ vẻ.

Rất nhanh sau đó các cô gái không còn quan tâm vé vào cửa có chữ ký lấy từ đâu, bọn họ tăng tốc bước chân chạy tới khu khách VIP.

Các cô đều là fan hâm mộ đáng tin của Miêu Thiêu Phong, bọn họ say mê đến cấp độ điên cuồng. Bởi vậy trong lúc các cô cầm được vé vào cửa có chữ ký của Miêu Thiêu Phong, quả thật như muốn điện lên.

Sau khi ngồi xuống ghế khách VIP, buổi hòa nhạc cũng lập tức bắt đầu.

Thẩm Lãng kẹp giữa bốn cô gái, từng làn gió thơm đánh tới.

Đối với buổi hòa nhạc của Miêu Thiêu Phong, Thẩm Lãng thực sự không có quá nhiều hứng thú. Mục đích anh tới nơi đây là giám sát Lâm Manh Manh, phòng ngừa cô ấy trà trộn quán ăn đêm cùng mấy người bạn kia sau buổi hòa nhạc.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến bầu không khí sôi động lên cao của buổi hòa nhạc.

Quả thực fan hâm mộ của Miêu Thiêu Phong rất nhiều, còn vô cùng cuồng nhiệt, toàn bộ hiện trường đều là tiếng la ầm ĩ và tiếng thét chói tai.

Lực chú ý của bốn cô gái đều tập trung trên người Miêu Thiêu Phong, cho nên bọn họ cũng không quan tâm Thẩm Lãng đang làm gì.

Đột nhiên điện thoại của Thẩm Lãng vang lên, có thể thấy có người đang gọi video cho anh.

"Mẹ, chào buổi tối." Thẩm Lãng mỉm cười vẫy tay.

Mặc dù đã hơn bốn năm không gặp, nhưng Thẩm Lãng vẫn liên lạc thường xuyên với mẹ mình, gia tộc cho phép mẹ con liên hệ, chỉ là tạm thời không thể gặp mặt.

Trông mẹ Thẩm như một người phụ nữ mới hơn ba mươi tuổi, đoan trang trang nhã, bộ dạng vẫn còn thướt tha, khí chất xuất chúng, giống như người đẹp không bị năm tháng đánh bại.

"Lãng Lãng, con đang ở đâu thế? Sao lại ồn ào như thế?"

"Đây là hội trừng buổi hòa nhạc của Miêu Thiêu Phong ở sân vận động Vân Thành."

"Sao đột nhiên con lại thích xem minh tinh vậy? À mẹ hiểu rồi, là đi cùng con gái phải không?"

"Coi như là thế."

"Còn dẫn theo bốn cô gái, nhưng trừ cô gái mặc áo thun bên trái ra thì khuôn mặt của mấy cô còn lại cũng thật bình thường."

"Khụ khụ."

"Mẹ rất nhớ con, nên mẹ sẽ tặng con một món quà."

"Mẹ, không cần, con không thiếu gì cả."

"Con không thiếu đó là chuyện của con, dù con của mẹ có đang rèn luyện ngoài xã hội thì cũng không thể thiếu tình yêu của mẹ được."

"Được rồi mẹ, mẹ muốn tặng quà gì cho con đây?"

"Chờ một chút sẽ biết, mẹ đi sắp xếp đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.